Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 143: Đạt được ước muốn, Tửu Nương phá quan (2)



Đẩy ra cửa gỗ, lúc này mật thất bị bày đầy.

Ba mươi hai ô vuông thả ngọc chất, tinh tế sắp thành hàng, trong mỗi cái ô vuông là 'Mủ nhựa cây' đã ngưng kết thành màu trắng.

Đây là 'giấy' dùng cho Cắt giấy Thành người thần thông;

Những mủ nhựa cây cũng đi qua mấy chục loại trình tự làm việc xử lý, vừa giữ lại khí tức sinh linh lại vừa có thể chứa đựng pháp lực, tiên lực.

Lúc chế tác người giấy, nhìn như là Lý Trường Thọ chỉ cầm một trang giấy dùng tay cắt tùy tiện, trên thực tế bản thân 'giấy' này dã coi như là một pháp bảo nào đó rồi;

Điều này sẽ dẫn đến mấy khỏa linh thụ lão trước đây mới chuyển đến rõ ràng gầy đi rất nhiều...

"Hiện tại cũng phải bắt đầu duy trì giấy;

Giấy đạo nhân pháp còn bất ổn dùng nhiều giấy cũng thật lãng phí."

Vừa nghĩ tới tiếp theo mình có thể tiếp xúc với một đống cấm chế trận pháp cao cấp, pháp bảo cao cấp để, tiệp tục hoàn thiện giấy đạo nhân thân ngoại hóa thân pháp, Lý Trường Thọ lại nhịn không được cười khẽ một tiếng...

Người gặp việc vui tinh thần sẽ thoải mái, mặt mày hớn hở phúc vận tới.

Nhưng mà Lý Trường Thọ rất nhanh đã áp chế phần vui vẻ này lại.

Căn cứ vào kinh nghiệm kiếp trước của hắn, càng lúc vui vẻ thì càng dễ có cái tai họa từ trên trời giáng xuống.

Chẳng hạn như kiếp trước lúc hắn tốt nghiệp đại học từng có cái bạn gái tình cảm ổn định.

Lúc ấy trong nhà cho một khoản vốn gây dựng sự nghiệp, Lý Trường Thọ liền vui vẻ bắt đầu mưu tính cho tương lai, muốn tình cảm và sự nghiệp cùng bội thu...

Nhưng mà...

Trước nửa phút hắn định nói ra kế hoạch thì bạn gái hắn lại nói lời chia tay, chính thức trở thành bạn gái cũ.

Đây chính là lúc khắc họa tốt nhất câu vui quá hóa buồn.

Thu lại tâm tình, hắn bắt đầu ra tay xử lý bảo tài.

Trong nửa năm, Lý Trường Thọ đều bận rộn ở trong mật thất, chuyên tâm luyện chế trận cơ, mở rộng đại trận bên trong núi Tiểu Quỳnh.

Cái kia đeo ở bên ngoài đan phòng, dùng Trắc Cảm thạch làm thành 'Chuông gió', hai tháng không ngừng có quang mang lấp lóe.

Một nhóm Luyện Khí sĩ đảo Kim Ngao gây nên phong ba, dần dần lắng xuống ở trong môn.

Lý Trường Thọ lại đợi nửa năm, mới từ trong mật thất đi ra, đổi lại một thân trường bào sạch sẽ, cưỡi mây bay ở độ cao thích hợp đi về phía điện Đạo Tạng sau núi Phá Thiên.

Đạo Tạng là thế nào?

Đạo thừa cất giấu chính là Đạo Tạng.

Điển tịch ở đây chỉ có một phần nhỏ là do tiên nhân Độ Tiên môn sáng tạo ra, phần lớn đều là vật từ bên ngoài vào.

Độ Tiên môn lịch đại Thiên Tiên, Chân Tiên ra ngoài du lịch được một ít công pháp, điển tích, tạp vật vô dụng đều đặt ở trong điện Đạo Tàng.

Một ít điển tích giá trị tương đối cao hoặc bản sao công pháp cao thâm thì sẽ được thu vào trong nội điện.

Quy mô điện Đạo Tạng khá lớn, bên ngoài điện có thể tiếp nhận hơn nghìn người, khắp nơi đều là điển tích, thuật pháp kệ sách.

Trong mấy chỗ xó xỉnh còn có 'Đống đồ lộn xộn tích lũy lâu năm không được ai xử lý.

