Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 27: Đi rất bình thản



Đúng vào lúc này, phía trước có bốn thanh phi kiếm phá hư không đánh tới!

Còn Nguyên Thanh thì gần như bổ nhào về phía trước, giống như giang hai cánh tay, “Chủ động” nghênh đón phi kiếm đột kích!

Ý định ban đầu của Hữu Cầm Huyền Nhã cũng không muốn giết Nguyên Thanh ở nơi này, cho dù Nguyên Thanh ở trong mắt nàng hèn hạ vô sỉ, hắn cũng đệ tử nội môn, cần phải mang về sơn môn, để cho sư phụ bọn họ xử lý.

Nhưng đúng lúc này, Nguyên Thanh đột nhiên không chống cự...

Hữu Cầm Huyền Nhã đúng như suy tính của Lý Trường Thọ, thật ra nàng cũng không nắm thuần thục thuật pháp của bộ này ngự kiếm, lúc này nàng hoàn toàn không kịp thu kiếm, trong nháy mắt bốn thanh phi kiếm đã xuyên qua cổ, trán, ngực và bụng của Nguyên Thanh.

Xuống tay chuẩn xác, diệt ba hồn, đâm vào đan điền, thẳng thắn dứt khoát, không để lại một chút sinh cơ.

"Chuyện này..."

Hữu Cầm Huyền Nhã sững sốt, sau đó nghĩ đến điều gì đó, nhẹ nhàng thở dài.

Nàng từ giữa không trung hạ xuống, nhảy xuống phi kiếm, bước nhanh về phía thi thể của Nguyên Thanh...

Nguyên Thanh đi rất bình thản.

Quả thực rất bình thản, thật ra hắn không hề cảm nhận được bất kỳ uy hiếp cái chết nào, trong nháy mắt tiến vào giấc mộng, bị đâm xuyên qua cơ thể cũng không thể nào tỉnh lại, khóe miệng còn lộ ra nụ cười nhạt.

Cho dù chỉ là một chút siêu phẩm Nhuyễn Tiêu tán, cũng không phải liều lượng mà Nguyên Thanh có thể chịu đựng được lúc này.

Mà nụ cười của Nguyên Thanh lại rơi vào mắt Hữu Cầm Huyền Nhã...

"Cho dù lòng dạ độc ác như ngươi cũng sẽ có một tia sám hối sao?

Có phải ngươi cũng bị người khác ép buộc đúng không?"

Trong mắt Hữu Cầm Huyền Nhã toát ra một chút không đành lòng, nàng lắc đầu, từng thanh phi kiếm nhanh chóng quay lại, dán vào, dấy lên lửa cháy hừng hực, hợp thành thanh đại kiếm kia, tự mình đeo vào phía sau nàng.

Nghe được âm thanh lẩm bẩm như vậy, Lý Trường Thọ ở dưới mặt đất không nhịn được giơ ngón tay cái lên.

Sư muội có độc, không hổ là sư muội có độc, lại còn có bản lĩnh tự an ủi mình mạnh mẽ như vậy!

Lại nói, lúc không xác định được cảnh vật xung quanh, còn không mau giết đối thủ đi, còn đứng ở đó ngẫm nghĩ cảm khái...

Vừa nhìn qua là biết trong cuộc sống chưa từng chịu đòn hiểm, trái tim quá lớn rồi.

Lúc này, Hữu Cầm Huyền Nhã ngẩng đầu nhìn vách núi đã không còn động tĩnh, nàng hoàn toàn không phát hiện nơi đó có khí tức của người sống, con độc thú yêu xà vô cùng kinh khủng cũng mất động tĩnh...

“Cũng không biết Trường Thọ sư huynh ra sao rồi, mang thi thể của Nguyên Thanh lên, nhanh nhanh đi qua đó xem một chút.”

Ngay lập tức, Hữu Cầm Huyền Nhã bước hai bước về phía Nguyên Thanh, vừa muốn dùng pháp lực bao bọc thi thể Nguyên Thanh, đột nhiên mí mắt trợn ngược, thân hình từ từ té xuống.

