Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 106: Lăng Tĩnh Tiêu gặp Vu Phong Hoa



Hoàng đế nghe xong lời cung nhân bẩm báo liền cảm thấy ngoài ý muốn.




Sắc mặt thái tử lộ ra lo lắng: "Tháp Phật bên kia có cao tăng đang chủ trì cầu phúc cho vạn dân,  hiện giờ chưa đủ trăm ngày nên vẫn chưa xuất quan, có thể hay không sẽ bị hài tử kia quấy nhiễu?"




Hoàng đế cảm thấy bất an, lúc này Thanh Mặc Nhan bước ra khỏi hàng, chắp tay nói: "Xin Hoàng Thượng đồng ý cho vi thần đến đó mang Tiểu Lam về đây, hài tử kia rất nhát gan, trừ bỏ vi thần ra, thấy người khác nàng đều sẽ chạy trốn."




Hoàng đế gật gật đầu.




Thanh Mặc Nhan tạ ơn, khi xoay người rời đi lại liếc mắt nhìn thái tử một cái.




Thái tử nâng ống tay áo lên che miệng ho khan vài tiếng, đôi mắt khẽ cong, ẩn ẩn mang theo ý cười.




Thanh Mặc Nhan vung ống tay áo bước nhanh rời khỏi đại điện.




Thái tử thấy Thanh Mặc Nhan đã rời khỏi, mới quay đầu nói với hoàng đế: "Phụ hoàng, không bằng chúng ta cũng đi xem xem, nếu thật sự làm phiền đến cao tăng thì cũng có thể kịp thời trấn an."




Hoàng đế gật gật đầu: "Thái tử nói có lý, chúng ta cùng đi đi."




Đoàn người rời khỏi đại điện, cùng đi về phía tháp Phật.




Cùng lúc đó, Như Tiểu Lam đi theo Phù Sinh rời khỏi tháp Phật, đi về hướng đông thông qua con đường nhỏ của ngự hoa viên.




"Ngươi có thể đi chậm một chút hay không." Như Tiểu Lam vừa đi vừa thở hổn hển.




Nàng không ngờ tới, tuy tuổi của đối phương không lớn, nhưng đi lại nhanh như bay.




Lúc này nếu có người ôm nàng lên thì quá tốt rồi.




Thanh Mặc Nhan... Ngươi ở đâu, ta cần ngươi a...




Phù Sinh không để ý đến nàng, bất quá lại thả chậm bước chân hơn rất nhiều, cuối cùng nàng cũng có thể đuổi kịp.




Đi qua một ngọn núi giả, Như Tiểu Lam đột nhiên dừng bước chân lại.




Ẩn ẩn, nàng nghe thấy thanh âm to tiếng của một nữ tử.




"Còn dám chạy, hôm nay chép đủ trăm lần cầm phổ rồi sao? Buổi trưa còn có người của giáo phường đến dạy vũ kỹ nữa, nếu điện hạ không chép xong trăm lần cầm phổ thì cũng đừng nghĩ đến chuyện ăn cơm, không ăn càng đỡ tốn lương thực..."




Như Tiểu Lam kéo lấy y phục Phù Sinh, lôi hắn vào trốn sau một cây tùng nhỏ ở gần đó.




Cách một khoảng không xa, nàng nhìn thấy trong khu vườn ở đối diện, có một danh cung nữ đang tóm lấy bát điện hạ Vu Phong Hoa, hầm hầm kéo hắn vào trong phòng.




Đôi mắt Như Tiểu Lam trợn tròn lên: "Dám khi dễ người của ta..." Nàng cúi xuống tìm cục đá, giơ cao tay ném viên đá đi.




Viên đá vừa vặn đập trúng sau đầu cung nữ kia, cung nữ kêu "ai u" một tiếng, quay đầu lại nhìn, Vu Phong Hoa liền nhân cơ hội thoát khỏi tay nàng rồi đào tẩu.




"Người đâu, bát điện hạ chạy rồi a!" Cung nữ cao giọng hô lên.




