Ta Là Chí Tôn

Chương 857: Quyết chiến Thiên Huyền nhai (12)



Thân ảnh tử sắc kia đã lập tức quay về, trong chớp mắt đã trở lại chỗ cũ.

Chỉ có trên mũi đao sáng như tuyết, nhiều thêm một dải máu tươi nhỏ xuống, tựa như một chuỗi huyết châu, chính là vết tích cuối cùng chứng minh cho sự tồn tại của Thất Nguyệt.

Thân thể Vân Dương ẩn hiện như quỷ mị, lóe lên mà quay về, trong nháy mắt, tính mệnh của nhất đại cao thủ đã đến cuối cùng.

Thất Nguyệt tấn công liên tiếp, mà Vân Dương chỉ xuất kích một lần, sau đó liền kết thúc.

Thất Nguyệt thực sự quá tham, hắn thừa thế thắng xông lên, không những không phát huy được hiệu quả, còn vì vậy mà bỏ mạng.

Tốc độ tập sát như vậy, khiến cho Niên tiên sinh đang âm thầm quan chiến khẽ co rút, trong mắt đầy vẻ hãi nhiên!

Cho dù là lúc hắn cực thịnh nhất, muốn thi triển ra tốc độ công kích như vậy còn khó khăn, huống chi là đã luân phiên đại chiến, mệt không thở nối, như vậy lại càng tuyệt không thể!

Sao Vân Dương có thể làm được?!

Rõ ràng, Vân Dương đã tới mức hấp hối, trạng thái vô cùng suy kiệt, tựa như lúc nào cũng có thể nằm xuống, sao lại còn có thể có chiến lực như vậy? Trong nháy mắt Thất Nguyệt tiến công, đối phương đã lập tức nắm được tâm tư, sau đó lập tức triển khai phản kích, trong lúc nguy cấp thành công diệt sát đối thủ!

Trong nháy mắt đó, thế công của Thất Nguyệt đã thành, theo lẽ thường mà nói, tuyệt không thể có phản công, thế nhưng hết lần này tới lần khác, Vân Dương đã dùng tốc độ vô song mà phản lại, khi thế công mới thành, chưa tới tích tắc đã triển khai lôi đình phản kích!

Điều càng đáng sợ hơn, trong nháy mắt phản kích này, Vân Dương đã tiếp cận, thậm chí là dùng một đao chiêu hoàn chỉnh để tập sát Thất Nguyệt!

Cũng chính là, khi mà công kích thứ hai của Thất Nguyệt còn chưa thành hình, Vân Dương đã kịp xuất một đao xuyên tim, tiếp đó chặt đầu, kết thúc Thất Nguyệt!

Tốc độ, lực lượng, phản ứng, lực bộ phát, còn có đao chiêu hoàn mỹ trong đó…

Bất kỳ thứ nào đều không nên xuất ra từ trong tay của một kẻ mệt đến không đủ khả năng chiến đấu nữa!

- Hóa ra Vân Dương vẫn luôn giả vờ, cái gọi là mệt mỏi, khí không lực tẫn, không thể tiếp tục được của hắn, đều là giả tượng!

Niên tiên sinh lập tức đưa ra kết luận, một kết luận khiến người khó thể tin, nhưng lại vô cùng hợp tình hợp lý.

Trong chớp nhoáng này, ruột gan hắn hối hận muốn sưng lên.

Chẳng trách, hắn vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.

Hóa ra cái chiến thuật tiêu hao này của hắn, trong mắt đối phương lại không đáng một đồng. Thậm chí theo ý nghĩa nào đó, đây chính là chiến thuật hợp ý đối phương.

Hóa ra, cái thời khắc Vân Dương chân chính kiệt lực mà bọn hắn vẫn mong đợi, kỳ thực cũng chính là một khắc mà đối phương muốn, bởi vì đối phương cũng đang đợi, đợi một khắc mà cả đám bọn hắn cùng kiệt lực!

Niên tiên sinh cùng đám người vây công cùng đổ mồ hôi lạnh, bọn hắn đều là lão quái kinh lịch ngàn năm sương gió, cho dù trí tuệ không bằng Niên tiên sinh, thế nhưng cảm giác đối với nguy cơ cũng không kém!

Một ý niệm đồng thời hiện lên trong đầu cả đám: Đây chính là trí kế của Trí Tôn sao? Vị Vân Tôn này… quả thực quá đáng sợ! Trong lúc vô tình, đẩy bọn hắn vào bẫy rập lâu như vậy mà bọn hắn vẫn không phát giác…

Lời nói của nữ tử kia, bóc trần mưu đồ ban đầu của bọn hắn, còn lời Vân Dương đáp, thuận thế vạch rõ nguồn gốc, lại khiến bọn hắn đắc kế tưởng rằng, đây chính là bẫy rập hoàn hảo nhất!

