Sủng Thạch Của Nữ Đế

Chương 15: Ngồi tù



Thường Hoan ở bên khiếp sợ vô cùng, Tề Thúc Lãng đã cáo lui nửa ngày mà hắn còn chưa bình tĩnh lại. Nhạc Chức - cái tên này vẫn còn mới nguyên trong ký ức hắn, chính là nữ quỷ Bắc Sơn đã gửi huyết thư cho bệ hạ đó a! Người này vào cung khi nào vậy? Vào cung bằng cách nào? Không phải nữ quỷ thì là cái gì? Gần như là thời thời khắc khắc hắn đều ở bên cạnh hầu hạ bệ hạ, cớ sao lại không hay biết gì cả?

"Bệ hạ, Nhạc Chức này có phải là nữ quỷ Bắc Sơn mấy ngày trước đây không ạ?" Lúc Thường Hoan đỡ Nữ Đế đứng dậy không nhịn được bèn hỏi.

"Chính là nàng." Lý Chiêu còn đang suy nghĩ xem lần này Nhạc Chức muốn làm gì. Thật là quá khó hiểu a! Nàng cũng không trông cậy vào đại lao Hình bộ giữ chân được Nhạc Chức, chẳng phải nàng là người có tài nhiều lần lặng lẽ trà trộn vào cung không gây ra chút động tĩnh nào sao? Trước mắt cho Tề Thúc Lãng xử theo luật nhốt nàng lại mấy ngày, để xem nàng là người thật sự dám làm dám chịu hay là còn có mưu đồ nào khác.

Nếu như Nhạc Chức thật sự vì chuyện Bắc Sơn mà bất đắc dĩ xông vào cung, sau đó lại rất thẳng thắn chủ động nhận tội gánh chịu hậu quả, ngược lại thật sự là người đáng để bội phục. Giống như chính nàng đã nói: Bệ hạ không tính toán với ta không có nghĩa là ta không làm sai. Kỳ thật dựa vào bản sự tới lui như gió của nàng, nếu không nhận tội thì đã làm sao?

Nếu thật như thế, nàng sẽ đích thân hạ lệnh thả người, như vậy còn có thể để lại một nhân tình. Nàng cũng không muốn kết thù kết oán với Nhạc Chức, bởi vì nàng lo đến khi mình chết rồi, thù hận sẽ đè lên đầu muội muội Lý Uẩn. Chớ nói chi là Nhạc Chức có ân cứu mạng nàng, xưa nay nàng không phải là người lấy oán trả ơn.

"Cho nên đêm qua bệ hạ mới tăng thêm đạo sĩ canh giữ ở ngoài cung?" Thường Hoan bừng tỉnh đại ngộ: "Vậy vì sao ngài không dứt khoát hạ chỉ giết nàng chấm dứt hậu hoạn ạ?"

"Đừng hơi một tí là đòi chém đòi giết. Kẻ đáng chết thì nhiều lắm, dù sao cũng không tới lượt nàng." Lý Chiêu cười nhàn nhạt. Nhạc Chức kia chẳng qua ỷ vào bản lãnh lớn nên mới lỗ mãng cuồng vọng, kỳ thật một chút cũng không hề xấu, chỉ là có chút chấp niệm với Bắc Sơn.

"Dạ. Lão nô đỡ ngài đi ra vườn giải khuây một chút, hôm nay trời đẹp trong xanh." Thường Hoan đỡ lấy Nữ Đế.

Lý Chiêu ho nhẹ một tiếng nói: "Không cần. Lúc thức dậy rõ ràng còn ổn, giờ phút này lại hơi tức ngực khó thở, dìu ta về tẩm điện đi!" Lý Chiêu có thể cảm nhận được, lực lượng làm nàng toàn thân thư sướng đang dần dần tiêu tán, mà một lực lượng quen thuộc đến từ Phục Linh đan lại đang trở về.

Vốn cho rằng là kỳ tích khỏi hẳn, hóa ra chỉ là hồi quang phản chiếu sao?

*

Ti ngục trưởng Hình bộ - Tiền Đại Mãng từ chỗ thủ vệ tiếp thủ Nhạc Chức. Bọn thủ vệ từ năm này sang tháng nọ trấn giữ hai bên thành lớn nghênh đón không biết bao nhiêu là hoàng thân quốc thích quan to hiển quý, sớm đã luyện ra tính tình kiên nhẫn, dù gặp phải kiểu người như Nhạc Chức bất quá cũng chỉ đuổi mắng chứ không hề động thủ.

Tiền Đại Mãng lại không như thế. Theo như thường lệ mà nói, hết thảy bị Hình bộ áp giải đều là trọng phạm, hoặc là thông đồng với địch mưu phản bán nước, hoặc là giết người cướp của khát máu thành tánh, phần lớn đều cõng án mạng trên lưng. Nếu như hắn không có chút gai góc cứng rắn thì làm sao trấn áp được những gian thần tặc tử hung ác kia?

"Cái tên cuồng đồ này, bảo ngươi quỳ xuống bao nhiêu lần rồi hả! Đừng có mà ép ta động thủ!" Tiền Đại Mãng giận dữ vung gậy gỗ về hướng Nhạc Chức hét to.

