Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 119



Editor: Masha

Hạ Sơ Lam cảm thấy suy nghĩ của Tiêu Bích Linh thực buồn cười. Trong mắt nàng ta Phượng Tử Minh tất nhiên rất tốt, nhưng không phải tất cả nữ nhân trên đời này đều thích hắn. Cô nương này ngây thơ vô tri, một chút đạo lý đối nhân xử thế cũng không hiểu, may mắn sinh ở nhà phú quý, nếu không chắc phải chịu không ít trừng phạt.

Tiêu Bích Linh thấy Hạ Sơ Lam không nói lời nào, rất không vui. Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nữ nhân  này ở ngoài cửa Hạ gia, nàng đã không thích. Đại khái vì Hạ Sơ Lam lớn lên quá mức xinh đẹp, làm tiêu bích linh cảm giác có nguy cơ. Hơn nữa nàng ta cảm thấy lúc trước Hạ Sơ Lam và Anh Quốc Công thế tử không minh bạch, sau lại xem mắt Phượng Tử Minh, cuối cùng lại gả cho Cố Hành Giản. Một nữ nhân gặp gỡ nhiều nam nhân như vậy, rất có dáng vẻ của hồ ly tinh người.

Vốn dĩ xuất thân thương hộ, trong lòng nàng rất khinh thường.

Phượng Tử Minh kéo Tiêu Bích Linh đến trước người, nghiêm túc nói: “Muội không biết nội tình, ở chỗ này nói hươu nói vượn gì vậy? Phu nhân tìm ta nói chuyện của Hạ gia và Tiêu gia.” Hắn vốn vì thân phận của Tiêu Bích Linh, đối đãi nàng rất khách khí, tận lực dung túng nàng. Nhưng hiện tại phát hiện dung túng nàng như thế cũng không phải chuyện tốt. Nàng thật sự bị chiều hư.

Hơn nữa hôn ước đã định, Phượng Tử Minh đã tính là hôn phu của Tiêu Bích Linh.

“Nàng nếu có việc, đã có phu quân nàng là Tể tướng giải quyết cho nàng, vì sao phải chạy tới tìm huynh? Chẳng lẽ chức quan của huynh lớn hơn Tể tướng nữa sao? Ta xem nàng một mình chạy đến Thiệu Hưng, rõ ràng còn có tâm tư khác. Huynh đừng quên, ba năm trước đây nàng và Anh Quốc Công thế tử tư định chung thân. Ba năm sau, Anh Quốc Công thế tử còn muốn nàng làm trắc phu nhân đấy” Tiêu Bích Linh trào phúng nói.

Hạ Sơ Lam nhàn nhạt cười cười: “Chuyện của ta, huyện chủ lại biết được rất rõ ràng. Phượng đại nhân là tri phủ, không tránh khỏi phải giao thiệp với muôn vạn người. Huyện chủ nếu như thế này đã chịu không nổi, về sau gả cho Phượng đại nhân làm vợ lại như thế nào?”

Tiêu Bích Linh lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng gả cho Cố Hành Giản, có hắn che chở, có thể nói chuyện với ta như vậy? Đô thành đều truyền ngươi là giày rách Lục Ngạn Viễn không cần, được Cố Hành Giản nhặt, hắn còn xem ngươi là bảo bối!”

Mấy người Lý Uyển Tình kia mỗi ngày nói này nọ bên tai nàng ta, mưa dầm thấm đất, tự nhiên buột miệng thốt ra.

Phượng Tử Minh cảm thấy Tiêu Bích Linh thật là được phu thê Sùng Nghĩa công sủng đến không biết trời cao đất dày, cái gì cũng dám nói. Những lời này nếu truyền đến tai lão sư, vậy thì …… Hắn hận không thể bịt miệng Tiêu Bích Linh lại.

“Tiêu Bích Linh, muội làm càn!” Ngoài cửa truyền đến một tiếng gầm, Tiêu Dục từ ngoài cửa đi đến.

Hạ Sơ Lam không ngờ Tiêu Dục cũng ở Thiệu Hưng, cứ theo lẽ thường hành lễ với hắn. Những lời khó nghe như này, lúc trước mỗi ngày nàng đều phải nghe rất nhiều phiên bản, thậm chí khó nghe hơn nữa cũng có, căn bản không cảm thấy gì.

“Ca ca……” Trong lòng Tiêu Bích Linh lại cảm thấy uất ức. Tuy rằng ca ca từ nhỏ đến lớn luôn lạnh lùng, nhưng chưa từng nói nặng với nàng. Hôm nay cư nhiên vì một ngoại nhân hung dữ với nàng? Nàng từ nhỏ đã bị chiều hư, làm nữ nhi duy nhất của Sùng Nghĩa công phủ, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, ai không nhường nàng vài phần? Nàng cắn răng nói: “Ca ca, ngay cả huynh cũng che chở nàng ta?”

