Sủng Thê Làm Vinh

Chương 137: Khai Ân



Một giấc ngủ dậy đã là chạng vạng, Kỷ Thanh Y vén màn trướng, trước mắt lập tức liền sáng ngời.

Hoàng hôn phấn hồng xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu vào trên bàn, hoa quế cắm trong bình ngọc hồ xuân sứ trắng vừa lúc nở rộ, tỏa hương thơm sâu kín, ở hoàng hôn chiếu rọi xuống càng thêm có vẻ trắng tinh như ngọc.

Kỷ Thanh Y ôm chăn, có một lát hoảng hốt.

Từ Lệnh Sâm không ở đây, chẳng lẽ vừa rồi tất cả đều là nàng nằm mộng sao?

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, màn bị vén lên một khe hở.

Tuệ Tâm thấy Kỷ Thanh Y tỉnh, liền cười tiến vào: “Thế tử phi, ngài tỉnh rồi. Điện hạ ở phía trước triệu kiến các vị đại nhân, không cho quấy rầy ngài, để ngài ngủ nhiều một hồi. Hôm nay cơm chiều đã an bài, dựa theo thực đơn ngày hôm qua, thêm cháo bo bo củ mài, chân giò hun khói vân phiến, cá thì hấp.”

Ngoại trừ cháo bo bo củ mài, mấy món sau đều là Từ Lệnh Sâm thích ăn.

Kỷ Thanh Y thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn thật sự đã trở lại, cũng không phải nàng ban ngày nghĩ gì ban đêm nằm mơ.

Kỷ Thanh Y duỗi tay cầm một cái áo khoác lên, làm Tuệ Tâm an bài bưng nước vào, chờ tắm xong, nàng tự mình đến phòng bếp nhìn một vòng, lúc trở về lại hái mấy cành hoa cúc, hoa quế về cắm vào bình, đặt trên bàn ở thính đường.

Tuệ Tâm Thải Tâm liếc nhau, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Điện hạ không ở đây, thế tử phi mất đi tinh thần giống như hoa bị sương đánh, điện hạ vừa về, thế tử phi lập tức thay đổi, thật giống như nụ hoa trải qua mưa móc, phá lệ kiều nộn động lòng người.

Hai người nghĩ điện hạ vừa trở về liền ôm thế tử phi vào nội thất, không nhịn được có chút mặt đỏ.

Chờ tới giờ cơm, Từ Lệnh Sâm vẫn là không thấy bóng người.

Kỷ Thanh Y lại không nóng nảy chút nào.

Chỉ cần Từ Lệnh Sâm bình bình an an, nàng liền không có gì lo lắng.

Chờ tới lúc lên đèn, Từ Lệnh Sâm mới khoan thai tới muộn, thời tiết có chút lạnh, Kỷ Thanh Y khoác áo choàng mỏng đứng dưới hành lang tránh mưa chờ hắn, Từ Lệnh Sâm đi mau vài bước, tiến lên cầm tay nàng: “Ngủ ngon không?”

Kỷ Thanh Y cong môi cười, gật gật đầu: “Ngủ rất khá, chuyện của chàng đều xong rồi sao?”

Từ Lệnh Sâm thấy nàng tinh thần no đủ, sóng mắt lưu chuyển nhìn quanh rực rỡ, dắt tay nàng vào trong: “Chúng ta ăn cơm trước.”

Lý thị và Hạnh Nhi biết Từ Lệnh Sâm là Ninh Vương thế tử, hậu duệ quý tộc, cho dù như thế nào không dám vượt qua, bởi vậy trên bàn cơm cũng chỉ có hai người bọn họ.

Dùng cơm xong, Từ Lệnh Sâm thấy tinh thần nàng thực tốt, không giống buồn ngủ, liền đề nghị: “Chúng ta dạo trong vườn một chút đi.”

Vừa có thể trò chuyện với nàng, vừa có thể tiêu thực.

Chỉ cần có Từ Lệnh Sâm bên cạnh, tự nhiên mọi chuyện Kỷ Thanh Y đều cảm thấy tốt.

