Sủng Thê Làm Vinh

Chương 85: Chuẩn bị thành thân



Hôn kỳ của Trần Bảo Linh định ở hai mươi tám tháng tám.

Công chúa phủ mời bà mối là Vệ Quốc công phu nhân, Bình Dương Hầu phủ mời bà mối là cháu gái nhà mẹ đẻ của thái phu nhân Ngô thị, trượng phu chính là hiện giờ Hộ Bộ thị lang.

Lần gần nhất Bình Dương Hầu phủ gả con gái vẫn là mười mấy năm trước, Trần Bảo Linh gả lại là công chúa phủ, cho nên toàn bộ Bình Dương Hầu phủ đều phá lệ coi trọng.

Tiến vào tám tháng, Trần gia bắt đầu công việc lu bù, ngay cả trung thu cũng phá lệ vội vàng.

Người khác bận như thế nào cũng không liên quan đến Trần Bảo Linh, trước đó thời tiết nóng, nàng chỉ ở nhà không ra khỏi cửa, thật vất vả thời tiết mát chút, nàng liền muốn đi ra ngoài.

Lập tức phải làm tân nương, lúc này còn chạy ra ngoài, nếu bị người thấy được chẳng phải là chê cười.

Trần Bảo Linh thật ra không sao cả: “Ai nha, Thanh Y, muội rõ ràng nhỏ hơn tỷ, sao lại quản tay quản chân y như mấy bà già vậy!”

Kỷ Thanh Y thấy mặt nàng kéo thật dài, không hề tự giác bản thân sắp là cô dâu mới, càng không sầu lo về tương lai, chỉ nghĩ chơi, vừa hâm mộ vừa lo lắng: “Tỷ ra ngoài chơi không quan trọng, nếu bị người nhìn thấy, người khác đâu chỉ cười tỷ, ngay cả Cố Hướng Minh trên mặt cũng khó coi. Nếu truyền tới tai Thọ Xuân trưởng công chúa, sợ sẽ càng không tốt.”

Trần Bảo Linh nghĩ nghĩ, mặt nghiêm túc nói: “Thanh Y, Thọ Xuân trưởng công chúa không thích tỷ thì sao?”

Kỷ Thanh Y cũng lo lắng chuyện này.

Tuy Thọ Xuân trưởng công chúa bình dị gần gũi, nhưng không chịu nổi trước kia nàng và Nam Khang quận chúa có khập khiễng.

Nhưng nếu nàng đồng ý Cố Hướng Minh cưới Trần Bảo Linh, hoặc là trong lòng phi thường cường đại, làm lơ Nam Khang quận chúa tồn tại; hoặc là đau lòng Cố Hướng Minh, không thể không thỏa hiệp.

Mặc kệ là loại nào, sau khi Trần Bảo Linh thành thân đều cần thiết dựa vào chính mình đả động Thọ Xuân trưởng công chúa mới được, nếu không cuộc sống sau này chỉ sợ không tốt, dù sao mẹ chồng nàng dâu sẽ ở chung vài chục năm.

Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Kỷ Thanh Y tuyệt đối sẽ không hắt nước lạnh trước khi Trần Bảo Linh thành thân: “Tỷ đừng lo lắng, nếu Thọ Xuân trưởng công chúa không thích tỷ, sao lại đồng ý Cố Hướng Minh tới cửa cầu hôn chứ? Tỷ nhìn lại tam môi lục sính, cái nào cũng phân lượng mười phần, thuyết minh công chúa phủ vẫn rất coi trọng việc hôn nhân này. Tỷ chỉ cần ở nhà, chờ gả qua là được rồi. Chẳng lẽ công chúa không thích tỷ, tỷ liền không gả sao?”

“Đương nhiên không phải.” Trần Bảo Linh đỏ mặt: “Tỷ nhất định phải gả cho Cố Hướng Minh, mặc kệ ai ngăn trở cũng vô dụng. Nếu Thọ Xuân trưởng công chúa tốt với tỷ thì không nói làm gì, nếu nàng đối xử với tỷ không tốt, tỷ…… tỷ liền bắt Cố Hướng Minh ra phủ ở riêng!”

