Ta Là Chí Tôn

Chương 1090: Ra sân



Sử Vô Trần nghe chung quanh xôn xao, đối mặt với tiếng châm chọc khiêu khích lại không tức giận, hắn cười nhạt một tiếng:

- Không tệ không tệ, bản tôn ngày xưa được gọi là đá mài đao Sử Vô Trần. Kỳ thật hôm nay cũng không khác trước kia, vẫn là đá mài đao của các vị. giờ này ngày này, còn xin cao nhân Thương Ngô môn ở đây không tiếc chỉ điểm một hai, để cục đá mài đao Sử mỗ có thể mài Thương Ngô môn thật tốt, bỏ lỡ lúc này, sau này sẽ khó có phúc lợi chết rồi sống lại.

Sử Vô Trần cười một tiếng:

- Còn xin chư vị, nắm chắc cơ hội.

Đối mặt khiêu khích trào phúng như bài sơn đảo hải, Sử Vô Trần lại thản nhiên đối mặt, hắn vui vẻ chịu đựng!

Thương Ngô môn chưởng môn Hồng Trường Thiên thấy thế, con ngươi hắn co rút, thấp giọng nói:

- Tam sư đệ.

Một người sau lưng hắn bước ra, đó là trung niên nhân nhìn tướng mạo hơn bốn mươi tuổi, sắc mặt lạnh lùng hờ hững, trầm giọng đáp lại:

- Sẽ không làm sư huynh thất vọng, ta sẽ đánh thắng trận này.

Lập tức chậm rãi bước ra:

- Thương Ngô môn Vô Tình Kiếm Tưởng Kính Phi chuyên đến lĩnh giáo cao chiêu của Cửu Tôn phủ.

Tưởng Kính Phi ngừng lại một chút lại nói:

- Trước kia đã nghe qua đại danh Sử huynh, nhưng không có duyên gặp mặt, cuộc chiến hôm nay, quả nhiên trùng hợp. vừa vặn có thể giải khai tâm nguyện của Tưởng mỗ.

Trên gương mặt lạnh lùng của Sử Vô Trần lại xuất hiện nụ cười âm trầm:

- Xin mời.

Sau một tiếng kiếm minh rất to, Tưởng Kính Phi rút trường kiếm ra khỏi vỏ, giữa sân hào quang đại thịnh, kiếm khí xông lên tận trời.

Lúc kiếm khí xông thẳng lên trời, kiếm bên hông của nhiều người cũng phát ra tiếng kêu “ông”.

Lại có vài phần khí tượng vạn kiếm cộng minh, quả nhiên khí phái phi phàm!

Giang Lạc Lạc ở bên cạnh Vân Dương nói ra:

- Người này là Vô Tình Kiếm Tưởng Kính Phi, đệ nhị cao thủ của Thương Ngô môn. Nhưng tu vi của người này nghe đồn còn cao hơn cả chưởng môn Hồng Trường Thiên, cả đời si mê với kiếm, mặc dù tu hành tuổi thọ cũng không quá lớn, nhưng mà tu vi kiếm đạo đã đạt tới cảnh giới đăng đường nhập thất. càng rèn đúc kiếm tâm, là cường địch.

Vân Dương nói:

- Giai vị đại khái của người này là gì?

Giang Lạc Lạc nói:

- Ta cũng không biết rõ, tuy Thương Ngô môn là tông môn có được Thiên Vận Kỳ, nhưng phẩm giai hạ phẩm, xếp hạng cuối cùng, Phượng Tê môn chúng ta chú ý cực kỳ bé nhỏ. Kỳ thật sở dĩ biết một chút lai lịch chuyện cũ của Tưởng Kính Phi, đó là bởi vì... Sau khi ta đến Cửu Tôn phủ, thời điểm nhàn hạ chuyên môn lựa chọn và điều động một chút tư liệu...

Khi đang nói chuyện, trong lòng đệ tử nguồn gốc đến từ môn phái trung phẩm sẽ có khinh miệt môn phái hạ phẩm, biểu lộ không bỏ sót, đều là khinh thị, cái gọi là trong mắt không người, không gì hơn cái này.

Vân Dương trầm ngâm hỏi:

- Lạc Lạc, xin hỏi bên trong Phượng Tê môn các ngươi, cao thủ thực lực mạnh nhất là giai vị gì?

Giang Lạc Lạc chần chờ một chút, lập tức nói:

- Ta thật sự không rõ ràng, ta chỉ biết... Tu vi chưởng môn sư tôn đã đạt đến Thánh Tôn nhất phẩm đỉnh phong, cũng không dám cam đoan tu vi chưởng môn sư tôn là cao nhất bản môn, càng không thể cam đoan bản môn không có cao thủ nào sánh vai thậm chí cao hơn sư tôn hay không.

Vân Dương gật đầu cảm ơn nói:

- Tin tức này đã đầy đủ, đa tạ.

Trở ngại cơ mật môn phái, Giang Lạc Lạc không thể nói rất rõ ràng. nhưng, hiện tại Giang Lạc Lạc nói thế, hắn cũng có thể hiểu rõ một hai.

