Ta Là Chí Tôn

Chương 1162: Phúc lợi!



Tề Liệt thở đốc, hai mắt huyết hồng, nhìn chòng chọc vào Lạc Đại Giang, sau đó lại quay mặt nhìn Vân Dương, nhìn một cái, tựa như gương mặt Vân Dương đã biến thành Lạc Đại Giang, đang cười lạnh với hắn, lại lần nữa cuồng loạn hét:

- Lạc Lạc là của ta, không phục thì đánh ta, tranh với ta a!

Đám đệ tử Phượng Minh môn cùng kinh hãi nhìn đại sư huynh của mình, hôm nay Tề Liệt rất lợi hại a, vi phạm sư lệnh không chỉ một lần, còn liên tục gào thét, ngài muốn làm gì?!

Tốt không muốn, muốn ăn hành sao?!

- Lạc Lạc là của ta!

Tề Liệt bi phẫn gầm thét:

- Lạc Đại Giang là cái gì? Hắn chỉ là nô tài của Cửu Tôn phủ, Tề mỗ không thể nhìn Lạc Lạc vì loại người này mà chậm trễ cả đời được, ta nhất định phải giết ngươi!

Vân Dương thản nhiên nói:

- Lạc Đại Giang là nô tài Cửu Tôn phủ? Ha ha ha… nói như người, chậc chậc. Thực không biết sao ngươi nói được vậy? Ta chỉ biết Lạc Đại Giang là nhân vật số ba của Cửu Tôn phủ ta, càng là nguyên lão sáng lập Cửu Tôn phủ, trong thập đại đệ tử xuất chiến lần này, có tới hai người xuất thân từ môn hạ của hắn, là một trong hàng ngũ tổ sư lưu danh vạn thế của Cửu Tôn phủ…

Ánh mắt Vân Dương như đao:

- Xin hỏi Tề Liệt ngươi là nhân vật số mấy ở Phượng Minh môn? Hiện tại có người truyền thừa chưa? Tiếng nói của ngươi ở Phượng Minh môn có mấy người nghe? Ta ở đây có thể nói, tiếng nói của Lạc Đại Giang ở Cửu Tôn phủ rất có uy lực!

Tề Liệt hét lớn:

- Ta…

Đột nhiên không nói ra lời, hiển nhiên mỗi câu của Vân Dương điều điểm trúng yếu hại của hắn, tất cả những lời chửi bới Lạc Đại Giang vừa rồi, đều bị bác bỏ sạch sẽ, càng làm nổi bật tâm tư bẩn thỉu của hắn!

Sắc mặt Vân Dương như băng.

- Lạc Đại Giang là nhân vật số ba của Cửu Tôn phủ, càng là sư trưởng của chúng đệ tử.

Vân Dương thản nhiên nói:

- Chúng đệ tử Cửu Tôn phủ nghe lệnh!

- Có!

- Người trước mắt làm nhục sư trưởng của các ngươi, chính là nỗi nhục của Cửu Tôn phủ, chuyện này không thể không có một kết thúc. Nhưng hôm nay là ngày đại hỷ của Cửu Tôn phủ ta, thấy máu cũng không tốt. Mà ở đây, giết lại càng có thể phục sinh, tốn công vô ích. Chúng ta không cần tranh miệng lưỡi với hắn, sư trưởng của hắn tự sẽ dạy bảo hắn, nhưng các ngươi, sau này việc học có thành tựu, các ngươi phải rửa nhục này cho trưởng bối! Đây là trách nhiệm của các ngươi.

- Chúng đệ tử cẩn tuân sư tôn dạy bảo. Đời này kiếp này, tất rửa nhục này!

Tròng mắt đám Vân Tú Tâm như muốn phun lửa, từng ánh mắt sắc bén nhìn lên mặt Tề Liệt, đem người này, nhớ kỹ!

Chính người này, đã vũ nhục trưởng bối bọn hắn!

Chính người này, gây sự trong ngày đại hỷ của Cửu Tôn phủ, bọn hắn không muốn vì tên rác rưởi này mà làm hỏng tâm tình của mọi người, tạm thời tha một mạng. Nhưng, đời này kiếp này, tuyệt không bỏ qua!

Chính là hắn!

Vân Dương quay đầu nhìn Bình Tung Nguyệt, dáng cười vẫn ôn hòa như trước, cung kính nói:

- Hôm nay là ngày đại hỷ của bỉ phủ, không nên để chuyện phức tạp xảy ra. Tiền bối ngài xem, việc này tạm thời bỏ qua được chứ.

Hắn cười cười:

- Chuyện này để bọn tiểu bối tự giải quyết đi. Đây cũng là cách hay để kích thích bọn chúng tiến bộ, chắc hẳn tiền bối cũng không phải đối chút đệ nghị của kẻ hèn này a.

Bọn tiểu bối?

Mặc dù tính thân phận, Vân Dương là phủ tôn Cửu Tôn phủ, vị trí tương đương với Bình Tung Nguyệt, đệ tử của hắn đương nhiên cũng ngang hàng với đệ tử Bình Tung Nguyệt, từ mặt này, nói Tề Liệt là tiểu bối, cũng có thể chấp nhận!

