Sủng Thê Làm Vinh

Chương 138: Bị Bệnh



“Khởi bẩm Thái Hậu, Hoàng Hậu nương nương và Ninh Vương thế tử phi tới thỉnh an ngài.”

Thái Hậu nghe xong, sắc mặt cứng đờ.

Bà biết hôm nay Từ Lệnh Sâm trở về, cũng biết Kỷ Thanh Y nhất định sẽ tiến cung bái kiến, vốn dĩ tính toán chỉnh Kỷ Thanh Y một phen, không nghĩ tới Hoàng Hậu thế nhưng cũng đến.

Bà là Thái Hậu, nhưng không phải mẫu thân ruột của hoàng đế, cũng không có quyền chưởng quản hậu cung, cho nên, không dám làm bộ làm tịch trước mặt Hoàng Hậu.

Bà không vui nói: “Kêu các nàng vào đi.”

“Ký Thu, đỡ ta đi ra ngoài.”

Thái Hậu mặc áo dài màu xanh đá hoa văn ngũ phúc mừng thọ, trên đầu đeo trâm vạn thọ nhật nguyệt thăng hằng, khuôn mặt nghiêm túc đi đến.

Kỷ Thanh Y và Hoàng Hậu thỉnh an Thái Hậu, sau đó Tiết Ký Thu mới thỉnh an Hoàng Hậu.

Thái giám vừa mới dọn ghế dựa cho Hoàng Hậu và Kỷ Thanh Y, Thái Hậu liền lạnh mặt quát: “Trời lạnh như vậy, còn hạ tuyết, sao ngươi lại để Hoàng Hậu cùng đến đây, thật là hồ nháo!”

Hoàng Hậu thời trẻ đã có bệnh sợ lạnh, mùa khác trong năm còn đỡ, vừa đến mùa đông sẽ phát bệnh, thường không ra khỏi cửa.

Kỷ Thanh Y đã thói quen thái độ này của Thái Hậu.

Ngay từ đầu nàng nghĩ Thái Hậu là tổ mẫu ruột của Từ Lệnh Sâm, muốn lấy lòng Thái Hậu, sau đó phát hiện Thái Hậu không đáng để người khác tôn kính chút nào, trong lòng nàng cũng không xem bà ta là tổ mẫu, chỉ coi như một bà già bình thường, khiến người chán ghét mà thôi.

Đối phó loại người này, từ trước đến nay Kỷ Thanh Y không quá bận tâm, có thể có lệ thì sẽ có lệ.

Nàng đứng lên, cụp mi rũ mắt nói: “Là cháu dâu không hiểu chuyện.”

Nàng thực ngoan, Thái Hậu ngược lại cảm thấy không lời nào để nói, giống như dồn sức lực toàn thân lại một quyền đánh lên bông, thật sự không thú vị.

Tiết Ký Thu thấy nàng cúi đầu không phản bác, khóe miệng lộ ra một tươi cười nhàn nhạt.

“Mẫu hậu đừng nóng giận, cũng không phải Kỷ thị muốn lôi kéo con dâu lại đây, là con dâu nhiều ngày không thấy mẫu hậu trong lòng nhớ thương, chẳng lẽ mẫu hậu chỉ muốn gặp cháu dâu, không muốn gặp con dâu, trách con quấy rầy ngài hưởng thụ niềm vui gia đình sao?”

Hoàng Hậu mỉm cười nói: “Nếu thật là như thế, con dâu liền đi, về sau cũng không dám tới.”

Thái Hậu vội vẫy vẫy tay: Kkhông liên quan tới Hoàng hậu, ta đang giáo huấn Kỷ thị.”

Nhiều năm qua, Thái Hậu không biết giao thủ với Hoàng Hậu bao nhiêu lần, lần nào cũng thất bại chấm dứt, ở trước mặt Hoàng Hậu, Thái Hậu ít nhiều vẫn cẩn thận chút.

“Nhà có một lão, như có một bảo. Có thể có mẫu hậu dạy dỗ, là phúc khí của tiểu bối bọn họ.”

Hoàng Hậu nhàn nhạt tiếp một câu này, quay đầu tươi cười trấn an Kỷ Thanh Y.

Thái Hậu muốn giáo huấn Kỷ Thanh Y một trận, có Hoàng Hậu ở đây, mắt thấy mục đích không thể thực hiện được, liền bưng trà chạm chạm môi, ý là các ngươi có thể đi rồi.