Kỷ Thanh Y kinh ngạc, sau đó liền cười: “Tỷ có thể nghĩ như vậy thực tốt, chỉ cần Cố Hướng Minh tốt với tỷ, mặt khác đều không quan trọng.”

Hai người đang nói chuyện, có nha hoàn thông báo Nam Khang quận chúa đang đến bên này.

Từ trước đến nay Nam Khang quận chúa xem Kỷ Thanh Y không vừa mắt, Kỷ Thanh Y nghe xong liền nói: “Muội đi về trước, tỷ trò chuyện với quận chúa đi, nếu thời gian còn sớm thì đi tìm muội, chúng ta mang Thanh Thái đến hoa viên chơi đánh đu.”

“Được.” Trần Bảo Linh nói: “Muội phải đợi tỷ, không được mang Thanh Thái đi chơi không đợi tỷ đó.”

Kỷ Thanh Y cười cười: “Yên tâm đi, nhất định chờ tỷ.”

Ở cửa gặp được Nam Khang quận chúa, Kỷ Thanh Y uốn gối hành lễ với nàng.

Nam Khang quận chúa nhàn nhạt nói: “Đứng lên đi.”

Kỷ Thanh Y ngẩng đầu nhìn Nam Khang quận chúa, khiếp sợ.

Nam Khang quận chúa không thích nàng, cho nên nàng cũng tận lực không đến gần Nam Khang quận chúa, có thể không thấy mặt liền không thấy mặt, tính tính ngày, cũng có mấy tháng chưa gặp được.

Nam Khang quận chúa vốn là một phụ nhân trắng nõn đẫy đà, nhưng hôm nay gặp lại, nàng gầy thật nhiều, sắc mặt phát vàng, hai mắt cũng không có tinh thần, giống như bệnh nặng một hồi.

Nàng khí sắc không tốt, cũng không trang điểm, càng thêm có vẻ tinh thần kém, đợi lát nữa Bảo Linh thấy tất nhiên trong lòng khó chịu.

Kỷ Thanh Y lắc đầu, đi tìm Thanh Thái.

Nam Khang quận chúa là có việc tới tìm Trần Bảo Linh.

“Nương, ngài bị bệnh sao còn tự mình tới?” Trần Bảo Linh nghênh nàng, tự mình đỡ Nam Khang quận chúa vào cửa: “Có chuyện gì sai nha hoàn bà tử tới nói một tiếng là được.”

Dù sao là mẹ con ruột, nơi nào có thù qua đêm, sau khi tách ra ở mâu thuẫn ít, Trần Bảo Linh liền quên chuyện Nam Khang quận chúa từng làm.

“Mắt thấy con sắp gả đi, sao nương có thể không tới.” Nam Khang quận chúa thấy Trần Bảo Linh lại cao một đoạn, lớn lên rất giống người Trần gia, không giống nàng, không tự chủ được thở dài một hơi.

Trước nay tính tình Nam Khang quận chúa đều vô cùng hấp tấp, hôm nay như vậy ngược lại làm Trần Bảo Linh lo lắng: “Nương, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Ngày mai Hộ Bộ thị lang phu nhân Ngô thị sẽ mang Đỗ ma ma đi Vệ Quốc công phủ đo đạc phòng ốc có phải không?”

Trước khi thành thân, nhà gái phải đi nhà trai đo đạc nhà cửa, như vậy khi an trí của hồi môn sẽ không luống cuống tay chân.

Thấy mẫu thân hỏi chuyện này, Trần Bảo Linh còn tưởng rằng Nam Khang quận chúa luyến tiếc chính mình, không nhịn được ôm cánh tay nàng làm nũng: “Nương cũng nghe nói sao, vừa rồi tổ mẫu còn phái người tới, kêu Lương Thần hoặc Mỹ Cảnh cũng cùng đi, dù sao các nàng là người hầu hạ bên cạnh con, so ai khác đều biết rõ rất nhiều thói quen của con.”

Nam Khang quận chúa thấy trên mặt con gái lộ ra thần thái tiểu nhi nữ, sờ sờ tóc nàng nói: “Làm Chu ma ma cũng cùng đi đi.”

