Sủng Thê Làm Vinh

Chương 145: Quẫn Bách



Trần Bảo Linh nhìn sắc mặt Kỷ Thanh Y tái nhợt, khuôn mặt gầy ốm, trên cằm còn xanh một khối thật lớn, trong lòng đặc biệt không thoải mái.

“Sao muội không cẩn thận như vậy? Đã hoài thai cũng không biết? Thế nhưng hơn ba tháng mới phát hiện ra, chẳng lẽ nguyệt sự không tới, chính mình cũng không biết sao?”

Nói, đưa tay sờ bụng Kỷ Thanh Y: “Cũng may cháu của tỷ không có việc gì, nếu thực sự xảy ra chuyện không hay, xem muội đến nơi nào tìm thuốc hối hận!”

Từ trước đến nay là Kỷ Thanh Y nói Trần Bảo Linh, đột nhiên bị Trần Bảo Linh quở trách, trên mặt Kỷ Thanh Y ngượng ngùng.

Nàng thật sự không nghĩ tới chính mình sẽ mang thai.

Xong việc nhớ tới lúc té ngã ở Từ Ninh Cung, chính mình cũng đặc biệt nghĩ mà sợ, thật vất vả mới hoài thai, nếu thực sự xảy ra chuyện gì……

Kỷ Thanh Y không dám tưởng.

Trần Bảo Linh thấy sắc mặt nàng khó coi, biết nàng là sợ, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng nói: “Đừng sợ, hiện tại không có việc gì. Hiện giờ trong bụng muội có bảo bảo, bà già Thái Hậu kia cũng không thể làm gì muội. Chính là quá tiện nghi Tiết Ký Thu, thế nhưng không bị trách phạt gì cả, cứ như vậy trở về An Hương Hầu phủ, nghe nói vẫn là Sâm biểu ca cầu tình?”

Trần Bảo Linh nói, liền oán trách Từ Lệnh Sâm: “Sâm biểu ca cũng quá mức, hắn thân là trượng phu, không thể che chở muội cũng thôi đi, thế nhưng còn giúp người ngoài, không phải khi dễ muội sao? Không được, hôm nay tỷ nhất định phải tìm hắn hỏi rõ ràng!”

Nói đến mặt sau, mày nhướng cao cao, vô cùng không vui.

Kỷ Thanh Y xem bộ dáng nàng một hai phải ra mặt cho chính mình, không giáo huấn Từ Lệnh Sâm không bỏ qua, vội nói: “Từ Lệnh Sâm giống muội, muội ở Từ Ninh Cung hầu bệnh, hơn một tháng không về Ninh Vương phủ, hắn cũng hơn một tháng đều nghỉ ở Từ Ninh Cung. Lại nói tiếp, hắn còn mệt hơn muội một ít.”

Việc này nói đến cùng cũng không trách Từ Lệnh Sâm, là Thái Hậu và Tiết Ký Thu làm quá mức. Trở lại Ninh Vương phủ, Thanh Thái lo lắng vô cùng, còn nói Từ Lệnh Sâm nửa ngày, tuy giọng điệu uyển chuyển, nhưng vẫn biểu đạt bất mãn.

Đại bá mẫu và Hạnh Nhi cũng đến thăm chính mình, đại bá mẫu chưa nói gì, nhìn thấy trên mặt chính mình có thương tích, khóc một hồi.

Từ Lệnh Sâm vốn dĩ đã áy náy, thấy mọi người như thế, càng thêm tự trách.

Trở lại Ninh Vương phủ hai ngày nay, Từ Lệnh Sâm gần như mỗi thời mỗi khắc đều ở bên người nàng, ngay cả ăn cơm cũng không cho nàng xuống giường, hận không thể đút đến miệng nàng.

Này cũng không phải Từ Lệnh Sâm sai, mọi người đều trách cứ hắn, Kỷ Thanh Y cũng đau lòng.

“Vậy hắn cũng không nên cầu tình cho Tiết Ký Thu!” Trần Bảo Linh mày liễu dựng ngược, bất bình thay Kỷ Thanh Y: “Thân phận trượng phu, hắn thực nên một chân đá chết Tiết Ký Thu báo thù cho muội mới phải.”

