Ta Là Chí Tôn

Chương 177: Vắt cổ chày ra nước



Vân Dương thầm nghĩ: ít có thù với các ngươi nhất? Lời nói này, thực làm ta đau răng.

Giữa chúng ta có đại thù a!

Nếu như không phải thực không thể làm như vậy, ta thực muốn chiếu cố đám lão già các ngươi đến Diêm La điện a! Còn mong chờ du lãm Ngọc Đường đô sao? Chờ tiểu gia chiếu cố các ngươi thật tốt đi!

...

Nhân tuyển vào thành của bốn nước nhanh chóng được chọn ra.

Mỗi nước có 50 danh ngạch, những người khác đều đóng trú ở ngoài thành.

Bên Hàn Sơn Hà có ba lão tướng Chiến Ca, Cao Hàn, Mộc Vô Vận, nhưng điều khiến Vân Dương cảm thấy kỳ quái, người được chọn còn có một người rất trẻ tuổi.

Khuôn mặt người này đen kịt, vóc dáng cũng không cao, thân hình đứng thẳng cũng chỉ đến cằm Vân Dương, dáng người lại càng gầy yếu, mặc một bộ hắc bào thùng thình, lúc đi trên đường, tựa như tung bay, tính cân đối có thể xưng là hiếm thấy.

Đôi mắt người này, như Hắc Thủy Hàn Đàm. Ánh mắt của hắn khi nhìn Vân Dương, khiến người ta sinh ra một cảm giác như đáng trần trụi, không có bí mật nào có thể giấu diếm.

Người này vẫn luôn đi bên người Hàn Sơn Hà, không nói chuyện, cũng chỉ đơn giản là đi theo.

Nhưng Vân Dương lại có một chút chú ý, bọn người Cao Hàn cùng Chiến Ca rất ít nói chuyện với người này, thậm chí ngẫu nhiên giáp mặt nhau, cũng đều có vẻ cố kỵ.

Vân Dương gãi đầu, trong lòng sinh ra mấy phần minh ngộ.

Xem ra, gia hỏa này quá nửa là một nhân vật quan trọng chân chính!

Còn có, người mà mấy lão soái khác chọn, cơ bản cũng là người mang theo bí mật. Vân Dương nhìn một cái, liền có thể nhìn ra mấy gia hỏa tận lực ẩn tàng.

Những người này mặc dù khéo léo che giấu, nhưng Vân Dương là ai, ánh mắt của hắn sắc bén cỡ nào? Phàm là chuyện bị Vân Dương chú ý, như vậy, trên đời này dù có chuyện có thể giấu diếm được hắn, nhưng có cũng không nhiều.

- Tốt nhất là chư vị cùng tìm một khách sạn, ở cùng một chỗ.

Vân Dương đề nghị:

- Chúng ta ra ngoài du lãm, nên thống nhất hành động, chỉ cần các ngươi nghe ta sắp xếp, vạn sự không lo, các ngươi tìm ta đúng là tìm đúng người, những nơi vui chơi trong cái Thiên Đường thành này, liền không có nơi mà Vân Dương ta không biết, không quen thuộc.

- Lại nói, mọi người đến khách sạch Tiếp Thiên lâu dừng chân là tốt nhất, đó chính là khách sạn lớn nhất Thiên Đường thành, vị trí ưu việt, hoàn cảnh càng tốt, ăn uống ngủ nghỉ đều là nơi tuyệt hảo. Một hồi ta liền đến đuổi tất cả khách nhân trong đó ra...

Vân Dương hớn hở:

- Bản thiếu gia lần này là phụng mệnh làm việc, xem ai dám không dọn ra ngoài. Cảm giác khí phách như vậy, đã rất lâu không được hưởng thụ, lại còn là nhắm vào khách sạn đệ nhất Ngọc Đường, ta nhất định phải làm thật đã nghiền a...

Một đám lão soái nghẹn họng nhìn Vân Dương, á khẩu không nói được gì, cảm giác vi diệu tồn đọng cả nửa ngày cũng không nhạt.

Họ nhao nhao nhìn Hàn Sơn Hà: lão Hàn a, ngươi phí bao nước bọt, lại tìm một tên gia hỏa không đứng đắn làm người dẫn đường, đến cùng là có ý gì? Hắn thực sự được sao?

- Bốn quốc gia, 200 tướng lĩnh, một đám siêu cấp cao thủ... Ha ha ha...

Vân Dương cười rất vui vẻ:

- Chúng ta cùng nhau hỗ trợ, cùng nhau thu lợi, mặc kệ nơi nào, ta đều trực tiếp bao hết, yên tâm! Thiên Đường thành có mấy cái thanh lâu kỹ viện trứ danh đều có ân oán với ta, lần này, chúng ta đi từng chỗ, cam đoan khiến các ngươi vui vẻ... Ha ha...

Trên trán Hàn Sơn Hà thoáng chốc nổi đầy hắc tuyến.

Ngươi muốn dẫn danh tướng các nước đi thanh lâu tìm cô nương?