Hoàng Hậu và Kỷ Thanh Y đứng lên cáo từ, Hoàng Hậu cười nói: “Hôm nay giữa trưa Hoàng thượng giữ vợ chồng son Lệnh Sâm và Kỷ thị lại trong cung dùng bữa, mẫu hậu có muốn cùng dùng thiện không?”

Thái Hậu nói: “Lần tới đi, hôm nay ta không có tinh thần.”

Hoàng Hậu biết Thái Hậu không có khả năng đi, cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi.

Đang chuẩn bị đi, Thái Hậu lại nói: “Tiểu Mạnh thị hiện giờ có thai đã hơn năm tháng phải không?”

Lời này vừa ra, tầm mắt mọi người lập tức đều tập trung trên người Kỷ Thanh Y, Kỷ Thanh Y vẫn luôn hơi cúi đầu, coi như không biết, trong lòng lại như bị gai đâm một cái.

Thái Hậu răn dạy nàng, nàng không sao cả, nhưng nhắc tới hài tử, nàng không thể không khó chịu.



Tuy Từ Lệnh Sâm đã tìm thái y xem cho nàng, nói nàng thân thể khoẻ mạnh không có việc gì, nhưng bụng nàng lại vẫn như cũ không có bất luận động tĩnh gì.

Trong nháy mắt này, trong lòng nàng đột nhiên dâng lên hoài nghi.

Ngày đó trong cung Thái Hậu, Trương thái y nói chính mình có bệnh lạnh tử cung, không dễ thụ thai lại một lần nữa vang lên trong đầu.

Hoàng Hậu thấy vẻ mặt Kỷ Thanh Y bất biến, nhàn nhạt cười: “Tạ mẫu hậu nhớ thương, hiện giờ Tĩnh Ngọc đã hơn sáu tháng, thai tướng thực ổn.”

“Nói vậy, lại qua mấy tháng, ai gia liền có thể ôm chắt trai!” Thái Hậu cười có chút khoa trương, có chút chói mắt: “Vừa rồi Hoàng Hậu nói đúng lắm, ai gia đích xác thực nhớ thương tiểu Mạnh thị. Trong mấy cháu dâu, ai gia vốn không xem trọng tiểu Mạnh thị, không nghĩ tới nàng thế nhưng tranh đua thật, vừa vào cửa liền hoài thai, còn nâng hai trắc phi cho Lệnh Kiểm, một đứa bé vừa có năng lực vừa rộng lượng như vậy, ai gia không thương nàng thì ai?”

Nói, liếc mắt Kỷ Thanh Y.

“Được mẫu hậu yêu thương là phúc khí của Tĩnh Ngọc.”

Hoàng Hậu biết Thái Hậu mượn Mạnh Tĩnh Ngọc áp đánh Kỷ Thanh Y, bởi vậy nói tiếp cũng không thân thiện.

Nhưng Thái Hậu hiển nhiên không tính toán dừng tay như vậy, bà ta cười phá lệ từ ái, giống một trưởng bối yêu thương vãn bối: “Ký Thu, đi lấy mấy dược liệu hôm qua mới tiến cống tới, đưa Hoàng Hậu chuyển giao cho tiểu Mạnh thị. Nữ nhân mang thai sinh con, đó chính là đi một chuyến quỷ môn quan, A Giao tư âm bổ dương, lại có thể giữ thai, Hoàng hậu mang về cho tiểu Mạnh thị dùng, đây là một mảnh tâm ý ai gia yêu thương nàng.” Câu cuối lại là với nói Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu tự nhiên ứng.

Thái Hậu lại nói vài câu về những việc thai phụ cần chú ý, lúc này mới để Hoàng Hậu và Kỷ Thanh Y rời đi.

Tuy Kỷ Thanh Y vẫn luôn cường chống, nhưng ra cửa lớn chính điện Từ Ninh Cung, trên mặt hoặc nhiều hoặc ít vẫn bộc lộ cảm xúc.

Hoàng Hậu đi phía trước Kỷ Thanh Y, cái ót giống như mọc thêm đôi mắt, quay đầu khuyên giải an ủi: “Thái Hậu tuổi lớn, thích nhất dưới gối con cháu vờn quanh, Lệnh Sâm lại là cháu trai ruột thịt của Thái Hậu, tự nhiên yêu thương nhiều hơn, nói hơi nặng lời chút. Con đừng khổ sở, chờ con có thai, tất cả đều dễ nói.”