Tuệ Tâm điểm đèn phòng gió đưa cho Từ Lệnh Sâm.

Hai người tay nắm tay đi trong vườn.

“Y Y.” Từ Lệnh Sâm đột nhiên mở miệng nói: “Thái Tử Từ Lệnh Hạo bị phế truất!”

Kỷ Thanh Y cả kinh: “Là chuyện khi nào?”



Từ Lệnh Sâm nhẹ nhàng cầm tay nàng, không nhanh không chậm nói: “Liền ở ba ngày trước, trì báo ngày hôm qua đưa đến Giang Tô, chiều nay toàn bộ quan viên lớn nhỏ ở Dương Châu đều đã biết.”

Trì báo thượng nói Thái Tử Từ Lệnh Hạo bất thường hung tàn, không biện thị phi, bị gian tặc xúi giục, có ý muốn làm phản, hành vi thất đức, không xứng làm Hoàng Thái Tử, hoàng đế phế truất Thái Tử vị, cầm tù Vĩnh An cung.

“Việc này có quan hệ với chàng hay không?” Kỷ Thanh Y nhìn Từ Lệnh Sâm, giọng nói có chút khẩn trương: “Ta nhớ rõ đời trước Thái Tử là bị chàng vặn ngã.”

“Không có.” Từ Lệnh Sâm nắm tay nàng chậm rãi dạo bước: “Sớm tại năm trước Thái Tử hãm hại Bình Dương hầu không thành, ngược lại bị ta thiết kế một phen, hắn đã nổi lên ý muốn tạo phản. Hắn dùng hết thủ đoạn gom tiền, thu mua quan viên tam tỉnh lục bộ, lần này chuyện bòn rút kho lương chính là hắn làm. Hắn biết ta muốn đi Giang Nam, biết Triệu Phù khả năng sẽ đến tra lương, lại không lo lắng chút nào, từ chuyện này là có thể nhìn ra hắn đã chuẩn bị tốt để tạo phản.”

“Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, Từ Lệnh Kiểm lâm trận phản chiến, nói kế hoạch của hắn cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng có chuẩn bị. Thái Tử không chỉ không thể thành công, mà ngược lại còn bị Hoàng Thượng một lưới bắt hết.”

“Đời trước ta vặn ngã Thái Tử, quá sớm lộ ra ý nghĩ của chính mình, tuy Hoàng Thượng thực thích ta, nhưng cũng nổi lên kiêng kỵ.”

Vẻ mặt Từ Lệnh Sâm đạm nhiên nói: “Cho nên đời này, ta không tranh không đoạt thứ gì. Ta một không thu mua lòng người, hai không tranh quyền đoạt thế, ta chỉ buồn đầu làm tốt mỗi một việc Hoàng Thượng giao cho, bao gồm hành trình Giang Nam lần này.”

Thái Tử dọn không kho lúa lừa gạt đại thần Hộ Bộ tra lương, chuyện là hắn điều tra ra, công lao cuối cùng lại dừng trên đầu Triệu Phù.

Hắn không cảm thấy không cam lòng chút nào.

Bởi vì sau khi sống lại hắn liền hiểu rõ, không tranh, mới là lớn nhất tranh.

Hắn vững như Thái sơn, Thái Tử và Từ Lệnh Kiểm nhất định sẽ tự lòi đuôi.

Đời trước Thái Tử tạo phản, bị hắn diệt trừ trong vô hình, đời này Thái Tử vẫn như cũ sẽ tạo phản, chỉ cần ở thời khắc mấu chốt hắn quạt gió thêm củi là được, không cần thiết đoạt lấy công lao kia.

“Chàng không tham dự thì tốt.” Kỷ Thanh Y hơi hơi thả lỏng, nàng biết Từ Lệnh Sâm muốn vị trí kia, nhưng so với ngôi cửu ngũ, nàng càng coi trọng hắn có bình an hay không.

“Đừng lo lắng, hiện tại có nàng, ta nhất định cẩn thận mọi chuyện.”

Đời trước hắn liều mạng tranh như vậy, chẳng qua là vì muốn nàng được danh chính ngôn thuận mà thôi.

