Ta Là Chí Tôn

Chương 1089: Cược?



Hoắc Vân Phong:

- Không hài lòng? Không quan hệ, ta đặt Cửu Tôn phủ một bồi mười thì như thế nào! Kiểu gì? Nếu như các ngươi thắng, ta có năm mươi khối linh ngọc cực phẩm, Thương Ngô môn có ý gì, thắng mới được một chút lợi nhuận như vậy, cầu phú quý trong nguy hiểm, có phải hay không!

- Ha ha...

- Một bồi mười lăm!

- Ha ha...

- Một bồi ba mươi! Đây đã là cực hạn của ta, nếu như các ngươi còn không cá cược, coi như xong!

Hoắc Vân Phong phàn nàn nói:

- Quá nhàm chán!

Vưu Bất Năng trầm ngâm một chút:

- Một bồi ba mươi đúng không? Vậy ta cũng hào hứng đặt Cửu Tôn phủ hai khối. Bao nhiêu cũng thêm chút việc vui, ngươi là lão đại, làm huynh đệ tặng ngươi hai khối cực phẩm đã là cực hạn. Nhiều hơn thì không cấp nổi.

Đinh Bất Khả tức giận:

- Vưu Bất Năng! Ngươi làm gì đáp ứng? Ngươi nói gì? Gia hỏa không biết xấu hổ không biết thẹn hại chúng ta mất nhiều linh ngọc cực phẩm, cũng lừa trên trăm khối... Ngươi trả hết khi nào?

Vưu Bất Năng mỉm cười:

- Ngươi còn không có thấy rõ sao, gia hỏa này tất nhiên muốn kéo hai ta vào cuộc, hai khối linh ngọc cực phẩm là cái gì chứ, xem như đánh cược nhỏ di tình, đuổi ma bài bạc.

Hoắc Vân Phong mừng rỡ:

- Đinh Bất Khả, ngươi nói thẳng ngươi đánh cược hay không là được? Ngươi không cá cược là chuyện của ngươi, cũng không nên quấy rối, quấy nhiễu người khác phán đoán.

Đinh Bất Khả nói:

- Cằn nhằn, nếu Vưu Bất Năng đã cược, ta nói hắn không may chẳng khác gì không trượng nghĩa, ta liền liều mình bồi quân tử một lần, bồi tiếp Vưu Bất Năng thua hai khối cho ngươi. Nhưng có một việc phải nói trước, sau khi trở về, ngươi xuất ra Thiên Linh tửu mời chúng ta uống một trận, bằng không, ngươi không thể làm nhà cái được rồi.

Hoắc Vân Phong nói:

- Dễ nói dễ nói, một lời đã định.

Hai người than thở:

- Một lời đã định!

Hoắc Vân Phong mắt thấy đánh cược đã thành cục diện tất thắng, tinh thần đột nhiên chấn động, nói:

- Ta hiện tại thật sự sinh ra hứng thú với trận chiến này, chúng ta nên xem kỹ rồi hãy nói.

Hai người mắt trợn trắng:

- Ngươi có hứng thú với linh ngọc cực phẩm thì có... Thật bội phục ngươi da mặt dày, có thể nói không thành có, Cuồng Đao môn đã chí ít trăm năm không có tham dự cạnh tranh, ngươi vừa rồi còn cầm nó ra làm bè, thật không biết nên nói ngươi như thế nào!

Hoắc Vân Phong nghe vậy sững sờ, kinh ngạc nói:

- Ừm? Cuồng Đao môn đã trăm năm không có tham dự cạnh tranh rồi sao đó là ta nhớ lầm... Dù sao tiền đánh cược của chúng ta là giữa Cửu Tôn phủ cùng Thương Ngô môn ai thắng ai thua, có Cuồng Đao môn hay không sao cả!

Đinh Bất Khả chớp mắt:

- Ta biết bị lão già ngươi hại thảm mà, ta suýt nữa đã tin...

...

Phía dưới, chưởng môn Thương Ngô môn Hồng Trường Thiên đã đứng một hồi, hiển nhiên đang đợi phân công trận đầu trận thứ hai bắt đầu. Thế nhưng không biết ba vị chấp sự Thánh Tâm điện đang bàn luận cái gì, hơn nửa ngày vẫn không có để ý tới chính mình.

Ngồi xuống thì không thích hợp, tiếp tục đứng đấy, như vậy càng lúng túng hơn.

Đây... Đây là tình huống như thế nào?

Vân Dương cũng cảm thấy khó hiểu với tình huống trước mắt.

Xảy ra chuyện gì?

Nhìn phía trên ba người này mật nghị với nhau... Mặt mày hớn hở không khí quái dị.. Nói gì mà cao hứng như vậy?

Chính sự còn làm không làm xong đấy?

Hai người đang kỳ quái, lại thấy Hoắc Vân Phong quay đầu trở lại, thản nhiên nói:

- Cho mời phủ chủ Cửu Tôn phủ Vân Dương Vân cùng chưởng môn Thương Ngô môn Hồng Trường Thiên Hồng đi lên một chút.

