Sủng Thạch Của Nữ Đế

Chương 34: Thèm



Sau khi Mạc Điệp đi, Nhạc Chức hầu hạ Hoàng đế uống nước xong, dự định tĩnh tâm xem sách đạo sĩ điên lưu lại. Thời gian tiểu hoàng đế phát bệnh ngày một rút ngắn, một miệng lớn tiên khí chỉ có thể chống đỡ một ngày, nàng phải nhanh chóng tìm ra phương pháp mà đạo sĩ điên trị cho tiểu hoàng đế mới được.

Ai ngờ cái mông vừa chạm đất, Hoàng đế lại gọi nàng.

"Tiên sư ơi!"

"Sao thế?" Nhạc Chức ngồi dưới đất không nhúc nhích, tiếp tục lật trang sách.

"Ta phải rửa mặt." Lý Chiêu nén đau toàn thân, nghiêng đầu nhìn Nhạc Chức đang ngồi bên rương sách qua tấm rèm thưa.

"Thật không thể để cho người khác vào hầu hạ ngươi sao? Ta còn chuyện quan trọng phải làm." Nhạc Chức không bỏ được sách trong tay xuống. Đạo sĩ điên quả là một bậc kỳ tài, những chú thích được viết ở góc sách đều là chữ chữ châu ngọc, nếu không phải câu nệ thân thể phàm nhân thì tu vi quả không lường được. Thậm chí nàng không sợ chữ khó nhìn, cũng không sợ quá nhiều sách, nếu có thể hiểu thấu những tàng thư mà đạo sĩ điên lưu lại ắt sẽ công lực đại tăng, lúc ấy sẽ không sợ đụng phải đạo sĩ lợi hại không bảo vệ được A Trản.

Lý Chiêu kiên quyết nói: "Không được! Chuyện ta bị thương tuyệt không thể truyền đi, lại nói bọn hắn sợ làm đau ta không dám dùng sức, không cẩn thận làm ta té ngã thì sao?" Nàng chỉ muốn Nhạc Chức hầu hạ thôi, cũng chỉ có Nhạc Chức nhìn thấy bộ dạng lôi thôi lếch thếch của nàng.

"Được. Tới ngay." Nhạc Chức đành phải đứng dậy. Kỳ thật tiểu hoàng đế cũng không hề điêu ngoa chút nào, nếu không phải bất đắc dĩ cũng không chịu làm phiền nàng. Chăm sóc cho một người bị liệt trên giường quá khó khăn, nhưng việc cấp bách là phải tìm ra cách không hao tổn tiên khí mà vẫn có thể kéo dài tính mạng cho tiểu hoàng đế, nàng sợ cứ bận chăm sóc Hoàng đế thì sẽ không còn thời gian đâu mà đọc sách!

Lý Chiêu thấy Nhạc Chức đến đây, ngoan ngoãn giang hai cánh tay chờ được ôm.

Nhạc Chức xe nhẹ đường quen ôm tiểu hoàng đế gầy gò mỏng dánh như tờ giấy vào trong ngực, động tác nàng rất dịu dàng, tay chú ý không dám đụng vào chỗ gãy xương của tiểu hoàng đế.

Lý Chiêu ôm cổ Nhạc Chức, rúc vào lòng ngực mềm mại của nàng, ngước nhìn quai hàm nhu hòa của nàng nói: "Tỉnh lại thấy người thư thản hơn nhiều. Có phải tiên sư lại dùng chân khí giúp ta rồi không?" Kỳ thật không phải tỉnh lại mới thoải mái, nghĩ kỹ lại, đêm qua lúc hôn Nhạc Chức thì đau đớn đã từ từ giảm bớt đi. Nghĩ đến lúc ấy, bỗng nhiên nàng cảm thấy rất mất mát.

Nhưng sực nhớ đến, Nhạc Chức thân là đạo sĩ không thể nào không biết chân khí có thể truyền qua lòng bàn tay, vì cớ gì hết lần này tới lần khác đều chọn miệng đối miệng? Rõ ràng là mượn cớ cứu nàng thỏa mãn tư tâm. Dù có bị phát hiện cũng có thể thoải mái nói rằng: Đây không phải là hôn, chỉ là dùng chân khí cứu ngươi thôi!

Hừ! Tiểu nha đầu nghĩ cũng chu đáo đấy, tiến thoái đều có đường.

"Ừ. Cảm thấy thư thản thì tốt." Nhạc Chức nhớ tới tiên khí hao tổn mà lòng đớn đau, cái đồ bại gia Hoàng đế! Nhiều năm trước A Trản từng nuôi một nam kỹ người người ngưỡng mộ, ngàn vàng một đêm, thật ra A Trản nuôi nam kỹ cũng không phải để dùng mà đơn thuần là vì tranh cường háo thắng. Bây giờ nghĩ lại, giá của người kia chả là cái thá gì so với tiểu hoàng đế! Chỉ hôn tiểu hoàng đế một cái thôi là sẽ tổn thọ mười năm lận đó!!!