Nàng cũng sâu kín thở dài một hơi: “Nữ nhân chúng ta, cả đời quan trọng nhất, chính là sinh đứa con trai. Đây là kinh nghiệm của người từng trải như ta, hiện giờ Thái Tử đổ……”

Giọng Hoàng Hậu đột nhiên thấp xuống: “Hoàng Thượng vẫn luôn thực thích Lệnh Sâm, ta thấy hắn thực rõ ràng hướng về Lệnh Sâm, ngày sau nếu Lệnh Sâm …… tất nhiên sẽ có người khác, con có đích trưởng tử bàng thân, cho dù những oanh oanh yến yến đó lại nhảy nhót, cũng không vượt qua con được, có phải không?”

Nàng thành thật như vậy, Kỷ Thanh Y cũng không thể không biết tốt xấu, lập tức tỏ vẻ cảm tạ: “Tâm ý của nương nương, con đều hiểu rõ, con sẽ nắm chặt.”

Hoàng Hậu điểm đến tức ngăn, muốn nói gì, rồi lại muốn nói lại thôi.

Kỷ Thanh Y cau mày, đang muốn hỏi, Hoàng Hậu lại xoay mặt đi, lên xe liễn.

Trong lòng Kỷ Thanh Y lại phanh phanh phanh nhảy dựng, Từ Lệnh Sâm đã nói, đời trước người hại chết hắn chính là Hoàng Hậu.

Hắn sớm biểu hiện ra khát vọng đối với đế vị, Hoàng Hậu vẫn luôn cổ vũ hắn, duy trì hắn, lại ở thời điểm mấu chốt nhất cho hắn một ly rượu độc.

Đời này, Từ Lệnh Sâm vẫn luôn biểu hiện vô dục vô cầu, tuy có bản lĩnh, lại tính tình cao ngạo, sau đó bởi vì khăng khăng yêu cầu cưới chính mình, lại mang tiếng anh hùng khí đoản, nhi nữ tình trường, cho nên Hoàng Hậu không nắm chắc, tới thử chính mình.

Vừa rồi Hoàng hậu muốn nói lại thôi, đó là dẫn dụ chính mình truy vấn.

Nếu chính mình không hỏi, chẳng phải sẽ làm Hoàng Hậu hoài nghi?

Hiện tại Hoàng Hậu vẫn là biểu dì yêu thương Từ Lệnh Sâm, về tình về lý chính mình đều nên cực kỳ tín nhiệm nàng, không chút nghi ngờ, nếu chính mình biểu hiện ra một chút kiêng kỵ, chỉ sợ sẽ làm Hoàng Hậu cảnh giác.

Điều chính mình nên làm nhất, đó là tê mỏi Hoàng Hậu, không thể làm nàng sinh ra bất luận nghi ngờ gì.

Nhưng mà nên làm như thế nào?

Trở lại Khôn Ninh Cung, Từ Lệnh Sâm dùng ánh mắt dò hỏi Kỷ Thanh Y, không có việc gì chứ?

Kỷ Thanh Y chớp chớp mắt, nói cho hắn chính mình không sao.



Hoàng Hậu nhìn bọn họ như vậy, ý cười trên mặt càng sâu.

Chờ trở lại Ninh Vương phủ, Kỷ Thanh Y kể lại chuyện hôm nay, sau đó nói: “Qua mấy ngày, ta lại tiến cung một chuyến, tất nhiên nàng muốn nói gì đó.”

“Nàng không cần đi ta cũng biết Hoàng hậu muốn nói gì.” Từ Lệnh Sâm nói: “Chẳng qua chính là có liên quan đến hài tử, tạo áp lực cho nàng, sau đó nhân cơ hội tiến cử thái y điều trị thân thể, thu nạp lòng nàng.”

Từ Lệnh Sâm nói không chút để ý, trong lòng Kỷ Thanh Y lại nhảy dựng, nàng đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt trịnh trọng nhìn Từ Lệnh Sâm: “Nếu ta thật sự không thể có thai, chàng sẽ làm như thế nào?”

“Sẽ không ngày đó.”

Từ Lệnh Sâm cười duỗi tay, muốn giống như trước ôm mặt nàng cúi xuống hôn, Kỷ Thanh Y lại sắc mặt nghiêm túc, duỗi tay đẩy hắn ra, giọng điệu vô cùng cố chấp: “Nếu thực sự có một ngày kia thì sao? Chàng sẽ làm như thế nào?”

