Ta là Minh Tuệ

Chương 44



Edit: VânNhi

Sáng sớm tỉnhlại, bên cạnh ta đã sớm không có người, ta nhớ tới hôm nay phải vào triều, DậnTự chắc là đã vào triều sớm. Ta nghe thấy trong phòng còn sót lại chút mùi gỗ mộctê, miễn cưỡng không muốn nhúc nhích, trong lòng ta là một trận cảm giác ngượngngùng xen lẫn vui mừng.

Ta chuyểnngười, tiểu nha đầu hầu hạ bên ngoài nghe thấy động tĩnh, đi tới trước giườngnhỏ giọng hỏi: “ Phúc Tấn, người đã thức dậy chưa?” thấy trời đã sáng choang,ta liền lên tiếng, phủ thêm áo ngoài, phân phó nàng giúp ta rời giường rửa mặt.Nha hoàn cẩn thận đem màn cài sang hai bên, đột nhiên kinh ngạc la lên một tiếng.

Ta nhìn vềphía nàng, thì thấy nàng ngơ ngác nhìn phía trên phía trên trướng có treo mộtđóa hoa, ta cũng sửng sốt, gọi nàng đưa qua cho ta xem một chút. Tiểu nha hoàndè dặt thỉnh tội, thật cẩn thận mang đóa hoa đó qua cho ta. Đây là một đóa hoagiấy nhỏ, ở trên vẻ mấy đóa hoa cúc, trang sức nhiều màu dùng làm lá, hoa cùnglá kia tuy đơn giản, nhưng cũng là hao tốn một phen tâm tư. Ta có chút nghi hoặcđây là hoa gì nha? Xem hình hoa thấy giống mà cũng không giống thủy tiên. Bêntrong là một tờ giấy nhỏ, vẽ một đóa hoa hải đường kiều diễm, lại có hai câuthơ “ Tham soa hạnh thái, tả hữu lưu chi!”

Nhìn nétbút quen thuộc của Dận Tự, ta thần người một lát, lại nhìn lên mặt bên có mộtnét bút qua loa vẽ rau hạnh, ta nhịn không được cười một hồi, mới kêu Liễu Nhiđến đem đóa hoa này cất đi.

Rửa mặt chảiđầu xong, bọn nha hoàn bưng lên đồ ăn sáng, ta liền ăn qua hai cái bánh ngô nhỏ,lại uống một chén cháo gạo tẻ, xong rồi mới buông đũa xuống. Phương Nhi ở mộtbên hầu hạ ta súc miệng, cười nói: “ Hôm nay phúc tấn phá lệ vui vẻ, ăn sáng tựnhiên cũng thấy ngon hơn!”

Người nóituy là vô tâm, nhưng người nghe lại thật có ý. Ta ngậm một ngụm nước ở trong miệng,hơn nửa ngày mới nhổ ra ngoài, mặt cũng thẹn đỏ bừng, ta lấy khăn lau qua khóemiệng, trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái. Liễu Nhi cũng xấu hổ kéo tayPhương Nhi, hạ giọng quát: “ ngươi nói bậy gì đó!” Phương Nhi hình như cũngnghĩ ra chợt đỏ mặt, đi theo tiểu nha đầu dọn bàn ăn.

Liễu Nhi cầmkhăn trong tay ta, cười nói: “ Cũng khó trách Phương Nhi, từ khi phúc tấn…”nàng dừng một chút rồi lại nói “ Chúng nô tỳ cũng là thật lâu chưa được thấyPhúc tấn cười vui vẻ như vậy!”

Nhìn khănnàng đang cầm trong tay, ta đột nhiên nhớ tới, ba năm trước đây khi động phònghoa chúc, cũng không biết nguyên khăn* được giải quyết như thế nào. Nhưng màđêm qua, đệm giường nhiễm lạc hồng, nếu như bị người ta thấy, nếu có người cótâm gây sự, thì đó sẽ là một cái tội khi quân. Nghĩ đến đây, trong lòng ta chợtnảy lên, ta ra ý bảo Liễu Nhi cúi đầu tới gần, nàng nghi hoặc tới gần ta, ta nhỏgiọng hỏi: “ Đêm qua… đệm giường kia ngươi thu dọn thế nào?”

Liễu Nhi đỏmặt, nghĩ tới tình cảnh hỗn độn kia, thấp giọng nói: “ Đêm qua nô tỳ đã thu dọnkỹ lưỡng, không để cho bất kỳ ai thấy được. sáng sớm hôm nay, Bối lặc gia đãphân phó nô tỳ đốt đi rồi!”

