Ta Là Chí Tôn

Chương 438: Ly biệt!



Một con gấu nhỏ mới sinh, dường như còn chưa đầy tháng, vẻ mặt tỉnh tỉnh mê mê. Giơ tay nhấc chân đều một vẻ vụng về luống cuống.

Nhưng mà Hoa Văn mãng nhìn qua, nước mắt đã yên lặng chảy xuống.

Hoa Văn mãng như nhặt được chí bảo, cẩn thận coi chừng gấu nhỏ lảo đảo nghiêng nghiêng chạy tới chạy lui, Hoa Văn mãng xứng chức bảo mẫu, từ đầu tới cuối đều chăm chú nhìn, ngay cả con mắt cũng không nháy lấy một chút.

Ngẫu nhiên nhìn thấu gấu nhỏ ngã sấp lập tức tiến lên nâng đỡ, nhìn thấy gấu nhỏ chạy đến chỗ nguy hiểm, càng trực tiếp thẻ ra uy thế của đỉnh cấp Huyền thú, đảm bảo không cho bất luận Huyền thú nào tới gần, tạo thành nguy cơ không tôt.

Tận chức trách, cẩn thận từng ly từng tí như vậy, coi như là cha mẹ ruột cũng không gì hơn!

Vân Dương đứng bên nhìn xem, thở dài khó nói nên lời.

Không biết là ông trời quá mức chiếu cố Vân Dương, là không muốn hắn lại phải mất đi thân nhân chiến hữu, lại hoặc là Vân Dương ôm trái tim kỳ vọng, sáng tạo kỳ tích, mặc dù không được hoàn mỹ, tuy nhiên cũng có thể an ủi đôi điều.

Trước đó, lúc Vân Dương thu lại thi thể gấu nhỏ, lại lấy lại Huyền đan, đưa trở về cơ thể Hắc Kim hùng, lúc đó hắn cũng chỉ hy vọng Tiểu Hắc có thể hoàn chỉnh nhập thổ vi an. Không ngờ lúc hắn đưa Huyền đan trở lại, vì muốn giúp Huyền đan gắn lại thân thể, nên đưa qua một đạo sinh mệnh linh nguyên, giúp nó được hoàn mỹ nhất!

Nhưng mà sinh mệnh linh nguyên này không phải do Vân Dương chuyển ra, mà là Lục Lục, gia hỏa Lục Lục đáng vặt lông làm thịt này đương nhiên ngấp nghé Huyền đan của lão Hắc, mặc dù trở ngại Vân Dương, không dám chiếm làm của mình, thế nhưng sờ sờ một chút cũng tốt, cho nên trong Sinh Mệnh Linh Nguyên kia ẩn chứa một tia tâm niệm của Lục Lục, đương nhiên cũng chỉ sờ sờ qua một chút, quyết không dám thực sự thu nạp di vật của Hắc Kim hùng!

Nhưng mà cũng chính nhờ chuyện này, tạo nên đại biến cố sau đó!

Hắc Kim hùng chính là Huyền thú siêu giai, càng là Huyền thú Vương giả, thực lực mạnh không cần nói, lại đã đạt tới bình cảnh vô số năm. Bình thường muốn tiến lên đã gần như vô vọng, trừ phi sinh tử ma luyện nhiều lần hơn nữa, thế nhưng trong Huyền thú sâm lâm kia, Huyền thú có thể so tay với lão Hắc cũng chỉ có Hoa Văn mãng, hai thú đều là hạng tiếc mệnh, tuyệt không chịu liều mạng đánh nhau, cũng chính vì thế nên khiến hai đứa bọn chúng bị vướng lại vô số năm nay, cũng chính vì vậy, mới khiến chúng đơn giản thuần phục Vân Dương!

Trận chiến này đó, Hắc Kim hùng nhiều lần bị thương, nhờ sinh mệnh chi khí mà khôi phục như cũ, mặc dù mệt nhọc, thế nhưng cũng khiến bình cảnh xuất hiện một chút ba động, ẩn ẩn đã thấy vết nứt, cho đến một khắc nó dùng toàn lực ném Hoa Văn mãng ra ngoài, lúc đó Hắc Kim hùng đã bất kể sinh tử, bất kể đại giới, chỉ cầu hộ bạn thoát hiểm, nếu không như thế nào có thể triền đấu với một người có thực lực còn trên Vân Dương như Lữ Lăng Vân!

