Sủng Thê Làm Vinh

Chương 146: Chuyện Xưa



“Vẫn còn ngủ cùng nhau.” Kỷ Thanh Y có chút ngượng ngùng: “Tỷ hỏi cái này làm gì?”

Bởi vì Từ Lệnh Sâm vẫn luôn ngủ chung với nàng, hai ma ma cũng khuyên vài lần, ma ma là người Ninh Vương phi phái tới, Kỷ Thanh Y sợ trên mặt khó coi, nói Từ Lệnh Sâm đi phòng khác ngủ, Từ Lệnh Sâm không muốn, còn mắng hai ma ma một trận, từ đó về sau, hai ma ma liền không nói nữa.

Trần Bảo Linh nhắc tới chuyện này, Kỷ Thanh Y còn tưởng rằng nàng cũng muốn nói chính mình.

Trần Bảo Linh lại ho khan một tiếng: “Vậy hai người…… cái kia…… có ổn đi?”

Mặt Kỷ Thanh Y lập tức trướng đến đỏ bừng.

Từ khi nàng có thai, Từ Lệnh Sâm đã không chạm qua nàng, Từ Lệnh Sâm và nàng đều là sau khi chết sống lại, phá lệ quý trọng thai nhi trong bụng nàng, cũng không dám gần nàng, mỗi lần đều là dùng tay.

Chỉ là loại chuyện này, sao có thể nói với Trần Bảo Linh?

“Ai.” Trần Bảo Linh nhìn Kỷ Thanh Y mặt đỏ, nghĩ nghĩ cuối cùng nói: “Thanh Y, muội đừng không để chuyện này trong lòng, bên ngoài đều đang truyền, nói không phải Sâm biểu ca không muốn nạp thiếp, là ánh mắt quá cao, chướng mắt dung chi tục phấn, tất yếu nạp một người tài mạo song toàn, ít nhất phải ngang ngửa muội làm thiếp.”

Kỷ Thanh Y lập tức ngây dại.

Này không phải lúc trước chính mình nói nhục nhã Tiết Ký Thu sao, sao lại truyền ra?

Trần Bảo Linh thấy nàng sững sờ, cười lạnh: “Cũng không biết là nơi nào truyền ra lời đồn, nhưng những người biết chuyện đều tin, có không ít người mời Sâm biểu ca đi uống rượu, sau đó an bài nữ nhi trong nhà ngẫu nhiên gặp được Sâm biểu ca. Vô sỉ nhất chính là Ninh Viễn Bá phủ, Thiệu Trân Châu, ấu muội của Thiệu Minh Châu, còn xinh đẹp hơn Thiệu Minh Châu, thế nhưng dám cản xe ngựa của Sâm biểu ca trên đường cái, thật là vô sỉ đến cực điểm!”

“Đúng rồi, trong khoảng thời gian này Sâm biểu ca có phải thường xuyên ra ngoài không?”

Kỷ Thanh Y nghĩ nghĩ, gần đây Từ Lệnh Sâm đích xác bận rộn hơn mấy tháng trước, chẳng qua, với hiểu biết của nàng đối với Từ Lệnh Sâm, hắn chắc chắn không lừa gạt chính mình.

Nếu Từ Lệnh Sâm thật muốn nạp thiếp, tuyệt đối sẽ không chờ tới bây giờ. Hơn nữa lời đồn muốn tìm mỹ nhân tài mạo song toàn làm thiếp, người khác không biết, trong lòng nàng lại biết rõ ràng.

Thấy Kỷ Thanh Y không nói lời nào, Trần Bảo Linh hận sắt không thành thép nói: “Muội ngàn vạn đừng không để trong lòng, lúc trước tỷ có thai, liền có nha hoàn muốn leo lên giường Cố Hướng Minh, tuy Cố Hướng Minh không tiếp thu, nhưng cũng đủ ghê tởm. Những người đó thủ đoạn đa dạng chồng chất, ùn ùn không dứt, nếu Sâm biểu ca thật làm chuyện xin lỗi muội, muội cứ nói với tỷ, tỷ tuyệt đối sẽ không tùy ý hắn khi dễ muội.”

Nàng quan tâm chính mình, Kỷ Thanh Y tự nhiên hiểu rõ.

“Bảo Linh, tỷ yên tâm, chuyện này muội đã biết. Muội nhất định sẽ xem chặt chẽ Từ Lệnh Sâm, tuyệt đối không để cho người khác có cơ hội thừa dịp, nếu hắn thật phạm sai lầm, muội tuyệt đối sẽ không để yên cho hắn, nhất định hung hăng giáo huấn hắn.”

