Sủng Thê Làm Vinh

Chương 86



Ngô thị nghe vậy, lập tức từ ghế trên đứng lên.

Thái phu nhân mời nàng làm mai, hoàn toàn giao mọi chuyện cho nàng, ra chuyện như vậy là bà mối như nàng thất trách.

Lỡ như Vệ Quốc công phủ cho rằng Bình Dương Hầu phủ cố ý làm bộ làm tịch bắt bẻ, giáp mặt một bộ quay lưng một bộ, bởi vậy có ý kiến với Trần Bảo Linh liền không tốt.

Nàng đang muốn mở miệng, thái phu nhân lại giành nói chuyện trước: “Thông gia bá mẫu yên tâm, thật sự không có chuyện như vậy, quý phủ an bài tất cả đều rất tốt, chúng ta không có gì không vui. Hôn phòng nên như thế nào thì cứ như thế nấy, chúng ta tuyệt đối không bắt bẻ.”

Không trách thái phu nhân nói như vậy, không phải không có việc hôn nhân mắt thấy sắp thành, nhưng vì hai nhà không thể đồng ý các phương diện lễ hỏi, phong tục đón dâu,… mà thất bại.

“Tất nhiên là truyền sai lời rồi.” Ngô thị cũng nói tiếp: “Thông gia bá mẫu, chúng ta đều làm bà mai, ta quả quyết sẽ không làm ra chuyện này. Không biết ma ma truyền lời là ai, là ma ma hôm nay đi cùng chúng ta sao?”

Vệ Quốc công phu nhân thấy thái phu nhân và Ngô thị đều một mực chắc chắn nói không có, xem biểu tình hai người cũng không giống ngụy trang, lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tưởng tượng đến Bình Dương Hầu phủ còn có một vị Nam Khang quận chúa, trong lòng cũng đoán được bảy tám phần.

“Là ma ma cùng đi với Ngô phu nhân, mặc áo màu nâu đỏ, người khác đều gọi bà ta là Chu ma ma. Lúc ấy người trong phủ đi không bao lâu, Chu ma ma trở lại lần nữa, nói muốn đổi sân.”

Người khác còn đỡ, thái phu nhân nghe xong, đáy mắt hiện lên một tia sáng lạnh, nhưng trên mặt vẫn chưa biểu hiện ra, chỉ cười nói: “Đích xác là ma ma nhà chúng ta, bà ta là ra vẻ thông minh, tự chủ trương, làm phu nhân trách móc.”

Vệ Quốc công phu nhân đạm nhiên cười: “Nếu là hiểu lầm, nói rõ là được, nghĩ đến thật là ma ma tự chủ trương truyền sai lời. Cũng là ta quá khẩn trương, nghe tiếng gió tưởng trời mưa, vội vội vàng vàng chạy tới, thái phu nhân là trưởng bối, đừng chê cười ta.”

Thái phu nhân nghe xong, trên mặt nóng lên.

Bà không ước thúc tốt hạ nhân, Vệ Quốc công phu nhân xem trọng việc hôn nhân này, tự mình chạy một chuyến, ngược lại nói bà đừng chê cười.

Trách không được Thọ Xuân trưởng công chúa và Vệ Quốc công phu nhân làm chị em dâu mười mấy năm chưa bao giờ cãi nhau, không nhiều người có thể so với Vệ Quốc công phu nhân dày rộng hàm dưỡng.

“Thông gia bá mẫu sao lại nói thế, ai không biết phu nhân là hiền thê nổi danh, ngay cả đại tiểu thư quý phủ cũng là tài đức vẹn toàn thục viện, Bảo Linh không hiểu chuyện, về sau vào Cố gia, còn cần thông gia bá mẫu đề điểm nàng nhiều hơn.”

Vệ Quốc công phu nhân cười nói: “Thái phu nhân khách khí, Bảo Linh vào nhà của chúng ta, chính là người Cố gia, ta tất nhiên thương nàng như con gái ruột. Đừng nói là ta, chỗ công chúa ta cũng có thể bảo đảm, nhất định làm Bảo Linh và Hướng Minh tốt tốt đẹp đẹp.”

Thái phu nhân vẫn luôn cười đến khi tiễn Vệ Quốc công phu nhân.

Ngô thị liền vẻ mặt tự trách: “Cô mẫu, đều là con thất trách, không chú ý có người lén trở lại. May mắn Vệ Quốc công phu nhân tự mình tới cửa một chuyến, nếu không hai nhà vì vậy sinh hiềm khích, con chính là muôn lần chết cũng không thể thoái thác tội.”

“Không phải con sai, con lại không biết hết vú già trong nhà, con làm đã thực tốt.”

Thái phu nhân trầm mặt hỏi Đỗ ma ma: “Sao Chu ma ma lại đi theo?”

