Sủng Thê Làm Vinh

Chương 87: Bôi nhọ



Mạnh Tĩnh Ngọc mặc áo gấm yên hà thêu hoa lụa, váy xanh lá mạ viền chỉ bạc, tóc đen sáng bóng búi thành Phi Tiên kế, trâm cài vàng nạm trân châu, tôn lên da nàng như ngưng chi, quang thải chiếu người.

“Kỷ tiểu thư, đã lâu không gặp.” trên mặt Mạnh Tĩnh Ngọc mang theo cười nhạt, trước sau như một cao quý.

“Đúng vậy, Phương Hoa nữ học từ biệt, cũng có nửa năm không gặp.” Kỷ Thanh Y không lộ dấu vết: “Nếu Bảo Linh biết Mạnh tiểu thư tự mình tới, tất nhiên phi thường cao hứng.”

“A?” Mạnh Tĩnh Ngọc mày hơi cong, mỉm cười nhìn Kỷ Thanh Y: “Vậy Kỷ tiểu thư thì sao? Cũng cao hứng sao?”

Trước mặt nhiều người như vậy, hố Kỷ Thanh Y một quân.

Kỷ Thanh Y vẻ mặt không biến, cười nói: “Mạnh tiểu thư là tài nữ nổi danh, lại là cháu gái ruột của Hoàng Hậu nương nương, nào có người không cao hứng không chào đón Mạnh tiểu thư chứ? Hôm nay tới rất nhiều khách khứa, các nàng nghe nói Mạnh tiểu thư tới, đều muốn thấy phong thái của Mạnh tiểu thư, ngài mau theo ta đến đây, đừng để mọi người chờ sốt ruột.”

Nói xong liền nhanh hơn bước chân, đi đến thượng phòng của thái phu nhân.

Mạnh Tĩnh Ngọc không có ý tốt, tùy thời đều sẽ đào hố cho chính mình nhảy. Nhưng hôm nay khách khứa đầy nhà, nàng không thể gây ra bất luận sai lầm gì.

Kỷ Thanh Y quyết định lấy bất biến ứng vạn biến, mặc kệ Mạnh Tĩnh Ngọc làm gì, nàng đều không tiếp chiêu.

Mạnh Tĩnh Ngọc vào cửa bái kiến thái phu nhân và các vị khách khứa.

Nàng là tiểu thư dưỡng dưới gối Hoàng Hậu, Bảo Linh xuất giá nàng tới thêm trang, đây là cho Bình Dương Hầu phủ mặt mũi, thái phu nhân tự nhiên cao hứng, làm nàng ngồi vào bên người chính mình.

Trên mặt Mạnh Tĩnh Ngọc mang theo cười, nói chuyện với các vị phu nhân, khác nhau như hai người so với ngày thường cao cao tại thượng cao ngạo.

Thân phận nàng tôn quý, người lại hòa ái dễ gần, thực mau hấp dẫn lực chú ý phần lớn nữ khách ở đây.

Trong lòng Mạnh Tĩnh Ngọc đắc ý, trên mặt bày ra tươi cười dịu dàng: “Thái phu nhân, hôm nay con tới thứ nhất là thêm trang cho Bảo Linh, thứ hai là được người gửi gắm, cầu tình thay hoàng thương ngự cung Đào đại tiểu thư.”

Nàng vừa nói ra, trong phòng nháy mắt an tĩnh.

Thái phu nhân ha ha cười: “Là cháu gái nhà mẹ đẻ Đào thái phi sao? Mạnh tiểu thư lại phải cầu tình gì cho nàng vậy?”

Mạnh Tĩnh Ngọc ra vẻ kinh ngạc “Di” một tiếng: “Kỷ tiểu thư không nói với ngài sao?”

Nói giống như Kỷ Thanh Y có chuyện cố ý gạt thái phu nhân vậy.

Trong phòng tất cả mọi người sôi nổi nhìn về phía Kỷ Thanh Y.

Kỷ Thanh Y mí mắt nhảy dựng, nhéo nhéo tay, nàng liền biết Mạnh Tĩnh Ngọc không có ý tốt.

“Là chuyện gì nha?” Kỷ Thanh Y cũng làm ra vẻ kinh ngạc: “Vì sao Đào tiểu thư muốn nhờ Mạnh tiểu thư tới cầu tình chứ?”

Ngươi biết giả vờ, chẳng lẽ ta không biết sao?

Mọi người càng kinh ngạc, lại quay đầu nhìn Mạnh Tĩnh Ngọc.

