Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 352: Đối với ăn vạ, dũng cảm nói không! (2)



Đúng vào lúc này, Vân Tiêu quay người liếc nhìn Bích Tiêu, người phía sau vội vàng buông tay, cúi đầu, điềm đạm đáng yêu.

"Haizz…" Vân Tiêu ôn nhu than nhẹ, giọng điệu trách cứ cũng ôn nhu như vậy, "Tiểu muội ngươi lại trêu chọc người khác rồi."

Bích Tiêu làm nũng nói: "Tỷ tỷ, là hắn trêu chọc ta trước."

"Ở nhà nhìn cho thật kỹ, đừng đi lại lung tung."

Vân Tiêu nói một câu như thế, sau đó liền xoay người lại, tiện tay điểm vào giấy đạo nhân một chút, một tia đạo vận nguyên thần chi lực đang quấn quanh Lý Trường Thọ.

Rất nhanh, Lý Trường Thọ đã làm đạo vái chào, nói vài tiếng “đắc tội”, xác định thân phận của Vân Tiêu nương nương.

Không còn cách nào khác, chiêu này bất ổn, hắn thật sợ lại bị Bích Tiêu hãm hại...

Ngay lập tức, Vân Tiêu biến một đám mây trắng, mời Lý Trường Thọ đi lên trước, lại cùng Lý Trường Thọ đứng thẳng hai đầu mây trắng, nhanh chóng bay ra khỏi tường mây ngàn dặm.

Ban nãy Vân Tiêu đã suy tính, đã cảm nhận được vào lúc này Quỳnh Tiêu đang ở đâu.

Mây trắng đảo mắt hơn vạn dặm, tu vi Vân Tiêu cao thâm triển lộ không thể nghi ngờ, một đường đều duy trì khoảng cách với Lý Trường Thọ, cũng không chủ động mở miệng nói điều gì.

Không lâu sau, Vân Tiêu đang ở sâu trong Nam Hải, phát hiện tung tích ba người Quỳnh Tiêu, Triệu Công Minh và Hạm Chỉ...

Mấy ngày nay, ba người dạo một vòng qua Tây Hải, đúng lúc trở lại nơi này, đang kiểm kê thu hoạch, Quỳnh Tiêu đang “ngươi một cái, ta một cái” phân chia pháp bảo trữ vật.

Lúc này khoảng cách còn xa, ba người Triệu Công Minh vẫn chưa phát hiện ra Vân Tiêu.

Vân Tiêu thấy thế, đầu tiên là khẽ thở dài, lo lắng nói:

"Quỳnh Tiêu thích hồ nháo, còn lôi kéo đại ca làm chuyện như vậy.

Ta thật sự phải nói rõ ràng với bọn họ một câu, đây chẳng phải là tự gây ra nhân quả, sau này cũng sẽ gặp kiếp nạn sao?"

Lý Trường Thọ: ...

Những lời như thế này cũng nói ôn nhu như thế...

Khụ, nếu Vân Tiêu chỉ nói là giáo huấn mấy người Triệu Công Minh mấy câu, chẳng phải chuyến này chuyến này mình đi là uổng công sao?

Muốn ngừng tác phong ăn vạ đã đi nghiêng lệch này, xóa sạch thế lực hắc ác của đội “Triệu đại gia” trong Hồng Hoang, nhất định phải để cho Vân Tiêu xuất kích một quyền thật mạnh!

Lý Trường Thọ truyền thanh nói: "Tiên tử ngài đại khái không biết, mấy người sau khi bị Công Minh đạo hữu trêu chọc, đáy lòng ghi hận như thế nào, bi phẫn đến cỡ nào, uất ức ra sao đâu.

Không bằng..."

Như thế như thế, như vậy như vậy.

Lý Trường Thọ ở bên cạnh Vân Tiêu làm một quân sư quạt mo, đầu tiên Vân Tiêu khẽ nhíu mày, vốn không muốn đi tính toán đại ca và tam muội của mình.

Nhưng không nhịn được Lý Trường Thọ xảo ngôn kiếm chuyện, trần thuật rất lợi hại...