Nhạc Chức hời hợt nhìn Tiền Đại Mãng một cái. Dù nói thế nào nàng cũng là Sơn Thần được người quỳ lạy, há có thể quỳ dưới chân người? "Ta cũng đã nói bao nhiêu lần là muốn đánh thì cứ việc đánh, dù sao ta không thể quỳ. Ồn ào dây dưa mãi chỉ làm phiền lòng ta."

Tiền Đại Mãng không ngờ tiểu lãng quân mặt trắng thể nhược này lại còn là tên cứng đầu cứng cổ tới vậy. Vừa hay, Tiền Đại Mãng hắn cũng chuyên trị những tên cứng đầu.

"Ái chà chà! Ngươi còn dám khiêu khích ta à? Ngươi cho rằng ta không dám đánh ngươi sao?" Nói xong giơ cao gậy gỗ đánh "Bụp" vào lưng Nhạc Chức, một côn này đủ khí thế nhưng không hề mạnh, khi cây gậy vừa vụt sát tới gần Nhạc Chức, Tiền Đại Mãng liền thu lực.

Hắn là người có chừng mực, Nhạc Chức dù cuồng vọng cũng tội không đáng chết. Lại nói, dù muốn đánh chết người cũng phải do bệ hạ lên tiếng mới được.

Kết quả, Nhạc Chức không hề hấn gì. Gậy thì gãy mất!

(Gậy gỗ: Aishh, thiệt là chết tịt mà, nó là cục đá đó ông biết không hả, huhuhuhu ༎ຶ‿༎ຶ)

Nhạc Chức cảm thấy sau lưng bị thứ gì đó vỗ nhẹ một cái, vừa quay đầu lại, nhìn thấy Tiền Đại Mãng cầm một nửa cây gậy vẻ mặt khó thể tin nổi nhìn nàng...

"Úi da da ~ Đau quá a ~" Nhạc Chức muốn giả dạng phàm nhân nhưng giả không có tâm chút nào, thậm chí còn chậm nửa nhịp. Đã vậy nàng còn cố kiếm cớ giải thích cho cây gậy gãy đôi: "Cây gậy gỗ này của ngươi làm bằng gì vậy? Hình như không được chắc chắn lắm ha!"

Tiền Đại Mãng đã hoàn toàn nổi đóa, hô to gọi người lấy thêm mười cây côn đến, hôm nay hắn nhất định phải đánh cho tên cuồng đồ này quỳ rạp xuống đất cầu xin tha thứ mới thôi! Ai khuyên can cũng đều vô ích!

Hết cây gậy này tới cây gậy khác gãy đôi, cánh tay Tiền Đại Mãng đã vung mạnh sắp phế. Bọn ngục tốt nhao nhao vây quanh, nhìn cảnh tượng  kỳ lạ trước mắt kìm lòng không đặng vỗ tay khen Nhạc Chức hay. Mấy tên chủ sự vội vàng tới cản Tiền Đại Mãng: "Thượng thư đã căn dặn chờ ngài ấy trở lại hẵng nói, ngươi ở đây nổi khùng lên làm gì vậy? Bảo ngươi trông coi hắn chứ có bảo ngươi đánh chết hắn đâu!"

Tiền Đại Mãng chỉ vào đại môn Hình bộ hỏi: "Vậy ta hỏi các ngươi, người đã vào cửa này phàm là có tội thì có kẻ nào dám không quỳ?!"

"Ồn ào lộn xộn thế!" Tề Thúc Lãng vừa trở về đã thấy mọi người la hét ầm ĩ không thôi. "Ta quá dung túng các ngươi rồi phải không? Càng ngày càng không có quy củ. Bộ rảnh rỗi lắm sao? Còn không nhanh chân đi làm việc!"

Tất cả mọi người tản đi, chỉ để lại Nhạc Chức điềm nhiên như không có việc gì và Tiền Đại Mãng tức giận đến phát run cùng một đống gậy gỗ gãy thành hai đoạn.

"Ngươi đánh hắn rồi hả?" Tề Thúc Lãng không thể tin được, nhanh gọi Tiền Đại Mãng đến hỏi. Người bên gối Nữ Đế đó a! Nói đánh là đánh sao?

Tiền Đại Mãng cũng rất ủy khuất, chỉ vào Nhạc Chức đứng nghiêm hai chân nói: "Tiểu tử này cứng đầu quá ạ, nói gì cũng không chịu quỳ."

"Tiền Đại Mãng ơi là Tiền Đại Mãng! Sớm muộn gì ta cũng chết trong tay ngươi." Tề Thúc Lãng sắp bị tức chết tới nơi. Người ta là người sẽ làm phi làm hậu a, đương nhiên là không chịu quỳ rồi. Hắn trộm nhìn Nhạc Chức một cái, hình như là không có gì đáng ngại. Quả là vạn hạnh trong bất hạnh đó trời ạ!

"Được rồi, nhốt vào trong lao giam lại đi! Phòng đơn, thêm vào mấy ổ khóa. Nếu hắn có hỏi thì cứ nói là ngươi đánh hắn tám mươi roi theo luật."