Tiêu Dục nhìn qua Hạ Sơ Lam, không biết vì sao thấy nàng bị khi dễ, trong lòng rất khó chịu. Hai người đều là muội muội hắn, nhưng trong lòng hắn rõ ràng càng thiên vị Hạ Sơ Lam hơn. Cũng không phải chỉ vì nguyên nhân một mẹ đẻ ra, mà là Hạ Sơ Lam từ nhỏ lưu lạc bên ngoài, Hạ gia có tiền nhưng rốt cuộc không thể so với Sùng Nghĩa công phủ, khẳng định nàng phải chịu chút ủy khuất.

Nhưng Hạ gia lại dưỡng nàng tốt như vậy, một mình có thể khởi động gia nghiệp lớn như thế. Trái lại Tiêu Bích Linh cái gì cũng không biết, còn nói những lời đó.

“Những lời hèn kém của phụ nhân nói ra từ miệng một huyện chủ như muội, người khác sẽ cho rằng Sùng Nghĩa công phủ chúng ta không có giáo dưỡng! Muội học mấy lời này từ đâu!” Tiêu Dục nhíu mày trách mắng.

Tiêu Bích Linh quật cường đứng đó, nàng là nữ nhi duy nhất của Sùng Nghĩa công, huyện chủ Hoàng Thượng thân phong, ở đô thành có thể đi ngang, đã từng sợ gì nào? Nhưng không ngờ hiện tại thân ca ca cũng hướng về Hạ Sơ Lam.

Nàng nhìn qua Phượng Tử Minh, nghĩ Phượng Tử Minh hẳn sẽ đứng về phía nàng. Nhưng Phượng Tử Minh sắc mặt ngưng trọng, hiển nhiên cũng không ủng hộ lời nàng vừa nói. Nàng thấy mình tứ cố vô thân, tức giận vô cùng, muốn đi ra ngoài, Hạ Sơ Lam vừa vặn đứng phía trước nàng, chặn đường đi của nàng.

Nàng cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đẩy mạnh Hạ Sơ Lam ra. Nàng người không lớn, sức lực lại không nhỏ. Hạ Sơ Lam không chuẩn bị, cả người ngã trên ghế, cái trán đụng phải lưng ghế, “Á” một tiếng.

Phượng Tử Minh và Tiêu Dục vội vàng đi qua xem xét. Tiêu Bích Linh ngẩn người, nhìn tay mình, nàng rõ ràng không dùng nhiều sức…… Nhưng trong lòng lại cảm thấy Hạ Sơ Lam đáng đời, không quay đầu lại rời đi.

Hạ Sơ Lam che trán, chỉ cảm thấy đầu đau ong ong, cảm giác choáng váng. Đây là ghế dựa bằng gỗ đặc, trong nháy mắt đụng phải, nước mắt nàng chảy ra.

Nam nữ thụ thụ bất thân, Phượng Tử Minh không dám đụng vào nàng, nhưng Tiêu Dục lại ngồi xổm xuống, quan tâm hỏi: “Muội thế nào?”

Phượng Tử Minh không khỏi liếc nhìn Tiêu Dục. Đại cữu tử này của hắn, ngày thường với ai cũng lạnh như băng, luôn giữ dáng vẻ cao cao tại thượng, chưa từng thấy hắn hạ mình quan tâm một ai. Cho dù Hạ Sơ Lam là phu nhân Cố Hành Giản, nhưng Tiêu Dục cũng không phải người sẽ sợ Cố Hành Giản. Hắn âm thầm ghi nhớ, gọi người đi tìm đại phu.

Tiêu Dục cẩn thận lấy tay Hạ Sơ Lam đang che lại trán ra, nhìn thấy chỉ hơi sưng đỏ, không có trầy da thấy máu, mới nhẹ nhàng thở ra.

Đại phu đến rất nhanh xử lý miệng vết thương, Hạ Sơ Lam nói với Tiêu Dục: “Ta không sao. Ngài đi xem huyện chủ, tính tình của nàng, đừng để tức giận rồi chọc phải tai họa.”

Tính tình Tiêu Bích Linh Tiêu Dục hiểu rõ nhất, hắn phân phó đại phu hai câu, đứng dậy đi ra ngoài.

Phượng Tử Minh càng thêm kinh ngạc, từ khi nào Tiêu Dục đối với Hạ Sơ Lam nói gì nghe nấy? Hắn là người tâm tư lung lay, lập tức phát giác chuyện không tầm thường, hỏi Hạ Sơ Lam: “Cô và Tiêu đại nhân……”

Hạ Sơ Lam đương nhiên sẽ không nói với Phượng Tử Minh Tiêu Dục là thân ca ca của nàng, chỉ tránh nặng tìm nhẹ nói: “Chúng ta lúc ở đô thành có chút giao tình. Ta nhờ ơn đại nhân, thỉnh đại nhân mau chóng điều tra rõ ràng, Tiêu Âm chỉ cho thời gian ba ngày.”

