Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 19



Ven vùng Đông Hải, ở một nơi trên bờ cát, mấy trăm tên đệ tử đang tiến hành đại chiến kịch liệt với những yêu tôm đang liên tục lao ra từ trong nước biển.

Một góc chiến trường, mấy tên tiểu đệ tử Luyện Khí cảnh đang trốn sau một chỗ đá ngầm, niệm đọc chú pháp, thúc lên Pháp khí, gấp rút tiếp viện mấy sư huynh sư tỷ đang xung phong ở phía trước, nhưng ánh mắt của bọn hắn đều bị thu hút bởi bóng người xinh xắn đứng cách đó không xa.

Chỉ thấy trong tay Lam Linh Nga cầm hai bình sứ, rắc ra một chút hạt bụi về phía trước, sau đó trong miệng nhỏ nhắn thổi ra một hơi Linh khí, trong nháy mắt những hạt bụi này bay tới mười mấy yêu tôm.

Những yêu tôm này vốn không hề thông minh, ngay lập tức biến thành tôm chân mềm, từng con tê liệt ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép, hai mắt xoay loạn...

Linh Nga nhấc theo môt cây đoản kiếm bay lơ lửng ra bên ngoài, bổ từng con, ra tay vô cùng chuẩn xác, trực tiếp đâm rách Yêu hồn này, nhưng động tác lại vô cùng Tiên khí.

Rất nhanh, nàng đã quay người bay trở về vị trí mình vừa đứng, đợi đợt hải triều tiếp theo tiến đến, hoàn toàn không biết chính mình đã thành đối tượng quan sát của không ít đệ tử đồng môn.

“Sư huynh luyện chế những độc phấn này quả thực dùng rất tốt.

Cũng không biết bây giờ sư huynh có được bình an không, Bắc Câu lô châu nguy hiểm như vậy, nghe nói một côn trùng ở đó cũng có thể lấy mạng Tiên nhân.

Aizz... Sư huynh thôi luôn bảo người ta thận trọng một chút, vậy mà chính mình lại cứ khăng khăng đi mạo hiểm.

Còn không dẫn theo tiểu sư muội cơ trí dũng cảm của huynh ấy nữa!'

Linh Nga càng nghĩ càng giận, đột nhiên phía trước xuất hiện một bóng dáng...

"Linh Nga sư muội cẩn thận!"

"Mau tránh ra!"

Đột nhiên, bên tai truyền đến mấy tiếng la sốt ruột, Linh Nga theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn thấy bảy tám yêu tôm đã vọt lên trước mặt mình, hơn mười thanh đại kiềm đao sáng loáng đang bổ xuống đầu mình!

Mặt đất vẫn còn một cái hố, những yêu tôm này là từ dưới đất đánh lén lên!

Trong điện quang hỏa thạch, Linh Nga thở nhẹ, tiện tay lấy bình sứ trong tay áo ném ra ngoài, giọng nói của Đại sư huynh cũng đang vang lên trong đáy lòng nàng...

“Nếu gặp phải tình huống khẩn cấp hoặc kẻ địch khó ứng phó thì hãy ném chiếc bình này.”

Bùm!

Chiếc bình sứ kia nổ tung trong bầy yêu tôm, trong đó toát ra một sương mù màu xanh, đảo mắt đã bao trùm những yêu tôm này.

Trong chớp mắt tiếp theo, từng con tôm yêu lơ lửng giữa không trung.

Gió biển thổi, những yêu tôm này lớp vỏ bên ngoài cứng cáp bỗng dưng tiêu tan, trực tiếp hóa thành bọt khí bảy màu bay đầy trời, theo gió nhẹ nhàng phiêu đãng...

Lam Linh Nga nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, nhưng sau đó liền phát hiện bầu không khí xung quanh có chút kỳ quái.

Quay đầu liếc nhìn, nhìn thấy mấy sư huynh sư tỷ đang lao về phía mình, thân hình cứng ngắc đứng cách đó không xa, sắc mặt của mỗi người đều có chút cổ quái.

"Hả?" Linh Nga nhẹ nhàng trừng mắt nhìn.

