Sủng Ái: Độc Nhất Vô Nhị

Chương 8: Hồng nhan lưu lạc (7)



Chạy vào trong nhà, anh thấy Tình Phong đang ngồi gục bên mẹ mình, vừa lay người bà vừa khóc nức nở. Cô ngước mắt nhìn anh đang ngồi xuống ở đối diện, nhìn anh với khuôn mặt đẫm nước mắt.

"Gọi cảnh sát. Làm ơn!"

Anh đưa tay chạm nhẹ lên huyệt ở cổ của bà, rồi đưa mắt nhìn cô. Có lẽ, anh biết những gì mình sắp nói ra đây sẽ khiến cô không thể chịu được. Nhưng có những chuyện, anh bắt buộc phải nói.

"Không kịp nữa đâu. Mẹ em, đi rồi!"

Tình Phong nhìn anh ngây ngốc, điểm tựa duy nhất của cô lúc này cuối cùng đã rời bỏ cô. Ngay cả khi mất, bà cũng không kịp trăn trối với cô lời nào. Hai tay cô bấu dưới nền gạch hoa lạnh giá, nước mắt lã chã rơi xuống mu bàn tay, bờ vai nhỏ đang run rẩy. Anh khẽ thở dài, dường như cảm nhận được nỗi mất mát trong lòng cô. Bước đến ngồi bên cạnh, anh choàng tay lên vai, giọng trầm trầm rất khẽ.

"Khóc đi! Được thì cứ khóc đi!"

Cô gục đầu vào lòng anh, khóc nức nở, khóc nghẹn ngào. Cô đã từng nghĩ đến chuyện, rồi có ngày mẹ sẽ rời bỏ cô về với thế giới bên kia. Nhưng cô lại không ngờ, ngày ấy lại đến nhanh như vây. Chí ít ra, cô vẫn cần chuẩn bị chút tâm lí vững vàng, chuẩn bị cho những ngày tháng sau này sống tự lập. Còn bây giờ, bà đột ngột ra đi, khiến cô như chơi vơi giữa khoảng không gian vô định.

Ngày tang lễ của mẹ.

Trời thu buồn không một chút sắc tươi, chỉ có những áng mây xám lượn lờ trên bầu trời. Tình Phong đứng trước mặt bia mộ của mẹ mình, đôi mắt đỏ hoe cùng những bệt nước mắt không thể nào khô. Cô không còn nức nở, nhưng trái tim kia như đã chết đi một nửa. Trình Ảnh Quân chậm rãi bước đến, mặc một chiếc áo sơ mi đen cùng bó hoa hồng trắng, từ từ đặt lên trước mộ của bà.

Cô không thể hình dung được, sau khi mẹ cô mất đi, cô phải sống như thế nào. Ngày tháng khi không có mẹ thật sự kinh khủng, vì có quá nhiều thứ khiến cô phải bận tâm. Có lẽ, di nguyện cuối cùng của bà là được chôn cất cùng cha, người đàn ông mà bà yêu cả một đời. Đứng cạnh Trình Ảnh Quân trước mộ bà, giọng cô nhẹ tênh, nét mặt phờ phạc.

"Tôi muốn sang Việt Nam!"

Anh nhìn sang cô, đôi mắt đen hơi nhướn lên vẻ kinh ngạc.

"Làm gì?"

"Mẹ tôi là người Việt, gặp cha tôi cũng là ở Việt Nam. Sau khi mất, ông đã được chôn ở đó."

Tình Phong muốn mang tro cốt của cha mình quay về Thượng Hải. Dù sao ông cũng là người Trung Quốc, ở một mình tại nơi đất khách quê người lạnh lẽo và cô đơn biết bao. Trình Ảnh Quân xem như đã được biết thêm chút ít về cô, gật gù im lặng. Từ khi đi làm ở quán cà phê, cô cũng dành dụm được một chút đỉnh, không biết có đủ để làm lộ phí sang đó hay không. Tuy nói là quê hương của mẹ mình, nhưng cô cũng đã rời xa nó khá lâu rồi.

Anh biết, cô bây giờ sống đơn độc không người thân bạn bè, chỉ còn mỗi căn nhà cũ kĩ kia. Một cô gái đang ở độ tuổi như hoa như ngọc, ở nơi như vậy không an toàn chút nào. Đi cùng Tình Phong về nhà, Trình Ảnh Quân đề nghị.