Leng keng, đại kiếm rơi xuống mặt đất...

Gần như cùng lúc đó, mặt đất dưới thân Nguyên Thanh xuất hiện một gợn sóng rất nhỏ, những mảnh vỡ bình sứ kia lặng lẽ tiến vào trong mặt đất.

Làn sóng này nhanh chóng hướng về phía Hữu Cầm Huyền Nhã, lúc bay tới dưới thân Hữu Cầm Huyền Nhã, vẫn luôn ló bàn tay ra, tiện tay nắm lấy mái tóc dài của Hữu Cầm Huyền Nhã.

Thiết thủ vô tình này dùng sức kéo một cái, trực tiếp kéo Hữu Cầm Huyền Nhã đang hôn mê vào trong lòng đất...

Làn sóng nhẹ nhàng dưới mặt đất lắc lư mấy lần rồi biến mất không còn bóng dáng, khôi phục lại sự bằng phẳng và kiên cố.

Lực phòng ngự từ trên xuống dưới của Luyện Khí sĩ, không phải phàm nhân cũng có thể so sánh được, lỗ chân lông hay da đầu cũng thế; mặc dù hành động như vậy là bất nhã nhưng vô cùng thuận tiện, cầm phải nắm chắc, càng không gây nên những hiểu lầm không cần thiết, cũng không thể thật sự nhổ đến trọc đầu tu sĩ Phản Hư cảnh.

Lúc Lý Trường Thọ ra tay, chỉ nghĩ nhanh chóng kéo người đi, nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này.

Còn thi thể của Nguyên Thanh...

Người cũng không phải hắn giết, cũng không cần phải kéo theo, thu thập hết mảnh vỡ của bình sứ là đủ rồi.

Nhuyễn Tiên tán chỉ là thuốc mê, người chết qua hai ngày sẽ hoàn toàn tiêu tán, rất khó bị tra ra vết tích.

Hơn nữa sau khi tiên nhân trong nội môn tìm tới, nếu như không tìm thấy vết tích của thi thể ngược lại sẽ càng khó để giải thích hơn.

Sâu trong lòng đất, Lý Trường Thọ kéo Hữu Cầm Huyền Nhã đã rơi vào trạng thái ngủ say, trực tiếp độn thổ hướng về phía đông nam, giống như hai con cá đang bơi lội, nhanh chóng biến mất không còn bóng dáng.

...

"Á! Phá trận pháp này quả thực phiền, chết, đi, được!"

Theo tiếng hô hoán phẫn nộ của Tửu Cửu, mặt đất dưới bàn chân nàng không ngừng chấn động, độc trùng độc thú trong màn sương trắng mông lung đều run lẩy bẩy, thấp thỏm lo âu.

Bởi vì đại trận phong tỏa, vùng đại địa này vẫn vững chắc như cũ, dưới chân Tửu Cửu không hề có chút sụp đổ...

Ở trong góc, Vương Kỳ và Lưu Nhạn Nhi đang dựa vào nhau, vẻ mặt uể oải, tinh thần không phấn chấn.

Bị nhốt ở đây lâu như vậy, đương nhiên trạng thái sẽ không tốt, nhưng cũng chính ở trong hoàn cảnh như vậy, mới làm cho tình cảm hai người nhanh chóng trở nên ấm áp trong khoảng thời gian ngắn, lúc này đã là “Nhạn Nhi sư tỷ” và “Kỳ Kỳ sư đệ” của nhau rồi.

Tiện thể nhắc luôn Kỳ của Vương Kỳ, chứ không phải là kỳ của kỳ quái...

Tửu Cửu sẽ nóng nảy như vậy, cũng có một phần do bị tình cảm của hai người này kích thích...

Phát tiết một trận nóng nảy dưới đáy lòng, Tửu Cửu ôm cánh tay, ngồi xếp bằng trên huyền không cách mặt đất ba thước, tiếp tục suy nghĩ đối sách.

Lưu Nhạn Nhi chậm rãi đi tới, ôn nhu nói: "Tửu sư thúc, đừng quá lo lắng, người hiền tự có thiên tướng, nói không chừng sư đệ sư muội đã đi tới thôn trấn rồi."