Như Tiểu Lam nghiến răng nhỏ, không tiếng động rít gào về phía cung nữ kia.




Bên cạnh có một bàn tay duỗi đến, Phù Sinh đột nhiên bịt kín miệng nàng lại: "Đi mau."




Phù Sinh lôi kéo nàng, hai người đi ra khỏi cây tùng.




"Ngươi muốn đi đâu?" Như Tiểu Lam bị Phù Sinh kéo chạy đi.




"Ngươi quen người vừa rồi?" Phù Sinh hỏi.




"Hắn là bát điện hạ..." Kỳ thực vấn đề liên quan đến thân phận của Phong Hoa, trong chốc lát khó mà giải thích cho rõ được, cho nên Như Tiểu Lam quyết định không nói là tốt nhất.




"Giữa lông mi hắn có tử khí, xem ra sớm đã có ý niệm muốn buông bỏ mạng sống." Phù Sinh vừa rứt lời, ở phía hồ nước cách đó không xa đã truyền đến một tiếng bùm rất to.




Phù Sinh bỏ lại Như Tiểu Lam, thả người nhảy lên trên núi giả, thân hình linh hoạt nhảy vào trong hồ nước.




Như Tiểu Lam nhìn đến ngây người, này động tác cũng quá nhanh đi, còn nhỏ tuổi như thế mà đã có võ công?




Nước hồ cuồn cuộn, rất nhanh Phù Sinh đã trồi lên khỏi mặt nước, kéo cả người Vu Phong Hoa lên trên bờ.




"Hắn sẽ không chết đi?" Nhìn Vu Phong Hoa không hề nhúc nhích, Như Tiểu Lam bất an nói.




Tuy rằng nàng rất muốn có được khối đá ngũ sắc của hắn, nhưng mà nàng lại không muốn thừa dịp người khác sắp chết để trộm đi.




Phù Sinh cởi tăng bào, rồi vắt hết nước trên áo: "Mệnh hắn vẫn chưa tận."




Như Tiểu Lam ngồi xổm xuống sờ vào mặt Vu Phong Hoa: "Uy, bát điện hạ, ngươi tỉnh tỉnh."




Vu Phong Hoa mở to mắt rồi oa oa khóc lớn: "Ai cho phép các ngươi cứu ta, ai cho phép các ngươi..."




Như Tiểu Lam ngây người, như thế nào cứu người lại bị coi là sai trái.




"Không bằng cứ để ta chết đuối đi, thật vất vả ta mới nhảy xuống được..."

"Ngươi muốn chết phải không?" Phù sinh đột nhiên nắm lấy cổ áo Vu Phong Hoa, kéo hắn đến bên hồ: "Nếu đã muốn chết đến thế, vậy thì tiểu tăng sẽ thành toàn cho ngươi." Dứt lời hắn đem Vu Phong Hoa ấn vào trong nước hồ.




Như Tiểu Lam sợ hãi, bổ nhào qua ôm chặt lấy cánh tay Phù Sinh: "Ngươi là hòa thượng, ngươi không được giết người!"




"Tiểu tăng chỉ là giúp hắn luân hồi mà thôi."




"Nhưng mà tốt xấu gì cũng là một mạng người a!"




"Chính hắn không muốn sống tiếp, chẳng bằng hiện tại giúp hắn một tay, đỡ cho sau này lại phải chịu khổ."




Nửa người của Vu Phong Hoa đều ở dưới nước, dọa hắn đến trắng mặt, mắt thấy đầu chính mình sắp bị đối phương ấn xuống nước, cuối cùng hắn cũng cảm thấy sợ hãi, giãy dụa đứng lên.




"Ta không muốn chết nữa, cứu cứu ta..."




Trên tay Phù Sinh dùng sức, một lần nữa kéo Vu Phong Hoa lên trên bờ, chắp hai tay ở trước ngực: "Chúc mừng thí chủ, ngươi đã được trùng sinh."




