Ta Là Chí Tôn

Chương 351: Lật thuyền trong mương



Mặc dù tu vi Bạch Y Tuyết tăng lên rất nhiều, thậm chí còn cao hơn Đao Tôn Giả ngày trước tới hai bậc, nhưng so với kẻ đứng đầu tứ đại Tôn giả là Kiếm Tôn Giả, còn cách biệt rất nhiều.

Có điều, lúc này hắn liều mạng xuất kích, lại có thể ngăn Kiếm Tôn Giả một thoáng.

Hơn nữa, Bạch Y Tuyết cường thế đối bính với Kiếm Tôn Giả đang toàn lực truy kích, tuy bại nhưng vinh, chớ nói chi sau khi chịu tổn thương nhất định, lập tức ẩn vào trong gió tuyết, không những hoàn thành động tác chặn đánh, lại còn có thể toàn thất thoát ra.

Kiếm Tôn Giả liên tiếp gặp chuyện không thuận lợi, lửa giận càng lúc càng rực, đang muốn tiếp tục bám theo đuổi giết, đột nhiên cảm thấy phía trước xuất hiện khí tức dị thường ba động, chú mục nhìn lại, trong gió tuyết đầy trời tựa như đột nhiên xuất hiện một quả cầu tuyết lớn chừng bàn tay, chìm chìm nổi nổi lơ lửng giữa hư không...

- Cái quỷ gì vậy?

Kiếm Tôn Giả hồ nghi nhìn sang, thuận tay chém qua một đạo kiếm khí.

- Meo ô...

Một tiếng mèo nhỏ bé yếu ớt truyền đến.

- Một con mèo nhỏ?!

Kiếm Tôn Giả thầm cảm thấy không thích hợp: mèo con... Tại sao một con mèo con có thể lơ lửng trong khung cảnh phong thiên tuyết địa này?

Ngay trong lúc hắn đang suy tự, đã thấy điểm trắng nhỏ meo ô không thôi kia, đột nhiên biến lớn gấp mấy chục mấy trăm lần!

Một cái miệng lớn như chậu máu mở ra!

- Thôn Thiên báo!

Kiếm Tôn Giả cảm thấy chuyện không tầm thường, nhưng cũng không quá ngạc nhiên, dù sao trong trận chiến này, những chuyện bất ngờ thực sự quá nhiều, quá thường xuyên.

Chỉ tiếc phản ứng của hắn vẫn chậm một bước, khi hắn ý thức được con mèo trước mắt là Thôn Thiên báo hóa thân, một vệt kim quang đã phun ra khỏi miệng Thôn Thiên báo!

Tốc độ đạo kim quang này, nhanh tới mức khó mà hình dung, khó có thể tưởng tượng!

- Oanh!

Kiếm Tôn Giả quát to một tiếng, gần như bản năng huy kiếm chặn lại, hiểm hiểm phá đạo kim quang, thế nhưng kim quang đối kiếm, lập tức bạo tán thành vô số phong nhận, thế công càng thêm mãnh liệt!

Kiếm Tôn Giả không thể né tránh, kêu rên liên tục, Huyền khí toàn thân điên cuồng vận chuyển, bảo vệ nửa người trên...

Kiếm Tôn Giả lấy kiếm nổi danh, lực công kích đứng đầu trong ngũ đại Tôn giả, nhưng cũng vì hắn quá mức truy cầu lực sát thương, năng lực kháng đòn vì vậy cũng không được mạnh, lúc này lại quá bất ngờ, chuyện thôi động Huyền khí để ngăn phong nhận phô thiên cái địa bay tới, thực sự chỉ có thể nói là hạ sách.

Kiếm Tôn Giả vì muốn bảo vệ yếu hại của bản thân, tuyệt đại bộ phận Huyền khí đều tập trung vào ba đường trên, dù sao tương đối mà nói, điểm yếu hại trên nửa người trên nhiều hơn nửa người dưới, hơn nữa còn quan trọng hơn, đối phương hẳn là cũng phải nhắm vào đây.

