Ta Là Chí Tôn

Chương 422: Công Thành tiễn xuất hiện!



Giây lát, mấy đầu thân ảnh lăng không gấp rút bắn đến, thế công hoàn toàn khác với đám binh sĩ bình thường, hiển nhiên là đám cao thủ Tử U bắt đầu xuất chiến, Vân Dương hừ một tiếng, bắn người bay lên, đao quang lóe sáng. Đao Bất Dung Tình, hồng trần kinh hiện!

Lấy tu vi hiện tại của Vân Dương, dùng Thiên Ý đao pháp với đám người này thực như đem dao mổ trâu đi cắt tiết gà. Tu giả dưới Thiên cảnh, căn bản không thể nhận một kích của hắn, huyết quang hiển hiện, ba đạo nhân ảnh rên lên một tiếng thê thảm, ngã ngược trở lại, không biết sống chết.

Vân Dương quay người như gió lốc, Đao Bất Dung Tình lại ra, nhất thời lại có hai người kêu rên lùi lại, ẩn ẩn bị ép vào góc chết, tử môn quan đến!

Ngay lúc này, một cỗ không khí tĩnh lặng quỷ dị đột nhiên tới, theo một tiếng két két của cơ quan vang động, con ngươi Vân Dương tức thời co rút, đã thấy một mũi tên to lớn bay thẳng tới trước mặt!

Công Thành tiễn!

Đúng là Công Thành tiễn?!!

Loại tiễn này chuyên dụng để công thành, cả mũi tên chính là dùng trọn vẹn một gốc Thiết Mộc gắn mũi huyền thiết mà thành. Muốn bắn ra một mũi, chí ít cần dùng tới tám vị cao thủ Tứ trọng sơn mới có thể kéo cung, còn cần có thêm hai người lắp tiễn, mới có thể thuận lợn bắn ra!

Nói cách khác, chí ít cần mười tên tu giả, đồng tâm hiệp lực, mới có thể dùng loại tiễn này!

Cũng chính vì vậy, uy năng của Công Thành tiễn to lớn tới cực điểm, phàm là một tiễn bắn ra, nếu trùng phải cửa thành, lập tức có thể tạo ra một cái động lớn, cho dù bắn vào tường thành dày rộng, cũng có thể cắm vào một nửa bên trong, thuận tiễn cho đám sĩ tốt giẫm lên công thành!

Uy năng của một mũi tên này, không gì không thể phá!

Nhưng mà mũi tên này, hiện tại dùng để nhằm vào một người, thực sự đủ coi trọng!

Đối mặt với Công Thành tiễn kỳ tật bắn tới, cho dù Vân Dương có tu vi Thiên cảnh, vẫn không dám đối diện phong mang, lắc mình một cái, Công Thành tiễn sượt qua người, nhưng phong nhận mà nó kéo theo, vẫn khiến Vân Dương trì trệ một chút, chỉ trong chớp mắt này, hai tên cao thủ bị ép vào góc chết lúc trước, không ngừng thoát khỏi thế đao bao phủ, ngược lại còn thành công tiếp cận Vân Dương, một đao một kiếm cùng nhau đánh xuống.

Thân thể Vân Dương liên tục lắc lư, né tránh sát chiêu của đối phương, đồng thời lại dùng Thiên Ý đao pháp, Đao Ngoại Hồng Trần!

Hai người mới thoát được tử môn quan, lúc này lại thấy đao quang lấp lóe, nhưng lại không thấy đao ở nơi nào, mục tiêu là đâu, nhất thời cảm thấy toàn thân lạnh buốt, khí tức tuyệt vọng bao phủ, một tiếng gió bén nhọn lại truyền đến, Vân Dương tức giận hừ một tiếng, một chiêu này chỉ có thể chém ra một nửa, bất đắc dĩ thu chiêu, lách mình, hai cây mũi tên to lớn lại lần nữa thất bại.

