Sư Phụ Như Phu

Chương 114: Về nhà



Hoa Tiểu Nhã: “…”

Nàng im lặng cúi đầu nhìn hai quả núi tạm coi là chót vót, tự mình cảm giác rất hài lòng mà!

Cụp mắt xuống, không phải mẹ muốn tìm một người đàn ông cho mình chứ?! Hoa Tiểu Nhã âm thầm run rẩy cả người ——

Hoa Tam Nương nói xong hết lại thở dài, “Tiểu Nhã à, vi nương chỉ có mộtmình con, ngày nào đó vi nương mất, sản nghiệp của Hoa gia còn phải giao lại cho con ——”

Hoa Tiểu Nhã nhếch miệng, “Mẹ, mẹ chuyển đề tài nhanh quá vậy!”

Mắt Hoa Tam Nương đỏ hồng, có chút thương cảm, “Không biết tại sao, mấyngày gần đây mẹ luôn có một cảm giác sẽ phải rời xa con, nhưng, mẹ không nỡ con à! Bây giờ thấy con có một nơi chốn tốt, trong thâm tâm mẹ rấtvui, sau này Hoa gia chúng ta có thể phát triển khắp thiên hạ! Con rểvào cửa lại là Thiên sư đó!”

Hoa Tiểu Nhã run runkhóe môi, “Mẹ, sư phụ nói muốn vào cửa khi nào!” Đổ mồ hôi đổ mồ hôi,lời này bị Bạch Trì Hữu nghe thấy không biết sẽ như thế nào.

Hoa Tam Nương lau nước mắt, lắc đầu, “Mẹ có thể nhìn ra, Thiên sư thật sựcần con, con phải giữ thật chặt, đừng để ngày nào đó vuột mất mới biếthối hận. Nhớ năm đó, cha con lấy mẹ, cũng có gia đình hạnh phúc mỹ mãn,còn có một phu quân thương yêu mẹ, đáng tiếc, bởi vì mẹ trong cơn tứcgiận, bỏ cha đi ——”

Hoa Tiểu Nhã: “…”

Hoa Tam Nương thở dài, “Không nói cũng được. Hôm nay, mẹ chỉ muốn nói cho con biết, không nên làm chuyện khiến mình hối hận.”

Hoa Tiểu Nhã gật đầu, “Mẹ, đừng nói những chuyện đau buồn ấy được không, mẹ nhìn mẹ xem, hiện tại dáng người thon thả, ăn ngon ngủ say, quan trọnglà dung mạo chỉ hơn hai mươi tuổi này của mẹ, làm sao có thể rời xa conchứ?!”

Nói xong, Hoa Tiểu Nhã nũng nịu kéo cánh tayHoa Tam Nương, giọng nói ngọt ngào làm nũng, “Bản thân con cảm thấy, mẫu thân sẽ sống thật lâu thật lâu cùng con!”

Hoa TamNương xì một tiếng vui vẻ, “Nha đầu thối, thật biết nói lời dỗ ta vuivẻ! Con gái lớn mười tám có khác! Con xem kìa, Lục Y trước kia rất đángyêu, bây giờ lại trầm mặc ít nói vô cùng!”

“Á? Có phải có người yêu hay không?” Hoa Tiểu Nhã nháy mắt mấy cái.

“Đúng, con nói cũng có lý, trước kia lúc mẹ mới có người yêu cũng như thế,thần thần bí bí, nhưng mà, mẹ vẫn sẽ ngày ngày nở nụ cười, hiện tại Lục Y vốn dĩ không cười, cũng không đúng.” Hoa Tam Nương lắc đầu.

“Cũng tốt, như vậy chứng tỏ nha đầu Lục Y đã trưởng thành rồi!” Hoa Tiểu Nhãphản bác, nhăn nhăn chóp mũi, người yêu mình nhất vẫn là mẹ ruột củamình!

Cũng là người duy nhất nàng có thể tin tưởng.

Hình Hỏa nhìn thoáng qua Lục Y, giọng nói mang theo vài phần tà mị, “Mai cônương có thể xuất hiện ở đây, thật khiến bổn tọa có chút kinh ngạc đấy!”

Lục Y đảo mắt, hơi kinh ngạc một chút, “Ngài có ý gì, ta không hiểu.”

“Sao thế, Mai cô nương, mới không gặp chưa lâu, đã quên bổn tọa rồi sao?”Giọng nói Hình Hỏa dường như luôn gợi cảm như vậy, ưu nhã làm cho ngườita muốn xử gã.

Khóe môi Lục Y rốt cuộc lộ ra một tia cười lạnh, “Ta chỉ là một tiểu nha đầu của Hoa gia, không nhớ có quen ngài.”

Hình Hỏa nheo mắt lại, lộ ra hơi thở nguy hiểm, “Đừng coi bổn tọa là kẻ ngu, ngươi cho rằng ngươi biến ảo thành dáng vẻ người thường, ta cũng khôngnhận ra ngươi ư, chút hơi thở âm hiểm và ác độc lộ ra từ trong xương tủy ngươi vốn dĩ không lừa được bổn tọa! Cũng chỉ lửa được người thườngcùng với tên ngốc Bạch Trì Hữu kia thôi! Lần đó, ngươi lợi dụng ta, muốn tiếp cận Bạch Trì Hữu, không ngờ thông minh quá sẽ bị thông minh hại,lại nhận một liệt hỏa chưởng của ta mà chết ——”