Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 26: Sống đến cuối cùng mới được xem là hoàng tước (2)



Hắn ra sức muốn phản kích, đại phủ cồng kềnh lại chậm rãi quét ngang, ba người giấy nhạy bén nhảy ra phía sau.

Vụt!

Mũi tên gỗ thứ ba đâm vào, ăn mòn ngực của Vũ Văn Lăng, xuyên thủng tâm mạch của Vũ Văn Lăng!

Ba người giấy bắt đầu cùng nhau bấm pháp quyết, trong miệng phun ra ba ngọn lửa màu trắng, trực tiếp nuốt chửng Vũ Văn Lăng!

Đến lúc này, Vũ Văn Lăng mới nhận ra Lý Trường Thọ, có chút bất lực hô lên:

"Lại... là ngươi..."

Một Nguyên Tiên mặc dù vừa thành tiên chưa được bao lâu, nhưng giờ phút này hơn nửa người đã bước vào quỷ môn quan rồi.

Nhưng tiên nhân chính là tiên nhân, sao có thể cam tâm kết thúc như vậy?

Vũ Văn Lăng ở trong ngọn lửa màu trắng đột nhiên nhắm hai mắt, trên cơ thể tàn phế có chút kinh khủng tuôn ra mấy đạo tiên quang, trên đỉnh đầu ngưng ra hư ảnh nhàn nhạt!

Nguyên thần xuất khiếu!

"Nhận lấy cái chết!"

Vũ Văn Lăng nguyên thần gầm nhẹ, cố gắng chống chọi hiệu lực của Nhuyễn Tiên tán, bổ ra một chưởng về phía Lý Trường Thọ!

Một chưởng này, giống như thái sơn áp đỉnh, giống như lũ ống bạo dũng!

Lý Trường Thọ lập tức muốn né tránh, nhưng mắt cá chân đột nhiên bị một bàn tay gắt gao nắm chặt; cúi đầu nhìn xuống, là một người bịt mặt đã trúng độc rắn và Nhuyễn Tiên tán, lúc này đột nhiên ra tay.

Vào giờ phút này, người này toàn thân run rẩy, không biết đã làm thế nào để kháng trụ kịch độc trong cơ thể, giống như thiêu đốt ba hồn bảy phách, chỉ vì muốn bóp tắt cơ hội sống sót cuối cùng của Lý Trường Thọ...

Sách, thất sách.

Lý Trường Thọ hơi lắc đầu, một chưởng trên đỉnh đầu một chưởng đã bổ xuống, trực tiếp đập nát nửa người hắn.

Nguyên thần của Vũ Văn Lăng lộ ra một nụ cười lạnh.

“Mặc dù người này có pháp thuật và tính toán lợi hại, nhưng chung quy vẫn chưa thành tiên...”

Vù ——

Vù vù vù——

Dưới cây bách lại truyền đến tiếng xé gió một lần nữa, bảy đinh dài bay tới một cách nhanh chóng, đồng thời đánh vào nguyên thần của Vũ Văn Lăng!

Mỗi một đinh dài khắc hoạ cấm chế phức tạp, dũng động u hỏa màu trắng!

Nguyên thần Vũ Văn Lăng có chút kinh ngạc cúi đầu, lại phát hiện, ba người giấy phân thân ở xung quanh mình, vẫn chưa từng dừng phun lửa; lúc nguyên thần hắn xuất khiếu, thân thể đã bị đốt chỉ còn khung xương...

Giờ khắc này, người bịt mặt đã thiêu đốt hồn phách của chính mình, ánh mắt đờ đẫn ngửa đầu nhìn, nhìn nửa tấm người giấy đang bay phất phới trong gió, bị một ngọn lửa thiêu đốt...

Hắn đốt hết tất cả hy vọng của mình để chuyển thế, nhưng chỉ đổi lại nửa tấm người giấy chôn cùng.

Dưới cây bách, 'Lý Trường Thọ' mới xuất hiện mở bàn tay trái, lòng bàn tay nhắm ngay nguyên thần của Vũ Văn Lăng, năm ngón tay nhẹ nhàng thu lại, bảy Diệt Hồn đinh được luyện chế không hề dẫn dàng bị nổ tung trong nháy mắt!

Dưới gốc cây bách, Lý Trường Thọ dùng linh thức nhìn chằm chằm khung xương tiên nhân vẫn chưa đốt hết, khẽ cau mày, khống chế người giấy thứ năm ném ra Nhiếp Hồn bảo châu, bảo người giấy thứ nhất, thứ hai, thứ ba tăng cường độ phun lửa.

U Lãnh huyền hỏa, đối mặt Tiên nhân lúc tổn thương có chút không đủ dùng, vẫn phải nghĩ cách làm được chân viêm Tam Muội trong nội môn mới được.

Lại đợi một trận, bộ xương kia ầm ầm sụp đổ, hóa thành tro tàn chất đống trên mặt đất, ba người giấy dựa theo chương trình bắt đầu đọc kinh văn, cuối cùng Lý Trường Thọ cũng cất bước đi tới.

Trình tự đống tro này có cảm giác nghi thức, vẫn phải tự tay làm mới yên tâm.

Đường đường một vị Tiên nhân, vậy mà nghèo như vậy, chỉ có một cái búa với một pháp bảo trữ vật...

Quả nhiên, Luyện Khí sĩ lăn lộn trong thế tục, phần lớn đều làm nghề lưu manh này...

Trong tro tàn màu đen tung bay, Lý Trường Thọ lấy ra một trữ vật pháp bảo có hình dáng giống như một chiếc nhẫn, thu thập một chiếc lưỡi búa to và túi trữ vật Thiên tự số bốn, lại thu hồi Nhiếp Hồn châu, nhảy tới bên rìa vách núi, ngồi xổm trước ba cây Tiên Giải thảo.