Mạnh Tĩnh Ngọc tươi cười hơi dừng, trong lòng hừ lạnh, giọng nói lại càng thêm ôn nhu dễ thân: “Còn không phải bởi vì cắm hoa, Đào tiểu thư đắc tội Kỷ tiểu thư sao. Kỳ thật Đào tiểu thư chỉ là vô tâm, nàng đi theo Khương cô cô học cắm hoa nhiều năm, lại vẫn luôn hành tẩu ở ngự tiền, cũng không phải cố ý muốn tranh cao thấp với Kỷ tiểu thư trước mặt hoàng thượng, hơn nữa sau đó Hoàng Thượng cũng phong Kỷ tiểu thư làm huyện chủ, xin Kỷ tiểu thư đừng tức giận.”

Sao Mạnh Tĩnh Ngọc ghê tởm như vậy!

Mạnh Tĩnh Ngọc cố ý lầm đạo người khác, nói nàng và Đào Bích Chi tranh sủng trước mặt hoàng đế, nàng mới đến liền đá đi Đào Bích Chi, lấy lòng Hoàng Thượng, được phong hào huyện chủ.

Người không rõ sự thật nghe xong, thật đúng là cho rằng nàng dẫm lên Đào Bích Chi thượng vị.

“Đào tiểu thư đi theo Khương cô cô học cắm hoa nhiều năm sao? Vậy vì sao Thánh Thượng còn tuyên ta tiến cung làm đệ tử của Khương cô cô?”

Kỷ Thanh Y mở to hai mắt nhìn: “Lúc ấy ta ở Phương Hoa nữ học tham gia thi đấu được đệ nhất, Mạc tiên sinh đương trường tuyên bố muốn thu ta làm đồ đệ, bởi vì Ninh Vương thế tử nói Thánh Thượng muốn người đệ nhất năm nay tiến cung làm đệ tử của Khương cô cô, cho nên ta mới rời Phương Hoa nữ học.”

“Nếu Đào tiểu thư đã học tập cắm hoa với Khương cô cô nhiều năm, vậy cần gì làm điều thừa tuyên ta tiến cung chứ?”

Kỷ Thanh Y truy nguyên: “Hơn nữa, trong khoảng thời gian ở trong cung, ta và Đào tiểu thư chẳng qua la thấy mặt vài lần, miễn cưỡng xem như sơ giao, sao lại đồn đãi nàng đắc tội ta vớ vẩn như thế? Có phải Mạnh tiểu thư nghĩ sai rồi hay không?”

Kỷ Thanh Y ra vẻ không biết, khách khứa lại nghe hiểu được.

Hoặc là Đào Bích Chi bất mãn kẻ tới sau Kỷ Thanh Y lại được bái ở danh nghĩa Khương cô cô, cố ý kiếm chuyện; hoặc là Mạnh Tĩnh Ngọc cố ý lầm đạo mọi người.

Cũng mặc kệ loại nào, đều chứng minh Mạnh Tĩnh Ngọc và Đào Bích Chi là cùng một phe.

Nói đến cũng đúng, tài nghệ cắm hoa của Khương cô cô cao siêu như vậy, đừng nói là Đào Bích Chi, đó là Mạnh Tĩnh Ngọc cũng không thể bái bà làm thầy, chỉ sợ cũng từng bị cự tuyệt.

Nhưng Kỷ Thanh Y không bái sư, lại được Khương cô cô chủ động thu vào danh nghĩa, sợ là Đào Bích Chi và Mạnh Tĩnh Ngọc đều sinh lòng ghen ghét, cho nên muốn bôi nhọ Kỷ Thanh Y trước mặt mọi người.

Mọi người lại nhìn Mạnh Tĩnh Ngọc, trong mắt mang theo vài phần coi khinh.

Dù sao Mạnh Tĩnh Ngọc vẫn còn là tiểu cô nương, dưỡng bên người Hoàng Hậu vẫn luôn cao cao tại thượng, làm gì từng chịu nhục nhã như vậy, lập tức sắc mặt trắng bệch.

Nhưng nàng còn nhớ rõ mục đích chính mình tới, liền mặt mang vẻ xấu hổ nói: “Ta vừa nghe Đào tiểu thư nói Kỷ tiểu thư bất hòa với nàng, liền gấp đến độ không được. Hai người các ngươi, một người là bạn cùng trường ở Phương Hoa nữ học, một người là bạn chơi cùng ta ở trong cung, người nào bị ủy khuất lòng ta đều khó chịu.”

“Nhưng mà, có lẽ là ta nghe tiếng gió mà tưởng mưa rơi, Đào tiểu thư nhát gan, một chút việc nhỏ lại xem như thật. Kỷ tiểu thư không để trong lòng, Đào tiểu thư lại khổ sở.”