Lý Chiêu nhìn Nhạc Chức không chớp mắt, mới đầu là nhìn chằm chằm quai hàm, giờ phút này lại nhìn chằm chằm môi hồng tươi tắn của Nhạc Chức, nhìn một chút còn kìm lòng không đặng nuốt nước miếng. Nhớ lại vị ngọt thơm bên trong miệng Nhạc Chức, không ngờ nàng lại thấy thèm... "Tiên sư ơi, ngực ta lại đau rồi." Lý Chiêu ngượng ngùng cúi đầu nói: "Ngài có thể dùng chân khí áp xuống giúp ta một chút không?"

Lại tới nữa rồi!!! Vừa mới qua bao lâu đâu chứ? Bại gia Hoàng đế gặm tiên khí nghiện nên tính hút khô nàng hay gì? Nhạc Chức cúi đầu nhìn tiểu hoàng đế, khí sắc rõ ràng rất tốt nha! Nàng kìm nén tính tình bình tĩnh nói: "Đau thì ráng chịu một chút." Chờ tiểu hoàng đế ngất đi lại cho tiên khí cũng được, dù sao Hoàng đế không ngất thì nàng không cứu! Ai biết có phải lừa gạt tiên khí hay không?

Lý Chiêu thất vọng bĩu môi. Hừ! Xú nha đầu có tặc tâm không có tặc đảm! Thấy nàng còn tỉnh nên không dám hôn chứ gì? Nhưng nàng đã thèm rồi, không ăn được Nhạc Chức trong lòng sẽ khó chịu, liền cố chấp nói: "Đau quá à, nhịn không được."

Nhạc Chức hơi thiếu kiên nhẫn nhẹ nhàng đặt tiểu hoàng đế lên ghế, mặc cho nàng ôm cổ mình chống đỡ thân thể, sau đó đưa tay nắm miệng tiểu hoàng đế.

Lý Chiêu ôm chặt Nhạc Chức, nàng sợ mở to mắt Nhạc Chức sẽ mất hứng, cho nên tri kỷ nhắm mắt hé miệng chờ mong, thậm chí còn xoắn xuýt trong lòng, lát nữa có nên chủ động một chút không nhỉ? Nếu như quá bị động cứ cảm thấy chưa đủ tận hứng. Lý Chiêu cảm thấy thời khắc này bản thân mình cực kỳ giống muội muội Lý Uẩn thích ăn cục đá đường, hưởng qua một lần là cứ muốn mãi, cũng may tiểu hài tử có thói hay quên, cục đá mất tiêu cũng sẽ không buồn lâu.

Lý Chiêu đang chờ Nhạc Chức tới gần. Nhưng bỗng nhiên nàng bị nặn miệng ra, rồi có thứ gì đó cưng cứng chọt vào, nàng mở choàng mắt ra xem xét, hóa ra Nhạc Chức đang cầm bàn chải trét thuốc đánh răng cho nàng...

"Đừng có lộn xộn nha! Bây giờ ta không rảnh tay dìu ngươi đâu, ngươi ôm chặt chút đi, cẩn thận kẻo ngã bây giờ." Nhạc Chức làm sao biết đầy đầu Hoàng đế đều đang nghĩ chuyện ăn nàng? Nàng chuyên tâm tận trách, nghĩ đến đánh răng xong còn phải giúp Hoàng đế rửa mặt tắm rửa chải đầu thay y phục, một đống công chuyện bù đầu bù cổ.

Trong miệng Lý Chiêu bị nhét nói không ra lời, chỉ có thể dùng ánh mắt u oán nhìn Nhạc Chức.

*

Liêm Thủy trấn không còn ai cũng có cái hay, chí ít A Trản và Thổ Địa bà bà không cần  phải thường xuyên cảnh giác trốn tránh người như trước nữa.

A Trản hơi xúc động nói: "Ngẫm lại Bắc Sơn trước kia náo nhiệt biết bao!"

Thổ Địa bà bà cười nói: "Nhớ lại hồi A Chức còn chưa đến, ngươi chính là sơn đại vương của chốn này, lão Sơn Thần lúc ấy cứ bị ngươi ăn hiếp mãi. Sau khi nó đến, không ngờ tính tình ngươi lại trở nên hòa khí hơn nhiều."

"Biết làm sao bây giờ. Ta gây ra tai hoạ ở đây, cùng lắm thì chuyển ổ đi chỗ khác, nhưng đứa bé A Chức kia làm sao chuyển ổ được! Muội ấy lại không có bản sự sống dưới lòng đất như ngài."

Kỳ thật A Trản cũng không nhớ những tháng năm tùy ý tiêu sái trước kia cho lắm, khi đó trong lòng không vướng bận, không sợ trời không sợ đất, thậm chí còn làm một số việc ác. Từ khi sống nương tựa cùng A Chức thì trong lòng luôn phải cân nhắc chừng mực, dù không còn tự tại như trước nhưng lại an tâm hơn rất nhiều.