Chuông cảnh báo trong lòng Trần Bảo Linh vang lớn, lập tức ngồi thẳng thân mình: “Nương, Chu ma ma đi làm gì?”

Nam Khang quận chúa thấy Trần Bảo Linh như thế, vẻ mặt cũng thay đổi: “Con có ý gì? Chẳng lẽ Chu ma ma đi không được sao? Ta là nương con! Chu ma ma hầu hạ ta từ nhỏ, ta không thể tự mình đi, chẳng lẽ còn không thể phái một người đi sao? Con sắp gả vào công chúa phủ, liền khinh thường quận chúa như nương sao!”

Trần Bảo Linh thấy Nam Khang quận chúa tức giận, lập tức mềm giọng: “Nương, con không phải ý này.”

“Con không cần phải nói, ta hiểu được.” Nam Khang quận chúa đứng lên, nản lòng thoái chí lại vô cùng đau đớn: “Là ta không có bản lĩnh, khiến con mất mặt, thỉnh Hoàng Thượng phong con làm huyện chủ, Hoàng Thượng lại không đồng ý. Con bất mãn người làm nương như ta cũng đúng, là ta không tự mình hiểu lấy, vội vàng tới khiến con phiền……”

“Nương.” trong lòng Trần Bảo Linh chua xót, đều chảy nước mắt: “Nương nói chuyện này để làm gì, con lại chưa nói không cho Chu ma ma đi……”

Nam Khang quận chúa đại hỉ, vỗ tay Trần Bảo Linh: “Ta biết con là hài tử hiếu thuận, sẽ không vì gả vào nhà cao cửa rộng mà quên nương. Nói vậy định rồi, ngày mai làm Chu ma ma đi theo.”

“Con sao cũng được.” Trần Bảo Linh nói: “Nhưng phải nói một tiếng với tổ mẫu.”

“Con yên tâm, thái phu nhân nơi đó ta đi nói, con đều đồng ý, thái phu nhân không có đạo lý không đồng ý.”

Nam Khang quận chúa ném xuống những lời này, vui rạo rực mà đi.

Tới ngày hôm sau, đoàn người đi Vệ Quốc công phủ đo đạc phòng ốc, lúc đi vô cùng cao hứng, trở về cũng là vui mừng.

Ngô thị cười nói: “Cô mẫu yên tâm, Vệ Quốc công phủ chuẩn bị sân cho tiểu thư và cô gia rất lớn, chính phòng ba gian, sương phòng bốn gian, hai nhĩ phòng, cách công chúa phủ một bức tường. Vệ Quốc công phu nhân nói, hai ngày nữa sẽ làm cửa thông hai bên, như vậy rất thuận tiện đi công chúa phủ. Phòng ốc đã sơn mới, phô thảm đỏ thẫm. Đình viện cũng đã một lần nữa tu chỉnh, trên mặt đất phô một màu đá xanh vuông vức.”

“Trong viện trồng hai cây lựu, chỉ bày biện mấy bồn thu cúc, còn có một bồn hoa trống, nói là chờ Bảo Linh vào cửa, sang năm đầu xuân Bảo Linh yêu thích hoa gì thì trồng.”

“Còn có lu cá vàng, lồng sắt nuôi chim treo hành lang đều đã được chuẩn bị.”

“Sân đã đặt tên nhưng chưa treo biển, nói là cô gia lấy, kêu Đa Phúc đường, đã mời danh sĩ Phương Tuân viết, hai ngày sau hẳn là có thể treo lên.”

Ngô thị sảng khoái nhanh nhẹn, nói một hơi lời hay, nàng luôn nói, mọi người vẫn luôn nghe, ý cười trên mặt thái phu nhân càng sâu.

Có thể làm được bước này, đủ cho thấy công chúa phủ coi trọng việc hôn nhân này.