Thế nhưng, tu vi của Tề Liệt không những hơn xa đám tiểu bối Cửu Tôn phủ, mà kể cả cao tầng Cửu Tôn phủ, cũng hiếm có người là địch thủ của hắn!

Việc này, có thể bỏ qua như vậy?!

Nếu thực sự bỏ qua như vậy, Bình Tung Nguyệt đương nhiên vui mừng, cho tới lúc này, nàng vẫn không muốn bỏ Tề Liệt, nếu có thể lựa chọn, nàng thà tự trừng phạt Tề Liệt trước mặt Vân Dương, trừ bỏ khúc mắc!

Nhưng chân ý trong cái gọi là tự giải quyết, Bình Tung Nguyệt sao lại không hiểu, hiển nhiên, Vân Dương muốn mượn chuyện này, để tạo cho các đệ tử của hắn một mục tiêu ngắn.

Thậm chí, muốn lợi dụng việc này, chôn một hạt giống trong tâm các đệ tử.

Xét về lâu dài, ý nghĩa trong đó thực sự vô kể.

Phàm là đệ tử nào có thành tựu, đều có thể đến gây sự với Tề Liệt!

Cái gì mà kích thích bọn chúng tiến bộ?

Rõ chỉ là kích thích đệ tử Cửu Tôn phủ, đối với Phượng Minh môn mà nói, hoàn toàn không có bất cứ ý nghĩa kích thích nào cả.

Nàng nhìn về phía Tề Liệt, chỉ thấy đối phương vẫn oán hận không thôi, không chút nào để lời Vân Dương trong lòng.

Thậm chí, có khi còn hận cả bản thân nàng.

Bình Tung Nguyệt thầm thở dài.

Đến bây giờ… ngươi còn chưa rõ bản thân chọc phải cái gì sao?

Ngươi còn chưa ý thức được, bản thân ngươi giờ chẳng khác Thiên Tàn Thập Tú trước kia, biến thành đá mài đao cho người!

Là đá mài đao của toàn bộ đệ tử Cửu Tôn phủ, hôm nay ngươi nhục mà nhân vật số ba Cửu Tôn phủ, sau này bản thân chỉ có giá trị như đá mài đao, thẳng đến khi viên đá mài nhà ngươi, bị Cửu Tôn phủ triệt để mài đoạn!

Nghĩ tới đây, suy nghĩ trách phạt Tề Liệt của Bình Tung Nguyệt cũng biến mất.

Chuyện nàng có thể nghĩ được, Cam Thiên Nhan cũng có thể nghĩ rõ ràng, tất cả các chưởng môn tới chúc mừng ở đây, cũng có thể thấy rõ ràng.

Lời của Vân Dương, mặc dù có vẻ như đang nói đùa, đem ân oán giao cho tiểu bối xử lý, nhìn như độ lượng khoan hồng, khích lệ đệ tử cố gắng.

Kỳ thực mỗi người đều hiểu, Tề Liệt, không sống được bao lâu!

Hơn nữa, trước khi chết, còn phải sống trong cảnh mà trước đó hắn khinh thường nhất!

Có mệnh lệnh này của Vân Dương, chỉ cần Tề Liệt không chết, chỉ cần Cửu Tôn phủ vẫn còn, đệ tử Cửu Tôn phủ có thành tựu sẽ nối nhau tìm Tề Liệt gây chuyện!

Tề Liệt chính là đại địch thứ nhất của đệ tử Cửu Tôn phủ, là mục tiêu tất phải diệt trừ!

Thử nghĩ một chút, ngay lúc Cửu Tôn phủ đang vinh diệu nhất, Tề Liệt nhảy ra buông lời nhục mạ.

Thù này, tuyệt đối là không chết không thôi, không thể cứu vãn!

Thậm chí coi như Tề Liệt có chết, chuyện này, vẫn sẽ bị đệ tử Cửu Tôn phủ ghi vào sử sách!

Ngàn năm vạn năm truyền thế, dạy bảo đệ tử!

Cho nên, hiện tại có thể khẳng định: Tề Liệt, từ giờ trở đi, có thể đời đời bất hủ, lưu danh sử sách!

Chí ít, hắn sẽ sống trong lịch sử Cửu Tôn phủ.

Chiêu này của Vân Dương, không thể nói là không độc, vô luận hiện tại hay tương lai, đều độc ác đến cực điểm!

Thậm chí, hiện tại Phượng Minh môn đang muốn giao hảo với Cửu Tôn phủ. Mà Vân Dương lại đứng ngay trước cao tầng Phượng Minh môn, hạ mệnh lệnh này.

Đầu nguồn là do Tề Liệt gieo gió gặt bão, tự tìm đường chết.

Điểm này, không ai có thể phủ nhận, nếu đã làm sai, như vậy nhận phạt là đương nhiên.

Bình Tung Nguyệt không ý kiến, càng không thể cầu tình. Đây chính là cơ hội duy nhất để cứu vãn, một khi bỏ lỡ, hết thảy không thể vãn hồi!

Nếu Vân Dương đánh Tề Liệt một trận, cho dù đánh thành tàn phế, chuyện này cũng có thể trực tiếp bỏ qua, thế nhưng Vân Dương trực tiếp mở miệng biến thành tiểu bối gây rối, đóng định đề tài này, đến nước này, đã không còn bất cứ cái gì có thể cứu vãn!