Sưu sưu sưu...

Phong nhận cuồng phong bạo vũ trút xuống, từng đạo tơ máu tinh tế xuất hiện, tóc dài, lông mi, râu ria... Đều bị cạo sạch!

Bằng vào kiếm cương hùng hậu hộ thân, mặc dù mất chút lông tóc, nhưng Kiếm Tôn Giả cũng chỉ thương chút da thịt, chưa từng bị thương nặng.

Sau khi Kiếm Tôn Giả thầm cảm thấy may mắn, đã lại thấy một tiếng gió ào ào.

Lại một bóng trắng nhỏ tiếp cận.

Kiếm Tôn Giả nhắm mắt bạo hống, kiếm cương lần nữa ngưng tụ, hắn đã ra sức đánh giá tốc độ của Thôn Thiên báo, Thôn Thiên báo vốn dĩ đã là bát phẩm Huyền thú, mà đầu Thôn Thiên báo trước mắt càng đạt đến siêu phẩm Huyền thú, nhưng dù sao nó cũng chỉ là một đầu ấu thú, dù có thể đột phá kiếm cương hộ thân của hắn, nhưng chỉ cần hắn giữ vững ba đường trên, hoàn toàn không có e ngại đến tính mạng, hơn nữa chỉ cần hắn có thể trở tay, liền có thể đảo ngược thế cục, tuyệt sát con thú con này...

Kiếm Tôn Giả tính toán rất tốt, đáng tiếc ngay lúc hắn vận kiếm cương hộ thân, nghiêm mật phòng thủ ba đường trên, lại chỉ cảm thấy hạ thân đột nhiên đau nhức!

(Ba đường trên = Tim, cổ, đầu)

- Ngao~~~

Kiếm Tôn Giả bi thiên rú thảm, chấn động tới tuyết toái đầy trời!

Một tiếng này, thực sự cực kỳ bi kịch, bi thảm đến cực điểm!

Điểm rơi của móng vuốt nhỏ, cũng không phải là ba đường trên, mà là chính giữa điểm yếu hại dưới hông, hơn nữa còn trực tiếp bới ra một vật nhỏ!

Máu me đầm đìa!

Ừm, tựa như một tên trộm, chạy vào trong ruộng tỏi nhà người ta, tiện tay múc một cái, liền trộm được một củ, sau đó nhanh chóng chạy trốn, tuyệt không quay đầu!

Kiếm Tôn Giả co quắp, đau đến muốn ngất đi.

Hoảng hốt liếc mắt qua, đã thấy hai đạo thân ảnh nhỏ nhỏ, hóa thành hai đạo quỹ tích màu trắng, chạy về phương xa!

Hắn rốt cục đã hiểu.

Thôn Thiên báo này không chỉ có một con!

Mà là con mẹ nó... Hai con a!

Một con bắn ra chùm sáng công kích hắn, vì chia thành top nhỏ, nên đương nhiên không đủ lực phá phòng, nhưng nó vẫn xông lại, hấp dẫn sự chú ý của hắn, mà đợt tấn công thứ hai lại do một đầu Thôn Thiên báo khác phát động, chẳng những tấn công sắc bén, hơn nữa càng nhắm chính xác vào ba đường dưới mà hắn không đề phong, một kích đắc thủ!

Hố cha!

Kiếm Tôn Giả sao có thể nghĩ tới, Thôn Thiên báo hiếm thấy như vậy lại đột nhiên xuất hiện tới hai đầu! Hắn đã sớm đem toàn bộ lực chú ý tập trung lên con Thôn Thiên báo thứ nhất, căn bản không phát hiện, càng không nghi ngờ có tồn tại một con Thôn Thiên báo thứ hai vô tanh vô tức tiếp cận bản thân, càng phát động công kích tà ác!

Rõ ràng chỉ là một phép yểm hộ đơn giản, thế mà có thể khiến lão giang hồ như lão cũng phải...

Ai mà nghĩ tới, Thôn Thiên báo lại biết dùng kế như vậy?