Thế nhưng Hắc Kim hùng lâm trận đột phá, thực lực có tăng nhưng cũng chỉ có hạn, lại không có sinh mệnh chi khí của Vân Dương duy trì, cuối cùng vẫn vô lực chống đỡ, vẫn lạc bụi bặm, chặt thành mấy phần, ngay cả Huyền đan cũng bị đào ra!

Bình thường nếu chết như thế, căn bản không có bất cứ hy vọng. Thế nhưng lúc ấy Hắc Kim hùng vẫn trong trạng thái đột phá, thần hồn mười phần thì có tám chín ngưng trong Huyền đan, cơ hồ có thể nói trên Huyền đan tụ tập đại bộ phận thần hồn của Hắc Kim hùng. Lúc trước dù Lục Lục thất bại trong chuyện cứu Lão Độc Cô, thế nhưng cũng giúp nó đối với thần hồn có thêm nhiều cảm ứng, một chút tâm niệm mà nó tách ra, tự nhiên có thể cảm nhận được dị trạng trong Huyền đan!

Nhưng coi như là vậy, Hắc Kim hùng cũng khó tránh kết cục về trời, Huyền đan không sao, thần hồn vẫn còn, thế nhưng thân thế dù sao cũng đã bị tách rời, thương thế đã đến mức không thể vãn hồi!

Mà cố gắng lớn nhất của Vân Dương, đó chính là tận khả năng thu lại phần hồn phách đã tiêu tán của gấu nhỏ vào trong Huyền đan, sau đó đem Huyền đan, đặt vào trong đầu của một đầu Hắc Kim hùng mới sinh!

Cái này, căn bản chính là đoạt xá, một khi sơ thất, toàn bộ lập tức sụp đổ.

Cho nên Vân Dương dùng uy năng đặc dị của Lục Lục, tạo thành một đạo cấm chế, chỉ có chờ Hắc Kim hùng một lần nữa đạt tới thất giai, mới có thể hấp thu năng lượng trong Huyền đan, trở lại con đường Vương giả đỉnh phong.

Mà theo lời Lục Lục nói, Hắc Kim hùng chết đi sống lại, kỳ thực chưa hẳn đã là chuyện xấu, nội tình hiện tại của hắn đã vượt xa trước đó, chỉ cần tu vi tăng trưởng, muốn hồi phục trình độ cũ cũng chỉ là chuyện lật tay, thậm chí đột phá bình cảnh hạn chế, ngày thức tỉnh, chẳng những có thể nhớ lại chuyện cũ, thực lực càng có thể đột phá đến cảnh giới tương đối kinh khủng.

Mà từ hiện tại đến lúc tu đến thất giai, chính là quá trình dung hợp rèn luyện thần hồn cùng nhục thể.

Chính vì bởi chuyện ngoài ý muốn này, mới có thể để tồn tại thú vương hung thần ác sát như Hoa Văn mãng mới ôn nhu trước mặt một con gấu nhỏ như vậy... Lão Hắc còn, lòng ta vui vẻ.

Trên người tiểu gia hỏa này, có khí tức của gấu nhỏ.

Gấu nhỏ, cuối cùng sẽ có một ngày trở về!

Ta chờ ngươi!

- Xem ra, ngươi không muốn rời đi cùng ta hả?

Vân Dương thở dài, nhìn Hoa Văn mãng.

Hoa Văn mãng tê tê hai tiếng, trong mắt lộ thần sắc lưu luyến không rời, nhưng quay đầu nhìn dáng vẻ ngu ngơ ngây ngốc của gấu nhỏ, lập tức vẫy vẫy đuôi, ánh mắt kiên định lại.

Ta phải ở lại đây, trông chừng gấu nhỏ.

Nhìn hắn trở lại đỉnh phong!

Chờ hắn thức tỉnh, nhớ lại ngày xưa!

Nếu ta đi, với tình trạng hiện tại của hắn, nhất định sẽ bị Huyền thú khác bắt nạt, khó có khả năng trưởng thành.

- Nếu ta mang cả nó và ngươi đi thì sao? Các ngươi cùng đi theo ta!