Ngô thị uống một ngụm trà giải khát, lại nói: “Lúc chúng ta đi, Vệ Quốc công phu nhân vẫn luôn tiễn, ma ma bên người công chúa cũng tiễn, lúc ra cửa cô gia và Thế tử gia tự mình đưa. Vừa là công chúa phủ, vừa là Vệ Quốc công phủ, nhân phẩm tướng mạo của cô gia tự nhiên không cần phải nói, khó được là yêu quý coi trọng Bảo Linh, cô mẫu, việc hôn nhân này thật là ngàn dặm mới tìm được một. Đáng tiếc hôn sự của Thế tử gia Vệ Quốc công cũng định rồi, nếu không con nhất định phải gả Bích Thành nhà ta đến Vệ Quốc công phủ.”

Bích Thành là con gái của Ngô thị, năm nay mười bốn tuổi, qua năm liền cập kê, tới tuổi có thể làm mai.

Kỷ Thanh Y nghe, cũng cao hứng thay Trần Bảo Linh, nàng rót nước trà cho Ngô thị, hỏi: “Hôn phòng của Bảo Linh và cố nhị gia không an trí ở công chúa phủ sao?”

“Con là con nít con nôi không hiểu cái này.” khóe mắt đuôi lông mày Thái phu nhân đều là ý cười: “Sau khi Thọ Xuân trưởng công chúa trăm năm, công chúa phủ phải bị thu đi. Vệ Quốc công và Nhị lão gia huynh đệ tình thâm, trong nhà hài tử lại ít, tự nhiên không hy vọng ở riêng. Thay vì hiện tại an trí hôn phòng ở công chúa phủ, chờ sau này lại dọn về, không bằng hiện tại liền an trí ở Vệ Quốc công phủ, dù sao Thọ Xuân trưởng công chúa là qua lại hai nơi công chúa phủ và Vệ Quốc công phủ.”

“Cô mẫu nói đúng lắm, Vệ Quốc công phu nhân chính là nói như vậy, tuy ngài không đi, lại nói không sai một chữ, khó trách mọi người đều nói nhà có một lão, như có một bảo.”

Mọi người đều bị Ngô thị nói lời lanh lẹ chọc cười.

Kỷ Thanh Y cho Trần Bảo Linh ở sau bình phong một ánh mắt.

Trần Bảo Linh vui vẻ, khóe miệng giơ cao.

Đỗ ma ma đi đến: “Thái phu nhân, Vệ Quốc công phu nhân tới.”

Mọi người kinh ngạc, chính là có chuyện gì cũng không cần Vệ Quốc công phu nhân tự mình tới a.

“Mau mời vào.”

Vệ Quốc công phu nhân vào cửa, trước tiên hàn huyên với mọi người, thái phu nhân thấy nàng cười có chút miễn cưỡng, trong lòng không nhịn được lộp bộp.

Đều lúc này, hay là hôn sự có biến cố.

“Thông gia bá mẫu.” Thái phu nhân nhiệt tình nói: “Sao lại tự mình tới? Chúng ta đang nói trong phủ an trí hôn phòng rất tốt đấy.”

“Thông gia thái phu nhân, ta không nghe lầm chứ?” Vệ Quốc công phu nhân bán tín bán nghi nói: “Ngài thật sự vừa lòng sao?”

“Đương nhiên là thật sự vừa lòng, trong phủ rất có thành ý, Bảo Linh nhà chúng ta có phúc khí.”

Vệ Quốc công phu nhân vẫn chưa tiêu trừ nghi ngờ trên mặt, ngược lại mang theo vài phần bất mãn: “Một khi đã như vậy, sao ma ma quý phủ lại nói không hài lòng hôn phòng, một hai đòi đổi hôn phòng của nhị gia và Thế tử gia nhà ta?”

“Thái phu nhân, Quốc Công gia nhà ta và Nhị lão gia là huynh đệ, năm đó đồng thời đón dâu, ta cùng với công chúa chưa bao giờ cãi nhau. Cho nên lúc này hai huynh đệ Tiến Minh và Hướng Minh cũng đồng thời đón dâu, hôn phòng của hai người giống nhau như đúc, chính là vì hy vọng sau này cháu dâu và con dâu nhà ta có thể giống ta và công chúa tốt tốt đẹp đẹp. Lúc trong phủ đi nói rất tốt, sao vừa chuyển mặt liền giở quẻ.”