Bốn nước tổng 200 người, tất cả đồng thời đem ánh mắt tập trung lên người Vân Dương, ánh mắt như đang nhìn Thần Tiên.

Đúng thực là con mẹ nó nhân tài!

Đại nhân tài a!

Mấy lão soái dựng râu trừng mắt, có chút xúc động muốn động thủ đánh người.

Mà đổi lại, có hơn mười vị tướng lĩnh nhìn nhau hỏi ý, sau một trận nháy mắt ra hiệu, từng tên đi qua, vỗ vô bả vai Vân Dương, ý vị thầm trường, tất cả đều diễn ra trong im lặng.

Rõ ràn, bọn hắn thấy gặp được người đồng đạo...

Có mấy lão tướng dâu dài nhỏ giọng hỏi:

- Có sòng bạc cao cấp không a?

Sòng bạc?

Vân Dương vỗ vô ngực:

- Có! Tuyệt đối là sòng bạc cao cấp, chỉ cần không ăn gian, sòng bạc Ngọc Đường ta cam đoan khiến mọi người thoải mái như ở nhà, hai tay áo kim phong!

Mấy lão nghe vậy liền vui vẻ ra mặt, tựa như hoa cúc xác lạn, liên tiếp vỗ vai Vân Dương, nói:

- Hảo huynh đệ, có nghĩa khí!

Đối với tràng cảnh mất khống chế này, cho dù Hàn Sơn Hà cũng có chút đau đầu.

Hỗn đản này mới nói mấy câu, thế mà dắt hơn nửa số danh tướng vào trong khe...

- Vẫn là Hàn Lão Nguyên soái là có nhãn lực nhất, tìm ta làm người hướng dẫn thực đúng là tìm đúng người! Ở phương diện này, vô luận là quân chính hai bên, không người nào có thể sánh bằng ta?

Vân Dương vỗ ngực, biểu lộ sục sôi chí khí:

- Muốn nghe hát, muốn vui vẻ, Thiên Đường thành chúng ta có kỹ viện tốt nhất! Muốn đánh bạc thắng thua, muốn tìm kích thích, Thiên Đường thành chúng ta có sòng bạc cao cấp nhất! Muốn uống rượu, chúng ta có Anh Hùng Huyết! Anh Hùng Huyết này, tuyệt đối là Anh Hùng Huyết chính tông, phàm là cảm thấy khác biệt so với hôm nay, có thể tới nện chiêu bài của Vân Dương ta!

Nghe được ba chữ Anh Hùng Huyết, nhưng lão tướng vẫn không nhúc nhích đều thắp sáng hai con mắt.

Có người hồ nghi hỏi:

- Anh Hùng Huyết này... Không phải là rượu ngon đặc hữu của Thiết tướng quan sao? Ngươi có thể lấy được a?

Hiện tại các tướng đều có một suy nghĩ, muốn mang một chút Anh Hùng Huyết trở về, cho dù là tốn nhiều tiền để mua, đều phi thường vui lòng.

Dù sao đây chính là “Rượu chuyên chức quân nhân” cái tên này, thực hợp tâm ý.

Cho dù giá cao một chút, cũng muốn mang một nhóm trở về.

Dù sao, trong quân doanh của mỗi người, đều có vô số tướng sĩ đang mong mỏi trông chờ, khao khát muốn uống được một lần rượu chuyên chúc quân nhân.

Mà bây giờ, số Anh Hùng Huyết mà Thiết Tranh đáp ứng đưa cho quân đội các nước mang về, dù số lượng cũng không ít, nhưng so với số lượng nhu cầu, cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc, xa xa không đủ!

Nhưng, số rượu này, đối với Vân Dương mà nói hoàn toàn không có gì khó khăn.

Thậm chí có thể nói: rượu này, Thiết Tranh muốn nhiều chưa hẳn có thể dễ dàng lấy được, dù sao giá chân chính của nó cũng vẫn ở đó, quỷ nghèo như Thiết Tranh, dù táng gia bại sản lại có thể mua được bao nhiêu? Đủ để một nhánh quân uống tới say không?

Nhưng, việc này đối với Vân Dương, thực sự cũng chỉ là chuyện một câu nói!

- Yên tâm, mặc dù Anh Hùng Huyết hiếm có, nhưng nếu tiểu đệ muốn, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu! Nhưng mọi người cũng nên hiểu rõ, đây chính là rượu ngon chân chính, giá cả cũng không rẻ.

Vân Dương lập tức vỗ ngực nói:

- Bất quá quý tộc tự do như đệ, dù không có nhiều tiền, nhưng chút tiền trinh vẫn có, lúc các vị lão tướng rời đi, mội người đệ tặng một vò, ai bảo ta thấy quân nhân là cảm thấy thuận mắt a!

Mỗi người một vò...

Mười mấy vị lão tướng vốn đang động dung, đột nhiên cùng trợn mắt, một vò đủ cái rắm a, cho chúng ta tự uống còn không đủ, xem ngươi nói còn tưởng hào phóng lắm...

Còn tưởng mỗi người mười ngàn vò a...

- Dùng ánh mắt như vậy nhìn ta là có ý gì?

