Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 351: Đối với ăn vạ, dũng cảm nói không!



Vị Vân Tiêu nương nương đúng là không dễ gặp mặt...

Bích Tiêu tiên tử này cũng thật nghịch ngợm.

Xem người giấy bên dưới lại thoát ra một người giấy nữa, Bích Tiêu lập tức thu hồi ý cười, hừ lạnh một tiếng:

"Tặc tử lớn mật, còn dám dùng hóa thân trêu đùa bản tiên!"

Nói xong, Bích Tiêu đưa tay vung ra một đạo tiên quang “yếu ớt”, không đợi Lý Trường Thọ nhiều lời, trực tiếp đẩy ngã giấy đạo nhân này của hắn.

Lý Trường Thọ nhanh tay lẹ mắt, trước khi bị tiên quang đập trúng, đã vung ra một cuộn tranh.

Bích Tiêu không thật sự tổn thương hắn, chỉ muốn đẩy ngã giấy đạo nhân lão thần tiên này của Lý Trường Thọ trên mặt đất, chuẩn bị tiếp tục đùa giỡn...

Nhưng...

"Hả?"

Bức tranh kia nhanh chóng mở ra, Bích Tiêu cũng cúi đầu nhìn lại, không nhịn được chớp chớp mắt.

Trên đó vẽ lại cảnh tượng Triệu Công Minh, Quỳnh Tiêu, và Lý Trường Thọ đã gặp nhau trong hậu đường Hải thần miếu ở Nam Hải.

Nhân vật trong bức họa sinh động như thật, khuôn mặt và thân hình của Triệu Công Minh oai hùng hào khí, Quỳnh Tiêu tiên tử trong sự điềm đạm nho nhã mang theo mấy phần ý cười giảo hoạt, hoàn toàn bắt được thần tủy...

Đây chính là series bảo vật trấn giáo mà Lý Trường Thọ đã chế tạo lúc « Bách Mỹ Lão Hậu », được mài giũa kỹ năng vẽ một cách tinh xảo tỉ mỉ!

Bích Tiêu không nhịn được nhỏ giọng thầm thì: "Hả, ngươi chính là hảo hữu của Đại ca sao?"

Sau đó, nàng nhìn Lý Trường Thọ đang nằm trên đất, khẽ nhíu mày, thở dài:

"Đánh đã đánh rồi, nếu không muốn Đại ca và hai vị tỷ tỷ quở trách...

Haizz, ta chỉ đành tìm ra bản thể của ngươi rồi giết, sau đó hủy thi diệt tích là xong.

Ngươi cũng đừng trách ta nha."

"Tiên tử không cần tích cực như vậy, không cần tích cực như vậy." Lý Trường Thọ vội vàng mở miệng.

Tuy biết có lẽ Bích Tiêu chỉ đang nói đùa, nhưng cũng không thể không cẩn thận một chút.

Dù sao ở đây cũng là Tam Tiêu, phía trên, đỏ mắt, tràn đầy tức giận, đối mặt với Thánh Nhân lão gia cũng dám ra tay, còn có chuyện gì không làm được?

Lúc nói, giấy đạo nhân Lý Trường Thọ đã khôi phục thành bộ dạng người giấy như trước đây, kéo tầng ngoài và một lớp giấy xuống, tổn thất một chút tiên lực, đồng thời phá giải cấm chế của Bích Tiêu.

—— Đây cũng là một chút kỹ xảo nhỏ được giấy đạo nhân ứng dụng.

Giấy đạo nhân lung la lung lay, một lần nữa khôi phục thành dáng vẻ lão thần tiên, cầm phất trần, mỉm cười nhìn thiếu nữ trước mặt.

Lý Trường Thọ ôn thanh nói: "Tiên tử ban nãy, chỉ cùng ta lên tiếng chào hỏi, sao lại nói đánh ta chứ?"

Bích Tiêu lập tức cười đến híp mắt, "Coi như lão thần tiên ngươi cũng có chút thượng đạo."

"Tiên tử nói đùa, ta dùng hóa thân đến đây, vốn đã có chút bất kính." Lý Trường Thọ thở dài, "Chỉ là, ta thật sự có chút việc khó nói, bản thể ra ngoài quá nguy hiểm."

"Việc khó nói sao?"

Cặp con ngươi linh động của Bích Tiêu nhẹ nhàng chớp chớp, lập tức tinh thần tỉnh táo, "Chuyện gì khó nói vậy? Nói ta nghe một chút không được sao?