Đỗ ma ma cũng kêu khổ trong lòng: “Lúc chúng ta ra cửa, Chu ma ma cũng theo lên xe, nô tỳ hỏi, bà ta nói là ngài đồng ý, nô tỳ nghĩ thời gian cấp bách, không trở lại hỏi, đều là lỗi của nô tỳ.”

“Đích xác là lỗi của bà!” Thái phu nhân phẫn nộ quát: “Người khác không biết bà còn không biết Chu ma ma là mặt hàng gì sao? Ra chuyện lớn như vậy, cho dù không hủy thân, Vệ Quốc công phủ sẽ thấy Bình Dương Hầu phủ chúng ta thế nào! Lúc này ngoại trừ Bảo Linh, còn có thế tử phu nhân gả vào Quốc Công phủ, hai tức phụ cùng vào cửa, cho dù trưởng bối không nói, phía dưới hạ nhân tất nhiên cũng sẽ so sánh, bà làm Bảo Linh còn chưa vào cửa đã trở thành đầu đề câu chuyện!”

Nội trạch không phải gió đông thổi bạt gió tây, chính là gió tây áp đảo gió đông. Ngay từ đầu Bình Dương Hầu phủ đã kém cỏi, về sau Bảo Linh cực có khả năng không dám ngẩng đầu trước mặt tẩu tử đồng thời vào cửa.

Giờ này khắc này, Đỗ ma ma cũng bất chấp mặt mũi quỳ trên mặt đất: “Thỉnh thái phu nhân trách phạt.”

Thái phu nhân trầm mặt như nước, đang muốn nói chuyện, lại bị người đánh gãy.

“Tổ mẫu!” Trần Bảo Linh từ sau bình phong vọt ra: “Ngài đừng phạt Đỗ ma ma, không phải lỗi của bà ấy, là con cho phép Chu ma ma đi Vệ Quốc công phủ, ngài muốn phạt thì phạt con đi.”

“Bảo Linh.” Kỷ Thanh Y lắp bắp kinh hãi, nhanh chóng ôm Trần Bảo Linh kéo nàng ra sau bình phong: “Sao tỷ lại ra đây? Ngoại tổ mẫu sẽ xử lý việc này, tỷ mau vào đi.”

Cãi cọ ầm ĩ như vậy, không phải làm Ngô thị chế giễu sao?

“Thanh Y, muội đừng cản tỷ, tỷ biết chính mình đang làm gì.”

Trần Bảo Linh thẳng tắp quỳ gối trước mặt thái phu nhân: “Tổ mẫu, chuyện này là lỗi của con, một mình con làm một mình con chịu phạt, ngài đừng liên lụy người khác.”

Thái phu nhân tức giận, nhìn Trần Bảo Linh không nói gì.

Ngô thị lập tức phản ứng lại, lôi kéo Kỷ Thanh Y ra cửa, Đỗ ma ma cũng bò dậy lui ra.

Kỷ Thanh Y mời Ngô thị đi viện của nàng, Ngô thị vào sân liền nhìn thấy cúc hồng nở chính vượng, sau khi vào nhà thấy trên bàn trải khăn xanh ngọc, ghế trên thả đệm xanh ngọc cùng màu, trên bàn bày hoa tươi, bố trí thanh nhã lại không mất hoạt bát, không nhịn được âm thầm gật đầu.

Vị biểu tiểu thư này lớn lên kiều diễm, ánh mắt cũng không tầm thường, trách không được có thể được Hoàng Thượng yêu thích phong làm huyện chủ.

Xinh đẹp như vậy, không biết nhà ai có thể cưới được.

Lại nói tiếp, các vị tiểu thư Bình Dương Hầu phủ vừa độ tuổi đều xuất giá, chỉ còn lại một mình Kỷ Thanh Y.

Cô mẫu hoàn toàn không có ý làm mai cho Kỷ Thanh Y, chẳng lẽ thái phu nhân muốn lưu Kỷ Thanh Y lại Bình Dương Hầu phủ.

Ngô thị nghĩ đến Trần Văn Việt dáng người đĩnh bạt, dung mạo anh tuấn, không nhịn được tiếc hận.

Con gái của nàng Bích Thành hiện giờ đã mười bốn tuổi, tính tình tốt, dung mạo cũng tuấn tiếu, nếu có thể gả cho Trần Văn Việt vẫn có thể xem là một cọc lương duyên.

Nàng rất muốn nhắc với thái phu nhân, nhưng lỡ như chính mình đoán đúng, cô mẫu đã quyết định cưới Kỷ Thanh Y làm cháu dâu trưởng, nàng không phải không có nhãn lực sao?

Trong lòng Ngô thị rối rắm, bưng nước trà chậm rãi uống.