Rõ ràng là giương đông kích tây mà!

Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương!

Kiếm Tôn Giả cuồng nộ quát to, nào còn nhớ được chuyện đang truy kích địch nhân, thân thể bỗng rơi xuống đất, run rẩy, một tay che hạ bộ đang đổ máu, toàn thân run rẩy không ngừng.

Cái cảm giác đau đớn đó, tuyệt đối vượt qua bất luận cực hình nào trên thế gian này!

Sắc mặc của hắn, trong nháy mắt liền sụp xuống, thân thể co lại, nỗ lực duy trì một lát, lại nhoáng lay động một cái, rốt cục không thể chống thêm, trực tiếp ngã oạch xuống đất.

Mặc dù hắn biết rõ một kích này của Thôn Thiên báo cũng không thể tạo thành tổn thương trí mạng, chỉ cần điều dưỡng một thời gian, ngay cả tu vi cũng sẽ không phải chịu chút ảnh hưởng, nhưng không biết tại sao, hắn lại đột nhiên mất hết can đảm đối chiến.

Cái kia bị cắn xé dã man, mất đi một góc, không biết về sau còn có thể dùng hay không, có thể dùng hay không...

Đây mới là vấn đề mà Kiếm Tôn Giả quan tâm nhất.

Những nơi khác có bị thương, chỉ cần tu vi Huyền khí đến mức độ nhất định là có thể gãy chi trùng sinh. Nhưng duy chỉ có nơi này là tuyệt không làm được vậy!

Cho nên nói, bộ phận quan trọng nhất của một nam nhân là hai cái đầu, quả là lời lẽ chí lý.

Vốn dĩ Kiếm Tôn Giả cũng cho là thế, nhưng đến hôm nay hắn mới biết, hóa ra không phải là hai đầu, mà là bốn đầu.

Sương Tôn Giả đuổi theo như bay, lúc đầu hắn đã lách qua người Kiếm Tôn Giả, nhưng Kiếm Tôn Giả đột nhiên xảy ra biến cố, Sương Tôn Giả giật mình không nhỏ, nào còn có ý tới chuyện đuổi theo Vân Dương, lập tức trở về, xem xét tình huống của đại ca.

- Đại ca, ngươi sao rồi?

- Ta... Ta...

Kiếm Tôn Giả đắng chát đến cực điểm:

- Phía dưới của ta... Bị bắt đi một góc!

Mặc dù hắn không nói tỉ mỉ, nhưng, chỉ cần là nam nhân, nghe được câu này là hoàn toàn có thể lý giải.

Sương Tôn Giả nghe vậy sững sờ, lập tức cũng cảm thấy dưới hông mát lạnh, hít một ngụm khí lạnh:

- Cái này... Cái này cái này cái này... Để ta xem một chút.

Lúc này Kiếm Tôn Giả đã hoàn toàn co quắp, ánh mắt toán loạn, hoàn toàn không biết phải làm sao, mặc dù thương thế không nhẹ, nhưng xa xa chưa đến mức trí mạng, nguy cơ lớn nhất cũng chỉ là sự sợ hãi từ trong đáy lòng!

Sương Tôn Giả cũng không kịp cố ký, càng không thể nói cấm kỵ cái gì, mọi người đều là nam nhi, lại là huynh đệ, không có gì cần tị húy. Trực tiếp cởi dây lưng cho Kiếm Tôn Giả, cởi xuống xem xét...

- Móa...

Sương Tôn Giả sợ hãi kêu rên:

- Cái này... Thật... Thiếu một cái... Máu tươi này... Chuyện gì xảy ra? Ta... Con mẹ đó đáng giận... Có độc!

Kiếm Tôn Giả đột nhiên rống một tiếng:

- Tức chết ta rồi!

Cứ vậy mà hôn mê bất tỉnh.

...

Bên Tuyết Tôn Giả cũng gặp phải phục kích.

