Sủng Thê Làm Vinh

Chương 139: Hầu Bệnh



Thái Hậu bệnh nặng, nếu không dùng nhân sâm trăm năm, khả năng không chịu nổi.

Nhưng trước mắt trong cung chỉ còn lại duy nhất một cây nhân sâm trăm năm.

Các thái y suy xét nửa ngày, cuối cùng vẫn mở miệng nói với hoàng đế.

Không ngờ hoàng đế cũng không hề nghĩ ngợi, trầm giọng nói: “Trẫm còn một gốc nhân sâm trăm năm, có thể lấy tới cho Thái Hậu dùng, các khanh nhanh viết phương thuốc, đừng chậm trễ bệnh của Thái Hậu.”

Hoàng đế hoàn toàn có thể không lấy ra gốc nhân sâm trăm năm kia, nhưng hôm nay trong đại điện có nhiều người như vậy, lỡ như chuyện truyền ra ngoài, thanh danh hoàng đế chỉ sợ không dễ nghe. Bởi vì từ trước đến nay hoàng đế vẫn luôn lấy hình tượng thuần hiếu làm gương cho người, lúc này nếu có sẵn nhân sâm nhưng không cho Thái Hậu dùng, hình tượng tuyệt đối sẽ bị hủy trong một sớm.

Bên ngoài trời đã tối, tuyết cũng càng rơi càng lớn, Hoàng Hậu nói với mấy người Từ Lệnh Sâm: “Sắc trời không còn sớm, các con mau trở về đi, chỗ Thái Hậu giao cho ta.”

Hoàng Hậu là con dâu, nhưng nàng thân thể không tốt, lại phải chưởng quản sự vụ trong cung, nàng đưa ra ý muốn chăm sóc Thái Hậu, những người khác tự nhiên không thể thoái thác, sôi nổi tỏ vẻ muốn ở lại chiếu cố Thái Hậu.

Hoàng Hậu nghĩ nghĩ, nói: “Đêm nay ta và Tiết tiểu thư chiếu cố Thái Hậu, những người khác đi về trước. Bắt đầu từ ngày mai, ban ngày Kỷ thị tiến cung chiếu cố Thái Hậu, buổi tối ta tới.”

Nói là chăm sóc, chẳng qua là ở cạnh thôi.

Nấu thuốc hầu hạ đều có thái giám và cung nữ, kỳ thật cũng không mệt, đặc biệt là ban ngày, thực nhẹ nhàng.

Nhưng buổi tối lại không giống vậy, có thể là không ngừng đi tiểu đêm.

Trước mặt hoàng đế, đây kỳ thật cũng là một cơ hội biểu hiện.

Kỷ Thanh Y đứng lên nói: “Nương nương, ban ngày ngài chiếu cố, buổi tối thần thiếp đến đi.”

“Ban ngày nương nương phải chủ trì sự vụ trong cung, không thể phân thân, hay là để thần nữ và biểu tẩu đến đi.” Tiết Ký Thu nhẹ giọng kiến nghị: “Con vẫn luôn ở cạnh Thái Hậu, biết phải chiếu cố như thế nào, biểu tẩu phụ thần nữ một chút, hai chúng ta như vậy đủ rồi. Hai vị điện hạ có rảnh thì đến thăm là được. Hoàng Hậu ngài xem như vậy thế nào?”

Hoàng Hậu nhìn nhìn Tiết Ký Thu, lại nhìn nhìn Kỷ Thanh Y, nói: “Cứ như vậy, các con cũng quá vất vả chút.”

“Biện pháp này không tệ.” Hoàng đế mở miệng nói: “Làm theo lời Tiết thị nói đi, đêm nay Kỷ thị và Lệnh Sâm đều lưu lại, sáng mai trở về, thu thập đồ vật sắp xếp chuyện trong Ninh Vương phủ, ngày mai buổi chiều Kỷ thị vào cung ở.”

Hoàng đế làm quyết định, mọi người tự nhiên không dị nghị.

Đám người tan, Tiết Ký Thu cố ý đi đến cạnh Kỷ Thanh Y và Từ Lệnh Sâm, nhìn Kỷ Thanh Y nói: “Biểu ca biểu tẩu từ Giang Nam vừa trở về, hẳn nên nghỉ ngơi một phen, cô tổ mẫu thương muội, lúc này là lúc muội hiếu thuận cô tổ mẫu, nhưng muội luôn sợ một mình làm không tốt, cho nên mới muốn biểu tẩu ở cạnh. Biểu tẩu sẽ không trách muội chứ?”