Keng, có nam đệ tử Hóa Thần cảnh rơi trường kiếm dưới chân, nhanh chóng cúi người nhặt lên.

"Linh Nga sư muội, muội cứ làm việc của mình đi."

"Chúng ta chỉ đi ngang qua... đi ngang qua thôi..."

..................

"Khí tức Tứ Cưu biến mất, đệ tử Độ Tiên môn Hóa Thần cấp chín cũng đã biến mất, việc này có chút cổ quái."

Một nơi trong rừng sâu, trong một sơn cốc bí ẩn, mấy bóng đen đang trốn trong bụi cỏ, đang truyền âm thương lượng điều gì đó.

Một người mắng: "Tám phần là đã giết được người rồi trực tiếp rời đi!

Hừ! Nhân vật như thế này, coi như thật sự không thể tin được, vẫn là thủ hạ do chính mình bồi dưỡng mới đáng tin hơn một chút!"

"Khốn Long trận đã chuẩn bị xong chưa?"

"Đã bày xong, tuyệt đối có thể bao vây Chân Tiên của Độ Tiên môn kia."

"Rất tốt, mặc dù tình huống có biến, nhưng vấn đề cũng không lớn." Người chủ trì trầm ngâm vài tiếng, "Sau đó đưa tin cho Tứ công tử, an bài một số người cố ý chặn giết Tứ công tử, thu hút Chân Tiên của Độ Tiên môn kia tới.”

Chúng ta tự mình ra tay bắt hai tên đệ tử kia vào trong khốn trận, lại thu hút tên Chân Tiên này vào trong khốn trận.

Việc có liên quan đến đại nghiệp phục quốc, Lục công chúa chính là cơ hội tốt nhất, lần này nhất định phải khống chế Lục công chúa, tiện thể cũng để cho Tứ công tử đạt được ước muốn."

Mấy bóng đen cười khẽ vài tiếng, người làm chủ làm một thủ thế nắm quyền, mấy bóng đen kia lập tức giải tán rời đi, nhanh chóng biến mất.

Nửa ngày sau, mấy tên người áo đen tập kích Nguyên Thanh và Hữu Cầm Huyền Nhã, Nguyên Thanh quyết định rất nhanh bóp nát truyền tin phù.

Tửu Cửu đang ngồi xếp bằng trên không của Vương Kỳ và Lưu Nhạn Nhi đột nhiên tinh thần chấn động, quay người phóng về hướng tây nam, Vũ Văn Lăng cũng theo phía sau nàng một tấc cũng không rời.

Tửu Cửu vừa bay đi, phía dưới liền có hơn mười mấy khí tức xông ra, có hai tên Tiên nhân trực tiếp ra tay đánh lén, đánh ngất Vương Kỳ và Lưu Nhạn Nhi rồi mang đi.

Nửa canh giờ trôi qua, Tửu Cửu lại vội vàng bay trở về, Vũ Văn Lăng thì ở trên không Nguyên Thanh và Hữu Cầm Huyền Nhã âm thầm bảo hộ.

Lúc này Tửu Cửu cũng ngửi được một chút hương vị không bình thường, nhưng chính mình lao tới quá nhanh, đợi đến khi nàng tìm được Lưu Nhạn Nhi và Vương Kỳ, bản thân cũng đã rơi vào đại trận nào đó, khắp nơi xung quanh đều sương trắng, tiên thức dò xét tứ phía đều là một mảnh trắng xóa.

Kẹp Vương Kỳ và Lưu Nhạn Nhi ở dưới xương sườn, Tửu Cửu bay loạn ở trong khốn trận, người vốn cũng không am hiểu trận pháp như nàng, rất nhanh đã phát hiện mình đã vòng lại chỗ cũ.

"Còn may, có một Tướng quân to con đi trông coi Nguyên Thanh và Huyền Nhã rồi."

Đáy lòng Tửu Cửu vừa thở phào nhẹ nhõm, muốn bình tĩnh lại cảm xúc để suy nghĩ cách phá trận, nhưng bên tai lại nổi lên tiếng của Lý Trường Thọ căn dặn lúc mới tiến vào Loạn Chướng bảo lâm:

“Tửu sư thúc, lai lịch của người này có chút khả nghi, không thể nhẹ dạ tin tưởng.”