Kiếp trước kiếp này, hắn để ý nhất, trước nay đều là nàng.

Từ Lệnh Sâm đặt đèn lồng ở một bên, duỗi tay kéo mũ áo choàng che đầu nàng, sau đó lại một tay cầm đèn lồng, một tay ôm nàng, nhẹ giọng nói: “Sương sớm trọng, chúng ta trở về, ở lại thêm ngày mai, sáng sớm ngày mốt, chúng ta khởi hành về kinh.”

Từ Lệnh Hạo từ Thái Tử bị biếm thành thứ dân, bị cầm tù trong Vĩnh An cung, nhấc lên cực đại chấn động trong triều đình.

Theo sát sau đó khâm sai đi Giang Nam tra lương bẩm báo hoàng đế, thứ dân Từ Lệnh Hạo cấu kết huyện lệnh, quan thủ kho lương ngầm chiếm lương thực tồn kho, bán cho Thát Đát, kết bè kết cánh, tham chịu ngân lượng, lòng mang lừa dối, bất trung bất hiếu, xin xử phạt mức cao nhất theo pháp luật, lấy chương quốc pháp.

Hoàng đế giận dữ, lập tức sai người giam thứ dân Từ Lệnh Hạo vào hoàng lăng, cả đời không cho phép ra. Mà quan viên thiệp án tất cả giao cho Hình Bộ xử trí theo luật.

Trong lúc nhất thời quan viên một hệ Thái Tử mỗi người cảm thấy bất an, e sợ chính mình bị liên lụy, thân gia tánh mạng khó giữ được, rất có vài phần cảm giác thần hồn nát thần tính.

Chờ đoàn người Kỷ Thanh Y Từ Lệnh Sâm đến kinh thành đã là cuối tháng mười, ngày đó kinh thành hạ tuyết nhỏ phiêu phiêu.

Lúc đi vẫn là một mảnh xanh ngắt, trở về trước mắt đều là oánh bạch, Kỷ Thanh Y sinh ra vài phần cảm giác phảng phất như cách một thế hệ.

Hai người hồi kinh, trước tiên tiến cung bái kiến Đế hậu.

Khôn Ninh Cung đốt địa long, bên trong ấm áp như xuân, hoàng đế thấy Từ Lệnh Sâm, rất vừa lòng: “Đen, gầy, người cũng tinh thần không ít.”

Nói, tầm mắt lại dừng trên người Kỷ Thanh Y, gật gật đầu với nàng: “Nghe nói lần này ấu đệ của con cũng cùng nhau trở về Giang Nam, tham gia viện thí thứ hạng rất cao?”



Kỷ Thanh Y vội uốn gối trả lời: “May nhờ điện hạ mời tiên sinh giỏi cho hắn, còn phải đa tạ Thánh Thượng khai ân, cho phép thần thiếp về quê thăm viếng, cho nên trên đường phá lệ thuận lợi, hắn cũng có thể rút ra càng nhiều thời giờ ôn tập công khóa.”

Nói cách khác, có thể khảo tốt thành tích như vậy, vẫn là ít nhiều nhờ có Hoàng Thượng.

Hoàng đế sửng sốt, tiếp theo liền cười ha ha: “Một khi đã như vậy, trẫm lại khai ân một lần. Qua năm, để ấu đệ con đi Quốc Tử Giám đọc sách, phụ thân con Kỷ Nghiêm là tiến sĩ hai bảng, ấu đệ con lại được Uông Mục khen, con dặn hắn đọc sách thật tốt, đừng làm nhục danh tiếng tổ tiên.”

Kỷ Thanh Y đại hỉ, vội tạ ơn Hoàng Thượng.

Kỳ thật trước đó nàng đã thương lượng với Từ Lệnh Sâm, muốn cho Thanh Thái đi Quốc Tử Giám đọc sách, tuy Từ Lệnh Sâm ra mặt tất nhiên không thành vấn đề, nhưng hiện tại hoàng đế miệng vàng lời ngọc phá lệ khai ân, ý nghĩa tự nhiên không giống.