Lúc Tiết Ký Thu nói chuyện, trên mặt mang theo xin lỗi.

Kỷ Thanh Y nhàn nhạt nói: “Sao lại thế chứ? Thân là Ninh Vương thế tử phi, chiếu cố Thái Hậu là bổn phận.”

Tiết Ký Thu lúc này mới cong môi cười, như trút được gánh nặng: “Biểu tẩu không trách muội thì tốt rồi.”

Nói, lơ đãng liếc mắt nhìn Từ Lệnh Sâm, lúc này mới uốn gối rời đi.

Từ Lệnh Sâm và Kỷ Thanh Y lưu lại chiếu cố Thái Hậu, Kỷ Thanh Y nghĩ ngày mai Từ Lệnh Sâm còn phải đi Hộ Bộ làm việc, kêu hắn nghỉ ngơi trước, Từ Lệnh Sâm lại ấn nàng xuống tháp mỹ nhân đối diện giường Thái Hậu: “Này không phải chuyện một người làm, nửa đêm trước ta canh, nàng ngủ, chờ tới nửa đêm về sáng, ta kêu nàng dậy, nàng canh.”

“Vậy chẳng phải chàng chỉ có thể ngủ hơn một canh giờ sao?”

Ngày mai trời chưa sáng Từ Lệnh Sâm đã phải dậy vào triều sớm.

“Vẫn là chàng ngủ đi.” Kỷ Thanh Y đau lòng hắn: “Ta canh một đêm không có việc gì, dù sao sáng mai có thể về nhà ngủ một ngày.”

Từ Lệnh Sâm lại không cho nàng lên, đè lại nàng, đắp chăn cho nàng, còn nhẹ nhàng hôn trán nàng: “Ngoan, ngủ đi.”

Mặt Kỷ Thanh Y lập tức trướng đỏ bừng.



Thái Hậu nằm trên giường đối diện, tuy đã uống thuốc, nặng nề ngủ, nhưng bên cạnh còn bốn cung nữ, bốn ma ma, trước mặt nhiều người như vậy, hắn lại tùy tiện hôn nàng……

Từ Lệnh Sâm thấy nàng thẹn thùng, trong mắt toát ra ý cười nhàn nhạt, ánh mắt kia giống như đang nói, nếu nàng không ngủ, ta sẽ tiếp tục hôn.

Kỷ Thanh Y nhìn thoáng qua cung nữ và ma ma, trừng mắt nhìn Từ Lệnh Sâm, rốt cuộc không lay chuyển được hắn, nhắm hai mắt lại.

Vốn tính toán hơi hơi nhắm mắt một lát thì đổi Từ Lệnh Sâm ngủ, cũng không biết sao lại thế này, ủ rũ đột nhiên đánh úp, một giấc ngủ dậy cũng không biết trải qua bao lâu.

Trong tẩm cung ngọn đèn dầu huy hoàng, cung nữ và ma ma trực ban đã thay đổi một đám người khác.

Một canh giờ rưỡi đổi ban một lần, Kỷ Thanh Y không nghĩ tới chính mình ngủ lâu như vậy.

Nhìn qua giường đối diện, Thái Hậu ngủ thật sự trầm, mà Từ Lệnh Sâm không thấy bóng người.

Kỷ Thanh Y rời giường, đến trước mặt Thái Hậu nhìn nhìn.

Có lẽ là vì bệnh nặng, Thái Hậu phá lệ già nua suy nhược, tinh thần cũng rất kém cỏi. Trong phòng địa long thiêu có chút nóng, trên trán Thái Hậu hơi hơi có mồ hôi, Kỷ Thanh Y vắt khăn, lau mồ hôi cho bà ta.

Tuy không thích Thái Hậu, nhưng nàng tiến cung để hầu bệnh, hơn nữa nàng cũng khinh thường so đo với một người bệnh.

Kỷ Thanh Y lại bưng thuốc đút cho Thái Hậu, lúc này mới đi ra ngoài hỏi người ngoài điện: “Điện hạ đâu?”

