Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 25: Sống đến cuối cùng mới được xem là hoàng tước (1)



Tiếng xé gió nổi lên, Tam Tình Bích Ba xà đã chờ đợi trên vách núi từ rất lâu, bất ngờ phóng ra!

Vũ Văn Lăng ở trên không trung hô to "Mau lui lại", nhưng lúc này người bịt mặt bên trái nhất đã bị vật độc này mở miệng lớn ra cắn!

Răng nhọn cắn vào, đầu rắn hút mạnh, trong nháy mắt người này đã bị kéo nửa người...

Lý Trường Thọ đang trốn trong thân cây bách thầm suy nghĩ, nếu mình chiến đấy trực diện với con độc thú này, quả thật đúng là không hề dễ thắng.

Ngay lập tức, năm người còn lại cũng muốn rút lui, thế nhưng Tam Tình Bích Ba xà này sao có thể bỏ qua mỹ vị ở bên miệng như vậy?

Đuôi rắn của nó vung ra một đạo tàn ảnh, trực tiếp đập một người xuống đất, thuận thế chặn đường lui của những người còn lại, vảy rắn từ trên xuống dưới mở ra, phun ra một màn sương kịch độc dày đặc, trong thoáng chốc đã bao vây những người còn lại.

"Nghiệt súc ngươi dám!"

Không trung truyền đến gầm lên giận dữ, chỉ thấy thân hình khôi ngô kia phá vỡ mây mù, giáng lưỡi búa to ở trong tay xuống, thân hình cũng trực tiếp nhào về phía Tam Tình Bích Ba xà.

Chiếc đầu sừng thịt của Tam Tình Bích Ba xà lập tức cảm nhận được uy hiếp, ngửa đầu dùng đầu rắn đập vào lưỡi búa to đó.

Hình dáng của đỉnh đầu nó giống như một chiếc bánh bao xấu xí đầy mùi vị, nhưng lại là chỗ cứng nhất của nó!

Tiếng leng keng nổ vang, cự phủ trực tiếp bị cản bay, chiếc đầu rắn của Tam Tình Bích Ba xà đập trên mặt đất, bánh bao kia đã xuất hiện một vết rách, trong đó chảy ra một dòng máu màu vàng óng.

Độc vật này lập tức giận dữ, đuôi rắn lại vung lên một lần nữa.

Vũ Văn Lăng ở trên không trung đưa tay triệu hồi đại phủ, giơ đầu búa lên đập về phía đối diện!

Ở trong rễ cây, tay phải của Lý Trường Thọ giữ ba người giấy, hơi do dự, lại lấy ra tờ thứ tư; trong chốc lát, lại lấy ra tờ thứ năm và tờ thứ sáu...

Tay trái cầm thuốc mê mạnh nhất của mình —— siêu phẩm Nhuyễn Tiên tán;

Lý Trường Thọ đợi thời cơ vẩy ra Nhuyễn Tiên tán, hắn muốn đợi đến lúc Tam Tình Bích Ba xà không nhịn được lại ra tay.

—— Tam Tình Bích Ba xà không sợ độc, nhưng Vũ Văn Lăng thì không thể.

Đồng thời, Lý Trường Thọ không quên mở hết linh thức ra, xem xét xem trong phạm vi mười dặm có nguy cơ tiềm ẩn nào không?

Bên kia, Hữu Cầm Huyền Nhã đã dựa theo lời chỉ dẫn của Lý Trường Thọ, thừa cơ hội rút lui đến bên cạnh sau vách núi.

Thiếu đi sự bảo vệ của Vũ Văn Lăng, Nguyên Thanh cũng không dám ở lại trong mây mù, cuối cùng hắn cũng tự mình ra tay, từ giữa không trung phóng tới chỗ Hữu Cầm Huyền Nhã, thanh phong ba thước ở trong tay muốn ngăn cản Hữu Cầm Huyền Nhã rời đi.

Nhưng mà, lúc này Hữu Cầm Huyền Nhã vẫn chưa muốn rời đi, trở tay khống chế chúng phi kiếm, trong nháy mắt đã áp chế Nguyên Thanh.

Cho dù tu vi của Nguyên Thanh cao Hữu Cầm Huyền Nhã một cấp bậc nhỏ, nhưng chỉ có thể đau khổ phòng thủ...

Nhưng Hữu Cầm Huyền Nhã đã phân hơn nửa tinh thần, dùng linh thức quan sát kịch chiến trên sườn núi.

Nàng có thể cảm giác được, Lý Trường Thọ không ngừng truyền âm cho mình chính là chỗ đó, nhưng giờ phút này lại hoàn toàn không biết vị trí cụ thể của Lý Trường Thọ, đáy lòng bắt đầu hơi lo lắng.

Thế nhưng toàn bộ thế cục đều nằm trong khống chế của Lý Trường Thọ.

Tam Tình Bích Ba xà coi Vũ Văn Lăng Nguyên Tiên cảnh sơ kỳ là uy hiếp lớn nhất, không chịu nhượng bộ nửa bước, thủ hộ trước Tiên Giải thảo.

Vào lúc này, Vũ Văn Lăng nắm cự phủ không ngừng chém vào, ba tên thủ hạ ở phía sau đã bị trúng độc rắn đánh mất thần trí...

Dưới tình hình như vậy, Vũ Văn Lăng rất khó lưu thủ, hai bên đều toàn lực chém giết.

Lý Trường Thọ kiên nhẫn ẩn nấp, đứng yên bất động dưới gốc cây, chờ đợi thời cơ xuất thủ, cũng đã làm xong công tác chuẩn bị bỏ chạy.