"Lần trước rước lấy chuyện đạo sĩ điên tới giờ ta vẫn còn hối hận. Bà cứ ngẫm lại mà xem, ta sống mấy ngàn năm cái gì cũng từng trải, nhưng đứa bé A Chức kia mới hóa thành hình người được bao năm đâu! Làm sao ta nhẫn tâm liên lụy muội ấy mất mạng cùng ta được? Thế nên ta mới cảm kích tiểu đạo cô tự đáy lòng." A Trản ngồi ở cửa miếu nhìn ra núi xa nói: "Nếu không phải nhờ nàng ta, A Chức và ta đã xong đời rồi."

Ơ kìa, A Trản còn cho là mình hoa mắt. Sao mới vừa nhắc tới tiểu đạo thì người lại đến rồi?

Mạc Điệp đứng trước miếu cung kính cúi chào hai vị bà bà.

A Trản ngồi dưới đất ngửa mặt nhìn Mạc Điệp nói: "Ngươi vô sự không đến nhà. Nói đi! Là chuyện gì?"

"Sơn Thần bà bà bảo ta tới hỏi người là thuốc mà nàng cần đã có chưa ạ?" Mạc Điệp hỏi.

"Hả?" A Trản khẽ chau mày: "Đêm qua ta trở về không lâu là có, đã nhờ Tiểu Đồ Chu đưa vào cung cho A Chức rồi mà?" Hạt giống hoa nối xương  Dược gia chỉ có tổng cộng ba hạt, nàng sợ A Chức không đủ dùng cho nên gom (cướp) hết về đây.

"Sơn Thần bà bà nói nàng đã tìm thổ địa hoàng cung nhưng không gặp." Mạc Điệp cảm thấy nhất định đã xảy ra sự cố ở chỗ nào rồi, nhưng bệnh không chờ người a! Liền hỏi: "Thuốc kia có còn nhiều nữa không, bằng không ta mang phần khác trở về?"

A Trản lắc đầu nói: "Không có nhiều. Ta theo ngươi về Trường An xem thử là chuyện gì xảy ra, biết đâu A Chức và Đồ Chu vô tình bỏ qua nhau."

"Vâng ạ." Mạc Điệp nói xong chắp tay chào từ biệt Thổ Địa bà bà.

Trên đường trở về, Mạc Điệp nhớ tới chuyện hôm qua, cảm kích A Trản nói: "Đêm qua đi quá vội vàng, còn chưa kịp tạ bà bà ơn cứu mạng."

A Trản nhìn Mạc Điệp một cái nói: "Ngươi cũng thật là. Rõ ràng ở Huyền Đô quán đã nhận ra hắn, cũng biết là hắn đến không thiện chí, hà cớ gì phải mạo hiểm đưa ta về?"

"Lúc ấy chỉ lo cho người, nên..." Mạc Điệp do dự một lát, bỗng nhiên nói: "Đêm qua người đi tìm sư thúc là thật sự muốn cùng thúc ấy nối lại tiền duyên sao?" Chuyện tình cảm của hoa yêu nãi nãi lúc đầu nàng cảm thấy mình không nên lắm mồm, nhưng nàng thực sự đau lòng Sơn Thần bà bà.

Sơn Thần bà bà là người tốt như vậy, có tiếp xúc da thịt với bệ hạ đều chỉ vì giúp bệ hạ chữa thương. Nhưng còn hoa yêu nãi nãi thì sao? Thừa dịp Sơn Thần bà bà ở trong cung lại đi dạo Bình Khang, còn gặp lại tình lang cũ nữa chứ. May là Sơn Thần bà bà không biết sư thúc, bằng không đêm qua ở khách điếm khó tránh khỏi một trận ồn ào.

"Hỏi chuyện này làm gì?" A Trản nhìn Mạc Điệp khẽ nhếch khóe miệng. Cái vẻ mặt lo lắng của tiểu đạo cô kia là có ý gì? Không muốn nàng ở gần đạo sĩ thúi sao? "Đương nhiên là muốn nối lại tiền duyên rồi! Bằng không nửa đêm nửa hôm ta đi tìm hắn làm gì?" Nàng cố ý đùa Mạc Điệp.

Mạc Điệp giảm tốc độ, chậm rãi bay về phía trước, nghiêm mặt nói: "Ta biết chuyện của người ta không có tư cách nhúng tay. Nhưng người làm như vậy thật sự không hay đâu, nào là đi dạo Bình Khang, nào là gặp lại tình lang cũ. Người không sợ sẽ làm đau lòng người quan tâm đến mình sao?"

A Trản một đường nương theo tốc độ của Mạc Điệp, nghe nói thế bỗng giật mình. Câu này lại có ý gì đây? Làm ai đau lòng cơ? Chẳng lẽ tiểu đạo cô đối với nàng...

Đứa nhỏ tiểu đạo cô này thật là đáng yêu quá đi, không phải nàng chưa từng có thời gian vui vẻ bên các cô nương. Nhưng vấn đề là cho tới bây giờ nàng chưa từng xem tiểu đạo cô là nữ nhân a! Chỉ là một tiểu nha đầu nít nôi mà thôi!