Thế nhưng đẩy toàn bộ không còn một mảnh, dù sao Đào Bích Chi không có mặt, còn không phải tùy ý nàng bôi nhọ.

Kỷ Thanh Y thở dài một hơi, hôm nay danh môn phu nhân cũng tới không ít, thanh danh Đào Bích Chi nhút nhát tất nhiên là định rồi, về sau làm mai sợ là sẽ có phiền toái không nhỏ.

“Mạnh tiểu thư trở về chỉ việc nói với Đào tiểu thư, đứa nhỏ Thanh Y này cái khác ta không dám nói, tính cách lại là đỉnh đỉnh tốt, ngay cả Thánh Thượng đều khen nàng dịu ngoan nhàn nhu, nàng nói không để trong lòng, tất nhiên là không để trong lòng.”

Đối đáp qua lại, thái phu nhân cũng nghe ra, có chút không thích Mạnh Tĩnh Ngọc.

Hôm nay chính là ngày lành của Trần Bảo Linh, nàng nhảy ra nhảy nhót cũng thôi đi, thế nhưng còn muốn bôi nhọ Kỷ Thanh Y, thái phu nhân thích nàng mới là lạ.

“Mạnh tiểu thư trở về khuyên nhủ Đào tiểu thư, tiểu cô nương gia, cũng nên lòng dạ phóng khoáng một ít.”

Thái phu nhân không thể quở trách Mạnh Tĩnh Ngọc, lại không sợ quở trách Đào Bích Chi, chẳng qua là con gái nhà hoàng thương, cho dù đắc tội lại như thế nào?

“Thái phu nhân nói đúng lắm, trở về ta nhất định khuyên nhủ Đào tiểu thư.” Mạnh Tĩnh Ngọc nhân cơ hội lấy ra một thiệp mời: “Đào tiểu thư từ trong cung ra tới, mười ngày sau mở tiệc ở Lâu Ngoại Lâu, nếu Kỷ tiểu thư thật sự không tức giận với Đào tiểu thư, đến lúc đó nhất định phải tham dự.”

Nếu Kỷ Thanh Y không tiếp, vậy thuyết minh vừa rồi Kỷ Thanh Y nói đều là nói dối, khoan dung rộng lượng cũng là giả vờ.

Nàng cười tủm tỉm nhận lấy: “Đến lúc đó ta nhất định đi.”

Trong mắt Mạnh Tĩnh Ngọc hiện lên một tia sáng lạnh, lại nói mấy câu, liền đứng dậy rời đi.

Mạnh Tĩnh Ngọc đi rồi, liền có không ít phu nhân cáo từ, cũng có người lưu lại dùng tiệc.

Chờ Kỷ Thanh Y tiễn đi tất cả khách khứa, phân phó nha hoàn quét tước thu thập phòng khách xong đã là giờ Thân sơ (ba giờ chiều).

Nàng mệt vô cùng, chuẩn bị đi viện của thái phu nhân giải thích một chút, đi tới cửa liền nghe được giọng Hộ Bộ thị lang phu nhân Ngô thị mang theo vui mừng: “…… Con về đây ạ, sáng mai lại đến xem Bảo Linh trang điểm, cũng kêu Bích Thành tới cho ngài nhìn xem. Nàng là người ôn nhu thẹn thùng, cô mẫu đừng ghét bỏ.”

“Được, con cũng vất vả, mau trở về đi, Bích Thành là đứa tre ngoan, ta thương nàng còn không kịp.”

Chỉ chốc lát, Ngô thị liền mặt mày hớn hở đi ra, nàng tâm tình thực tốt, gặp Kỷ Thanh Y, khóe miệng còn treo cười: “Thanh Y, con thật đúng là có khả năng, ngày mai Bích Thành tới, làm nàng học tập con nhiều hơn.”

Nhìn dáng vẻ thái phu nhân là nhân cơ hội xem mắt Lữ Bích Thành.

“Biểu dì đừng khen quá, con chẳng qua là giúp đỡ ngoại tổ mẫu chạy chân thôi, làm sao có thể đảm đương ngài khích lệ.”

Ngô thị nói với nàng mấy câu, liền cười rời đi.

Ngày hôm sau Trần Bảo Linh xuất giá, trên dưới Bình Dương Hầu phủ phá lệ náo nhiệt.

Trần Bảo Linh ăn mặc áo cưới đỏ thẫm, mang kim quan tân nương dày nặng, trang điểm phi thường xinh đẹp.