Kỷ Thanh Y thấy nàng tâm sự nặng nề, còn tưởng rằng nàng còn tự trách vì chuyện của Trần Bảo Linh, vội nói: “Biểu dì yên tâm, chuyện này người khác không biết, nhưng con biết là quận chúa yêu cầu Chu ma ma đi. Hơn nữa, hiện tại cũng đã hóa giải hiểu lầm với Vệ Quốc công phu nhân, ngài không cần để trong lòng.”

“Ta cũng sợ bởi vì ta sơ sẩy làm Vệ Quốc công phủ có ý kiến với Bảo Linh.” Ngô thị làm bộ lơ đãng nói: “Văn Cẩm cưới vợ, Bảo Linh cũng gả chồng, hiện tại chỉ còn lại Văn Việt và con, cũng không biết con gái nhà ai có phúc khí, có thể gả cho hắn?”

Lúc nàng nói chuyện, đôi mắt quay tròn đảo quanh trên mặt Kỷ Thanh Y.

Kỷ Thanh Y đỏ mặt, phản ứng lại liền có chút tức giận.

Ngô thị có một con gái tới tuổi làm mai, nếu nàng thật muốn gả con vào hầu phủ, chẳng lẽ không thể nói với ngoại tổ mẫu sao, nửa thật nửa giả thử nàng làm gì!

Kỷ Thanh Y làm bộ nghe không hiểu, cười nói: “Con cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng Việt biểu ca lớn nhất, sao ngược lại rơi xuống sau cùng, chắc là ngoại tổ mẫu quá yêu thương Việt biểu ca, muốn cưới một tức phụ tài đức vẹn toàn cho hắn, cho nên mới cao nhồng chậm nhặt đã lâu.”

Trong lòng Ngô thị lộp bộp, trên mặt hiện ra vài phần xấu hổ.

Đứa nhỏ này thông minh hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng, không thể dùng thủ đoạn lừa gạt hài tử.

“Thanh Y.” Nàng kéo tay Kỷ Thanh Y, chân thành nói: “Là dì nghĩ sai rồi, dì xin lỗi con, dì thấy Văn Việt là nhân tài nhất đẳng, sợ bỏ lỡ sẽ đáng tiếc, lại sợ thái phu nhân có tâm tư khác.”

Kỷ Thanh Y kinh ngạc.

Không nghĩ tới Ngô thị thế nhưng là người thông thấu như vậy, thử không được, dứt khoát nói trắng ra.

Trách không được ngoại tổ mẫu sẽ mời nàng làm bà mối cho Bảo Linh, thật là người mắt sáng lòng nhạy.

“Kỳ thật ngoại tổ mẫu đã sớm chọn lựa cho Việt biểu ca, mấy tháng trước đã em mắt Hàn tiểu thư nhà Đại Lý Tự Khanh, bởi vì ngày đó Hàn tiểu thư đột nhiên ngất đi nên chuyện đành thất bại.”

“Mấy tháng nay vì hôn sự của Bảo Linh, trong nhà bận rộn nên không nhắc lại. Chờ sau khi hôn sự của Bảo Linh chấm dứt, con nghĩ ngoại tổ mẫu nhất định sẽ lại xem mắt cho Việt biểu ca.”

Kỷ Thanh Y cũng là điểm đến mới thôi.

Vì sao ngất xỉu, là thân thể không tốt hay là nguyên nhân khác? Nguyên nhân thất bại là gì?

Nàng toàn bộ chưa nói.

Nhưng Ngô thị lại được tin tức mình muốn, đó chính là thái phu nhân đích xác tự chọn lựa nữ tử làm vợ Trần Văn Việt, cũng không tính toán cưới Kỷ Thanh Y cho Trần Văn Việt.

Nàng cười ha ha, kéo tay Kỷ Thanh Y, thân mật nói: “Đứa nhỏ này thật là tâm linh khéo tay, cắm hoa thật tốt, cũng khiến người ta thích, trách không được cô mẫu yêu thương con giống như cháu ruột vậy.”

Kỷ Thanh Y cũng không thích Ngô thị, nàng chỉ không muốn Ngô thị hiểu lầm nàng và Việt biểu ca có gì nên mới đề điểm, nàng không dấu vết rút tay ra, đang muốn nói gì, Đỗ ma ma liền tới mời Ngô thị.

Bên Thái phu nhân tất nhiên đã xử lý tốt, không biết kết quả như thế nào.