Kỷ Thanh Y nói nhanh: “Đó là nhà mẹ đẻ Thái Hậu, nhà cậu của cha chồng, Tiết Ký Thu đã làm sai chuyện, không nên liên lụy đến những người khác của Tiết gia. Dù sao Tiết Ký Thu đã bị đưa đến thôn trang rồi, nàng cũng không thể làm ra gợn sóng gì nữa.”

“Muội nha! Tỷ là vì tốt cho muội.” Trần Bảo Linh hận sắt không thành thép nói: “Tỷ nói một câu, muội nói ngược lại mười câu, muội che chở Sâm biểu ca như vậy, hy vọng hắn có thể thể hội lòng yêu quý của muội, có thể che chở muội giống muội che chở hắn.”

“Biểu tỷ tốt.” Kỷ Thanh Y lôi kéo tay nàng, cười hì hì nói: “Muội biết tỷ muốn tốt cho muội, nhưng đây thật không phải hắn sai, nếu hắn thật không tốt với muội, muội nhất định tìm tỷ chống lưng.”

Trần Bảo Linh trợn trắng mắt, bộ dáng không có cách với Kỷ Thanh Y, vừa tức giận vừa buồn cười: “Nhìn xem bộ dạng này của muội, bị Sâm biểu ca ăn gắt gao, thật là không tiền đồ.”

Nói thì nói như thế, thấy tuy Kỷ Thanh Y có chút gầy, nhưng hai mắt sáng ngời, thần thái phi dương, lúc nói chuyện khóe miệng vẫn luôn hàm chứa ý cười, nhắc tới Từ Lệnh Sâm liền vẫn luôn che chở, không chỉ không có ưu phiền sau khi gả cho người, ngược lại còn rộng rãi hơn lúc trước chưa xuất giá, liền biết nàng sống cực thư thái. Trải qua chuyện này, không cần lại đi hầu hạ Thái Hậu, về sau chỉ có càng thư thái hơn, cũng an tâm rồi.

“Vậy còn tỷ?” Kỷ Thanh Y trêu đùa nàng: “Còn không phải bị Cố Hướng Minh ăn gắt gao? Cam tâm tình nguyện sinh con cho hắn?”

Giống như ở chân giá cắm nến, chỉ chiếu thấy người khác, không chiếu tới chính mình.

Trần Bảo Linh cũng phụt một tiếng cười.

Kỷ Thanh Y sai Tuệ Tâm cầm một cái hộp tới, Kỷ Thanh Y tiếp, mở ra cho Trần Bảo Linh xem: “Đây là lễ vật muội chuẩn bị cho Đa Quan, vốn tưởng hôm nay tỷ sẽ mang hắn tới, ngược lại làm muội nhớ thương không công.”



Đa Quan là con trai Trần Bảo Linh, đã hơn ba tháng, đúng là lúc trắng trẻo mập mạp tham ăn.

“Trời quá lạnh, tiểu hài tử ra cửa sợ sẽ bị lạnh, nếu muội muốn gặp, ngày mai tỷ ôm hắn tới.”

Kỷ Thanh Y dỗi nói: “Đâu cần gấp như vậy, chờ thai của muội ổn, tự nhiên đích thân tới cửa thăm Đa Quan.”

Trong hộp là một vòng cổ vàng ròng, tuy không phải ngự chế, nhưng tạo hình độc đáo, màu sắc và hoa văn tươi mát, khóa vàng trên vòng cổ một mặt điêu khắc kỳ lân, một mặt điêu khắc đứa trẻ mập mạp, vô cùng hoạt bát, không phải danh gia tay nghề cao tuyệt đối điêu khắc không ra.

Trần Bảo Linh liếc mắt một cái liền thích.

Nàng cũng không khách khí với Kỷ Thanh Y, lập tức nhận lấy: “Cũng thật xinh đẹp, Đa Quan chắc sẽ cao hứng, đây là đồ vật dì tặng đấy.”

“Đa Quan hiện tại biết bò chưa?”

“Nào có nhanh như vậy?” Trần Bảo Linh cười nói: “Mới hơn ba tháng, chỉ biết quay đầu đuổi theo tiếng động thôi, nhưng mà đặc biệt ỷ lại tỷ, có đôi khi khóc không ngừng, người khác dỗ dành như thế nào cũng không nín, chỉ cần tỷ vừa tiếp nhận, lập tức ngoan ngoãn không khóc. Chờ con muội sinh ra, Đa Quan nhà ta liền hiểu chuyện, vừa vặn có thể mang đệ đệ đi chơi.”

