Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 127: Yên tâm, lần này tuyệt đối không đánh được (1)



"Tề Nguyên sư điệt có chuyện gì phải đi ra ngoài sao?"

Lại vào ngày trời trong gió mát, Tề Nguyên lão đạo mặc trường bào, tay cầm phất trần, từ Tiểu Quỳnh phong bay ra ngoài sơn môn.

Tên Nguyên lão đạo nghe thấy tiên nhân canh giữ sơn môn hỏi câu hỏi này, sau khi hành lễ đã đáp lại:

"Đi ra ngoài dạo một vòng, cũng không phải chuyện đại sự gì, gần đây trong lòng luôn có chút bồn chồn."

"Được rồi."

Thủ vệ lão Chân Tiên vẫn không hỏi nhiều, khuôn mặt hiền lành nở nụ cười sau đó mở cửa sơn môn, để Tề Nguyên cưỡi mây bay ra ngoài núi.

Bởi vì chuyện binh giải Trọc Tiên, bây giờ Tề Nguyên cũng có chút “danh tiếng” ở trong núi.

Chỉ có điều thanh danh này có khi cũng không dễ lọt tai, thỉnh thoảng cũng có người lấy việc này ra cười đùa chế nhạo.

Lý Trường Thọ luyện chế xong những đan dược này, lại đợi bốn tháng, sư phụ mới kết thúc lần bế quan này để ra ngoài tản bộ.

Hắn và sư phụ bàn bạc một phen, lần này bảo sư phụ ở bên ngoài lâu thêm mấy ngày, để cho giấy đạo nhân có nhiều thời gian hành động.

Sau đó, Lý Trường Thọ lại căn dặn đi căn dặn lại, bảo sư phụ không nên rời khỏi sơn môn quá xa...

Vì để cho sư phụ có thể giấu kín tung tích, Lý Trường Thọ đã dâng tặng « Quy Tức Bình Khí quyết » bản thứ hai cho sư phụ, để tránh sư phụ trong lúc chờ đợi hắn trở về bị người để mắt tới rồi tính kế.

Bản thể Lý Trường Thọ vẫn ở trong sơn môn, ngộ nhỡ bên sư phụ có chuyện gì, hắn cũng có thể sinh cảm ứng chạy đến cứu viện.

Trước đây Lý Trường Thọ đã quyết định để sư phụ và tiểu sư muội có quyền hạn hiểu rõ mọi chuyện ngang nhau ở chỗ của hắn.

Tề Nguyên cất kỹ chiếc hộp, lặng lẽ bay đi.

Giấy đạo nhân hiện thân một lần nữa, rõ ràng “cồng kềnh” hơn một chút, chiếc túi vác trên vai cũng đổi thành chiếc ba lô hai vai.

Lần này, Lý Trường Thọ hóa thành bộ dáng của một lão đạo, cũng quyết định sau này sẽ lấy hình tượng lão đạo như vậy để bán đan dược.

Thi khởi độn thổ, giấy đạo nhân nhanh chóng chạy tới Lâm Hải trấn.

Nửa ngày sau, Lý Trường Thọ di dạo nửa vòng ở phía đông, mạnh mẽ bẻ con đường hành động của mình từ “dấu chấm than” thành “dấu chấm hỏi”.

Cuối cùng, hắn chui ra từ một chỗ không người trong khu rừng phía tây, cưỡi mây, đeo kiếm, bay về phía phường trấn to lớn kia.

Kiếm trên lưng, chuôi kiếm, vỏ kiếm đều đổi kiểu dáng và nhan sắc, trên vỏ kiếm mới tăng thêm cấm chế ngăn cách tiên thức dò xét.

Tất nhiên, chức năng chủ yếu sẽ không thay đổi.

Thứ này nhìn giống như thanh kiếm, nhưng trên thực tế vẫn là pháp khí thuốc mê trộn lẫn với thuốc độc, là độc phấn không màu có thể lan ra trong lúc vô hình khiến thần không biết quỷ không hay, đưa chất độc tiến vào nguyên thần phế phủ của kẻ địch, tiếp đó tăng khả năng nắm chắc chất độc giết chết Chân Tiên...

Đương nhiên bên ngoài không tìm ra được thứ này, cũng giống như La Thiên bảo ô đều thuộc về pháp bảo Lý Trường Thọ tự nghiên cứu.

Mà lần này, Lý Trường Thọ còn chuẩn bị pháp khí thứ hai cũng tương tự như vậy.

Đó là một thanh sáo, khi thổi có thể phóng độc từ trong các lỗ hổng, đâycũng chính là một tai hoạ ngầm ——

Lúc hít thở phải chú ý, nếu không thì dễ bị hút phải chất độc.

Nếu không thì ta sẽ giống như【 Cây đao này của ta có kịch độc, thấm vào sẽ chết, chạm vào cũng chết... hít 】 thật buồn cười.