Kỷ Thanh Y sai Thải Tâm đi hỏi thăm, Thải Tâm đi chỉ chốc lát đã trở lại, nàng bước vội vàng nói: “Không biết thái phu nhân và Bảo Linh tiểu thư nói gì, Bảo Linh tiểu thư ra cửa, sai vú già bắt Chu ma ma tới. Trước tiên đánh hai mươi đại bản, tiếp theo lôi lên một chiếc xe ngựa, nói là đưa đi vinh dưỡng ở thôn trang phía nam của quận chúa, lại không cho phép bà ta vào kinh.”

“Vậy quận chúa có nói gì không?” Kỷ Thanh Y lập tức buông chung trà, lo lắng sốt ruột đi ra ngoài: “Hiện tại chắc Bảo Linh rất khó xử.”

“Đúng vậy, Nam Khang quận chúa nháo lên, đánh Bảo Linh tiểu thư hai bạt tai, còn mắng Bảo Linh tiểu thư. Nói nàng là bạch nhãn lang, vong ân phụ nghĩa, còn nói muốn đi Thuận Thiên Phủ cáo nàng ngỗ nghịch phạm thượng. Còn mắng những lời khó nghe hơn nữa, Bảo Linh tiểu thư chỉ nghe không ra tiếng, cũng không né, chỉ mặc bàn tay Nam Khang quận chúa đánh trên người nàng, sau đó Nam Khang quận chúa ngồi trên mặt đất la lối khóc lóc, nàng cũng mặc kệ, chỉ chờ Nam Khang quận chúa khóc mệt mỏi, không sức lực, mới làm người đưa Nam Khang quận chúa.”

Kỷ Thanh Y thở dài một hơi, sao Bảo Linh lại có một mẫu thân như vậy chứ.

Có nương như vậy, còn không bằng không có.

Lúc Kỷ Thanh Y đến, Trần Bảo Linh đã thu thập xong, trong viện sạch sẽ, Trần Bảo Linh cũng một lần nữa rửa mặt trang điểm, nếu không phải đôi mắt nàng còn hồng, căn bản nhìn không ra nàng đã trải qua một hồi trò khôi hài.

“Tỷ biết muội nhất định sẽ đến xem tỷ.” Trần Bảo Linh phi thường bình tĩnh: “Muội yên tâm, tỷ không có việc gì, dù sao sau này nàng sẽ không thể làm tổn thương tỷ nữa.”

Bộ dáng này của nàng rất có vài phần giống cây cối trải qua mưa gió, đĩnh bạt thành thục rất nhiều so với trước đây.

Kỷ Thanh Y vốn chuẩn bị một bụng lời nói khuyên giải an ủi, giờ này khắc này toàn bộ cũng không nói ra được, ngàn lời vạn ngữ chỉ hóa thành một câu: “Yên tâm làm tân nương tử, đừng nghĩ gì khác.”

Kỳ thật kết quả này cũng thực tốt, Bảo Linh hoàn toàn quyết liệt với Nam Khang quận chúa, sau này cũng sẽ không bị kẹp giữa nhà chồng, nhà mẹ đẻ khó xử.

Đảo mắt liền đến một ngày trước khi Trần Bảo Linh xuất giá, rất nhiều khách khứa đến chúc mừng thêm trang, Trần Bảo Linh là tân nương, tự nhiên không thể ra mặt. Nam Khang quận chúa ngày thường mặc kệ mọi chuyện, sau khi cãi nhau với Trần Bảo Linh bệnh nặng một hồi, hiện giờ còn nằm trên giường không dậy nổi, càng không thể ra mặt.

Kỷ Thanh Y và Lê Nguyệt Trừng cùng nhau chiêu đãi khách khứa, khách không quan trọng sắp xếp cho bọn họ ở phòng khách, khách quan trọng thì dẫn tới chỗ thái phu nhân, chờ đợi mở tiệc, không nghĩ tới bà tử gác cổng đột nhiên vui rạo rực chạy vào: “Biểu tiểu thư, Trường Ninh hầu đại tiểu thư tới.”

Khách khứa sửng sốt một chút, tiếp theo liền tươi cười hâm mộ: “Trường Ninh hầu đại tiểu thư vẫn luôn dưỡng dưới gối Hoàng Hậu, ngoại trừ đi Phương Hoa nữ học, bình thường cũng không ra ngoài, tất nhiên là vì tình nghĩa cùng trường với biểu tiểu thư cho nên mới tới.”

Thái phu nhân cũng cười: “Thanh Y, còn không mau đón Mạnh đại tiểu thư vào.”

Cả phòng đều cực kỳ hâm mộ, Kỷ Thanh Y lại âm thầm cảnh giác.

Mạnh Tĩnh Ngọc không mời mà đến, tất nhiên không có chuyện tốt.

Lê Nguyệt Trừng vốn dĩ muốn đi, không nghĩ tới thái phu nhân tự mình điểm tên Kỷ Thanh Y, tay nắm khăn liền nhéo thật chặt.