Hai người đồng thời đứng thẳng, đầu óc mơ hồ đi lên, gần như cùng lúc bước lên Tử Tinh đài.

- Chúng ta thương lượng trình tự hai bên chiến đấu.

Hoắc Vân Phong tự giác cảm thấy bốn khối linh ngọc cực phẩm sắp rơi vào túi, căn cứ vào tiêu chí châu chấu nhỏ cũng là thịt, hơn nữa bốn viên linh ngọc cực phẩm không phải châu chấu, tâm tình rất tốt, vẻ mặt ôn hoà nói:

- Hai người các ngươi thảo luận một chút, trận thứ nhất trung kiên chiến tiến hành như thế nào? Trận thứ hai, đỉnh phong chiến triển khai thế nào? Y theo lệ cũ, trận thứ ba do Thương Ngô môn quyết định phương thức tùy ý chiến. đằng sau, có lẽ còn có tiến hành thứ tự chiến, đến đây quyết định đi!

Cho dù Hoắc Vân Phong biểu hiện vẻ mặt ôn hoà như thế nào, cử chỉ cũng thể hiện ra ý hỏi thăm, nhưng cho dù Hồng Trường Thiên hay là Vân Dương đều cảm giác ý nghĩa như xa như gần, đối phương đã sớm an bài xong, hai người hiểu ý chấp hành là được.

Hồng Trường Thiên nói:

- Như vậy rất tốt.

Vân Dương cũng biết nghe lời phải nói:

- Ta cũng không có ý kiến, cứ theo ý của thượng sứ.

- Như thế tốt lắm!

Hoắc Vân Phong nói:

- Vậy thì nhanh đi. Hai vị chưởng môn, các ngươi hiện tại có thể trở về bài binh bố trận cho riêng mình, cạnh kỳ chiến, chú trọng công bằng, bản sứ sẽ không nói nhiều.

Ngừng lại một chút, hắn còn nở nụ cười thân thiết:

- Ở đây cầu chúc hai vị đạt được ước muốn, ha ha.

Khóe miệng Vân Dương cùng Hồng Trường Thiên đồng thời co giật.

Ngài đồng thời chúc phúc hai chúng ta đều được như mong muốn?

Hành động của ngài... Có vẻ quá hiếm thấy đấy!

Phần chúc phúc này căn bản cũng không có nửa điểm thành ý.

Vân Dương bĩu môi, Hồng Trường Thiên cũng trợn mắt một cái.

Vào lúc hai người quay người đi xuống dưới, lại nghe Hồng Trường Thiên thâm trầm nói:

- Vân chưởng môn, tuy nói đao thương không có mắt, nhưng lại có thần dị ở nơi này trợ giúp, thương vong có thể miễn. Chờ đến lần này khiêu chiến kết thúc, hàng xóm hai nhà chúng ta cũng nên thân cận với nhau một chút.

Ngụ ý, nơi này không giết được ngươi, nhưng chờ đi về lại giết cũng không muộn.

Vân Dương cười ấm áp, nói:

- Cửu Tôn phủ mới thành lập, thật sự nên thỉnh giáo Hồng chưởng môn môn phái Thiên Vận Kỳ hạ phẩm một ít kinh nghiệm đối nhân xử thế, dù sao, chúng ta mới học cách nắm giữ Thiên Vận Kỳ, không khỏi luống cuống tay chân, làm trò hề cho thiên hạ...

Nghe được Vân Dương ngoài miệng khách khí, kì thực lại nói rõ Cửu Tôn phủ giao đấu với Thương Ngô môn, kết cục là tất thắng, Hồng Trường Thiên tức giận hừ một tiếng, hắn phất tay áo bỏ đi.

Vân Dương cười ha ha một tiếng, cũng quay đầu trở về bày trận.

...

- Trận chiến đầu tiên chính là trung kiên chiến, do Sử Vô Trần ra sân như thế nào?

Vân Dương nhìn tám người.

Lạc Đại Giang ho khan một cái, nói:

- Vô Trần xuất chiến, tự nhiên có thể... Lại không biết huynh đệ chúng ta còn có cơ hội ra sân sau hắn hay không...

Sử Vô Trần hừ một tiếng, kiếm ý toàn thân bắn ra. keng một tiếng kiếm minh, nhất thời đẩy Lạc Đại Giang lui ra mấy bước.

Lập tức, xoát, hắn trượng kiếm bước ra, hoàn toàn không có ý nói nhảm.

- Cửu Tôn phủ Kiếm Tôn Sử Vô Trần ở đây, vị tiền bối Thương Ngô môn nào đến đây chỉ giáo?

Sử Vô Trần vừa ra trận, kiếm khí bắn ra, mọi người nơi này run lên.

- Người này là ai? Kiếm ý thật mạnh!

Sau khi nghe giới thiệu, lập tức dẫn phát tiếng cười vang, thật lâu không thôi.

- Ta còn tưởng là ai, thì ra là Thiên Tàn Thập Tú Sử Vô Trần, Huyền Hoàng đá mài đao đại danh đỉnh đỉnh... Khó trách khó trách!