Vân Dương cố nhiên là thành công tránh qua, tuần tự khiến đối phương lãng phí ba cây Công Thành tiễn, thế nhưng đại mãng dưới chân lại không linh động né tránh như vậy, trước sau hai ba cây Công Thành tiễn, không ngoại lệ đều cắm trên người nó!

Thân thể cự mãng trúng ba cây Công Thành tiễn, máu tươi không thể ức chế mà tuôn ra như sông, thống khổ co rút, tiếng kêu tê tê không ngừng.

Phương xa, bốn phương tám hướng đều là Công Thành Phích Lịch cung.

Mỗi giá Phích Lịch cung đều có góc độ khác biệt, hiển nhiên thiết kế nhằm vào mọi góc độ mà Vân Dương có thể phá vây đào tẩu!

Vân Dương quát một tiếng chói tai, trực tiếp vỗ lên đại mãng dưới thân, ra hiệu nó thu nhỏ thân thể, thuận tiện cho bản thân thi cứu, không ngờ đại mãng thụ thương quá nặng, không thể biến lại thân thể tiểu xảo như trước, lúc này đám địch nhân bốn phương tám hướng lít nha lít nhít đã vọt tới.

Vừa rồi cự mãng tàn phá binh sĩ, binh sĩ không thể chống lại, hiện tại cự mãng suy yếu, đám binh sĩ nhìn thấy cơ hội, lập tức hợp nhau tấn công.

Vân Dương hét lớn một tiếng, phi thân bay lên, cả người như hóa thành một đầu tiễn mang, tật tốc xông ra ngoài, đồng thời hai chân liết tiếp đá, phốc phốc phốc, ba cây Công Thành tiễn đều bị hắn rút ra khỏi cơ thể mãng xà.

Tiếp đó là một đoàn sinh mệnh chi khí lớn truyền vào trong miệng đại xà, Hắc Kim hùng khôi phục chiến lực, gầm thét tàn sát binh sĩ Tử U, hộ pháp cho Thanh Văn mãng, thẳng cho đến khi Thanh Văn mãng mượn sinh mệnh chi khí mà khôi phục thương thế, có lực biến thành tiểu xà mới cùng nhau chạy vọt về phía trước, tụ tập với Vân Dương.

Vân Dương thầm tính toán, dưới tình huống đối phương có thần binh lợi khí như Công Thành Phích Lịch cung trợ chiến, bất kể là Hắc Kim hùng hay Thanh Văn mãng đều không thể tiếp tục trợ giúp hắn.

Bởi vì chúng muốn phát huy toàn lực thì phải khôi phục bản thể, thế nhưng hình thể của bản thể quá lớn, mục tiêu quá rõ ràng, thậm chí không cần ngắm chuẩn cũng có thể bắn trúng!

Coi như đỉnh cấp Huyền thú như lão Hắc tiểu Thanh nếu bị liên tiếp trúng mười mấy mũi tên, cũng nhất định xong đời!

Cho nên tiếp đó, chỉ có dùng hắn làm chủ lực công ra!

Công Thành tiễn vẫn dùng phương thức bất kể đại giới mà liên hoàn phát xạ, phía dưới trái phải, bốn phía lít nha lít nhít địch nhân, khắp nơi đều là cản trở, điều này không khỏi khiến tiến độ của Vân Dương chậm hơn vừa rồi rất nhiều.

Giờ phút này, đám cao thủ Tứ Quý lâu ẩn phục trong đám người cũng bắt đầu hành động, thỉnh thoảng lại có kiếm quang đao quang như rắn độc thoáng hiện.

Đám người này hiển nhiên đã có phán đoán tương đối với chiến lực của Vân Dương, vừa chạm lập tức chạy, tuyệt không ham chiến, hết lần này tới lần khác, loại đấu pháp này, lại khiếnn Dương đau đầu nhất!