Người phục kích đương nhiên là Lão Mai cùng Phương Mặc Phi, nhưng cho dù hai người thu được tinh tiến rất lớn, toàn lực ứng phó, liều mạng xuất kích, đáng tiếc đối với Tuyết Tôn Giả mà nói, vẫn không thể tạo thanh thương tổn, tiện tay đánh hai chưởng, đã đánh bay hai người ra ngoài.

Ngay lúc Tuyết Tôn Giả muốn hạ sát thủ, nhất cử đánh chết hai người Lão Mai cùng Phương Mặc Phi, lại đột nhiên xuất hiện hai chùm sáng bất ngờ đánh tới, sát chiêu của Tuyết Tôn Giả còn chưa kịp ra đã phải đổi hướng để ngăn lại.

Không thể nghi ngờ, chính là hai đầu Thôn Thiên báo khác tận dụng mọi thứ đến trợ chiến.

Thân thể chúng không ngừng lập lòe trong gió tuyết, linh hoạt tới cực điểm.

Mặc dù Tuyết Tôn Giả cũng quen chinh chiến trong băng thiên tuyết địa, thân pháp cũng linh động vô cùng, tu vi bản thân lại hoàn toàn ngăn lại uy năng hai đầu Thôn Thiên báo. Nhưng muốn trọng thương hai đầu Thôn Thiên báo trong thời gian ngắn, lại chưa đủ sức.

Dù sao hai mục tiêu này thực sự quá nhỏ, tốc độ lại quá linh hoạt, chỉ cần như vậy đã có thể dây dưa không ngớt!

- Ở đâu ra nhiều Thôn Thiên báo như vậy?

Tuyết Tôn Giả trăm mối mà không lối giải.

Hắn chiến đấu ở đây, đương nhiên không biết Kiếm Tôn Giả xảy ra chuyện gì, chỉ chăm chú ứng phó hai tiểu gia hỏa.

Mặc dù tu vi Huyền khí của Tuyết Tôn Giả đã đạt tới đao thương bất nhập, nhưng lợi trảo của Thôn Thiên báo lại không phải đao kiếm bình thường có thể so sánh, nếu thực bị trúng một vuốt, cũng sẽ bị trọng thương!

Vừa rồi, Kiếm Tôn Giả cũng là như vậy, tu vi cao cường, nhưng thân thể vẫn không thể chịu nổi trảo của cao giai Huyền thú!

Đương nhiên, tình thế của hai đầu Thôn Thiên báo đối chiến với Tuyết Tôn Giả cũng vô cùng nguy hiểm, cơ hồ chỉ cần sơ xẩy một chút là có thể bị hủy diệt. Thậm chí coi như muốn rút đi, nhưng Huyền khí mà Tuyết Tôn Giả bố trí ra lít nha lít nhít, có thể nói là đã hòa vào tuyết lớn đầy trời, căn bản không thể thoát thân.

Phương Mặc Phi cùng Lão Mai cũng không chần chờ, nhanh chóng chạy về hai hướng, biến mất vô tung.

Rõ ràng, nhiệm vụ của bọn hắn chỉ là tạm thời ngăn cản truy kích, tuyệt không ham chiến, một kích liền lui!

Tuyết Tôn Giả vừa đánh vừa ấm ức, hai đầu Thôn Thiên báo này chỉ có chút uy lực, nếu thực sự đối kháng chính diện, chỉ cần một bàn tay hắn cũng có thể đánh chúng thành hai bãi tương thịt.

Nhưng từ đầu tới giờ chưa có một lần chính diện đối chiến, Thôn Thiên báo xảo trá tàn nhẫn, linh hoạt cơ động, hắn căn bản không thể tạo ra một kích trí mạng, chỉ có thể tiếp tục kéo dài, đây mới thực là điều khiến người đau đầu nhất.

Mắt thấy Vân Dương biến mất vô tung vô ảnh, mà bốn người bên hắn, tựa như chỉ còn mình Băng Tôn Giả đuổi theo.

Tình hình chiến đấu chưa hẳn đã lạc quan a.