Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 18: Phản sát (2)



Mặt đất màu xám trắng ở phía trước xuất hiện một chút nếp gãy, Lý Trường Thọ thi triển độn thổ một lần nữa, nhưng sau đó thân hình không tiến vào trong lòng đất, mà bàn tay phải đã phát ra một ánh sáng mãnh liệt...

Người đuổi theo Lý Trường Thọ nhướng mày, hừ lạnh, cảm nhận được trong lòng đất có khí tức đang nhanh chóng xuyên qua kia, một lần nữa chuyển phương hướng, gia tăng tốc độ nhanh chóng đuổi theo.

Một lát sau, Lý Trường Thọ chui ra từ trong một bụi độc thảo thân hình chấn động, đánh bay những thổ nhưỡng có độc tính và mấy con độc trùng ở trên người, đưa tay muốn đổi mấy lá bùa tránh khí của mình, sau đó muốn phi nhanh lần nữa.

Đúng vào lúc này, bên người đột nhiên xuất hiện tiếng kiếm rít!

Một vệt hàn quang con nhanh hơn tiếng kiếm này rít ba phần, trực tiếp chém về phía cổ của Lý Trường Thọ!

Lý Trường Thọ bỗng nhiên quay người, nhưng không kịp làm đáp trả gì, cổ đã bị Pháp khí trường đao dài mảnh chém trúng, đầu trực tiếp rơi xuống phía sau!

Một làn khói bụi nhẹ nhàng vặn vẹo, Luyện Khí Sĩ đầu đội mũ rộng vành, người mặc áo xám đang đứng phía sau Lý Trường Thọ, tấm màng trước mũ rộng vành bay lên, lộ ra khóe miệng đang nở nụ cười lạnh.

"Quả nhiên chỉ là Hóa Thần cảnh, không hề tốn chút công sức để... giết ngươi!"

Lời nói của hắn đột nhiên dừng lại, đột nhiên cúi đầu nhìn dưới chân mình.

'Lý Trường Thọ' bị chém đứt đầu lại đưa tay nắm lấy mắt cá chân của hắn!

Phản ứng của 'Thích khách' này rất nhanh chóng, lập tức lùi về sau, nhưng trước mắt đột nhiên hoa mắt, sức lực toàn thân giống như bị rút sạch, pháp lực của bản thân, khí tức ngày càng trở nên lười biếng, hoàn toàn không thể nào vận chuyển được!

Vào giờ khắc này, tên thích khách này nhìn thấy, trên đai lưng thi thể đang bắt nắm mắt cá chân mình có một bình nhỏ được mở ra...

Trúng kế rồi!

Người này ra sức cắn đầu lưỡi mình, muốn mượn điều này để thanh tỉnh, thế nhưng lúc này lại không có sức để cắn chót lưỡi, trước mắt ngày càng mê man!

Tự nghiên mê dược: Nhuyễn Tiên Tán.

Chính lúc này, một đạo lưu quang bay đến trên đỉnh đầu thích khách, kia lại là một ô giấy khảm đầy các loại Linh thạch, bộ dạng có chút cổ quái.

Ô giấy chỉ nhẹ nhàng xoay chuyển, Linh thạch khảm nạm trên đó bay tán loạn, một trận pháp ngăn cách với đường kính 15 trượng đột nhiên xuất hiện, lấy bảo ô làm trận cơ, trong nháy mắt ngăn cách nơi này với bên ngoài!

Tự nghiên pháp bảo: Đổi Thiên Bảo ô.

Thân hình Lý Trường Thọ từ từ chui ra từ mặt đất chui ra, tay phải giơ lên, 3 người giấy lớn lên theo gió, tất cả đều hóa thành bộ dạng của Lý Trường Thọ nhào về phía trước.

Đạo môn thuật pháp: Cắt giấy thành người.

Người giấy vẫn chưa vọt tới trước mặt thích khách, tay trái Lý Trường Thọ đã nâng lên một nỏ ngắn thanh đồng, không hề do dự nhắm bắn, một mũi tên gỗ được bắn ra, xuyên chuẩn xác vào mi tâm của thích khách!