Bởi chính mấy lời kia, khiến bọn hắn gián tiếp suy đoán chiến thuật này, tiến tới thừa hành bốc trực, quán triệt đến cùng, thực tình không biết đã ngã vào bẫy rập tử vong của đối phương!

May mà khi phát hiện còn không phải quá trễ, nếu chờ đến khi bọn hắn chân chính mệt mỏi đến gần chết…

Chẳng phải mảy may sức hoàn thủ cũng không có, chỉ có thể khoanh tay chịu chết thôi sao?

Trong nháy mắt, Niên tiên sinh lại thu được một kết luận càng khủng bố hơn: Vân Tôn nhất định có phương pháp hồi khí mà bọn hắn không biết, thậm chí là không thể lý giải!

Chỉ có như vậy, đối phương mới có thể chắc chắn nhìn bọn hắn diễn trò.

Cái này, là một hình thức khác của câu dùng khỏe ứng mệt sao?!

Nghĩ tới đây, cho dù là với hàm dưỡng của Niên tiên sinh, cũng không nhịn được mà sinh cảm giác sa sút buồn nản.

Nếu đã hiểu được điểm này, vậy chiến thuật tiêu hao cũng không cần thiết tiếp tục!

Nhất định phải thay đổi!

Hơn nữa còn phải tận lực thay đổi nhanh một chút, nếu không thực sự sẽ thành tự làm tự chịu, tự chiu đầu vào rọ a!

Niên tiên sinh gào thét một tiếng, đám người đang vây công Vân Dương lập tức phản ứng, nhanh chóng lui vào trong sương mù, lập tức biến mất không còn bóng dáng.

Chỉ còn lại tiếng thở dốc từ trong sương mù truyền tới:

- Vân Tôn đại nhân không hổ với hai tiếng Trí Tôn, trí tuệ ứng biến như vậy, thực sự khiến chúng ta nhìn mà than thở, kinh tâm động phách. Chỉ tiếc nhất thời vọng động, lại làm cho thất bại trong gang tấc, không biết Vân Tôn đại nhân có cảm thấy đáng tiếc không.

Vân Dương thản nhiên nói:

- Chém một người chính là thu hoạch, nào có gì mà đáng tiếc. Đối với ta mà nói, có thể hố chết một người, chính là có giá trị. Các ngươi nhọc lòng bố trí sát cục nhằm vào ta, nếu ta không chơi với các ngươi một lúc, sao có thể xứng đáng với tâm ý của Niên tiên sinh? Nếu đã là ngươi tình ta nguyện, chẳng phải càng thêm tăng sức hay sao!

Thanh âm của Niên tiên sinh đã sớm biến mất, cũng không biết hắn có nghe được lời Vân Dương đáp lại hay không.

Sau khi nói xong, Vân Dương nghiêng tai lắng nghe chốc lát. Lập tức nắm tay Kế Linh Tê, hai người yên lặng di chuyển trong sương mù, tốc độ như quỷ mì bay về một phương.

- Đi!

- Nồng vụ này là do bọn hắn tạo ra, thế nhưng chưa hẳn chúng ta không thể lợi dụng.

- Trong nồng vụ này, khi bọn hắn chủ động tiến công, chúng ta tự nhiên không dễ để xác định được vị trí của bọn hắn, trong này vốn là công dễ thủ khó, thế nhưng đổi lại thành khi chúng ta chủ động tiến công, đối với bọn hắn mà nói, cũng không dễ dàng gì!

- Kỳ thực lời đoán cảu Niên tiên sinh, thậm chí của tất cả đám người này, đều đã sai lầm.

- Thứ ta chờ đợi, chưa bao giờ là cái thời khắc bọn hắn khí không lực tẫn, khoanh tay chịu chết.

Vân Dương mỉm cười, trong mắt lóe lên sát cơ vô tận:

- Thứ ta đợi, chính là thời khắc mà bọn hắn phát hiện, nếu không như vậy, sao ta có thể dùng tới át chủ bài, phá vỡ cục diện bế tắc.

Kế Linh Tê có chút không hiểu:

- Vì sao lại phải làm vậy? Dùng các tiêu hao này đề chấm dứt trận chiến không phải là thượng sách hơn sao? Ngươi cần gì bại lộ sớm? Chờ bọn hắn chân chính kiệt lực, chẳng phải có thể không cần tốn sức mà cũng có thể bắt được hay sao?