"Để tôi đi cùng em sang Việt Nam."

Đang thu dọn quần áo, cô khựng lại một lát. Quả thực bây giờ, trong đầu cô chỉ có những nỗi đau và sự mất mác, không còn tâm trạng để chứa đựng những suy nghĩ về anh. Cô nhìn anh, đôi mắt đẹp mà anh từng thấy ấy, chỉ sau hơn nửa tháng mà đã không còn sự hồn nhiên.

"Tôi và anh không thân thiết gì nhau. Tại sao anh phải đi cùng tôi, tự chuốc thêm phiền phức?"

Trình Ảnh Quân ngồi bên chiếc bàn gỗ tròn đã cũ, lấy một điếu thuốc ra ngậm lên miệng rồi thò tay vào túi quần tìm bật lửa. Ngước mắt lên, anh thấy ánh mắt của Tình Phong đang nhìn mình, thế là phải đành cất ngược điếu thuốc vào bao.

"Em của bây giờ, không giống với em mà tôi đã từng biết."

Tình Phong cười nhàn nhạt, câu này của anh thì cô hiểu rõ. Người ở tầng lớp thượng lưu như anh, làm sao hiểu được cảm giác của một gia đình bình dân tầm thường. Cả ngày đi làm lụng vất vả, họ chỉ mong con cái của mình được thành tài, sau khi trưởng thành sẽ chọn được người để gửi gắm tấm thân. Bây giờ mẹ cô đã mất, một mình cô lưu lạc ở Thượng Hải rộng lớn mênh mông. Nơi đây là nhà, nhưng cũng đã không còn là nhà.

Có lẽ, cô vẫn không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Trình Ảnh Quân, không thể thoát ra được sự quan tâm của anh. Hơn nữa, số tiền dành dùm của cô, còn không đủ để mua nửa giá vé của vé máy bay lúc bấy giờ. Anh giúp cô hoàn tất mọi thủ tục, còn bảo người đi chọn cho cô thêm vài bộ quần áo mới. Tình Phong nhìn thấy cả, nhưng cô chỉ cất trong va li chứ không mặc.

Lúc lên máy bay, Tình Phong thấy hơi căng thẳng, mặt mũi tái mép đi. Cô nhớ lần đi máy bay gần nhất cách đây chắc cũng hơn chục năm rồi, khi đó là cùng mẹ từ Việt Nam bay sang đây sinh sống. Trình Ảnh Quân hôm nay rất phong độ. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần tây đen đơn giản, nhưng dáng vóc chuẩn cùng gương mặt hoàn hảo như biến anh thành một cậu thư sinh có thân hình rắn rỏi. Anh nhìn sang cô, hỏi.

"Sao vậy? Sợ à?"

Tình Phong vội lắc đầu, nhưng toàn bộ biểu hiện và ánh mắt của cô đều đã cho anh thấy, cô đang sợ. Ổn định chỗ ngồi xong xuôi, cô căng thẳng vô cùng nhưng vẫn im thin thít không nói với anh câu nào, hai tay bấu chặt vào chiếc váy hoa. Máy bay vừa cất cánh, cô đã không thể giữ được bình tĩnh nữa mà nhắm chặt mắt lại, hai tay cứ quơ quào khắp nơi. Anh phì cười, vừa không nhịn được mà lại vừa thấy thương. Không ngờ cô vẻ ngoài cứng rắn như thế, nhưng bên trong cũng chỉ là một cô nhóc chưa trải sự đời.

Thứ gì đó được áp vào hai tai của Tình Phong, êm ái và dịu dàng, khiến nỗi sợ hãi của cô dần dần được xoa dịu. Cô mở mắt ra nhìn Trình Ảnh Quân ngồi bên cạnh. Ánh nắng sớm từ bầu trời bên ngoài rọi vào, làm một nửa khuôn mặt của anh như phát sáng, khiến cô thẩn thơ. Để giúp cô bớt sợ, anh đã đeo tai phone vào giúp cô, mở một bản nhạc không lời với giai điệu nhẹ nhàng và thư giãn. Anh nhìn cô, trong ánh mắt luôn chứa đựng sự dịu dàng vô tận, giọng nói còn ấm áp hơn cả bản nhạc cô đang nghe.

"Đeo nó vào, em sẽ dễ chịu hơn."

...