Mũ rộng vành bị hất lên, lộ ra một khuôn mặt có chút dữ tợn gầy gò;

Đoản tiễn đâm sâu vào trán của thích khách, làm cho ánh sáng trong đôi mắt nhanh chóng biến mất.

"Ngươi..."

Tên thích khách phát ra tiếng gào thét trong những giây phút cuối cùng, nhưng vẫn cực kỳ yếu đuối; miệng hắn vừa mở ra, ba người giấy phân thân đã vọt tới ——

Người giấy đầu tiên lấy ra ba cây đinh dài, trực tiếp đâm vào ba vùng đan điền thượng trung hạ của thích khách, khóa ba hồn, định bảy phách!

Người giấy thứ hai thì hai tay liên tục kết ấn, há miệng phun ra một ngọn lửa màu trắng nhạt, ngọn lửa này đã hoàn toàn bao trùm thân hình của thích khách; nhục thân của thích khách bị ngọn lửa màu trắng này trực tiếp thiêu đốt, giống như người tuyết gặp phải nước sôi không ngừng cuồn cuộn, nhanh chóng tan rã.

Thậm chí, tên gia hỏa này không thể phát ra một chút tiếng kêu thảm thiết...

Trong miệng người giấy thứ ba thì nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, dùng trấn hồn diệt quỷ chú pháp, trước người ngưng ra từng làn sóng, trong nháy mắt đánh tan hư ảnh xuất hiện trong ngọn lửa màu trắng!

Đến lúc này, thích khách này đã hồn phi phách tán, chỉ còn một nắm thân thể tàn phế bị ngọn lửa màu trắng nuốt chửng.

Lý Trường Thọ vẫn chưa yên lòng, ném ra một bảo châu to bằng ngón cái, bảo châu nhẹ nhàng xoay tròn, một chút ánh sáng màu xanh nhạt yếu ớt bị nó thu nạp, không cho đối phương lưu lại một tia tàn hồn.

Cầm nỏ ngắn thanh đồng bước lên mấy bước, Lý Trường Thọ hơi cẩn thận nắm chặt bảo châu; lúc này ngọn lửa màu trắng đã tắt, mặt đất chỉ còn một nắm tro cốt đã cháy đen, một nửa lưỡi kiếm và một chiếc nhẫn nho nhỏ.

Vào lúc này ba người giấy phân thân đang cùng nhau ngồi xếp bằng, trong miệng bắt đầu đọc kinh văn với tốc độ nhanh.

Một người giấy đọc đạo môn độ nhân kinh, một người giấy đọc vãng sinh chú của Tây Phương giáo được lưu truyền rộng rãi, một người giấy đọc đạo môn 'Tiêu tai cầu phúc chú'.

Lý Trường Thọ tiện tay thu hút chiếc nhẫn ngọc thạch kia vào lòng bàn tay, vẫn chưa sốt ruột loại bỏ cấm chế ở trên đó, chỉ dùng pháp lực bao bọc tầng tầng, ném tới bốn số thiên tự của đồ dự bị bản thân trong trữ vật Pháp khí.

Sau đó, hắn nhìn chằm chằm bảo châu mấy lần, khuôn mặt lộ ra vẻ sáng tỏ, vòng qua bên cạnh ba người giấy bên cạnh, bắt đầu thi triển pháp độn thổ.

Đợi ba người giấy này nhanh chóng đọc xong kinh văn của từng người, đúng lúc mặt đất xuất hiện gợn sóng lăn tăn, Lý Trường Thọ vung tay áo dài lên, nắm tro tàn mà thích khách để lại kia theo gió tung bay.

Ba người giấy vươn người nhảy lên, ở giữa không trung hóa thành ba trang giấy to bằng lòng bàn tay, bay trở về ống tay áo của Lý Trường Thọ.

Thu ô, từng Linh thạch trở về mặt ô, trong nháy mắt đại trận đã tan biến.