Rất nhanh, Vân Tiêu đã gật đầu, lắc mình biến hoá, thu liễm toàn bộ khí tức, đạo vận, trực tiếp hóa thành một lão đạo.

Lão đạo này cầm phất trần, cưỡi mây bay về phía hải vực của mấy người Triệu Công Minh.

Nhìn chằm chằm bóng lưng của lão đạo, đáy lòng Lý Trường Thọ cảm khái liên tục xuất hiện.

Lúc Thiên địa tạo hóa ba vị Tam Tiêu Tiên Thiên này, có lẽ đã đưa hết tất cả ôn nhu, đứng đắn, đoan trang, tú mỹ cho Vân Tiêu, còn lại giảo hoạt, cổ quái và nghịch ngợm đều cho Quỳnh Tiêu và Bích Tiêu.

Ở trong Hồng Hoang âm u lạnh lẽo này, còn có thể đụng phải một đại năng nghiêm túc như vậy.

Thật sự không dễ dàng gì...

...

Đúng lúc này, Quỳnh Tiêu, Triệu Công Minh và Hạm Chỉ ở trên hải đảo vừa mới chia xong tang vật, đang lên kế hoạch nên đi dạo mấy chỗ đại thiên thế giới tương đối phồn hoa, hay đi dạo một vòng trong Trung Thần Châu.

Đột nhiên, hai mắt Quỳnh Tiêu tỏa sáng, phát hiện một lão đạo cưỡi mây đi ngang qua bên này, cẩn thận nhìn lên, cũng là Kim Tiên cảnh.

Quỳnh Tiêu lập tức bấm ngón tay suy tính, phát hiện dây vào người này không hề có bất kỳ nguy hiểm nào, lập tức vung tay nhỏ lên.

"Đại ca, đi thôi, có con mồi béo bở đang chủ động đưa tới cửa."

Triệu Công Minh bình tĩnh cười một tiếng, chắp tay cưỡi mây bay lên, vô cùng thuần thục, ngăn cản hướng đi của lão đạo đang từ một bên bay qua.

Lý Trường Thọ đã âm thầm căn dặn, bảo Vân Tiêu đừng nên nói gì, chỉ cần không bị phát hiện, lẳng lặng nhìn bọn họ biểu diễn...

Đáng tiếc, Lý Trường Thọ cách quá xa, không có may mắn nhìn thấy một màn kế tiếp, chỉ có thể dựa vào não bổ.

Lại nói Vân Tiêu cưỡi mây mà đi, Triệu Công Minh từ bên cạnh trực tiếp bay đến, hô lên: "Đạo hữu!"

Vân Tiêu hóa thành lão đạo khẽ cau mày, khó hiểu nhìn về phía Đại ca nhà mình.

Triệu Công Minh nhanh chóng bay đến gần, cách xa mười trượng, đột nhiên dưới chân nghiêng một cái, nằm trên mây, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Vân Tiêu lập tức run lên, vội vàng liền muốn xông đi lên, lại nghe Triệu Công Minh suy yếu nói câu: "Đạo hữu, tại sao ngươi lại đánh lén làm tổn thương ta?"

"Hả?"

Vân Tiêu rõ ràng ngơ ngác.

"Đại ca!"

Một tiếng thê lương từ bên cạnh vang lên, đã thấy Quỳnh Tiêu cưỡi mây, lộ vẻ mặt lo lắng, vội vàng bay đến, "Đại ca, người sao rồi đại ca!"

Sau đó, Quỳnh Tiêu tràn đầy bi phẫn nhìn về phía lão đạo ở trước mặt, "Ngươi đã làm gì đại ca ta?"

Vân Tiêu: ...

Tiếp theo đó, việc đe dọa kia đã thuần thục từ đầu đến cuối, kịch bản bức hiếp thay nhau ra trận, Triệu Công Minh thầm mở ra Lưu Ảnh châu, chuẩn bị xong mô bản lời thề mô bản.