“Nếu đã trở về, hôm nay ở lại dùng bữa trong cung.” Hoàng đế lại dặn dò mấy câu, liền mang theo Từ Lệnh Sâm đi Dưỡng Tâm Điện.

Lúc này có thái giám tiến vào bẩm báo: “Nương nương, Chu Vương thế tử phi đên thỉnh an ngài.”

Trong lòng Hoàng Hậu vui mừng, trên mặt lộ ra tươi cười, đang muốn làm người mời vào, ánh mắt thổi qua trên người Kỷ Thanh Y, liền nói: “Hạ tuyết còn lại đây, kêu nàng trở về đi, cứ nói chỗ ta có khách.”

Hoàng Hậu dừng một chút, lại nói: “Dặn người cẩn thận, có sơ xuất gì, ta trị tội ngươi!”

Nói đến câu sau, trong giọng nói mang theo vài phần nghiêm khắc.

Thái giám ứng, thật cẩn thận lui xuống.

Tầm mắt Hoàng Hậu xẹt qua bụng Kỷ Thanh Y, thở dài một hơi, bộ dáng muốn nói lại thôi.

Kỷ Thanh Y liền hỏi: “Nương nương có phân phó gì sao?”

Hoàng Hậu do dự một chút mới hỏi: “Mấy tháng rồi còn không có động tĩnh sao?”

Kỷ Thanh Y nghe vậy, tiếc nuối lắc lắc đầu: “Không có.”

Hoàng Hậu lại lần nữa thở dài: “Đừng nóng vội, sẽ có, sẽ có.” Nói, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng xem như trấn an.

Ngồi một hồi, Hoàng Hậu kêu người chuẩn bị xe liễn, nàng tự mình đi cùng Kỷ Thanh Y bái kiến Thái Hậu.

“Thái Hậu bà ấy lớn tuổi, tính tình khó tránh khỏi có chút cổ quái, Lệnh Sâm là cháu trai ruột thịt của bà, trong lòng bà cũng rất thương con, chỉ là phương thức có chút làm người khó có thể tiếp thu.”

Hoàng Hậu ôn thanh tế ngữ nói: “Đợi lát nữa mặc kệ Thái Hậu nói gì, con đều không cần để trong lòng.”

“Dạ.” Kỷ Thanh Y dịu ngoan nói: “Đa tạ nương nương dạy bảo.”

Hoàng Hậu thấy nàng kính cẩn như thế, liền cười nói: “Không cần câu thúc như vậy, ta là biểu dì của Lệnh Sâm, lại không có con, trong lòng xem hắn như con ruột. Con có chuyện gì, cứ việc nói với ta. Mẹ chồng con không ở kinh thành, Bình Dương hầu thái phu nhân tuổi lớn, Nam Khang quận chúa lại không phải người ổn thỏa, có việc cứ tới hỏi ta. Cho dù Lệnh Sâm làm con bị ủy khuất, con cũng có thể tới tìm ta, ta nhất định chống lưng cho con.”

Trên mặt Kỷ Thanh Y đúng lúc lộ ra vài phần kinh ngạc vài phần ngượng ngùng.

Hoàng Hậu dịu dàng nói: “Làm con dâu hoàng gia không dễ dàng, năm đó ta cũng từ vị trí của con từ từ lên trên, biết các con không dễ dàng.”

Hoàng Hậu thành thật thân thiết, lời nói đều nói đến mức này, nếu Kỷ Thanh Y không tỏ vẻ một chút, đó chính là không biết điều.

Nàng vội đứng lên, thi lễ với Hoàng Hậu làm: “Nương nương, cháu dâu tuổi nhỏ, gả vào thời gian ngắn, tuy biết nương nương hòa ái dễ gần, rồi lại sợ vượt qua quy củ, nếu hôm nay nương nương nói như vậy, ngày sau cháu dâu bị ủy khuất, nhất định tới tìm nương nương.”

Hoàng Hậu chính là muốn mượn sức Kỷ Thanh Y, nghe nàng nói như vậy, trên mặt tươi cười càng sâu: “Ta liền biết con là đứa bé hiểu chuyện.