Nghe thấy DậnTự đã sớm xử lý, ta thở phào nhẹ nhõm, hắn quả nhiên là lớn lên trong cung, đốivới mọi sự luôn luôn mẫn cảm cẩn thận, đối với những sự việc tranh đấu như vậyta thật sự là không có kinh nghiệm nha.

Một buổisáng, ta ngồi ở bên bàn sách viết đi viết lại bài thơ “ Quan Sư”, Liễu Nhi hầuhạ một bên, nghiền mực rót nước, trên mặt luôn mang theo ý cười, khiến cho ta cảmthấy xấu hổ, vì thế ta phụng phịu đuổi nàng đi phòng bếp, phân phó phòng bếplàm thêm món canh đậu hủ cho bữa cơm trưa.

Chính vàolúc này, bên ngoài phòng truyền tới những tiếng động ồn ào, cẩn thận nghe mộtchút thì hình như là Phương Nhi đang tranh chấp cái gì đó với người khác. Tanhìn Liễu Nhi, nàng hiểu ý liền đi tới cửa, cao giọng nói: “ Ai đang ồn ào ởbên ngoài? Thật là không có quy củ!”

Không baolâu, Phương Nhi mang vẻ mặt oan ức nhẹ nhàng tiến vào, phía sau còn có một tiểunha hoàn cầm ấm trà đi theo. Ta còn chưa có mở miệng nói chuyện, Phương Nhi đãquỳ rạp xuống đất, nghẹn ngào nói: “ phúc tấn, nô tỳ có tội. Nô tỳ không nêncãi nhau với Liên Phúc, làm phiền tới phúc tấn. Thỉnh phúc tấn trách phạt!”

“ Liên Phúcđã làm cái gì khiến cho hai người cãi nhau như vậy?” ta buông bút xuống, cóchút bất đắc dĩ nhìn nàng: “ là hắn ăn vụng bánh của ngươi sao?”

Liễu Nhicùng vài nha đầu ở trong phòng đều bất giác mỉm cười, Phương Nhi lại không cười,vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ, trong mắt ánh lệ nói: “ Tóm lại là nô tỳ ở trongviện của phúc tấn làm ầm ĩ, là nô tỳ không có quy củ, thỉnh phúc tấn cứ tráchphạt nô tỳ!”

Ta thở dài,xem ra là chuyện này Phương Nhi muốn giấu giếm ta: “ Ngươi cứ đứng lên trướcđi, đừng có câu trước câu sau là “thỉnh phúc tấn trách phạt”, ta cũng không phảilà không nói đạo lý, dù sao phải hiểu được căn nguyên mọi chuyện thì mới xử lýcũng không muộn!” nói xong, ta nhìn Liễu Nhi, hơi nâng nâng cằm về phía cửa.

Liễu Nhi hiểuý đi tới cửa, thanh thúy nói: “ Phúc tấn gọi Liên Phúc tiến vào!”

Rèm cửa kéora, tiểu thái giám Liên Phúc cúi đầu đi vào, liền quỳ gối xuống đất, buồn bãnói: “ Nô tài quấy nhiễu phúc tấn, thỉnh phúc tấn trách phạt!”

“ Liễu Nhinày, người ta nói ta là người đàn bà đanh đá, ngươi nói đây là do người ngoàilan truyền, hay vẫn là nô tài trong phủ làm cho ta nổi danh?” ta cầm chén trà,nhìn hai người một người trước một người sau quỳ gối cúi đầu ở đó, quay đầu cườikhổ nói chuyện với Liễu Nhi.

Phương Nhicùng Liên Phúc vội dập đầu, đồng thanh nói: “ Nô tỳ/ nô tài muôn lần chết cũngkhông dám!”

Liễu Nhi tiếnlên một bước, cười nói: “ Chúng ta hầu hạ phúc tấn lâu như vậy, phúc tấn là ngườithế nào các người còn không hiểu được? hai người các người đến cuối cùng làtranh chấp cái gì, vẫn là nói rõ trước mặt của phúc tấn đi!”

Liên Phúc lạidập đầu, lúc này mới mang theo vài phần oan ức nói: “ Hồi phúc tấn, chuyện lànhư vậy: buổi sáng trước khi Liên Hỉ hầu hạ gia vào triều sớm đã phân phó nô tàiđi ra thôn trang ngoài thành, nói là…” hắn liếc mắt nhìn ta một cái, ta gật đầuý bảo hắn tiếp tục, lúc này hắn mới dám tiếp tục nói: “ nói là báo cho Lý thứphúc tấn chuẩn bị một chút, hai ngày nữa sẽ đón nàng về phủ!” nói xong, hắn lạithật cẩn thận liếc mắt nhìn ta một cái, ta cầm chén trà trong tay, hơi hơi nhíumày: “ Chuyện này ta đã biết. Sau đó thì sao?”