Ta ở trên đảo rất buồn tẻ, đại tỷ cũng không cho ta ra ngoài, bình thường không hàn huyên với ai được!"

Lý Trường Thọ: ...

Hắn luôn cảm giác nàng đang vòng vo, nhưng không có chứng cớ xác thực.

"Tiên tử, những chuyện rảnh rỗi này, kính mong sau này có cơ hội sẽ trò chuyện tiếp.

Hôm nay ta đến đây, quả thật là vì chuyện của Công Minh đạo hữu và Quỳnh Tiêu tiên tử, có thể mời tiên tử đưa phong thư của ta lúc trước cho Vân Tiêu tiên tử xem qua được không?"

Bích Tiêu hừ một tiếng, "Có chuyện gì tìm ta không được sao?"

Tìm ngươi?

Để tăng thêm một mãnh tướng cho đội ăn vạ kia sao?

Với tính cách mà Bích Tiêu đã bộc lộ từ lúc xuất hiện đến giờ, nếu biết Triệu Công Minh và Quỳnh Tiêu ở bên ngoài hồ nháo, vậy chắc chắn sẽ lập tức chạy tới, nhập bọn trong nháy mắt!

Tất nhiên, chuyện này không thể nói như thế, phải chú ý đến nghệ thuật ngôn ngữ...

Lý Trường Thọ ôn thanh nói:

"Đương nhiên tìm tiên tử ngài có thể giải quyết được, nhưng lần này chuyện có liên quan đến một vị là Đại ca là tiên tử, một vị là tỷ tỷ của tiên tử.

Nếu tiên tử ngài tùy tiện ra tay, chẳng phải là sau đó sẽ bị bọn họ trách tội, lại lấy lớn hiếp nhỏ sao?"

Thiếu nữ này lập tức cười đến híp cả mắt, nói: "Ngươi nói thật sự rất dễ nghe.

Chỉ có điều, phong thư hồi nãy của ngươi đã bị ta tiện tay ném xuống biển rồi."

"Không sao, không sao." Lý Trường Thọ lại lấy ra một cuộn vải từ trong ngực, "Vì để phòng vạn nhất, ta đã chuẩn bị thêm mấy phần."

Bích Tiêu: ...

"Ngươi đúng là một diệu nhân."

“Bích Tiêu” nhẹ giọng tán thưởng, thân hình khẽ lay động, hóa thành một màn mây mù trực tiếp tiêu tán.

Lúc này, Lý Trường Thọ nghe thấy một tia truyền âm lọt vào tai:

"Ở đây đợi một lát, ta đi xem đại tỷ có phải đang bế quan hay không, phong thư kia của ngươi cũng không bị ta ném đi mất."

Lý Trường Thọ yên lặng, lúc trước căn bản không phát hiện ra, ban nãy Bích Tiêu đứng trước mặt cũng là một hóa thân.

Cảm tình, đây chỉ là đoạn đối thoại giữa【 người giấy 】 và 【người mây】 mà thôi...

Haizz, kịch bản Hồng Hoang sâu đậm, ai xem ai làm thật.

...

Lý Trường Thọ cũng không chờ quá lâu.

Mặc dù Bích Tiêu thích trêu chọc người bên cạnh, nhưng cũng không phải không biết nặng nhẹ.

Nàng nhìn thấy Lý Trường Thọ vẽ Triệu Công Minh và Quỳnh Tiêu thì biết Lý Trường Thọ đúng là bằng hữu của Triệu Công Minh.

—— Chính là Đại La Kim Tiên bình thường, thần thông không thể nào nhìn thấu được hình dáng tướng mạo mà Quỳnh Tiêu tỷ tỷ đã che lấp.

Có thể vẽ ra khuôn mặt thân hình của Quỳnh Tiêu, còn tỉ mỉ như vậy, tuyệt đối là do Quỳnh Tiêu lấy khuôn mặt thật của mình để gặp lão đạo này.

Vân Tiêu đúng là đang bế quan.

Nhưng Bích Tiêu cân nhắc một lát, vẫn đánh thức tỷ tỷ của mình, bẩm báo việc này, cũng trình lên phong thư mà Lý Trường Thọ đã viết...

Một lát sau, trong tiểu viện mà giấy đạo nhân Lý Trường Thọ đang đứng, sinh ra mây mù nhàn nhạt.

Hai thân ảnh hiện thân trong mây mù, cùng nhau bước lên phía trước mấy bước.