Cung nữ trên mặt mang theo ủ rũ, nghe Kỷ Thanh Y hỏi chuyện, lập tức đánh lên tinh thần: “Điện hạ đi trắc điện.”

Kỷ Thanh Y gật gật đầu, muốn đi đổi Từ Lệnh Sâm lại đây nghỉ ngơi, lại sợ Từ Lệnh Sâm đã ngủ, chính mình đi ngược lại quấy rầy hắn.

“Điện hạ chỉ có một mình sao?”

“Không phải.” Cung nữ suy nghĩ một hồi, nhỏ giọng nói: “Là Tiết tiểu thư tới, nói có chuyện muốn nói với điện hạ, kêu điện hạ đi.”

Trong lòng Kỷ Thanh Y lộp bộp, nhưng nàng tin tưởng Từ Lệnh Sâm: “Đi đã bao lâu?”

“Đã hơn một nén nhang rồi.”

Kỷ Thanh Y gật gật đầu, đi ra đại điện, thấy đèn bên trắc điện sáng lên, nàng đứng một hồi ở bậc thang, cuối cùng xuống bậc thang đi đến trắc điện.

Còn chưa đi đến trắc điện, nghe được bên trong truyền đến tiếng bước chân.

Kỷ Thanh Y ở nơi tối tăm, người tới ở ánh đèn bên cửa đại điện, nàng liếc mắt một cái liền nhận ra đó là Từ Lệnh Sâm.

Nàng đang muốn đi lên đón, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng bước chân cực nhanh, là Tiết Ký Thu đuổi theo, hô một tiếng mang theo khóc nức nở: “Biểu ca.”

Kỷ Thanh Y hơi dừng bước chân, nhẹ nhàng lui ra phía sau hai bước, giấu chính mình trong bóng tối.

Tiết Ký Thu nhào lên, ôm chặt Từ Lệnh Sâm từ phía sau: “Biểu ca, huynh cũng biết, từ nhỏ muội đã thích huynh, muội chỉ muốn ở bên huynh, muội có thể không cần gì cả, biểu ca……”

“Thái y nói, biểu tẩu không thể sinh con, muội có thể sinh cho huynh, nếu biểu ca nguyện ý, có thể giao con của muội cho biểu tẩu dưỡng, chỉ cần trong lòng biểu ca lưu một góc cho Ký Thu, Ký Thu đã thỏa mãn rồi. Biểu ca, cầu huynh đừng cự tuyệt muội……”

Nàng thấp thấp cầu xin, không có bất luận tôn nghiêm gì, bất lực lại thê lương.

Từ Lệnh Sâm đứng không nhúc nhích, trong quang ảnh, sắc mặt của hắn tối tăm không rõ.

Kỷ Thanh Y cảm giác tim giống như người bóp chặt, hít thở không thông.



Nàng cũng là nữ tử, cũng biết tư vị ái mộ người, một lòng trống không không có tin tức, trong mắt trong lòng chỉ có người kia.

Kiếp trước nàng thích Từ Lệnh Sâm, bởi vì cuộc sống của nàng một mảnh u ám, Từ Lệnh Sâm giống như tia nắng mặt trời chiếu sáng cuộc sống của nàng, nàng thích hắn ở trước mặt nàng cười hì hì, thích hắn mang theo thức ăn ngon đồ chơi mới mẻ cho nàng, thích hắn cười bất đắc dĩ nhìn chính mình.

Đó là thời gian vui sướng nhất của nàng trong kiếp trước, nàng phi thường muốn nắm giữ.

Nhưng cho dù là như thế, khi biết được Từ Lệnh Sâm chính là Ninh Vương thế tử, có một vị hôn thê thanh mai trúc mã, nàng vẫn dứt khoát quyết tuyệt một đao cắt đứt với hắn.

Nam nữ hoan ái tất nhiên quan trọng, nhưng không so được tôn nghiêm của nàng.

Nàng khinh thường cướp phu quân người khác, cho nên vẫn luôn nghĩ không rõ sao lại có người vì chạy trốn cùng một nam tử mà vứt bỏ người nhà.

Nàng đồng dạng nghĩ không rõ sao Tiết Ký Thu lại nguyện ý làm thiếp cho Từ Lệnh Sâm?