Lúc đầu Vân Dương nghĩ, Quân Mạc Ngôn giải quyết tứ đại cao thủ Tứ Quý lâu, những người còn lại đơn đả độc đấu tuyệt không phải đối thủ của hắn, coi như tất cả cùng lên, hắn cũng có nắm chắc phần thắng. Thế nhưng bọn hắn dùng chiến thuật du kích, tuyệt không ham chiến này, quả như xuất quỷ nhập thần, tạo thành phiền phức lớn lao.

Đây là tình huống mà Vân Dương không muốn đối mặt nhất.

Mà cũng lúc này, đám cao thủ Tử U cũng phát hiện chỗ tốt của đấu pháp, lập tức từng tên như được thể hồ quán đỉnh, nhao nhao bắt chước.

Vân Dương huy sái đao quang, dọn sạch một mảnh xung quanh, cường thế tiến lên mấy trượng, nhưng mà đám cao thủ này đã lại ẩn trong đám binh sĩ mới xông lên, bọn hắn căn bản không quan tâm sống chết của binh sĩ bình thường, chỉ cần có thể che giấu bản thân, tận lực bảo trì trạng thái xuất quỷ nhập thần.

Mặc dù có chút hèn hạ không nói đạo nghĩa, thế nhưng không thể không thừa nhận, đây là đấu pháp hiệu quả nhất trong thời điểm này!

Vân Dương dần dần nóng nảy, thân thể thon gầy của Lão Độc Cô ngay trên lưng hắn, Vân Dương tự hồ còn cảm giác được, Lão Độc Cô mở to hai mắt, nhìn hết thảy tình huống trước mắt.

Tâm tình nóng nảy của hắn như chạm phải băng tuyết, nhanh chóng bình tĩnh lại.

Lão cha còn chờ hắn đưa ra ngoài, mang về quê nhà, hắn không thể nôn nóng, không thể gấp gáp, càng không thể rối loạn!

Hắn có thể phẫn nộ, có thể phát tiết, có thể chiến đấu, nhưng duy chỉ không thể tự loạn tâm thần!

Giờ phút này, lại có một chi Công Thành tiễn thẳng mặt bay tới, uy thế vô địch, thân thể Vân Dương chợt lóe lên, đồng thời hai mắt tỏa sáng.

Sưu sưu sưu...

Vô số Huyền Thiết Tiễn từ hai bên đầu tường không ngừng vụt tới, Vân Dương liên tục né tránh, thân thể tựa như biến thành quỷ mị, chớp động trong màn mưa tên, đột tiến thêm năm mươi trượng!

Trong nháy mắt này, thanh âm đặc thù của Công Thành tiễn lại lần nữa vang lên, lần này lại là ba mũi tên cùng bắn, xếp hình tam giác bay tới, nghiêm mật phong tỏa mọi không gian né tránh của Vân Dương.

Vân Dương đột nhiên hét dài, thả ra một ngụm trọc khí, thân thể bỗng vặn vẹo, xoay người biên độ lớn, Công Thành tiễn vừa sượt mặt hắn, Vân Dương đã xảo diệu duỗi tay, điểm nhẹ lên đuôi tiễn.

Chỉ thuận thế điểm nhẹ, nhưng mà lực lượng cực lớn đó cũng lập tức khiến ngón tay hắn như bị điện giật!

Nhưng mà chút tác động đó cũng không tạo thành ảnh hưởng quá nhiều tới Vân Dương. Đã thấy chi Công Thành tiễn mà Vân Dương điểm nhẹ kia, thế đi không giảm, lại quỷ dị quay tròn, vừa lúc quay đầu, đã thấy Vân Dương một chưởng vô lên đuôi cánh, Công Thành tiễn lập tức bay ra ngoài!

Tá lực đả lực, Di Hoa Tiếp Mộc!

Công Thành tiễn dùng tốc độ còn nhanh hơn lúc bắn ra, xé gió bay trở lại.