Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 128: Yên tâm, lần này tuyệt đối không đánh được (2)



Lúc này Ngao Ất cho Lý Trường Thọ cảm giác trầm ổn thành thục hơn rất nhiều, ánh mắt nội liễm, khuôn mặt trầm tĩnh.

Mặc dù vẫn là cơ thể thiếu niên, nhưng đã có đầy kinh nghiệm, dáng vẻ trầm ổn đã từng trải qua vận mệnh rèn luyện.

Chỉ có điều... điều này không liên quan gì đến mình.

Giấy đạo nhân cất bước đi vào Lâm Hải trấn, cưỡi mây bay thẳng đến những nơi tụ tập lầu các, thạch ốc, cửa hàng đan dược.

“Lại muốn cùng sư môn nhà mình đoạt mối làm ăn.”

Đáy lòng Lý Trường Thọ thở dài.

Cửa hàng Độ Tiên môn ở đây cũng là chủ doanh đan dược.

Chỉ có điều, cách mấy năm hắn mới đến đây mấy ngày, mặc dù nói hoặc nhiều hoặc ít sẽ ảnh hưởng việc làm ăn của sư môn nhà mình, nhưng có lẽ cũng sẽ không khiến chuyện làm ăn của sư môn trở nên đạm mới đúng.

Dù sao ta chỉ là tán hộ.

Mặc dù nói những loại này có số lượng nhiều, chất lượng cao vật đẹp giá cả lại thấp...

...

Lại nói nhóm Luyện Khí sĩ của Kim Ngao đảo, sau khi ra khỏi phường trấn, đầu tiên bay về phía tây nam, rồi đột nhiên thay đổi phương hướng, cưỡi mây bay vun vút về phía tây bắc.

Lần này ra ngoài luận đạo, nhưng thật ra là có mấy cao thủ tiên môn Đông Châu mời làm quen Thiên Tiên Kim Ngao đảo.

Kim Ngao đảo là là đạo trường tương đối nổi danh của Tiệt giáo, thường xuyên nhận được một số lời mời của Luyện Khí sĩ tiên môn ở đây, đi tới môn phái giảng đạo, luận đạo.

Vốn dĩ, chuyến đi lần này bọn họ đã ra ngoài luận đạo ba tháng, ăn nhờ ở đậu mấy nhà tiên môn Đông Thắng thần châu... Khụ, giảng kinh trò chuyện...

Chuyến này đã viên mãn rồi, cũng nên công thành trở về.

Bởi vì lần này, lúc mấy lần luận đạo, biểu hiện của Ngao Ất rất xuất sắc, nhẹ nhàng thắng mấy nhà tiên môn phái Nguyên Tiên.

Cũng bởi vì, bối phận của Ngao Ất cũng giống như năm vị Tiệt giáo Thiên Tiên này, bọn họ cũng không tiện trực tiếp ban thưởng gì.

Thế là lôi kéo Ngao Ất đến Lâm Hải trấn này, để cho Ngao Ất tự mình chọn lựa rất nhiều lễ vật.

Ngao Ất chia những lễ vật này cho hai vị thiếu nữ sư điệt ở bên cạnh, làm cho hai vị thiếu nữ này vui vẻ, mấy vị Thiên Tiên trong Kim Ngao đảo cũng có chút hưởng thụ.

Nếu như nói, Chưởng môn chi tử của đại tiên môn chính là trong nhà có mỏ.

Vị Ngao Ất này chính là Thái tử của Đông Hải Long cung, hoàn toàn chính là trong nhà có mỏ...

Đưa những lễ vật này cho đồ đệ, ngược lại lấy được sự vui vẻ của mấy vị “sư huynh”, đối với Ngao Ất mà nói cũng không có chút đau lòng.

Nếu hắn cần, hắn cầm Truyền Tín phù báo cho người nhà một tiếng, ngày mai có thể cho mỗi vị Luyện Khí sĩ trong Kim Ngao đảo một phần hậu lễ.

Rời khỏi phường trấn, một đoàn người muốn chọn tuyến đường đi Kim Ngao đảo.

Nhưng đáy lòng Ngao Ất làm sơ suy nghĩ, lại trầm ngâm vài tiếng, đột nhiên mở miệng nói một câu: "Các vị sư huynh, ta có một cái yêu cầu quá đáng."

Năm người lập tức xoay người lại, tràn đầy lo lắng nhìn Ngao Ất.

"Không có yêu cầu gì quá đáng, có yêu cầ sẽ có đáp ứng, Ngao Ất sư đệ cứ nói đi."

"Luyện Khí sĩ trong Kim Ngao đảo chúng ta tương thân tương ái, không phân chia khác biệt, một mạch liền cành, vinh nhục cùng hưởng!"

"Không sai, không chỉ Kim Ngao đảo chúng ta, trên dưới Tiệt giáo cũng giống như vậy, một người gặp nạn, bát phương đến giúp!"

Đáy lòng Ngao Ất cười một tiếng, nhưng vẻ mặt vẫn có chút ngưng trọng, thấp giọng nói: "Thật ra đáy lòng ta vẫn luôn có một... Việc khó nói."

Trong nháy mắt hai thiếu nữ ở bên cạnh nhìn lại, hai mắt sáng lấp lánh.

Trong đó có một thiếu nữ thắt hơn mười bím tóc nhỏ, khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu, chính là Hạm Chỉ lúc trước vây xem Lý Trường Thọ độ kiếp.

Trong năm vị Thiên Tiên ở phía trước, có một người cũng chính là sư phụ của Hạm Chỉ, Nguyên Trạch lão đạo.