Nàng và Từ Lệnh Sâm một đường đi tới, trải qua mưa gió hai đời mới đến được với nhau, trước khi thành hôn thống khổ tra tấn, sau khi thành hôn ngọt ngào ân ái làm nàng cũng đủ tin tưởng Từ Lệnh Sâm.

Nàng cũng không thể không cảm kích ý tốt của Trần Bảo Linh, cho nên đáp ứng.

Được nàng bảo đảm, Trần Bảo Linh thoáng yên tâm: “Tỷ biết muội tuyệt đối không phải dạng người vâng vâng dạ dạ tùy ý nam tử bài bố, chẳng qua vẫn muốn dặn dò một câu.”

“Muội biết tỷ tốt với muội. Cho dù không vì chính mình, vì đứa con trong bụng, muội cũng sẽ nghĩ nhiều một ít.”

Tiễn Trần Bảo Linh, Kỷ Thanh Y được Thải Tâm đỡ tản bộ ở đình viện.

Tuệ Tâm đi theo bên cạnh, nói vài chuyện thú vị bên ngoài cho Thải Tâm và Kỷ Thanh Y nghe.

Nha hoàn đột nhiên bước nhanh chạy vào: “Thế tử phi, Trường Ninh hầu phái người tặng một vị cô nương đến đây, nói là đưa tới hầu hạ điện hạ.”

Lời vừa nói ra, Kỷ Thanh Y liền cảm giác được cánh tay Thải Tâm đỡ chính mình lập tức cứng đờ, trong mắt Tuệ Tâm hiện lên một tia kinh ngạc và không vui, lại không nói chuyện, chỉ ngẩng đầu nhìn Kỷ Thanh Y.

Trường Ninh hầu là trưởng huynh của Hoàng Hậu, phụ thân của Chu Vương thế tử phi Mạnh Tĩnh Ngọc, ngày thường không lui tới nhiều lắm với Từ Lệnh Sâm, nhưng hôm nay Trường Ninh hầu mừng thọ, Trường Ninh Hầu phủ lại cố ý tặng thiệp đến, Từ Lệnh Sâm phải đi.

Đáy mắt Tuệ Tâm có thâm ý.

Nếu là người khác mừng thọ, Từ Lệnh Sâm chỉ cần lộ mặt là được, nhưng Trường Ninh Hầu phủ lại không giống.



Tuy Từ Lệnh Sâm và Trường Ninh hầu không đi lại nhiều, nhưng vì Ninh Vương phi từ nhỏ ở Trường Ninh Hầu phủ cùng lớn lên với Hoàng Hậu, về tình về lý Từ Lệnh Sâm đều không thể có lệ giống như trước.

Điện hạ đi lúc buổi sáng, sắp chạng vạng người còn chưa trở về, Trường Ninh Hầu phủ lại tặng một vị cô nương tới, rõ ràng chính là không có ý tốt.

Vốn dĩ thanh thản thích ý tản bộ, nháy mắt trở nên phiền lòng.

Tuệ Tâm quan sát kỹ lưỡng vẻ mặt Kỷ Thanh Y, sợ nàng tức giận bị thương thai khí.

Vẻ mặt Kỷ Thanh Y vẫn nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: “Người đã tới cửa sao? Trường Ninh hầu có nói khi nào điện hạ trở về không?”

Nha hoàn thấy Kỷ Thanh Y không tức giận, thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại vẫn như cũ cẩn thận ứng đối: “Người ở cửa, vẫn chưa nói khi nào điện hạ trở về.”

“Vậy mang người vào đi.” Kỷ Thanh Y quay đầu nói với Tuệ Tâm: “An trí trong viện trước kia Lưu ly và Trân Châu ở đi.”

Tuệ Tâm hiểu rõ, Kỷ Thanh Y muốn ghẻ lạnh vị cô nương này giống như trước.

Tuệ Tâm đi xuống làm việc, lúc trở về, sắc mặt thật không đẹp, có rất nhiều lần đều muốn nói lại thôi.

Kỷ Thanh Y liền cười.

Tuệ Tâm từ trước đến nay cẩn thận, lúc trước Thái Hậu ban Lưu Ly và Trân Châu tới cũng không thấy nàng thế nào, lần này thế nhưng luống cuống, chỉ sợ là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Tuệ Tâm miệng vụng, Thải Tâm lại hầu hạ bên cạnh Kỷ Thanh Y từ nhỏ, không kiêng kỵ nhiều như vậy, hầm hừ nói: “Tiểu thư, hôm nay vị cô nương kia nói nàng biết thổi tiêu, đánh đàn, pha trà, còn nói điện hạ nhìn trúng tay nghề pha trà của nàng, tự mình mở miệng muốn nàng với Trường Ninh hầu.”