Trên khuôn mặt hung thần ác sát của Tiền Đại Mãng lộ ra nụ cười hài lòng: "Vâng ạ!"

Kỳ thật Nhạc Chức cũng nghe được đứt quãng lời Tề Thúc Lãng nói, có điều không thể tin được. Theo như dự đoán của nàng thì Tề Thượng Thư từ Đại Minh cung trở về hoặc là sẽ trực tiếp thả nàng đi hoặc là sẽ chuẩn bị xe ngựa mời nàng tiến cung. Nhốt vào trong lao giam lại là ý gì?

Nhạc Chức không tin đây là ý của Nữ Đế. Trái lo phải nghĩ chỉ có một cách giải thích, nhất định là họ Tề lấn bề trên, tiến cung vốn không bẩm báo!

Nàng không muốn chạy trốn, dự định tạm thời ngoan ngoãn vào lao ngồi xổm, sau đó nhờ hài đồng tiểu thổ địa  trong hoàng thành giúp nàng đưa nhanh thư cho Nữ Đế. Dù sao Đại Minh cung bây giờ bị đạo sĩ vây chật như nêm cối, nàng không tuỳ tiện vào được, trên người Hoàng đế nhiễm yêu khí, lại chết sống không thể ra. Đưa thư là cách tốt nhất.

"Cái tên điên này. Đi nhanh lên!" Tiền Đại Mãng đẩy Nhạc Chức, đầu tiên là ra khỏi cửa lớn, sau đó bảy lần ngoặt tám lần rẽ đến một cửa nhỏ, vào cửa nhỏ có một hẻm nhỏ mờ tối, cuối hẻm nhỏ có một ngã ba. "Rẽ trái." Tiền Đại Mãng nói lạnh như băng.

Hai bên trái phải ngã ba này đều là nhà giam.

Tiền Đại Mãng mở cửa một phòng giam trống bên tay phải đẩy Nhạc Chức vào, nghiêm nghị nói: "Ngươi ở cho yên đấy, đừng có mà thèm đánh nhé!"

Kỳ thật hắn biết rõ vì sao Tề Thượng Thư cố ý an bài cho Nhạc tiểu tử này phòng đơn. Trong lao có rất nhiều chuyện dơ bẩn, tiểu tử này lại trông dễ coi như thế rất dễ khiến người ta tội càng thêm tội.

Nhạc Chức lườm Tiền Đại Mãng một cái: "Lải nhải lắm điều mãi thế không biết."

"Ái chà chà!" Tay Tiền Đại Mãng lại ngứa rồi đấy. Lần này hắn gặp phải oan gia đối đầu rồi sao? Nhưng hắn sợ lại xảy ra cảnh tượng như ở đại đường Hình bộ, sẽ mất mặt trước bọn phạm nhân, đành phải cắn răng nuốt cục tức trở vào. "Ngươi còn phải ở đây ngu người ba năm đấy, tha hồ mà cầu xin ta tha thứ nhé!"

Nhạc Chức mặc kệ hắn.

*

Mạc Điệp giúp đỡ hoa yêu nãi nãi đuổi hết đám người bận rộn trên Bắc Sơn.

Nàng không dám không giúp, không dám làm phiền hoa yêu nãi nãi vô pháp vô thiên xuất thủ. Cũng may những đạo sĩ kia đều biết nàng, nói bừa vài câu, lại lấy bệ hạ ra hù dọa một chút là xong.

Bắc Sơn bên này tạm thời không sao, hai người liền thương lượng đi Trường An.

Sau khi tìm Thổ Địa bà bà nghe ngóng, theo như lời tiểu thổ địa ở hoàng thành bên kia nói thì Nữ Đế còn ở Đại Minh cung, Nhạc Chức thì đang ngồi xổm trong đại lao Hình bộ.

Tâm Mạc Điệp lạnh run. Bệ hạ ra tay với Sơn Thần bà bà cũng quá nặng, sao có thể nhốt người ta vào trong lao chứ? Còn muốn cầu người ta cứu bệ hạ một mạng, xảy ra chuyện này thì nàng còn mặt mũi đâu mà mở miệng a?

"Tiểu đạo cô." A Trản mặt như băng sương quét mắt Mạc Điệp nói: "Ngươi nhanh chóng hồi cung khuyên Hoàng đế lập vội cái di chiếu đi!"

"Hoa yêu bà bà, người..." Gan nhỏ của Mạc Điệp run lên. "Xin người tuyệt đối đừng xúc động, chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó, ta lập tức hồi cung khuyên bệ hạ thả Sơn Thần bà bà ra ngoài."

"Trừ phi muội ấy bị trọng thương. Bằng không, ngươi cảm thấy cái nhà lao bé tí chết tiệt của Hình bộ có thể nhốt được A Chức nhà ta sao?" A Trản thương tâm gần chết nói. Nói xong liền bỏ lại Mạc Điệp, thẳng hướng Trường An.

Đời này nàng chỉ hối hận có  hai việc, một trong đó chính là ngày hôm ấy dưới tình thế cấp bách đã dẫn đạo sĩ điên về Bắc Sơn.