Ngao Ất thở dài: "Tưởng tượng trong đại hội đãng yêu Đông Hải năm đó, ta chỉ có mười tuổi, phụng mệnh thay mặt Long cung tìm người luận bàn, lại thua trong tay một đệ tử Phản Hư cảnh trong Độ Tiên môn.

Việc này, đáy lòng hắn vẫn luôn có chút không bỏ xuống được.

Bây giờ ta đã độ kiếp thành tiên, mặc dù chỉ là Nguyên Tiên cảnh, nhưng thực sự muốn đi tìm người đó để so tài nữa luận đạo lần nữa."

"Chỉ có việc này sao?"

Nguyên Trạch lão đạo cười hỏi.

Vẻ mặt Ngao Ất lộ ra vẻ hổ thẹn, cúi đầu nói: "Chỉ có việc này."

"Việc này thì đơn giản." Lại có một đạo giả trung niên cười đáp lời, tiện tay chỉ điểm, cưỡi mây trắng bay về phía sơn môn Độ Tiên môn, "Đi thôi, chúng ta đi tới Độ Tiên môn một lần.

Bần đạo và đạo nhân phó môn chủ Trọng Vũ trong Đạo Tiên môn cũng rất có giao tình.

Hắn chính là Nhân giáo đạo thừa trong Độ Tiên môn, Kim Ngao đảo chúng ta cũng là Tiệt giáo đạo trường, đến đó vấn an cũng không có gì không thể?"

Mấy người khác đều hô được.

Một người cười nói: "Chúng ta có nên thông báo trước với bọn họ một tiếng? Miễn cho đến lúc đó sẽ có chuyện xấu hổ."

Nguyên Trạch lão đạo kia khoát khoát tay, "Không cần, không cần, cũng không phải đi tìm bọn hắn đấu pháp, chúng ta chỉ tới luận đạo, để người trẻ tuổi tới luận bàn một chút là được."

Một nhóm phía sau cùng, hai thiếu nữ đang nắm tay nhau nghe vậy thì liếc nhìn nhau.

Một thiếu nữ mở ra pháp khí hình lắc tay trên cổ tay ra, để cuộc trò chuyện giữa hai người không bị người bên cạnh nghe thấy.

Nàng thấp giọng nói: "Hạm Chỉ, sư phụ ngươi lại bắt đầu."

Khóe miệng Hạm Chỉ hếch lên, buồn bực nói: "Làm chút chuẩn bị đi.

Haizz, sư phụ ta quả thực có thể so với pháp khí Thiên đạo.

Trước đó khi ta độ kiếp, sư phụ đã nói một câu “Ngươi yên tâm, chắc chắn thiên kiếp của ngươi chỉ có lục đạo”, kết quả đưa tới tám lượt thiên kiếp, suýt chút nữa ta đã thân tử đạo tiêu...

Với tư chất và tích lũy của ta, theo lý thuyết mà nói cùng lắm chỉ bảy đạo mới đúng."

Một thiếu nữ khác lập tức che miệng cười khẽ, "Cũng bởi vậy mà ngươi được chỗ tốt, thăng cấp lên một đoạn nha."

"Nói đến việc này." Ánh mắt Hạm Chỉ có chút xuất thần, "Tự mình trải qua tám lượt thiên kiếp, hay xếp hạng sau tám lượt thiên kiếp mới biết thành tiên kiếp kinh khủng tới mức nào.

Thật sự không nghĩ tới, hôm đó người ở Nam Hải vượt qua chín lượt thiên kiếp là một nhân vật cỡ nào."

"Tất nhiên là đại nhân vật viễn cổ, thượng cổ trùng tu một thế."

"Có lẽ là vậy..."

Hai thiếu nữ này khẽ cười, rất nhanh chủ đề lại rơi xuống người thiếu niên Long tộc ở trước mặt.

Bộ dạng hắn thiếu niên thanh tú như vậy, làm cho thiếu nữ vui vẻ.

Nửa ngày sau, nhìn thấy tầng đại trận hộ sơn mỏng manh của Độ Tiên môn ở phía xa xa, trong lúc nhóm người Kim Ngao đảo nói cười nhẹ nhàng bay qua.

Khóe miệng Ngao Ất mỉm cười, mang theo một chút thâm ý.

...

"Hả?"

Trong khu rừng, Tề Nguyên đang suy nghĩ về « Quy Tức Bình Khí quyết » thì ngẩng đầu nhìn chân trời một chút, phát hiện nhóm người Kim Ngao đảo đang cưỡi mây bay tới đây.

Ông cảm nhận được mấy đạo uy áp của Thiên Tiên, đáy lòng cũng có chút buồn bực, không biết tại sao lại có mấy vị cao thủ đột nhiên muốn đi vào trong Độ Tiên môn của bọn họ.

"Ngược lại không có liên quan gì đến Tiểu Quỳnh phong chúng ta."

Tề Nguyên lão đạo mỉm cười, liếc nhìn Truyền Tín phù mà đại đồ đệ cho mình, cũng cảm thấy đây chỉ là mấy tên cao thủ tới đây kết bạn hỏi thăm, cho nên không nói chuyện này cho Lý Trường Thọ biết.

Tiếp tục suy nghĩ pháp môn che giấu khí tức mà đồ đệ mình đã sáng tạo.

Rất nhanh, Tề Nguyên lão đạo đã hoàn toàn thu liễm khí tức của chính mình, hứng thú bừng bừng thi triển Hóa Hình thuật, hóa thành một gốc cây.

Cảm nhận tỉ mỉ một trận...

"Ngược lại đúng là yên ổn đến bất ngờ."