Vân Dương thử hỏi.

Hoa Văn mãng lắc đầu kịch liệt.

Huyền thú như Hắc Kim hùng, nhất định phải trưởng thành trong rừng rậm.

Đối mặt với gió xương mưa tuyết, đối mặt với hết thảy nguy cơ, mới có thể trở thành Vương giả.

Hơn nữa, nơi này vốn là địa phương lập nghiệp của gấu nhỏ, cũng chỉ có ở chỗ này, mới càng thêm phù hợp, tự nhiên với nó!

- Được rồi!

Vân Dương trầm mặc một chút:

- Dù sao, ngươi chớ có quên ta, nếu có một ngày... Ngươi tùy thời có thể đến tìm ta.

Hoa Văn mãng bò qua, nhẹ nhàng bám lấy bắp chân Vân Dương, thân mật cọ sát, sau đó lưu luyến không rời buông ra, đôi mắt băng lãnh hung tàn lập tức chuyển sang ôn nhu, chờ mong quan sát gấu nhỏ.

Vân Dương thở dài, hai tay chà xát, mười mấy đoàn sinh mệnh chi khí nồng đậm lập tức bay ra, rơi vào trước mặt Hoa Văn mãng.

Hoa Văn mãng lui sau một đoạn, trong mắt lóe lên khát vọng mãnh liệt, thế nhưng không có lập tức tiếp lên ăn hết như ngày thường.

Mà dùng đầu ủi cho tiểu gia hỏa, để gấu nhỏ đi ăn.

Nếu là lúc trước, chỉ cần lấy ra một đoàn sinh mệnh chi khí, đã đủ để hại vị Vương giả này đánh nhau long trời lở đất, hiện tại, Hoa Văn mãng lại có thể nhún nhường cho gấu nhỏ, chuyện này khiến hốc mắt Vân Dương lại nóng lên.

- Mấy thứ này là của ngươi.

Vân Dương ôn nhu nói:

- Nó còn có riêng.

Lại có mười mấy đoàn sinh mệnh chi khí bay đến trước người gấu nhỏ, gấu nhỏ vui vẻ ô ô gọi bậy, ăn như gió cuốn, lông tơ trên mặt tràn đầy biểu cảm hài lòng.

Hoa Văn mãng lúc này mới an tâm thôn phệ những đoàn linh khí của mình.

Cuối cùng, vẫn để lại hai đoàn, đưa đến trước mũi gấu nhỏ, nhường cho nó ăn.

Vân Dương lắc đầu cười khổ.

Trước khi đi, lại len lén ném hai đoàn sinh mệnh chi khí trực tiếp vào trong miệng Hoa Văn mãng.

Có mấy đoàn linh khí này, tin rằng Hoa Văn mãng cùng gấu nhỏ có thể đột phá gông cùm cửu phẩm Huyền thú, thậm chí đột phá thập phẩm, trở thành siêu phẩm Huyền thú, thậm chí còn trở thành tồn tại cao hơn cũng không phải không có khả năng.

Hy vọng lúc đó, còn có thể gặp lại!

...

Vân Dương lặng yên đứng trước rừng rậm, trước mặt là quan đạo trải dài.

Trong rừng rậm, vẫn truyền đến âm thanh tê tê, tràn đầy tiếc nuối.

Chỉ là, âm thanh tê tê đã dần nhỏ lại, trở lại chỗ sâu trong rừng...

- Ta nhất định sẽ trở lại thăm các ngươi, nhất định!

Vân Dương nhẹ nhàng thở dài:

- Chỉ mong đến lúc đó, các ngươi đã lần nữa nhận nhau, chân chính thân mật không còn khoảng cách.

Thân thể Vân Dương đột nhiên xông lên giữa không trung, hóa thành một đóa thanh phong, một đoàn mây trắng, hướng về phương tây, ung dung mà đi.

Mắt thấy nơi chân trời xuất hiện gió mắt vờn mây, trong rừng rậm lại truyền đến tiếng tê tê vang động.

Một đầu Hoa Văn mãng to lớn, giấu mình dưới lá câu rậm rạp, cuộn dưới một gốc đại thụ che trời, ngửa đầu xuyên qua bóng cây nhìn lên mây trắng ung dung trên trời, thật lâu không chịu rời đi...