Vân Dương lộ rõ hỉ nộ, không vui đứng lên:

- Mỗi người một vò Anh Hùng Huyết, ta cũng đã phải trả ra một ngàn năm trăm lượng bạc trắng. Các ngươi tự mình xem, các ngươi có bao nhiêu người? Ròng ra 200 người a?! Ta sát, nhìn ánh mắt các ngươi nhìn ta, sao còn giống như thấy ta keo kiệt vậy a? Được rồi, nếu đã không vừa lòng, vậy dứt khoát không tặng nữa, một vò cũng không có.

- Một vò Anh Hùng Huyết giá một ngàn năm trăm lượng bạc?

Một lão tướng râu dài nói:

- Không phải tên Thiết Tranh kia nói ba mươi lượng một vò sao?

Các lão tướng đồng thời nhìn Vân Dương chăm chú, trái tim tiểu tử này thật đen a? Nháy một cái, muốn kiếm lời năm mươi lần?

Rượu ba mươi lạng bán cho chúng ta một ngàn năm trăm lượng? Cái này căn bản không phải đen bình thường, mà chính là đi ăn cướp a!

Vân Dương hừ một tiếng:

- Ba mươi lượng? Thiết Tranh nói một vò ba mươi lượng thì thực sự một vò ba mươi lượng sao? Các ngươi cũng đều đã uống qua, một vò hai mươi cân, các ngươi tự đánh giá bằng lương tâm xem, rượu này giống lại rượu mấy lượng bạc một cân sao?

Phàm là lão tướng trong quân, có mấy ai mà không thích uống rượu, nghe lời Vân Dương nói, nhao nhao lắc đầu, lập tức tự sáng tỏ.

Mỗi người trong số họ đều là người uống rượu lâu năm, đối với việc phẩm rượu mặc dù không phải rõ như lòng bàn tay, nhưng tối thiểu cũng có thể tự phân biệt ưu khuyết, Anh Hùng Huyết này, một cân ít nhất cũng phải bốn mươi lượng bạc trở lên, lại còn không tính bề ngoài của nó, nếu nói một lượng bạc một cân, căn bản chính là trò cười!

- Anh Hùng Huyết chiểu đãi chư vị lần này, chính là đệ nhất tửu gia của Ngọc Đường muốn ủng hộ, hỗ trợ chịu lỗ cung cấp cho quân đội. Hiện tại mọi chuyện đã xong, các ngươi lại còn muốn ba mươi lượng một vò? Chẳng lẽ vì tửu lực quá mạnh, các vị còn đang nằm mơ a? Giao dịch bình thường, nhà nào có thể làm như thế? Nói một câu khó nghe, chỉ riêng một đơn hàng này, đã khiến người ta gần như táng gia bại sản, thực sự nghĩ lão bản quán rượu là người ngu sao?

Vân Dương nghiêng mắt:

- Sau chuyện hôm nay, quân bộ Ngọc Đường tất sẽ quản chế chặt chẽ rượu này. Nói không dễ nghe, đừng nói muốn mua với giá thị trường, coi như các ngươi ra giá cao, cũng không có chỗ mà mua! Ta còn có thể nói cho các ngươi biết, coi như các ngươi trả một vạn lượng một cân, các ngươi cũng không mua được! Thực coi đám quân nhân ngoại quốc các ngươi rất được hoan nghênh sao? Còn chất vấn ta?! Phi, lòng tốt của ta, xem như bị chó... Hừ!

Vân Dương xì một tiếng khinh miệt, tức giận nói:

- Rượu, coi như xong, không tặng nữa. Coi như ta chưa nói qua. Mọi người có bản lĩnh thì tự mình đi mà mua, ta xem các ngươi có ai có bản bĩnh có thể đệ nhất tửu gia Ngọc Đường ta mua được Anh Hùng Huyết... Đề tài này hơi nặng, vẫn là để ta dẫn các ngươi dạo kỹ viện với sòng bạc đi... Vẫn phải nói trước một câu, các ngươi phải tự mình trả tiền a, tục ngữ đã nói, mời ăn mời uống không mời chơi gái. Chỉ có cưỡng gian, không có cưỡng ép đánh bạc... Ân, dù sao hai thứ này ta cũng không thể mời được...

Các tướng nghe mà cảm thấy đau răng.

Cách tiểu tử này nói chuyện... Thực con mẹ nó khó nghe.

Nói một hồi lâu, vô luận chuyện gì cũng cần chúng ta tự bỏ tiền túi? Còn hàng này thực con mẹ nó vắt cổ chày ra nước?

Bất quá, phong cách nói chuyện của hắn, thế nào mà hơi có hương vị quân nhân a?

- Vân công tử, ngươi từng nhập ngũ sao?

Một tên hỏi.

- Ngươi thấy ta giống không?

Vân Dương trợn mắt hỏi.

- Không giống.

- Vậy ngươi còn hỏi? Có phải bị bệnh hay không? Một ngày không bị ăn đòn, không bị người mắng chửi, cũng cảm giác khó chịu đúng không?!

---------

Phóng tác: xonevictory