Kỷ Thanh Y thấy, thật là hâm mộ vô cùng.

Đời trước nàng hôn trước thất trinh, đừng nói ngồi kiệu hoa mặc áo cưới đỏ thẫm, ngay cả bà mối cầu hôn cũng không có, chẳng qua là hai bà tử se mặt cho nàng, từ đây về sau nàng bị nhốt vào một cái sân nho nhỏ, gần như cả đời đều không lại ra cửa.

Có thể mặc vào áo cưới đỏ thẫm, gả cho người mình thích, thật là một chuyện hạnh phúc.

Kỷ Thanh Y trộm cầm một khối điểm tâm đưa cho Trần Bảo Linh: “Mau ăn một chút lót bụng.”

Trần Bảo Linh từ lúc buổi sáng rời giường đã bị cấm thực, trước mắt thấy ăn, đôi mắt đều có thể tỏa sáng, cầm điểm tâm không nói hai lời liền nhét vào miệng, thành thạo ăn sạch, lại nâng đầu mắt trông mong nhìn Kỷ Thanh Y: “Còn có sao?”

“Còn.” Kỷ Thanh Y đặc biệt săn sóc, đưa một cái hộp cho Trần Bảo Linh: “Muội đã cắt tất cả thành mảnh nhỏ, bên trong có tăm, sau kho tỷ lên kiệu từ từ ăn.”

Trần Bảo Linh hì hì cười, làm bộ muốn nhào lên người Kỷ Thanh Y: “Thanh Y, muội thật tốt.”

Kỷ Thanh Y nhanh chóng đè lại bả vai nàng: “Ngồi đừng nhúc nhích, cẩn thận đừng làm len trang điểm trên mặt.”

Bên ngoài truyền đến tiếng pháo bùm bùm, hỉ nương cười ha ha tiến vào: “Đại tiểu thư, cô gia tới.”

Nói liền lấy khăn voan đỏ thêu uyên ương hí thủy đắp lên đầu Trần Bảo Linh, đỡ Trần Bảo Linh đi bái biệt thái phu nhân và Bình Dương hầu.

Trần Văn Việt cõng Trần Bảo Linh lên kiệu hoa, một đường diễn tấu sáo và trống, rời đi Bình Dương Hầu phủ.

Thanh Thái lại “oa” một tiếng khóc: “Tỷ tỷ, có phải sau này tỷ cũng ngồi cỗ kiệu được người nâng đi giống Bảo Linh tỷ tỷ không?”

Kỷ Thanh Y ngồi xổm xuống, xoa xoa nước mắt cho hắn: “Thanh Thái đừng khóc, nếu thực sự có một ngày như vậy, nhất định tỷ tỷ sẽ mang theo đệ cùng gả.”

“Nào có ai mang theo đệ đệ cùng gả chồng.” Trần Văn Việt cười sờ đầu Thanh Thái: “Thanh Thái yên tâm, cho dù Thanh Y gả chồng, cũng vĩnh viễn đều là tỷ tỷ của đệ.”

Thanh Thái ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Kỷ Thanh Y: “Đệ không muốn tách ra với tỷ tỷ.”

Vừa vặn Lữ Bích Thành thấy một màn như vậy, cong môi cười, hâm mộ nói: “Tình cảm tỷ đệ hai người thật tốt.”

Trần Văn Việt quay đầu liếc mắt nhìn Lữ Bích Thành một cái: “Vị cô nương này là?”

Kỷ Thanh Y biết tính toán của thái phu nhân, liền giới thiệu: “Đây là Bích Thành biểu tỷ nhà Ngô biểu dì.”

Kỷ Thanh Y lại nói với Lữ Bích Thành: “Đây là đích trưởng tử của cữu cữu, Văn Việt biểu ca.”

Hai người đều sửng sốt một chút, lại không rời đi, đồng thời ngẩng đầu nhìn đối phương.

Trần Văn Việt tinh tế đánh giá, Lữ Bích Thành lại đỏ mặt đột nhiên cúi đầu, khóe miệng lại hàm một tia cười, ngoan ngoãn lại ôn nhu.

Việt biểu ca thấy, trong mắt lộ ra vài phần vui sướng.

Kỷ Thanh Y biết, nếu không có gì ngoài ý muốn, Lữ Bích Thành chính là đại biểu tẩu tương lai.

Thanh Thái trừng mắt to nhìn Lữ Bích Thành, lại nhìn nhìn Trần Văn Việt, đột nhiên cười ha ha.

Rốt cuộc Lữ Bích Thành da mặt mỏng, uốn gối hành lễ, liền tránh đến trong phòng.