Tửu Cửu hừ một tiếng: "Đã lâu như vậy, nói không chừng thi thể cũng mất rồi!"

"Sư thúc..."

Lưu Nhạn Nhi tiếp tục khuyên nhủ, "Sư thúc hôm qua không phải nói, nếu tính ngày, không phải người trong nội môn đã tới đây rồi sao?

Có lẽ chúng ta sắp thoát khỏi đây rồi."

"Ây ya!" Hai tay Tửu Cửu vò mái tóc của mình, "Cũng không biết ba tên kia đã chết hay chưa!

Nếu Lý Trường Thọ thật sự xảy ra chuyện, ta không biết nên nói với sư phụ hắn như thế nào!

Nếu hai hạt giống bảo bối tiên chết yểu, một trăm năm tiền thưởng của ta cũng xong đời!"

Trên trán Lưu Nhạn Nhi xuất hiện mấy vệt đen, mặc dù biết Tửu sư thúc có chút khẩu thị tâm phi, đáy lòng rất quan tâm bọn họ, nhưng luôn cảm thấy Tửu sư thúc nàng...

Quả thật càng để ý tiền thưởng của mình hơn...

Đột nhiên, trong đại trận thổi lên một cơn gió nhẹ nhàn nhạt, tiếng thở dài vang lên tứ phía.

Tiếp theo đó, một giọng nói già nua không hề có chút gợn sóng:

"Tiểu Cửu, ngươi có biết tội của ngươi không?"

Tửu Cửu không nhịn được run lập cập, khép chân thành hình chữ Y nhỏ giọng đáp lại: "Sư, sư phụ?"

Lưu Nhạn Nhi cũng cả kinh, kinh ngạc nói: "Vong Tình thượng nhân đích thân đến tìm chúng ta sao?"

Sương trắng đang bao quanh bắt đầu rút lui nhanh chóng, cuối cùng tiên thức, linh thức của ba người cũng coi như thoát khỏi khốn trận, kéo dài ra bốn phương tám hướng không hề có chút trở ngại...

Cũng đúng vào lúc này, hai thân ảnh từ đằng xa bay tới, đập vào mắt Tửu Cửu.

Đó chính là hai lão giả tóc hoa râm, toàn thân mặc đồ màu đen, tu vi đều là Nguyên Tiên, lúc này tất cả đều trọng thương hôn mê, trên người mỗi người đều có một ấn chưởng lõm xuống.

Vương Kỳ kích động hô: "Tửu sư thúc, chính là hai người bọn họ! Chính bọn họ đã tập kích ta và Nhạn Nhi sư tỷ!"

Tửu Cửu lập tức lại không chần chờ, hai chân hơi cong lại, trực tiếp quỳ trên mặt đất, trán chạm đất, tràn đầy chán nản nói:

"Sư phụ,

Đệ tử bị người khác mưu hại, có ba tiểu bối trẻ tuổi đã mất liên lạc.

Đệ tử cam tâm tình nguyện tiếp nhận tất cả trách phạt, nhưng cầu xin sư phụ nhanh chóng tìm kiếm tung tích của ba người bọn họ, xem có người nào còn sống không?"

Đúng lúc này, sương trắng quanh mình đã biến mất, mấy thân ảnh ở phía xa hiện thân.

Thân ảnh đứng đầu kia cao không quá năm thước, nhìn thấy Tửu Cửu quỳ ở đó thật tình như thế, cũng không khỏi có chút xấu hổ, không nhịn được cúi đầu ho khan, cười nói:

"Sư phụ ta không đến, là ta, khụ, ta chính người túc trí đa mưu vừa anh tuấn tiêu sái ... Ngũ sư huynh của muội..."

"Hả?"

Có sát khí!

Bóng dáng thấp bé đó lập tức run rẩy, đang muốn tiếp tục cứu vãn, tiểu sư muội mặc áo gai ở phía xa xa kia đã đột nhiên dậm chân, bay tới đây!

Tốc độ nhanh như mũi tên Thần cung bắn ra, mang theo từng tiếng nổ tung!