Tiết Ký Thu là tiểu thư con vợ cả An Hương Hầu phủ, vẫn luôn dưỡng bên người Thái Hậu, là tiểu thư khuê các, sao lại vì một người nam nhân không màng tôn nghiêm thể diện?

Vì Từ Lệnh Sâm, thậm chí ngay cả đứa con tương lai của chính mình cũng có thể bán?

Tầm mắt nàng rơi xuống trên người Từ Lệnh Sâm, mặt hắn phi thường lạnh, hắn dùng sức bẻ tay Tiết Ký Thu ra, lạnh nhạt nói: “Xin Tiết tiểu thư tự trọng.”

Hắn nói, liền đi về phía trước vài bước.

Có lẽ là vì chung quanh không có người, Tiết Ký Thu vốn đang đè nén tiếng khóc đột nhiên lớn tiếng gọi: “Biểu ca!”

“Có phải vì Kỷ thị không? Có phải huynh sợ Kỷ thị không đồng ý?” Tiết Ký Thu chưa từ bỏ ý định, chất vấn: “Kỷ thị có gì tốt chứ, sao huynh cứ che chở nàng? Nàng không sinh được con, sớm hay muộn huynh cũng phải nạp thiếp, vì sao không thể thành toàn muội?”

Gương mặt lạnh nhạt của Từ Lệnh Sâm rốt cuộc lộ ra vài phần biểu tình, hắn nhíu mày, có vẻ phá lệ sắc bén: “Thê tử của bổn thế tử như thế nào, không tới phiên người ngoài xen vào! Nếu Tiết tiểu thư lại nói lời vô lễ như vậy, đừng trách bổn thế tử không khách khí.”

Thời tiết thực lạnh, lời Từ Lệnh Sâm nói lại giống như hàn băng, làm Tiết Ký Thu lạnh từ đầu đến chân, nước mắt nàng rào rào rơi xuống, cực kỳ đáng thương.

Chỉ tiếc, Từ Lệnh Sâm cũng không liếc mắt nhìn Tiết Ký Thu một cái, đi nhanh về phía trước.

Bị hắn vô tình cự tuyệt như vậy, Tiết Ký Thu chịu đả kích lớn, khóc lóc chạy ra.

Trong lòng Kỷ Thanh Y thật cao hứng, Từ Lệnh Sâm vì nàng thủ thân như ngọc, không tiếp thu Tiết Ký Thu.

Nàng lại không phải người ý chí sắt đá, sao có thể thờ ơ?

Nhưng nếu cứ như thế này ra đón hắn, hắn nhất định sẽ tranh công trước mặt nàng, sau đó nhân cơ hội đưa ra các loại yêu cầu cảm thấy thẹn, nàng mới không làm hắn đắc ý đâu!

Kỷ Thanh Y xoay người đi, muốn nhân lúc Từ Lệnh Sâm chưa phát hiện chính mình chạy về nằm trên tháp làm bộ gì cũng không biết.

Không nghĩ tới vừa mới xoay người, liền nghe được giọng Từ Lệnh Sâm mang theo bất đắc dĩ: “Nàng chạy cái gì?”

Thân mình Kỷ Thanh Y cứng đờ, biết chính mình bại lộ, trong lòng lại buồn bực sao Từ Lệnh Sâm lại hiện chính mình?

Đang nghĩ ngợi, Từ Lệnh Sâm đã đi nhanh tới, ôm đồm tay nàng, nhẹ giọng trách cứ: “Nhìn xem tay lạnh rồi, đứng ở chỗ này đông lạnh hỏng nên làm sao bây giờ?”

Hắn nắm tay nàng, đưa tới bên môi thổi một hơi, lôi kéo nàng trở lại đại điện.

Uống thuốc một lần, Thái Hậu ngủ thật sự trầm, Kỷ Thanh Y thở dài nhẹ nhõm, đẩy Từ Lệnh Sâm nằm lên tháp mỹ nhân ngủ một lát.

Từ Lệnh Sâm một hai phải bắt lấy tay nàng.

Kỷ Thanh Y bất đắc dĩ, nhớ đến vừa rồi hắn dứt khoát cự tuyệt Tiết Ký Thu, không cự tuyệt, vẫn luôn ở cạnh hắn.