Tay trái Lý Trường Thọ nổi lên cùng kiếm chỉ, một vệt kiếm khí tuôn ra, xuyên thấu sương độc phía trên, đánh chuẩn xác vào một con bọ cánh cứng màu đen, con bọ cánh cứng này lập tức bị nổ tung...

Động tác này quả thực làm liền một mạch, giống như lúc trước đã diễn luyện qua vô số lần.

Lý Trường Thọ lại quay đầu liếc nhìn mặt đất đã khôi phục như thường, đối với người giấy không còn đầu kia điểm nhẹ lên, mảnh giấy này trực tiếp bốc cháy, không để lại một chút vết tích.

Một bước phóng ra, thân hình Lý Trường Thọ lại chui vào mặt đất, lặng lẽ biến mất không còn bóng dáng.

Aizz, luyện chế một người giấy cũng rất tốn kém sức lực...

Chỉ có điều có tên gia hỏa này làm 'Vốn liếng' đền bù, coi như tổng thể cũng không lỗ.

Trong tàn hồn mà Lý Trường Thọ đã thu vào bảo châu có thể nhìn thấy rất nhiều mảnh ký ức, cũng thuận thế hiểu được mục đích của nhóm người này cùng toàn bộ bố cục hành trình.

Thích khách đã đánh lén mình có tên là 'Thứ Cưu', tu vi thuộc về đạo cảnh cấp hai, được người khác dùng Linh thạch thuê tới đây, là Luyện Khí sĩ chuyên làm những công việc bẩn thỉu.

Sở dĩ đến đánh lén mình là vì trên người mình phù truyền tin, muốn thông qua phù truyền tin để điệu hổ ly sơn, dụ dỗ Tửu Cửu sư thúc tới đây.

Chỉ cần Tửu Cửu sư thúc chạy đến bên hắn, nhóm người này sẽ lập tức ra tay với đám người Lưu Nhạn Nhi và Vương Kỳ, lại dùng bọn họ làm mồi dụ, thu hút Tửu sư thúc tới đó khốn đốn một trận... Mà mục tiêu thật sự của bọn họ chính là Lục công chúa nước gì đó ——

Hữu Cầm Huyền Nhã.

Nhưng nhóm người này cũng không phải vì giết Hữu Cầm Huyền Nhã, mà bố trí quanh co như vậy, giống như là vì đạt được mục đích bẩn thỉu nào đó.

Từ trong mảnh vỡ ký ức của 'Thích khách' lấy được tin tức phán đoán, kẻ chủ mưu ở phía sau hình như chính là đồng môn sư đệ Nguyên Thanh, hoặc là một thế lực thế tục nào đó ở phía sau Nguyên Thanh.

Khóe miệng Lý Trường Thọ cong lên, đáy lòng thầm phỉ nhổ: “Quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, hơn nửa nam nhân ấm áp đều là giả tạo.”

Nhưng những điều này cũng không có liên quan gì đến hắn.

Đối phương hao phí tâm tư muốn làm cho Tửu sư thúc khốn đốn một trận, hiển nhiên là không dám giao thủ chính diện với Tửu sư thúc, vì vậy Lý Trường Thọ cũng không cần lo lắng cho an nguy của một vị cao nhân Chân Tiên cảnh...

Gió khẽ thổi qua, độc chướng trở về, mảnh đất trống này lại khôi phục yên tĩnh một lần nữa, độc thảo khẽ lắc lư, ngoại trừ một đống nhỏ độc thảo bị cháy thành tro tàn thì không còn lưu lại một chút vết tích nào nữa.

Cho dù ai cũng sẽ không nghĩ đến, một giây trước, nơi này đã từng bộc phát một 'cuộc chiến sinh tử' kịch liệt.

Một lát sau, nơi này chỉ còn cơn gió nhẹ nhàng huyên náo, giống như đang khẽ ngâm nga một làn điệu nào đó...

“Giết người trong thời gian một chén trà, còn thiêu đốt tro cốt của ngươi!'