Nhắc tới hài tử, Trần Bảo Linh nói không hết lời.

Kỷ Thanh Y nghe nghe, trong mắt lộ ra hâm mộ.

Nàng tất nhiên cũng mong có thể sinh một đứa bé đáng yêu giống Đa Quan, không câu nệ nam nữ, lại là kéo dài huyết mạch của nàng và Từ Lệnh Sâm.

Hai người các nàng nhắc tới hài tử vừa nói vừa cười, Từ Lệnh Sâm đứng bên ngoài mành cũng nhịn không được nhếch khóe miệng.

Chờ nghe Trần Bảo Linh nói phải đi, hắn mới lập tức xoay người đi ra ngoài, La Quý đã chờ ở thư phòng.

“Điện hạ, Tiết tiểu thư bệnh càng ngày càng nặng, An Hương hầu đã phái người truyền tin cho Nhị lão gia.”

Từ Lệnh Sâm hơi hơi gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Lại qua nửa tháng là cuối tháng chạp, Ninh Vương phủ bắt đầu vẩy nước quét nhà, Kỷ Thanh Y cũng bắt đầu có phản ứng khi mang thai, cũng không phải là thai nghén nôn mửa, chỉ là phi thường thích ngủ, giống như ngoài ăn cơm và ngủ nàng không làm gì khác nữa.

Nàng ngủ ngon lành, Từ Lệnh Sâm cầm sách, nằm trên ghế bên cạnh nhìn nàng.

Bên ngoài truyền đến tiếng Tuệ Tâm thấp giọng nói chuyện, Từ Lệnh Sâm đứng dậy dịch góc chăn cho tiểu thê tử của hắn, mới tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Ngoài cửa tuyết lớn bay tán loạn, như lông ngỗng phiêu phiêu dương dương, trời đất được bao phủ trong một mảnh trắng xoá.

La Quý đứng dưới hành lang tránh mưa, nhẹ nhàng dùng tay phủi tuyết trên người.

Từ Lệnh Sâm thấy hắn tay chân thực nhẹ, cũng không dùng sức, không nhịn được âm thầm gật đầu.

“Điện hạ.” La Quý thấp giọng hồi bẩm: “Tiết tiểu thư không trị được bỏ mình.”

Sắc mặt Từ Lệnh Sâm không có bất luận biến hóa gì, hắn nhàn nhạt gật gật đầu: “Ta đã biết, ngươi đi xuống đổi quần áo nghỉ một chút đi.”

La Quý chắp tay mà đi.

Từ Lệnh Sâm đứng ở cửa một hồi, nhìn mênh mang tuyết trắng, lúc xoay người vào nội thất, Kỷ Thanh Y đã tỉnh, nàng vừa ngồi dậy, vừa mơ mơ màng màng nhìn hắn hỏi: “Làm sao vậy? Có việc sao?”

“Không có gì.” Từ Lệnh Sâm tiến lên, nhéo một quả mơ đưa vào miệng nàng, cười nói: “Bên ngoài lại tuyết rơi, ta phân phó bọn họ đi thu thập nước tuyết trên hoa mai trong vườn, chờ sang năm chúng ta pha trà uống.”

Từ Lệnh Sâm nói, tay nhẹ nhàng thả tới trên bụng nàng: “Lúc này sang năm, chúng ta chính là một nhà ba người rồi.”



Kỷ Thanh Y phủ tay mình lên tay hắn, hơi hơi cúi đầu, nhìn bụng chính mình, tràn ngập khát khao về đứa bé.

Nửa tháng này, nàng ăn ngon, ngủ ngon, cả người béo một vòng, khí sắc cũng phá lệ tốt.

Lúc này vừa mới tỉnh ngủ, khuôn mặt đỏ bừng, đặc biệt mê người.

Từ Lệnh Sâm hôn một cái trên mặt nàng, cảm giác vừa thơm vừa mềm, nhịn không được hôn miệng nàng, hôn hôn hơi thở liền nặng vài phần.

Cảm nhận được thân thể hắn biến hóa, Kỷ Thanh Y nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn: “Ma ma nói, hiện tại không được đâu.”

Biết nàng mang thai, Hoàng Hậu và Bình Dương hầu thái phu nhân đều phái người tặng lão ma ma lại đây, đều bị Từ Lệnh Sâm cự tuyệt.