Đừng xem thường những đống đồ lộn xộn này.

Cái này thật ra chính là gốc gác của Độ Tiên môn!

Lý Trường Thọ xem từng xem trong đống này, từ trong đống lộn xộn không biết đã bao nhiêu năm tìm được bí lục rách nát của Vu tộc, ở trong một tấm da thú, tìm được 'Mảnh vải bố nhuốm máu'.

Lúc ấy hắn cũng không phải là đến đây bên ngoài điện để làm những thứ này mà là xui xẻo nhận việc quét rọn ở trong điện Bách Phàm.

Dùng thời gian mấy năm để tìm kiếm cẩn thận.

Vì vậy còn được điện Bách Phàm khen ngợi, mấy năm liền vẫn luôn cho hắn gấp đôi nguyệt cung...

Bây giờ Lý Trường Thọ không cần phải đi lật lại những đống đồ lộn xộn này.

Đều đã tìm khắp rồi, một chút vật hữu dụng cũng bị mất!

Đáng tiếc chính là ở bên trong tìm thấy cái thanh đao khắc kia còn xót lại một ít công đức cũng đã bị hủy trong lúc thành tiên kiếp...

Nhưng hắn thông qua một cái da thú sách tàn khác tìm ra 'Tả Kinh Thành Pháp' thần thông, mà thành tiên kiếp không thể hủy được.

Lúc này ngoại điện của điện Đạo Tàng cũng có vài chục đệ tử;

Có ý tứ hơn chính là hơn mười người đang tụ lại vên cạnh mấy cái giá sách cất giữ độn pháp, tham khảo ngũ hành độn pháp và thiên môn độn thuật vốn không có ai dòm ngó đến...

Lý Trường Thọ cũng không nhìn nữa, cúi đầu đi tới chỗ sâu nhất điện ngoài, tìm được hai phiến cửa lớn khảm nạm trong vách đá, tản ra hào quang nhỏ yếu ớt...

Dạ quang pháp châu tản ra ánh sáng nhu hòa, một vị trưởng lão đang ngồi ở trên đệm cói trước cửa nhắm mắt dưỡng thần.

Vị trưởng lão này đầu không tính là quá cao, khuôn mặt gầy gò, tóc dài xám trắng, trên mặt không có bất kỳ nếp nhăn nào lại làm cho người ta có một loại cảm giác già nua.

[ Kỳ Linh trưởng lão, cao thủ trong môn phái, tu vi không rõ, thường xuyên trấn thủ trong điện Đào Tạng, rất ít ra ngoài, theo hầu không rõ. ]

Liên quan tới danh hiệu của vị trưởng lão này, Lý Trường Thọ cũng nghe được từ trong miệng của Tửu Cửu sư thúc trong lần đi Bắc Châu kia.

Hai tay nâng tiểu kiếm màu trắng bạc, Lý Trường Thọ khom người về phía trước, nói: "Đệ tử muốn vào trong tham khảo điển tịch của môn phái."

Kỳ Linh trưởng lão từ từ mở mắt ra, cặp mắt màu xám không có một chút dao động, chỉ là đưa mắt nhìn tiểu kiếm trong tay Lý Trường Thọ một cái cũng không nhìn Lý Trường Thọ.

"Đi vào đi."

"Vâng."

Bên trong có tiếng ma sát nhỏ, cửa lớn nội điện Đạo Tạng từ từ mở ra một khe hở, Lý Trường Thọ đi vào trong lách mình biến mất không thấy nữa.

Cuối cùng...

Trà trộn vào đến rồi...

...

Bên này Lý Trường Thọ mới vừa vào nội điện Đạo Tạng, một bên khác của núi Phá Thiên, chỗ cư trú ghi chữ Tửu Cửu.

Chợt nghe thấy tiếng sét đánh nổ vang, trong một tòa lầu các lôi quang lấp lóe, bên ngoài trận pháp trong nháy mắt bị tách ra, một bóng hình thon thả xinh đẹp từ từ bay lên không trung.

Mấy tên đệ tử tạp dịch bận bịu mãi không hết việc cùng ngâng đầu lên, người nào người nấy ánh mắt đều lộ ra mấy phần tán thưởng.

Nữ tiên lơ lửng giữa không trung, quanh người không ngừng có tiên quang lấp lánh, chiếu vào khuôn mặt của nàng trở nên linh động động lòng người.