Vậy Vũ Văn Lăng chính là...

Trong lúc nhất thời, trán của Tửu Cửu thấm ra hai giọt mồ hôi lạnh.

Chính mình vòng đi vòng lại, hình như từ lúc bắt đầu đã bị lừa rồi!

Tên Lý Trường Thọ kia sao rồi? Tu vi của hắn thấp nhất, có phải đã bị những người này hại chết rồi không?

Những người này tám phần chính là hướng về phía Huyền Nhã và Nguyên Thanh, tại sao lúc trước chính mình lại không phát hiện ra chứ?

Tửu Cửu không chịu được chửi ầm lên: "Bọn đạo chích các ngươi, có bản lĩnh thì bước ra đây đại chiến ba trăm hiệp với bản tiên! Dùng những mánh khóe quỷ mị này được tính là Luyện Khí sĩ gì!"

Nhưng mà, trong phạm vi đại trận chỉ có từng bầy độc trùng, cùng với mấy con độc thú lạc đường, hoàn toàn không hề có một chút đáp lại.

"Ây ya!"

Tửu Cửu ném hai người đang hôn mê xuống đất, đứng đó dậm chân, ở một khu vực nào đó, sợi vải của áo gai ngắn trên người, trong lúc nhất thời tràn ngập nguy hiểm, áp lực tăng lên gấp bội.

"Thật là trận pháp gì mà phiền chết đi được!"

...

“Tiên Giải thảo... Thứ này thật đúng là khó tìm.”

Tiến vào Bắc Câu Lô Châu ngày thứ mười hai, đi ra sau Loạn Chướng bảo lâm, Lý Trường Thọ lại hướng về phía tây bắc xuất phát hơn một ngàn sáu trăm dặm, “Đúng hạn” đi tới khu vực đã được đánh dấu trên bản đồ.

Phạm vi của khu vực này đại khái là hơn ba trăm dặm, có đồi núi, đầm lầy, dãy núi với địa hình được cấu tạo phức tạp, bởi vì hơi đi sâu vào Bắc Câu Lô Châu, độc thú độc trùng sẽ hung mãnh hơn rất nhiều so với bên ngoài.

Lý Trường Thọ vẫn luôn bảo trì tính cảnh giác, cẩn thận từng li từng tí tìm kiếm cây “độc thảo” mà mình muốn, nhưng tìm kiếm sáu ngày liên tục, các loại độc thảo, Linh dược đã hái không ít, nhưng mình “mục tiêu chủ yếu” mà mạo hiểm đến đây Bắc Câu Lô Châu này, vẫn không có một chút tăm hơi.

Buổi chiều ngày hôm đó, bỗng dưng gặp một trận “Mưa độc”, nước mưa từ trên cao rơi xuống đều là loại kịch độc.

Lý Trường Thọ không dám tùy tiện hành động, tìm một vách núi ở gần đó, chui vào một hang động trên vách đá dựng đứng, linh thức dò xét khắp nơi trên vách núi, đợi đến khi mưa tạnh sẽ tiếp tục tìm thảo dược.

Sáu ngày tiếp theo, hắn đã sắp lục soát xong khu vực này, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của Tiên Giải thảo.

“Tiên Giải thảo ơi Tiên Giải thảo, sao ngươi lại chơi trốn tìm như thế, để cho mọi người vui vẻ gặp mặt không tốt sao?”

Lý Trường Thọ ngáp một cái, ngồi xếp bằng ở trong động, điều chỉnh trạng thái của mình đến mức tốt nhất.

Hắn đã đọc được một tin tức trên cuốn sách cổ, phát hiện khu vực này có sự sinh trưởng của Tiên Giải thảo.

Trực tiếp đến nơi này tìm, để thu hoạch được gốc dược thảo này đã đánh đổi không ít biện pháp lớn nhỏ; nếu quả thật không tìm thấy, Lý Trường Thọ quyết định trên đường trở về, sẽ đi tới thôn trấn thử đó thử vận may trước đã.