“Hồ mị tử như vậy, ngài nên tìm người xé lạn miệng nàng, đập nát mặt nàng mới phải!”

Nàng càng nói càng giận, xoa tay hầm hè nói: “Tiểu thư, chỉ cần ngài phân phó một tiếng, nô tỳ lập tức đi thu thập nàng.”

Xem ra, Thải Tâm là nghe Tuệ Tâm nói gì đó.

“Đừng xúc động.” Kỷ Thanh Y làm nàng ngồi xuống, sau đó hỏi Tuệ Tâm: “Có phải rất xinh đẹp hay không?”

Tuệ Tâm gật gật đầu, muốn mở miệng nói chuyện, liền thu được ánh mắt hình viên đạn của Thải Tâm, nàng nghĩ nghĩ, nói: “Kém xa thế tử phi, chẳng qua là dung chi tục phấn thôi.”

Nàng càng nói như vậy, Kỷ Thanh Y càng là tò mò.

Nhất định là mỹ nhân quốc sắc thiên hương.

Chỉ là Từ Lệnh Sâm không trở về, nàng không biết đến tột cùng hắn có ý gì, không thể làm tùy tiện, nếu không nhất định muốn kêu cô nương kia đến nhìn.

Kỷ Thanh Y dùng xong cơm chiều, Từ Lệnh Sâm đã trở lại, là La Quý và hai gã sai vặt đỡ hắn về, hắn say rất lợi hại, hôn hôn trầm trầm, trong miệng còn không quên phân phó La Quý: “Đi thư phòng, ta muốn đi thư phòng.”

Kỷ Thanh Y muốn cho hắn ở chính phòng, lúc tới gần hắn bị mùi rượu dày đặc ập vào mặt, làm nàng nhịn không được muốn nôn mửa, chỉ phải nhịn, làm La Quý La Quý nâng hắn đi thư phòng.

Kỷ Thanh Y đến thư phòng, gã sai vặt đã lau sạch sẽ thay đổi quần áo cho hắn.

Kỷ Thanh Y thấy hắn ngủ sâu, phi thường đau lòng, trong lòng oán trách Trường Ninh hầu, sao lại rót nhiều rượu cho hắn như vậy.

Kỷ Thanh Y nắm tay hắn đặt ở bên ngoài thả vào trong chăn, lại bị hắn trảo một cái bắt được.

Lại thấy Từ Lệnh Sâm mở mắt, ánh mắt thanh minh, nơi nào còn có vẻ say rượu vừa rồi.

“Sao lại thế này?” Kỷ Thanh Y cười hỏi hắn: “Thế nhưng nghĩ đến giả vờ say thoát đi?”

Lúc nàng nói chuyện sắc mặt mang theo ý cười chế nhạo, Từ Lệnh Sâm đứng dậy, hôn một cái trên mặt nàng, duỗi tay từ trên bàn cầm một bức tranh.

Bức tranh có chút lâu năm, giấy có chút ố vàng, nhưng nữ tử trong tranh vẫn lập tức hấp dẫn ánh mắt Kỷ Thanh Y.



Mặt trái xoan, mắt đơn phượng, tu mi quỳnh mũi, trên mặt treo tươi cười dịu dàng, giữa mày có một nốt chu sa, tăng thêm cho nàng vài phần nhu mị.

Kỷ Thanh Y biết, Từ Lệnh Sâm tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ cho nàng xem một bức tranh mỹ nhân, lại cố ý lầu bầu: “Hay lắm, trách không được không muốn đi chính phòng, một hai phải tới thư phòng, thì ra là kim ốc tàng kiều.”

“Còn không phải ta sợ trên người có mùi rượu nàng ngửi thấy không thoải mái sao.” Từ Lệnh Sâm ra vẻ tức giận bắn trên trán nàng một chút: “Thế nhưng bẻ cong ý tốt của ta như vậy, nên đánh.”

Hắn bắn không đau chút nào, Kỷ Thanh Y lại khoa trương ôm bụng nói: “Bảo bảo, xem cha con khi dễ nương kìa, chờ con ra tới, đừng quên báo thù cho mẫu thân.”

Ánh mắt Từ Lệnh Sâm nháy mắt trở nên nhu tình như nước, hắn ôm eo Kỷ Thanh Y, dán lỗ tai trên bụng nàng, nhỏ giọng nói: “Hôm nay con có ngoan không?”

“Thực ngoan, không nháo.”

Tiếng nói vừa dứt, hài tử trong bụng liền đá nàng một chân, Từ Lệnh Sâm cũng cảm nhận được, hắn hôn một cái trên bụng Kỷ Thanh Y: “Con ngoan, thông minh như vậy, biết là cha.”