Bởi vì chuyện lần này xảy ra rất vội vàng, là tiến hành ứng biến thuần túy, Lý Trường Thọ cũng hạ thấp yêu cầu của mình xuống một chút.

Lần này, nắm chắc tám chín phần sẽ ra tay luôn, nếu theo đuổi một trăm phần trăm tự tin chỉ sợ sẽ không thực hiện được..

Đại chiến một lát, tán cây hơi trơ trụi của cây bách đã bị chém non nửa, cự phủ chém ra từng đợt sóng khí, vách núi cũng có nhiều khe rãnh, sụp đổ hơn phân nửa.

Tam Tình Bích Ba xà dù sao cũng chưa thành tiên, coi như đối mặt với một Nguyên Tiên cảnh sơ kỳ không có pháp bảo lợi hại gì, rất nhanh cũng sẽ không ngăn cản nổi, toàn thân bị chém đến mức máu độc chảy khắp nơi, sắp bị chém giết ở chỗ này.

“Cực khổ rồi đại khối đầu.”

Đáy lòng Lý Trường Thọ thầm nói, tay trái khẽ vung lên, siêu phẩm Nhuyễn Tiên tán bên trong bình này, không màu không mùi được hắn dùng pháp lực bao bọc, đầu tiên đưa đến thân cây bách, sau đó từ trong thân cây nhanh chóng thấm ra ngoài, lặng lẽ vẩy lên người Vũ Văn Lăng.

Rất nhanh, động tác của Vũ Văn Lăng xuất hiện chút chậm chạp, người cũng hơi choáng váng.

“Độc của con mãng xà này thật lợi hại!”

Đáy lòng Vũ Văn Lăng thầm mắng, hai mắt trợn tròn, trong đó tràn đầy tơ máu, cho dù buồn ngủ, đầu nặng chân nhẹ, nhưng vẫn phát ra một tiếng gò thét đầy khí thế.

Hắn không dám tiếp tục ham chiến, lập tức bạo phát ra một kích rất mạnh, thân hình nhảy đến giữa không trung, tuôn ra tiên lực cố định đầu con mãng xà này, cự phủ trực tiếp chém về phía cổ của Tam Tình Bích Ba xà!

Vào lúc này, Tam Tình Bích Ba xà đã sinh ra ý rút lui, quay người muốn rời đi, thế nhưng nó vẫn hơi chần chừ liếc nhìn ba cây Tiên Giải thảo bên vách núi...

Cũng chính lúc chần chờ này đã làm cho nó không còn cơ hội để thoát thân.

Cự phủ bị hai bàn tay to lớn tráng kiện cầm lấy, trực tiếp chém xuống phần cổ của nó, đầu rắn bay lên, ngay lập tức máu bắn ra tung tóe!

Thân hình Vũ Văn Lăng hạ xuống, dưới chân lại không vững, lảo đảo hai bước, chống đại phủ mới không chật vật té ngã.

Hắn lấy ra một bình Giải Độc đan, trực tiếp đổ vào miệng, nhưng động tác ngày càng chậm chạp...

“Đây là độc gì? Sao lại lợi hại đến như vậy?”

“Tướng quân... Chúng ta...”

Sau lưng truyền đến tiếng hô hoán suy yếu, Vũ Văn Lăng vừa định quay người cứu viện, dưới chân bước hụt, gần như trực tiếp ngã xuống.

Những Giải Độc đan kia không hề có tác dụng, trước mắt hắn là một trận trời đất quay cuồng.

Đúng vào lúc này, bên cạnh đột có tiếng xé gió!

Một mũi tên gỗ từ bên cạnh bay tới, trực tiếp đâm vào cổ của Vũ Văn Lăng; cơ thể của hán tử khôi ngô này run lên, quay người căm tức nhìn hướng thân cây bách.

Ở đó, thân hình 'Lý Trường Thọ' từ trong thân cây từ từ đi ra, ném ra Hoán Thiên bảo dù, cầm chiếc nỏ ngắn thanh đồng, thuận tiện vẩy ra ba người giấy.

Bụp, bụp, bụp!

Người giấy hóa thành phân thân, tập sát về phía Vũ Văn Lăng!

'Lý Trường Thọ' thì vòng qua bên cạnh, nhanh chóng thay mũi tên gỗ trên chiếc nỏ ngắn thanh đồng, một lần nữa kéo mũi tên.

Bảo quang trên nỏ ngắn phun trào, mũi tên gỗ được bắn ra với sức lực phi phàm.

Vào lúc này, Vũ Văn Lăng đã trúng độc sâu, hoàn toàn không thể nào đối địch, trên cổ trúng một tiễn nữa, máu tiên nhân bắn ra ngoài.

Ba người giấy vọt tới bên cạnh Vũ Văn Lăng, lập tức đứng thành hình tam giác, tay cầm bình sứ vẩy thanh vụ ở bên trong ra.

Thanh vụ giống như vật sống bao quanh Vũ Văn Lăng, toàn thân tráng hán này đều vang lên tiếng “xì xì”; dùng hết sức lực cuối cùng của hắn, ngửa đầu gào thét, trong tiếng hét tràn đầy đau khổ...

Đáng tiếc, Hoán Thiên bảo dù đã lập ra trận pháp, hoàn toàn ngăn cách tình hình ở nơi này, không thể nào truyền giọng nói ra bên ngoài được.

Thân thể Tiên nhân của Vũ Văn Lăng ở bên trong thanh vụ bị ăn mòn một cách nhanh chóng, không ít khu vực đã lộ ra bạch cốt, quanh người xuất hiện từng bọt khí trong suốt.