Xung quanh phường trấn có bốn cửa lớn có thể ra vào đại trận ở nơi đây, cũng giống như cửa thành của những đại thành thế tục, chỉ có điều đại trận ở nơi này lưu lại cửa ra vào, chứ không phải tường thành.

Phụ trách duy trì trật tự ở nơi đây chính là đại tiên tông “Lâm Hải kiếm phái” cả Đông Thắng thần châu, dựa theo quy tắc của Hồng Hoang, phái người đứng trước cửa đại trận thu nhận “Nhập môn tài”.

Kinh phí này có thể là linh thạch, bảo tài, linh dược, chỉ cần có chút giá trị là có thể.

Phường trấn mà có quy mô như thế này thật ra cũng có thể vì tiên môn mang đến một số lượng lợi nhuận lớn; chỉ là ngày bình thường phải có một số lượng lớn cao thủ đóng quân ở đây, miễn cho có người sinh sự, không phải đại phái là không thể kinh doanh.

Độ Tiên môn cũng từng thử làm một phường trấn, nhưng bởi vì vị trí địa lý, kinh doanh bất thiện phải đợi nhân tố.

Phường trấn chỉ duy trì mấy ngàn năm liền không có tán tu thường trú, ghé thăm, Độ Tiên môn thua lỗ không ít.

Điểm ấy, Lý Trường Thọ cũng hiểu rất rõ.

Dù sao trong môn phái tu “Vô Vi kinh”, môn nhân thích thanh tĩnh vô vi, có chút tinh lực cũng sẽ dùng cho “Đạo lữ chi phong”…

Đáy lòng chế giễu sư môn nhà mình hai câu, Lý Trường Thọ bảo giấy đạo nhân hiển lộ ra tu vi Nguyên Tiên cảnh hậu kỳ, cưỡi mây đứng chờ phía sau mười mấy thân ảnh đang đứng phía trước.

Bên cạnh liên tục có người đi ra ngoài, phần lớn các thân ảnh đều là cưỡi mây tiếp đất bay lên cao.

Ra ngoài thì không cần phải nộp thuế, nhưng muốn đi vào trong phải xếp hàng nộp tài.

Lúc sắp đến lượt Lý Trường Thọ nhập môn, hắn liếc nhìn bảy tám thân ảnh đang muốn ra phường trấn...

Đây là hai tên lão đạo, ba tên đạo giả trung niên và ba thiếu niên thiếu nữ.

Bọn họ bay cao hơn những người khác một chút, lúc sắp bay ra khỏi lỗ hổng đại trận, bên cạnh có hai đôi tiên binh tuần tra của Lâm Hải trấn hộ tống, vô cùng phô trương.

Thật ra tầm mắt của Lý Trường Thọ là bị một tên thiếu niên trong đó hấp dẫn.

Trên đầ người này... có sừng thú, ngược lại phía sau... không có đuôi...

Ngao Ất?

Tại sao lại gặp phải tên tiểu long này?

Đáy lòng Lý Trường Thọ cũng một trận yên tĩnh, hắn và con tiểu long này hữu duyên hay như thế nào?

Chỉ có điều nói đi cũng phải nói lại, tại sao con tiểu long này... vẫn cùng một dáng vẻ giống như lần trước bị hắn đánh ngã, đầu cũng không lớn lên.

Đại khái thời kỳ phát dục của Long tộc phải lớn hơn rất nhiều so với Nhân tộc, tại sao đã từng ấy năm rồi hắn vẫn chưa phát dục vậy?

Bảo giấy đạo nhân thu hồi tầm mắt, đúng lúc đến lượt hắn bước lên phía trước giao nộp thuế nhập môn.

Lý Trường Thọ cầm linh thạch trong tay đưa cho một nữ tiên ở phía sau bàn.

Nữ tiên cười nói: "Nhìn đạo hữu không quen mắt, không biết có thể nói ra đạo hữu đến đây để làm gì không."

Thế là, Lý Trường Thọ báo một hư danh, nói mình tới đây để mua bán đan dược, dược thảo, đối phương làm bản ghi chép, rồi để hắn tiến vào phường trấn.

Trong quá trình này, Ngao Ất và hai thiếu nữ, đi theo phía sau năm vị Tiệt giáo Thiên Tiên kia, lướt qua phía trên giấy đạo nhân...

Tâm tình của năm vị Thiên Tiên kia không tệ, ngay lúc thương thảo kế tiếp nên trở về Kim Ngao đảo, hay tiếp tục đi tìm nhà tiên môn luận đạo uống trà.

Lý Trường Thọ nghe thấy một lão đạo trong số đó khen ngợi:

"Bây giờ Ngao Ất sư đệ đã tu đạo bao lâu rồi? Như vậy đã trở thành Nguyên Tiên, không hổ là huyết mạch Long vương, tư chất kinh người..."

Sư đệ?

Quả nhiên, Ngao Ất bái nhập môn hạ Tiệt giáo, có lẽ là bái một nhị đại cao thủ.