Thì ra lúc hôn sự giữa Kỷ Thanh Y và Từ Lệnh Sâm vừa mới định ra, Ninh Vương phi nghĩ Từ Lệnh Sâm và Kỷ Thanh Y đều tuổi trẻ, bên người không có trưởng bối chiếu cố, cho nên tặng hai ma ma đầy kinh nghiệm tới kinh thành.

Bởi vì lúc trước sợ Kỷ Thanh Y áp lực lớn, Từ Lệnh Sâm vẫn luôn không nói với nàng, chờ nàng mang thai mới nói cho nàng.

Hai ma ma này rất có kinh nghiệm chiếu cố thai phụ, cố ý nhấn mạnh lúc đầu mới mang thai không thể cùng phòng.

Từ Lệnh Sâm đang hôn có tư có vị, bị nàng đẩy như vậy, thân mình cứng đờ một chút, cúi đầu nhìn bụng nàng: “Con trai à, sau này con nhất định phải hiếu thuận cha, cha vì con mà bị tội không ít.”

Trong khoảng thời gian này, Từ Lệnh Sâm gần như đẩy tất cả mọi chuyện, mỗi ngày đều ở cạnh chính mình, trong lòng Kỷ Thanh Y cũng phi thường cảm động.

Nàng chủ động hôn hôn Từ Lệnh Sâm: “Vất vả chàng.”

Từ Lệnh Sâm thừa cơ nằm bên người nàng, bắt tay nàng, đưa tới tiểu tướng quân đã ngẩng đầu ưỡn ngực, trong ánh mắt đều là khát cầu: “Nếu không thể ăn thịt, vậy cho ta uống miếng canh đi.”

Kỷ Thanh Y xấu hổ đầy mặt đỏ bừng, lại phi thường đau lòng hắn.

Từ lúc vào Từ Ninh Cung hầu bệnh đến bây giờ, tính lên đã gần hai tháng, trước kia trên cơ bản hàng đêm hắn đều phải……

Kỷ Thanh Y chịu đựng ngượng, dùng tay hầu hạ hắn.

Bởi vì nàng mang thai, lúc trước ở Từ Ninh Cung lại bị ủy khuất lớn, hoàng đế duẫn nàng không cần tiến cung thỉnh an, yến tiệc hoàng gia đêm trừ tịch nàng cũng không cần tham dự.

Tới cuối tháng hai, Mạnh Tĩnh Ngọc sinh hạ một bé gái, Kỷ Thanh Y hoài thai năm tháng, cho dù chỉ mặc áo lót, cũng có thể nhìn thấy bụng phồng lên.

Trần Bảo Linh ôm Đa Quan tới thăm nàng.

Đa Quan trắng trẻo mập mạp khoẻ mạnh kháu khỉnh, cầm trống bỏi đùa hắn, hắn sẽ cười, cười lên đôi mắt mị thành một đường thẳng, hai răng nhỏ mới mọc trắng như gạo phá lệ khả quan.

Kỷ Thanh Y thích đến vô cùng, bởi vì bụng lớn, không dám ôm hắn, thả hắn lên giường trêu đùa.

Đa Quan khanh khách cười không ngừng.

Kỷ Thanh Thái chưa thấy qua đứa bé nào nhỏ như vậy, vây quanh ở mép giường, mắt trông mong nhìn, bộ dáng kia như nhìn thấy một món đồ chơi mới lạ.

Từ sau khi trúng tú tài, hắn càng thêm đoan trang cẩn thận, hiếm khi bộc lộ tính trẻ con như vậy, Trần Bảo Linh bế Đa Quan lên nhét vào trong lòng hắn, Thanh Thái ôm một đoàn thịt mềm mại, đang muốn cười, không nghĩ tới Đa Quan đột nhiên tiểu trên người hắn, Thanh Thái lập tức nhíu mày, trả Đa Quan lại cho Trần Bảo Linh.

Sau đó nhéo quần áo chính mình, vẻ mặt ghét bỏ rời đi.

Trần Bảo Linh và Kỷ Thanh Y cười ha ha, bà vú ôm Đa Quan đi thay quần áo cho hắn, Trần Bảo Linh thấp giọng hỏi Kỷ Thanh Y: “Mấy tháng nay muội và Sâm biểu ca còn ngủ cùng nhau sao?”