Lời cònchưa dứt, ta thấy mọi người trong phòng đều đồng loạt nhìn về phía ta, sau đó lạiquy củ cúi đầu xuống. Ta mỉm cười, thì ta cái gọi là người đàn bà đố kỵ đanh đáthực sự không phải là tin đồn vô căn cứ. Tuy rằng hai năm nay ta không có làmra chuyện gì khiến cho người ta oán trách, nhưng mà phu quân không nạp thiếp, ởthời đại này mà nói thì đó chính là lỗi của ta.

Liên Phúc lạinói tiếp: “ Nô tài tới thôn trang, đã gặp Lý thứ phúc tấn, nhưng Lý thứ phúc tấndập đầu hướng gia và phúc tấn, nói không nghĩ muốn về phủ, hy vọng có thể ởthôn trang yên ổn sống qua quãng đời còn lại. nô tài có khuyên vài câu, nhưngLý thứ phúc tấn đã cầm kinh sách, không còn để ý tới nô tài nữa. Nô tài khôngcó cách nào đành phải quay trở về. Sáng sớm Liên Hỉ có dặn dò sau khi tới thôntrang thì phải tới báo cáo với phúc tấn. Nhưng khi vào sân, nô tài gặp đượcPhương Nhi cô nương, nô tài nói cô nương ấy tiến vào bẩm báo một tiếng, PhươngNhi cô nương biết được chuyện này thì liền cãi nhau với nô tài!”

Phương nhingẩng đầu, có chút lo lắng nhìn ta, ta cười lắc đầu: “Các ngươi hai người đều đứnglên đi. Phương nhi nha đầu này không quy củ, lát nữa nhất định phải trách phạt!Liên Phúc ngươi chịu oan ức , Liễu Nhi ngươi đi lấy một xâu tiền, thưởng choLiên Phúc đi!”

Liễu Nhi đivào buồng trong, không bao lâu thì cầm một xâu tiền đi ra, đưa tới trong tayLiên Phúc, Liên Phúc nhận tiền muốn quỳ xuống, ta liền khoát tay, ý bảo hắn đixuống làm việc. Phương Nhi thấy Liên Phúc đi ra ngoài, liền đi tới bên cạnh ta,nhu thuận quỳ xuống trên đất, thấp giọng nói: “ là nô tỳ làm sai, phúc tấn đừngnên tức giận!” ta vỗ vỗ đầu nàng, cười nói: “ ta biết là người tốt với ta,nhưng ngươi đã thật sự phạm lỗi. Ta phạt ngươi nữa tháng tiền tiêu vặt, ngươicó phục không?”

“ Nô tỳ tạơn phúc tấn nhẹ phạt!” Phương Nhi cười vui vẻ, lấy lòng đứng sau lưng xoa bópcho ta. Liễu Nhi gõ nhẹ vào trán của nàng, nói: “ mồm mép láu lỉnh!”

Lúc này talại có chút buồn bực, nếu Lý thị kia không chịu trở về thì ta nên làm như thếnào đây? Người hiền lành xem ra cũng không dễ dàng làm rồi! Nếu hậu trạch cóthêm vài nữ nhân thì như vậy thanh danh của ta và Dận Tự cũng tốt hơn, nhưng mànếu vì thanh danh của hai người chúng ta mà lại hy sinh những nữ tử vô tội thìta cũng không muốn. Có lẽ chỉ có thể dựa vào Dận Tự, cứ để cho hắn giải quyết mọichuyện đi!!!

Lúc này, cótiểu nha hoàn tiến vào báo: “Phúc tấn, bối lặc gia đã trở về.”

Ta liền đứnglên, theo bản năng chỉnh lại tóc, kéo kéo lại vạt áo. Nghe thấy Liễu Nhi vàPhương Nhi cười nhẹ, ta trừng mắt nhìn hai nàng một cái, rồi cất bước đi tới cửa.

Tiểu nhahoàn kéo màn cửa ra, ta đang muốn đi ra cửa thì đã thấy Dận Tự đi nhanh như cắtdọc theo hành lang đi tới. Lúc này ánh mặt trời đang lên cao nhất, trong viện mấycây Lựu nở hoa đỏ như lửa, Dận Tự một thân mặc triều phục, khuôn mặt mỉm cười,khóe môi khẽ nhếch lên, ta đỡ lấy khung cửa, trong nháy mắt khuôn mặt đỏ lên.