Lấy ra hai hộp ngọc đã chuẩn bị từ trước, nhét hai viên Giải Độc hoàn mình đã luyện chế bên dưới đầu lưỡi, hai tay bao bọc pháp lực thập bát trọng, động tác nhanh nhẹn lại vô cùng cẩn thận, nhổ hai gốc cây độc thảo kể cả gốc có tuổi tác tương đối cao, nhanh chóng đặt vào trong hộp ngọc rồi đóng lại.

Hái thuốc không tuyệt chủng, duyên phúc sẽ không suy giảm.

Cuối cùng cũng coi như...

Lý Trường Thọ lộ ra vẻ mặt mỉm cười.

Hắn nhanh chóng đứng dậy, không dám ở đây lâu, cũng lo lắng Vũ Văn Lăng vẫn còn những đồng bọn khác.

Trước khi đầu rắn Tam Tình Bích Ba xà lăn xuống, hắn đã lấy ra túi trữ vật được đánh dấu là “Địa Nhị” ở trong ngực, trực tiếp dán lên đầu rắn, dùng bùa chú phong ấn, thu nhập trữ vật pháp khí Huyền tự số bốn.

Thứ này có thể tinh luyện ra một số thuốc độc rất tốt, có thể đưa cho tiểu sư muội phòng thân phòng chó sói, không thể bỏ uổng phí ở nơi này.

Xung quanh vẫn còn độc rắn cuồn cuộn, thi thể của mấy người bịt mặt kia sớm đã bị ba người giấy “Chủ chiến” đốt sạch sẽ.

Mục tiêu không phải là Tiên nhân, U Lãnh huyền hỏa rất dễ dàng bốc cháy; những người kia chỉ lưu lại một chút tro tàn, lúc này đã dung hợp cùng Tướng quân đại nhân của bọn hắn, đợi gió cuốn đi...

Sau đó, Lý Trường Thọ và bốn người giấy cùng nhau ra tay, rắc bột trong hai bình thuốc vào khắp các nơi.

Máu người trên mặt đất lập tức bị nhen lửa, cháy lên quỷ hỏa màu xanh lục, khiến những vết máu này biến mất trong nháy mắt.

Ồ, làm sạch môi trường Hồng Hoang, bảo vệ sinh thái Bắc Châu, đây chính là nghĩa vụ không thể chối từ của nhân tộc Luyện Khí sĩ!

Lại thu mấy món trữ vật pháp khí, ánh mắt Lý Trường Thọ liếc nhìn khắp nơi, linh thức cũng dò xét động tĩnh trong phạm vi mười dặm, hai tay bắt đầu bấm pháp quyết.

Xác định không còn bỏ sót điều gì nữa, mấy thân ảnh xung quanh hóa thành người giấy, chui vào trong tay áo của Lý Trường Thọ.

Thu ô, thân hình trốn vào trong tầng nham thạch, Lý Trường Thọ lặng lẽ rời khỏi đây.

Sau khi trận pháp tiêu tán, khói độc chướng khí ở xung quanh xông tới, cũng mang đến một chút gió nhẹ.

Dưới cây bách chỉ còn lại một xác rắn không đầu, mấy bãi máu rắn kịch độc, còn có mặt đất chằng chịt những vết rách, vách núi sắp sụp đổ...

Cây bách lão này đã thay đổi một kiểu tóc mới, đã không còn nhiều cành cây nhẹ nhàng đung đưa theo gió, giống như đang lưu luyến chia tay với Lý Trường Thọ đang lần trốn dưới mặt đất.

Dù sao thì đó cũng là người đàn ông đầu tiên tiến vào trong thân cây gốc cây của nó.

...

Lý Trường Thọ dựa vào độn thổ, ở dưới đất lặng lẽ tới gần nơi hai sư đệ sư muội đồng môn đang đấu pháp.

Hữu Độc Huyền Nhã đang điều khiển phi kiếm đấu đá lung tung với Nguyên Thanh, Nguyên Thanh đã không còn sức chống đỡ, toàn thân trên dưới có rất nhiều vết thương, máu tươi nhuộm đầy áo bào.

Nguyên Thanh này...

Tu vi Phản Hư cảnh, chỉ sợ là dùng đan dược đến chất thành đống?

Đây chính là sự tồn tại đứng thứ hai trong thế hệ đệ tử cùng thời?

Nếu tên tiểu tử này xếp vị thứ cao trong thế hệ đệ tử đương đại chính là trình độ như thế này, vậy mấy năm sau tiên môn thi đấu, chính mình chuẩn bị cho Linh Nga thêm một chút đan dược và pháp khí tự nghiên cứu, đoán chừng nàng có thể xoát đến trước một trăm...

Lý Trường Thọ lén lút đi tới bên ngoài vùng hai người đang đối chiến, tính toán chính xác tiết tấu xuất chiêu của Hữu Cầm Huyền Nhã, một bàn tay nhô ra khỏi mặt đất, ra sức ném một chiếc bình sứ về phía Nguyên Thanh.

—— Chính là bình sứ siêu phẩm Nhuyễn Tiêu tán đã sử dụng lúc nãy.

Tiếng xé gió yếu ớt từ phía sau đánh tới, đúng lúc một chiêu kiếm mà Nguyên Thanh tiện tay chém về phía sau đánh bay hai phi kiếm, chiêu kiếm vừa soái khí lại vừa chuẩn xác chém trên bình sứ, trong nháy mắt đã đánh nát bình sứ.

Hả? Ở đâu ra… chiếc bình sứ này vậy...

Mí mắt Nguyên Thanh trợn ngược, kiếm cũng không kịp thu, thân hình lắc lư lảo đảo, sắp bổ nhào về phía trước.