Không lâu sau, ban nãy lại có một nữ tiên đang vội vàng bay tới, miệng niệm: "Ai nha nha, nơi này làm sao vậy? Đến không được nha đến không được."

Một lát sau...

Một tiếng truyền xa【 đủ chưa 】đã đẩy bay nó rời đi xa đối với Nam Hải.

Lý Trường Thọ cách nơi khởi nguồn vô cùng xa xôi, vào lúc này cũng nghe thấy tiếng giận dữ mắng mỏ, trong giọng nói đó còn có sự phẫn nộ, không tin, vô cùng đau đớn, làm cho hắn cũng có chút chột dạ.

Nhưng giấy đạo nhân Lý Trường Thọ còn chưa kịp phản ứng lại, bỗng thấy một vệt kim quang bay tới, mắt tối sầm lại, bị hút vào một nơi hắc ám chật hẹp.

Một lát sau, lại có một vệt kim quang bao quanh người hắn, “mời” hắn ra khỏi nơi này...

Ngẩng đầu nhìn lên, Lý Trường Thọ phát hiện không ngờ mình đã về tới Tam Tiên đảo, hơn nữa ở trong viện mà lúc trước hắn đã chờ, trước mặt chính là Vân Tiêu đang nhếch môi mỏng, mang theo tức giận.

Lý Trường Thọ quay đầu nhìn lại, phía sau mình có một thùng kim cao ba thước.

Vân Tiêu giơ tay điểm lên, trong thùng kim kia lại bay ra ba đạo lưu quang, hóa thành vẻ mặt mờ mịt của Triệu Công Minh, Hạm Chỉ và Quỳnh Tiêu...

Khuôn mặt nhỏ của Quỳnh Tiêu trắng bệch, lúc này Vân Tiêu đã tức giận đến mức toàn thân run rẩy, vô thức nói một câu...

"Xong rồi."

Vân Tiêu quát khẽ một tiếng, "Quỳ xuống!"

Quỳnh Tiêu thấy Bích Tiêu đứng cách đó không xa xem náo nhiệt, bịch bịch hai tiếng quỳ xuống, Bích Tiêu còn vô thức che hai lỗ tai nhỏ của mình, vẻ mặt mờ mịt luống cuống.

Sắc mặt Hạm Chỉ trắng bệch, quỳ rạp trên đất không dám lộn xộn.

Ngay cả Triệu Công Minh, lúc này hai chân cũng khẽ cong, râu run rẩy, do dự quỳ xuống, vẻ mặt xấu hổ...

Vân Tiêu khẽ hít một hơi thật sâu, vội vàng bước lên phía trước, đè nén cơn tức giận, tới đỡ Triệu Công Minh đứng lên.

"Đại ca đang làm gì vậy, ta đang nói Tam muội...

Haizz, Đại ca...

Đại ca, nếu ngươi thiếu bảo tài để tu đạo, có thể nói rõ với muội muội, tại sao lại đi làm chuyện như vậy?"

Triệu Công Minh nhất thời không biết nói thế nào, nhìn Vân Tiêu ở trước mặt, ánh mắt chuyển loạn, không biết nên trả lời như thế nào.

"Ta đây chỉ là... nhị muội ngươi đừng nóng giận, ta chỉ là..."

Hắn nhìn thấy lão thần tiên ở bên cạnh, lập tức hiểu rõ chuyện gì đó, thở dài: "Ôi, Hải thần ngươi hại khổ ta rồi, ngươi sao có thể!"

Vì không dính nhân quả, để sau này Triệu Công Minh và Quỳnh Tiêu không đến nỗi tìm mình gây phiền phức.

Lý Trường Thọ trầm ngâm hai tiếng, cảm tình kéo căng, hai tay khẽ run, run giọng nói ra một câu kia, tới khi nổi lên một đường nói:

"Đạo hữu ngươi còn nhớ rõ, ban đầu chúng ta dùng sơ tâm để đi con đường này, có gì không đúng không?

Việc đã đến nước này, thẳng thắn sẽ được khoan hồng."

Triệu Công Minh không khỏi ngẩn ra.