Phàm là tông môn truyền thừa thật lâu, tu vi chưởng môn nhân bình thường sẽ không phải là cao nhất của tông môn này, dù sao chưởng môn nhân cần quản sự vụ nhiều hơn so với những người khác, hắn cần phải làm tông môn vận hành trơn tru, khó mà chuyên tâm vào tu luyện.

Nhưng mà, tu vi đệ nhất cao thủ trong môn phái, lại nhất định không thể chênh lệch với chưởng môn quá lớn, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện tình huống một phái chí tôn lại kém đệ nhất cao thủ bản môn như trời và đất.

- Ta chỉ biết bên phía Thiên Hạ thương minh có ba cao thủ Thánh Tôn tọa trấn, hơn nữa đều là cường giả Thánh Tôn tam phẩm... Lúc này mới có lực lượng cạnh tranh tầng thứ cao hơn Thiên Vận Kỳ thượng phẩm. Mà sư môn Giang Lạc Lạc xếp hạng không quá gần trước trong môn phái Thiên Vận Kỳ trung phẩm, chưởng môn Thánh Tôn nhất phẩm... Về cơ bản có thể so ra, tuyệt đại đa số tông môn Thiên Vận Kỳ trung phẩm cũng không có cao thủ cấp độ Thánh Quân.

- Thậm chí, môn phái siêu cấp xếp hạng thượng phẩm tương đối rớt lại phía sau cũng chưa chắc có cao thủ Thánh Quân tọa trấn.

Vân Dương suy nghĩ trong lòng, đạt được một kết luận làm Cửu Tôn phủ tương đối vui mừng.

Lúc này, Sử Vô Trần ở trong sân bắt đầu rút kiếm, thân kiếm sáng như tuyết dần dần xuất hiện trong mắt mọi người.

Đem so sánh với vạn kiếm cộng minh của Tưởng Kính Phi, trạng thái lượng kiếm của Sử Vô Trần xem như thường thường không có gì lạ, gần như không bất cứ chỗ xuất sắc nào.

Nhưng cho dù uy danh trước giao thủ như thế nào, tất cả thắng bại đều được quyết định trong chiến đấu chân chính.

Nhìn thấy hai người giao phong, song kiếm trùng kích chính diện, mắt thấy kiếm quang giao thoa trong giây lát, một tiếng nổ rung trời giống như rồng ngâm hổ gầm, rung động lòng người.

Song phương vừa mới giao thủ, cho dù không có sống mái cực đoan với nhau, nhưng lại tương đối hiếm thấy trong cuộc chiến tranh giành kỳ.

Sử Vô Trần cùng Tưởng Kính Phi đánh một trận trong trung kiên chiến, cũng là trận đầu, người đánh trận đầu ngoại trừ bản thân thắng bại ra, còn dính đến vấn đề khí thế, nếu người khiêu chiến đánh thắng trận đầu tiên, tự nhiên sĩ khí đại thịnh, uy thế tăng nhiều, lòng tin của người chiến đấu sau đó cũng tăng lớn.

Trái lại nếu phương phòng thủ thắng, tình thế khó tránh khỏi chuyển tiếp đột ngột, cho nên dù là phe công hay thủ, tất cả sẽ dùng khí lực lớn nhất đánh thắng trận đầu, nếu không bên phía Thương Ngô môn sẽ không phái Tưởng Kính Phi là chiến lực cao cấp xếp trong ba vị trí đầu của tông môn đi ra!

Hai người xung đột chính diện, chú trọng tu vi tự thân, bởi vì phương thức đối chiến như thế, chiêu thức thân pháp có khả năng cung cấp phụ trợ đạt tới mức thấp nhất, một khi thất bại chính là binh bại như núi đổ, gần như không có chỗ trống lật bàn, cho nên trong hình thức đối chiến trung kiên chiến, nếu không đến thời khắc cuối cùng, cực ít vận dụng, càng không nói sẽ sống mái với nhau ngay trận đầu tiên.

Là cho nên dưới sự liều mạng này, nội tâm hai đám người căng thẳng, mong đợi hoặc lo lắng một chiêu qua đi, thắng bại sẽ rõng!

May mà trận chiến này còn xa mới kết thúc, nhưng thấy Sử Vô Trần lảo đảo một chút, cả người giống như bị điện giật lui về sau ba bước. Thân thể Tưởng Kính Phi đối diện lại run run, hắn chỉ lui về sau nửa bước.

Hai người đồng thời nghiêng người.

Xoát xoát.

Hai đạo kiếm phong đồng thời bay qua cổ họng của nhau.

Nhìn từ bề ngoài, dường như là thế lực ngang nhau, mà Sử Vô Trần hơi yếu một bậc, nhưng cũng không phải không thể chiến. Loại chênh lệch này cực kỳ nhỏ.

Sắc mặt đám người Vân Dương biến thành ngưng trọng.

Đám người môn phái khác quan sát cuộc chiến cũng giật mình. thậm chí ngay cả sắc mặt Hoắc Vân Phong trên đài cao cũng thay đổi.

Đôi mắt Đinh Bất Khả cùng Vưu Bất Năng sáng lên.