Vu Phong Hoa ngồi liệt ở một chỗ thở từng ngụm phì phò, Như Tiểu Lam liền đưa mặt lại gần hỏi: "Ngươi còn muốn đi tìm cái chết sao?"




Vu Phong Hoa lắc đầu.




"Nếu lần sau ngươi còn muốn đi tìm cái chết, có thể hay không trước khi chết đem cái này tặng cho ta?" Như Tiểu Lam chỉ khối đá ngũ sắc bên hông Vu Phong Hoa.




"Ngươi muốn thứ này?" Vu Phong Hoa kinh ngạc hỏi: "Ngươi là ai?"




Như Tiểu Lam không khỏi nghẹn lời.




Lần trước khi Vu Phong Hoa nhìn thấy nàng, nàng vẫn chỉ là một nữ hài tử bốn, năm tuổi, hiện tại nàng đã lớn thành bộ dáng mười tuổi, đối phương tự nhiên sẽ không nhận ra nàng.




"Ta là Như Tiểu Lam a!"




Vẻ mặt Vu Phong Hoa mơ màng.




"Ngươi xem, ở đây ta cũng có một khối đá ngũ sắc a." Nàng lôi vòng cổ của mình ra cho hắn xem: "Ta không muốn làm một tên trộm đồ, cho nên lần sau trước khi ngươi tự sát thì đem tặng nó cho ta đi, ta sẽ tìm người niệm kinh siêu độ cho ngươi."

Vu Phong Hoa ngơ ngác nhìn nàng, cả người ngây ra như phỗng.




"Để tiểu tăng siêu độ đi, đến lúc đó cứ trực tiếp đi tìm ta là được." Phù Sinh mỉm cười.




Lúc này nếu bọn họ nói mấy câu an ủi với Vu Phong Hoa, thì hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý niệm tiêu cực trong đầu.




Nhìn như lời nói vô tâm, lại có thể trừ bỏ đi bóng ma ở trong lòng hắn.




Xa xa truyền đến tiếng bước chân của đám cung nữ đi tìm kiếm Vu Phong Hoa.




"Chạy mau!" Như Tiểu Lam nhảy dựng lên, vèo một cái chui vào bụi hoa bên cạnh.




Phù Sinh kéo Vu Phong Hoa, cùng chui vào theo.




Ba người trốn ở trong bụi hoa, trên đầu toàn là phiến lá cùng với mấy nhánh cỏ.




Tiếng bước chân của đám cung nữ xa dần.




Như Tiểu Lam cười hì hì giới thiệu về chính mình với bọn họ một lần nữa, đến ngay cả Phù Sinh cũng nói ra tên thật của hắn.




"Tiểu tăng tên Lăng Tĩnh Tiêu, lần này cùng sư phụ ngao du tới Hạ quốc, sư phụ ở trong tháp Phật vì vạn dân cầu phúc một trăm ngày."




Vu Phong Hoa chớp chớp mắt, một hồi thì nhìn Như Tiểu Lam, một hồi lại nhìn Lăng Tĩnh Tiêu: "Các ngươi đều rất lợi hại, một người là yêu quái, một người là đồ đệ cao tăng..."




"Ta mới không phải yêu quái!" Như Tiểu Lam bực tức, nàng rất ghét bị người khác gọi là yêu quái: "Ngươi đừng có mà ăn nói lung tung, nếu bị coi là yêu quái nhất định sẽ bị thiêu chết."




Lại còn có đồ đệ cao tăng đang ở ngay trước mặt, vậy mà hắn cứ mở miệng ra là lại nói yêu quái yêu quái, thật là không muốn để cho nàng sống tốt mà.




"Tháp Phật ở phía trước... Nghe nói tu vi của cao tăng rất cao, mặc kệ là yêu ma quỷ quái gì cũng đều có thể thu phục được, sớm biết thế vụ án con rối gỗ đã mời cao tăng ra tay..."




Trên đường nhỏ, có một đoàn người đang đi tới.