Ánh mắt của nàng thực nóng cháy, không giống đang hỏi, ngược lại như đang đợi lựa chọn sống chết.

Trong lòng Từ Lệnh Sâm đau xót.

Nói đến nói đi, vẫn là hắn làm không tốt, không cho nàng đủ cảm giác an toàn, cho nên nàng mới có thể để ý như thế.

Nghĩ đến đây, hắn liền nghiêm chỉnh, ngồi quỳ trên giường, sống lưng thẳng tắp, thu hồi biểu tình vui đùa, gằn từng chữ một nói: “Đầu tiên, tuyệt đối sẽ không có một ngày như vậy. Nếu thật tới một ngày kia, ta cũng sẽ không rời không bỏ nàng, Hoàng Thượng có thể nhận con nuôi, ta cũng có thể.”

Hắn nói thực nghiêm túc, Kỷ Thanh Y nghe xong lại cảm thấy chua xót, đây xác thật là đáp án nàng muốn, rồi lại không phải nàng muốn.

“Được rồi.” Từ Lệnh Sâm tiến lên ôm lấy nàng: “Đừng lo lắng, hài tử nhất định sẽ có. Đêm nay ta dùng sức nhiều hơn, một giọt cũng không giữ lại, nhiều rải hạt giống, chuyên cần cày cấy, nàng thực mau có thể mang thai.”

Không khí nghiêm túc bỗng chốc biến mất, Kỷ Thanh Y không nhịn được cười, nàng nhẹ nhàng đẩy hắn một chút: “Người ta đang nói đứng đắn, chàng lại nói hươu nói vượn.”

Từ Lệnh Sâm thấy nàng cười, lúc này mới yên lòng.

Kỷ Thanh Y đã tính toán tiến cung gặp Hoàng Hậu, phối hợp Hoàng Hậu, nhưng không chờ nàng tiến cung, Thái Hậu đã ngã bệnh.

Trận bệnh này của Thái Hậu, thế tới rào rạt.

Kỷ Thanh Y biết được tin tức, lập tức tiến cung thăm Thái Hậu, lại sai người truyền tin cho Từ Lệnh Sâm, kêu hắn không cần về nhà, hội hợp ở cửa cung.

Chờ bọn họ tới Từ Ninh Cung, Đế hậu, Từ Lệnh Kiểm, Mạnh Tĩnh Ngọc đều đã tới.

Kỷ Thanh Y không thể không thừa nhận, người trong cung quá ít. Chính là Bình Dương hầu thái phu nhân bị bệnh, bên người cũng không đến mức chỉ có mấy người thế này. Trách không được Mạnh Tĩnh Ngọc mang thai, Hoàng Hậu đưa ra ý để nàng tiến cung dưỡng thai, hoàng đế đồng ý không chút do dự.

Đối với một gia tộc, không có người kế thừa hương khói là chuyện lớn.

Đối với một đế quốc, cũng là như thế.

Mọi người đều ngồi ở ghế trên, lẳng lặng chờ thái y chẩn trị.

Tiết Ký Thu vẻ mặt thê hoảng, rất lo lắng.

Trong phòng này, người lo lắng cho Thái Hậu nhất chính là nàng.

Thứ nhất là mấy năm nay ở chung, đích xác có vài phần cảm tình thật. Thứ hai là hôn nhân tương lai của nàng đều nằm trong tay Thái Hậu, nếu Thái Hậu bệnh không dậy nổi, mấy năm nay nàng nỗ lực liền đổ sông đổ bể.

Thái y bắt mạch xong, vài vị thái y thương lượng một hồi lâu, mới quỳ xuống hồi bẩm Hoàng Thượng: “Thái Hậu lớn tuổi, bệnh này lại tới hung hiểm, cần dùng nhân sâm trăm năm làm dược.”

Tuy nhân sâm trân quý, nhưng trong cung vẫn có sẵn, chỉ là nhân sâm trăm năm khá hiếm.

Vốn có ba cây nhân sâm trăm năm, năm ngoái hoàng đế bệnh nặng, Thanh Long đạo trưởng chữa bệnh cho hoàng đế dùng một gốc, làm thuốc viên bổ dưỡng cho hoàng đế lại dùng một gốc, hiện giờ trong cung chỉ còn lại một gốc.

Nếu cho Thái Hậu dùng, lỡ như hoàng đế xảy ra chuyện gì cần nhân sâm cứu mạng, nên làm thế nào bây giờ?