Kỷ Thanh Y đẩy bờ vai hắn: “Tranh này thật đẹp, chỉ là không biết nữ tử trong tranh là ai?”

Nàng hỏi tranh, Từ Lệnh Sâm liền chính sắc mặt: “Là nữ tử mười mấy năm trước Hoàng Thượng hạ Giang Nam từng lâm hạnh.”

Kỷ Thanh Y vừa nghe liền biết nơi này có chuyện xưa, nàng đột nhiên nhớ tới lời đồn kiếp trước nghe được: “Nàng có phải mẹ đẻ của tiểu công chúa không, tiểu thư Đỗ gia Giang Nam nhà giàu số một ở Hàng Châu?”

Từ Lệnh Sâm hơi hơi gật đầu: “Xem ra nàng cũng nghe nói chuyện kia, thật là mẹ đẻ của tiểu công chúa. Nhưng không phải Đỗ tiểu thư, mà là đại cô nãi nãi.”

Kỷ Thanh Y kinh hãi: “Cô nãi nãi? Vậy không phải đã từng gả cho người sao?”

Từ Lệnh Sâm gật gật đầu, vẻ mặt có chút trầm trọng.

Mười lăm năm trước, hoàng đế hạ Giang Nam, liền ở tại Đỗ gia Giang Nam, nhà giàu số một Hàng Châu. Lúc ấy đại cô nãi nãi Đỗ gia hòa ly về nhà, ở từ đường mang tóc tu hành, không biết sao hoàng đế đi từ đường, thấy cô nãi nãi Đỗ thị một tay thư pháp viết rất tốt, thường xuyên tới thảo luận thư pháp.

Chờ mấy tháng sau khi hoàng đế hồi kinh, bụng Đỗ thị càng ngày càng to, cuối cùng bị phát hiện có thai.

Đỗ gia ở địa phương cũng là danh môn vọng tộc, ra loại chuyện này tự nhiên giận tím mặt, cầm thuốc độc bức Đỗ thị tự sát.

Đỗ thị vì bảo hộ thai nhi trong bụng, lúc này mới nói ra gian phu không phải người khác, chính là đương kim hoàng đế.

Gia chủ Đỗ gia kinh hãi, lập tức phái người vào kinh, báo tin tức cho thị vệ Ngô Tấn bên người hoàng đế.

Lúc ấy dưới gối hoàng đế chỉ có một Thái Tử, biết được việc này tự nhiên phá lệ coi trọng, lập tức muốn đón Đỗ thị tiến cung, lại bị Hoàng Hậu ngăn cản.

Hoàng Hậu nói, hoàng đế nam tuần là vì săn sóc dân tình, kết quả lại lâm hạnh một nữ tử hòa ly, mang tóc tu hành, nếu gióng trống khua chiêng đi đón người, lỡ như lan truyền ra ngoài, người trong thiên hạ, bá tánh Giang Nam thấy hoàng đế như thế nào?

Hơn nữa dưới gối hoàng đế đơn bạc, Đỗ thị có mang, lỡ như trên đường bị xóc nảy, hay là có gì sơ xuất phải làm sao?

Hoàng đế cảm thấy Hoàng Hậu nói có đạo lý, dựa theo Hoàng Hậu nói, lặng lẽ phái Ngô Tấn đi Đỗ gia bảo hộ Đỗ thị an toàn, chờ Đỗ thị sinh hài tử đầy tháng lại đưa hai mẹ con đi kinh thành.

Không nghĩ tới lúc Đỗ thị sinh con bị khó sinh, sinh ba ngày ba đêm mới sinh được tiểu công chúa, tuy đứa bé còn sống, Đỗ thị lại vì sinh sản hao hết sức lực buông tay nhân gian.

Hoàng Hậu lại lần nữa góp lời với hoàng đế, nói tiểu công chúa xuất thân có chút khó coi, không bằng nói là phi tần trong cung sinh, hoàng đế cũng cảm thấy hợp lý, sai Ngô Tấn hộ tống tiểu công chúa vào kinh.

Lại không ngờ trên đường ra ngoài ý muốn, tiểu công chúa bị kẻ xấu cướp đi, trong quá trình tranh đoạt tiểu công chúa với kẻ xấu, Ngô Tấn rơi xuống vách núi.

Tiểu công chúa, Ngô Tấn đều tang mệnh.

Hoàng đế phi thường tức giận, lệnh Cẩm Y Vệ tra rõ việc này, nhưng khi đó kẻ bắt cóc uống thuốc độc tự sát, manh mối không còn.

Bởi vì không phải việc gì sáng rọi, hoàng đế chưa từng nhắc tới với ai, bởi vậy, người biết về tiểu công chúa cũng không nhiều.