Phượng Tử Minh đáp ứng, chờ đại phu băng bó xong, Hạ Sơ Lam cáo từ rời đi.

……

Tiêu Bích Linh kỳ thật cũng không đi đâu, nàng trở lại trạm dịch nổi giận đùng đùng, quăng đồ vật đầy đất. Hạ Sơ Lam đến tột cùng cho hai nam nhân kia ăn mê hồn dược gì? Vì sao đều hướng về nàng! Rõ ràng một người là ca ca nàng, một người là hôn phu của nàng. Nàng nghĩ không ra, càng nghĩ càng tức giận.

Thị nữ vú già đều đứng ở ngoài cửa, ai cũng không dám ngay lúc này chọc đến nàng.

Tiêu Bích Linh lại quăng hai bình hoa xuống đất, dường như muốn đập hết đồ sứ trong phòng, lúc này ngoài cửa truyền đến thanh âm sợ hãi của thị nữ: “Công tử.”

“Các ngươi đều đi xuống đi.”

Tiêu Dục đi vào, nhìn thấy đầy đất hỗn độn, tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống. Cũng không nói lời nào, chỉ nhìn Tiêu Bích Linh, như tùy ý nàng đập phá. Nhưng trong ánh mắt của hắn có một loại uy thế, trong tay Tiêu Bích Linh đang cầm một nghiên mực, cũng không dám đập xuống.

“Lại đây, ta có lời muốn nói với muội.” Tiêu Dục mặt vô biểu tình mà nói.

Tiêu Bích Linh buông nghiên mực, chậm rì rì mà đi đến trước mặt Tiêu Dục: “Nàng ta không có việc gì đi? Vừa rồi ta vừa không cố ý đẩy nàng. Ta cũng không ngờ nàng không chịu được một cú đẩy…… Ca ca vì sao muốn giúp đỡ nàng nói chuyện? Vì nàng là Tể tướng phu nhân, huynh không dám đắc tội?”

“Muội có biết nàng là ai?” Tiêu Dục bình tĩnh hỏi.

Tiêu Bích Linh bị hắn hỏi đến ngẩn ra, còn có thể là ai? Tiêu Dục tiếp tục nói: “Nàng là tỷ tỷ của muội, muội muội của ta. Nàng cũng họ Tiêu.”

“Ca ca, huynh đang nói bậy gì vậy……” Trực giác của Tiêu Bích Linh cho rằng hắn đang nói giỡn, Hạ Sơ Lam là tỷ tỷ nàng? Sao có thể! Nhưng nàng nhìn Tiêu Dục vẻ mặt nghiêm túc, không hề giống nói đùa chút nào, liền trừng lớn hai mắt, kinh ngạc đầy mặt.

Tiêu Dục đợi một lát mới nói: “Phụ thân tự mình tra xét, trên người nàng còn có ngọc bội Tiêu gia chúng ta, chẳng qua lúc trước không nói cho muội. Lần này ta ở Thiệu Hưng, cũng là phụng mệnh phụ thân, vội đến giúp nàng. Ta mặc kệ muội không thích nàng bao nhiêu đi nữa, muội cũng phải nhớ kỹ, nàng luôn có một ngày phải về Tiêu gia. Về sau muội lại nói lời không phải với nàng, đó là đang nói tỷ tỷ của mình.”

Tiêu Bích Linh lùi lại hai bước, liên tục lắc đầu, vịn cái bàn phía sau mới miễn cưỡng đứng vững: “Sẽ không, không có khả năng!……” Nàng lẩm bẩm tự nói, cảm thấy làm thế nào cũng không tiếp thu được.

Hạ Sơ Lam sao lại là tỷ tỷ của nàng? Nàng họ Hạ, nàng ở Tuyền Châu lớn lên, các nàng căn bản không có quan hệ  gì! Nàng cảm giác như đất trời đổ sập.

Tiêu Dục đứng dậy nói: “Chuyện này trước khi công bố ra ngoài, muội tốt nhất giữ kín như bưng. Về sau hành sự, đừng tùy hứng làm bậy như vậy.” Nói xong, hắn xoay người đi ra ngoài, lưu lại Tiêu Bích Linh một mình trong phòng.

Trước kia hắn luôn cảm thấy Tiêu Bích Linh còn nhỏ, hơn nữa là nữ nhi, trong nhà nuông chiều chút không sao cả. Về sau gả cho một trượng phu yêu thương nàng, cả đời áo cơm không lo, giữ tính tình như vậy cũng không sao. Sau khi gặp được Hạ Sơ Lam, hắn mới cảm thấy Tiêu Bích Linh không hiểu chuyện.