Lý Trường Thọ nhìn thấy người đầu tiên, là một thiếu nữ trẻ tuổi mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt, đầu gắn chu trâm bích lục, chân mang đôi giày vải màu xanh lá mạ.

Khuôn mặt nàng khá đẹp, có mấy phần giống với Quỳnh Tiêu tiên tử, nhưng nếu so với Quỳnh Tiêu tiên tử thì có nhiều phần ngây ngô hơn.

Đây có lẽ chính là dáng vẻ vốn có của Bích Tiêu tiên tử.

Tất nhiên, giờ Lý Trường Thọ cũng không thể loại trừ, đây có khả năng vẫn trò đùa của Bích Tiêu dành cho hắn...

Nhưng ánh mắt của Lý Trường Thọ rất nhanh đã dời đến vị nữ tiên bên cạnh Bích Tiêu, còn có chút khó có thể dịch chuyển đi.

Vị này chính là đại danh đỉnh đỉnh Vân Tiêu nương nương?

Mới nhìn lần đầu, chẳng qua cảm thấy khuôn mặt nàng xinh đẹp tuyệt trần, ngũ quan tinh xảo, tư thái thon nhỏ tú lệ, cao hơn Bích Tiêu ở bên cạnh một cái đầu.

Cẩn thận nhìn lên, cảm thấy ngũ quan của nàng thật sự tinh xảo, không có một chút tì vết, nhưng chỉ vừa đủ ôn nhu, không tồn tại một chút mị hoặc.

Nàng mặc một chiếc váy dài kiểu dáng trắng đơn thuần, mấy sợi tóc đen cũng nằm ngay ngắn thành tóc mây.

Nàng chỉ lẳng lặng đứng đó, giống như một đóa u lan lặng lẽ nở rộ trong không cốc, giống như hình dáng đứng sừng sững trên đỉnh mây, di thế độc lập, không nhiễm một chút khí tức khói lửa.

Vào lúc này, đáy lòng Lý Trường Thọ không tự chủ nảy sinh từ hình dung, tất cả đều là đoan trang, thánh khiết, trong suốt, trang nhã...

Nàng giống như một đóa hoa tinh khiết quật cường nở rộ trong Hồng Hoang với phong cách không gượng dậy nổi này.

Đây mới là【 tiên tử 】trong lý tưởng của Lý Trường Thọ!

Sự khác biệt của Tam Tiêu tỷ muội, chỉ nhìn vào khí chất đã có thể phán đoán ra...

Tuyệt đối không phải sinh ra cùng một mẹ!

—— Tam Tiêu đều là Tiên Thiên sinh linh, chỉ theo hầu với xuất thân tương đồng, cùng nhau biến hóa, tu hành, cho nên thành tỷ muội thôi.

Đáy lòng Lý Trường Thọ thở dài, thu liễm gợn sóng dưới đáy lòng, cầm phất trần bước lên phía trước, đầu tiên làm đạo vái chào, sau đó mới nói:

"Nhân giáo đạo nhân Trường Canh, bái kiến Vân Tiêu tiên tử."

Đôi mi thanh tú của Vân Tiêu khẽ nhíu lại, vừa mở miệng, tiếng nói như tiếng suối chảy, vô cùng ôn nhu.

"Làm phiền Trường Canh đạo hữu đi chuyến này, ban nãy tiểu muội ta có nhiều đắc tội, mong đạo hữu đừng trách.

Chuyện mà đạo hữu nói trong phong thư là thật sao?"

"Đương nhiên là thật." Lý Trường Thọ nói, "Ta có thể lập lời thề đại đạo."

"Đạo hữu đừng làm như vậy, nếu không tâm ta bất an."

Vân Tiêu khẽ thở dài, đưa tay bấm ngón tay suy tính, đôi mi thanh tú càng nhíu sâu hơn, nói khẽ một câu:

"Tiểu muội ngươi ở trên đảo trông coi, ta cùng vị đạo hữu này đi ra ngoài một chuyến."

"Vâng." Bích Tiêu tiên tử ngoan ngoãn đáp ứng.

Lý Trường Thọ trầm ngâm vài tiếng, rồi nói: "Mặc dù có chút mạo phạm, nhưng ta vẫn muốn hỏi một tiếng.

Việc này có quan hệ trọng đại, Vân Tiêu tiên tử có thể... chứng minh bản thân đúng là Vân Tiêu tiên tử không?

Trước đây quả nhiên là..."

Lý Trường Thọ đang muốn nói tiếp, Bích Tiêu ở phía sau Vân Tiêu, lén lút giơ tay làm động tác cắt cổ với hắn.