Mái tóc theo gió phấp phới, áo gai ngắn tay vẫn kéo căng như cũ, làn váy ngắn nhẹ nhàng đong đưa, chân ngọc để trần mũi chân dò xuống...

Rất nhanh nàng mở ra cặp mắt thanh thuần không một hạt bụi, khóe miệng lộ ra nụ cười có mấy phần tự tin.

Chân Tiên cảnh, đại hậu kỳ!

Một lần đã vượt qua Ngũ sư huynh và Lục sư tỷ!

Lần này không nghĩ tới lại tiến cảnh lớn như vậy! Vẫn luôn ở trong trạng thái ngộ đạo, bất tri bất giác đã qua lâu như vậy!

Bóp eo một lát, đắc ý một trận, cũng làm ta nhịn gần chết!

Ha ha hắc hắc, Ngũ sư huynh đâu?

Tiểu Thọ Thọ đâu?

Không có ai nghênh đón ta xuất quan sao?

Tửu Cửu thuận tay sờ bên hông của mình, cầm tiểu hồ lô.

Chính là lần này ta bế quan có bay vọt mạnh, sư phụ cũng nhất định phải khen ta vài câu...

"Ách!"

Tửu Cửu cúi đầu nhìn hồ lô rượu yêu mến của mình, nhẹ nhàng quơ quơ bên trong lại không có một chút tiếng nước nào.

Nguy rồi!

Trước khi mình bế quan có nâng cốc uống cạn sạch, mời tìm về được cảm giác đột pháp bình cảnh, tiến vào cảnh giới ngộ đạo!

Tê ——

Hít sâu một hơi, Tửu Cửu cũng không để ý đến tạo hình, vội vàng trờ về lầu các của mình, bên trong lập tức truyền tới một trận tiếng lục lọi...

Đáng ghét, mình làm sao có thể lưu hàng!

Có rượu căn bản không chứa được nha!

"Ngũ sư huynh!

Nhanh cứu mạng!"

Tửu Cửu xông ra khỏi lầu các, vội vội vàng vàng chạy tới Tửu Ô lầu các, nhưng xa xa chỉ thấy xung quanh Tửu Ô lầu các triển khai toàn bộ đại trận, trước cửa còn treo một tấm gỗ 'Có việc ra ngoài'.

"Ôi chao!

Tiểu Thọ Thọ! Có thể ứng trước tiền công hay không!"

Tửu Cửu vội vàng làm hồ hô lớn, ôm hồ lô lớn phóng lên trời sau đó phòng thẳng về phía núi Tiểu Quỳnh.

Ngự không tốc độ nhanh như hư quang huyễn ảnh (vô cùng nhanh), hù dọa mấy cái đồng môn đi ngang qua...

Một lát sau, núi Tiểu Quỳnh.

Linh Nga đang yên lặng tu hành thì đột nhiên nghe thấy ngoài nhà cỏ có tiếng vật nặng đập xuống.

Linh Nga lập tức sỉnh ra cảnh giác, linh thức hướng phía ngoài dò xét, tay cầm lấy mấy cái bình sứ.

Nhưng mà nàng vừa định đứng dậy xem xét thì phát hiện trận pháp ngoài nhà cỏ của mình bị người cưỡng ép xông phá.

Một cái bóng xám vọt thẳng vào trong phòng, dừng bước, ngã sấp trên mặt đất dọa Linh Nga thiếu chút liền cầm bình sứ trong tay ném ra.

Không đúng, cái kích thước đáng giận này còn co dãn kinh người có thể làm thân thể bắn ngược trở lại...

"Tiểu sư thúc?

Người làm sao vậy!"

Linh Nga vội vàng tiến lên phía trước có chút lo lắng la lên.

Tửu Cửu toàn thân vô lực nằm rạp trên mặt đất, từ từ quay đầu lại, lộ ra một khuôn mặt... Chán nản giống như phàm nhân sắp chết khát trong sa mạc...

Làm Linh Nga tay chân luống cuống.

"Tiểu sư thúc người đừng dọa ta! Sư huynh ta vừa đi núi Phá Thiên!"

"Nhanh..."

Tửu Cửu run rẩy bờ môi, vươn tay nhỏ hi vọng đối với Linh Nga.

Giống như phun ra một hơi cuối cùng, dòng chút lực cuối cùng, nói ra một chữ...

"Rượu..."