Hạ Sơ Lam vì Hạ gia lao tâm lao lực, Tiêu Bích Linh lại còn ở lúc mấu chốt này dậu đổ bìm leo. Tiêu Dục đơn giản đem tình hình thực tế nói cho nàng.

Cũng đã đến lúc nàng nên học cách gánh vác một ít việc.

……

Hạ Sơ Lam trở lại Hạ gia, cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt, trực tiếp hồi Ngọc Trà Cư nghỉ ngơi.

Lúc này đã là hoàng hôn, vào đông trời tối sớm, dưới hành lang đã treo đèn lồng màu đỏ. Bởi vì tháng giêng, đèn đá trong viện đều được đốt lên, đường đi rất sáng.

Nàng đẩy ra cửa phòng đi vào, nhìn thấy bên trong một người đang ngồi, tức khắc hoảng sợ. Không đợi nàng phản ứng lại, người nọ đã đứng dậy đi đến trước mặt nàng, đưa tay chạm vào trán nàng: “Đây là làm sao vậy?”

Hạ Sơ Lam ngơ ngác mà nhìn người trước mắt. Một thân áo xanh quen thuộc, mặt mày sơ lãng, xương gò má nhô ra. Không phải Cố Hành Giản thì là ai? Sao hắn lại ở chỗ này?

Cố Hành Giản nói: “Mấy ngày không thấy, nàng không quen biết ta? Trên trán sao lại quấn băng, bị thương sao?”

Giọng nói của hắn thanh lãnh như bình thường, còn có một chút giận dỗi không dễ phát hiện. Hạ Sơ Lam duỗi tay ôm eo hắn, dùng sức hít vào mùi đàn hương quen thuộc trên người hắn, tựa như chim mỏi về tổ. Rõ ràng chỉ mấy ngày không gặp, lại cảm thấy như đã rất lâu. Kiên cường của nàng một khi chạm vào hắn luôn sụp đổ.

Cố Hành Giản ôm nàng lên, sau đó ngồi trên giường, tự mình kiểm tra vết thương. Nàng bắt lấy tay hắn nói: “Không có việc gì, chỉ là không cẩn thận va chạm một chút. Ngài sao lại đến đây?” Lấy thân phận của hắn, hẳn không thể tùy tiện rời đô thành. Bởi vì hoàng đế và các quan đều tùy thời tìm hắn.

Nhắc đến chuyện này, Cố Hành Giản xụ mặt: “Hạ gia xảy ra chuyện, vì sao nàng không thương lượng gì với ta đã tự ý rời phủ? Trong mắt nàng còn có phu quân là ta hay không?”

Hắn ngày thường cực kỳ sủng nàng, cơ hồ ngoan ngoãn phục tùng, càng chưa từng nói nặng nửa câu. Có khi Hạ Sơ Lam quên mất giữa phu thê bình thường phải có khuôn phép. Nàng lúc ấy sốt ruột trở về, cũng không nghĩ quá nhiều, lúc này xin lỗi nói: “Là ta sai rồi, ngài phạt ta như thế nào cũng được.”

Cố Hành Giản thấy nàng đầy mặt mỏi mệt, vốn đã đau lòng, sao có thể thật sự phạt nàng, chỉ khẽ cắn cắn môi nàng. Đời trước hắn nhất định thiếu nợ nha đầu này, đời này phải trả. Nếu không cũng sẽ không làm ra chuyện điên cuồng như vậy, đuổi thẳng một đường theo nàng đến Thiệu Hưng.

“Nói với ta chuyện Hạ Khiêm và Tiêu Âm rốt cuộc như thế nào?” Cố Hành Giản nắm tay nàng đang lạnh buốt nói. Hắn có đi Thạch Lân Viện bái kiến Đỗ thị trước, Đỗ thị nói với hắn một ít, nhưng có chỗ giữ lại. Cố Hành Giản là người tâm tư thông suốt cỡ nào, đã suy đoán ra bảy tám phần, chỉ chờ Hạ Sơ Lam về chứng thực.

Hạ Sơ Lam thành thật nói ra sự tình, vừa nói vừa đánh giá thần sắc càng lúc càng âm trầm của hắn. Nói đến chỗ Hạ Khiêm, vốn định vắn tắt đi qua, lại cảm thấy căn bản không thể gạt được hắn.

Cố Hành Giản vốn còn nghĩ cho Hạ gia bảo vệ Hạ Khiêm một lần, không ngờ Hạ Khiêm cất giấu tâm tư như vậy, dám mơ ước thê tử của hắn? Còn người sau lưng Tiêu Âm, sao còn cần nhờ đến Tiêu Dục và Phượng Tử Minh, chỉ trong hôm nay hắn có thể bắt người họ Tôn kia mở miệng nói hết.