Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 129: Tiên thức vừa quét qua, nửa tiếng (1)



Một trận chiến này, đối với kế hoạch dương danh lâu dài tiếp sau của mình, cực kỳ quan trọng.

Trên mây, Ngao Ất nhìn cổng Độ Tiên môn bản thân từng hướng tới, tâm cảnh lúc này, đã không còn như khi mười tuổi.

Hắn tới nơi đây, chính là để tìm Lý Trường Thọ.

Ngao Ất thậm chí không biết họ tên cụ thể của Lý Trường Thọ, cả địa vị cụ thể của Lý Trường Thọ ở trong Độ Tiên môn;

  Nhưng Ngao Ất biết, hắn hôm nay nhất định phải ở Độ Tiên môn, tìm lại thể diện tự tay làm rớt!

‘Đại bạo hoạt long’ ở trừ yêu đại hội năm đó, tuy do chính Ngao Ất biểu diễn, nhưng 'Chiến tích' lại tính vào Lý Trường Thọ;

Ngao Ất tự giác, muốn danh dương tứ hải về sau không có chỗ bẩn, mười tuổi năm đó trận kia so tài, nhất định phải đảo ngược!

Mà chính mình cũng có thể nhờ vào đó, tạo hình tượng ‘Tri si nhi hậu dũng’ (biết thẹn sau gan dạ), từ đó nhất long trùng thiên…

  Hắn, muốn làm gương cho Long tộc;

Muốn vì con cháu Long tộc, tạo nên một tấm gương, xác lập sức ảnh hưởng của mình!

Tiếp nữa, khiến Long tộc từ từ, từng bước một buông xuống tự tôn nâng cao hơn đầu, mới là đường tắt duy nhất để cứu vãn Long tộc…

Ngao Ất chậm rãi hít vào một hơi, đáy lòng suy tư sau đó nên nói như thế nào;

Năm vị 'Sư huynh' Tiệt giáo của hắn đã đến bên ngoài đại trận của Độ Tiên môn, cũng không đi vào cổng mà trực tiếp phóng khí tức.

  Luyện Khí sĩ đảo Kim Ngao, đến đập phá quán…

Khụ, đến luận đạo!

  …

  Mấy vị Luyện Khí sĩ đảo Kim Ngao bỗng nhiên tới bái phỏng, Độ Tiên môn từ trên xuống dưới, lập tức bị tiếng chuông trong môn phái làm cho kinh động.

Lúc mới đầu, tiếng chuông vang lên, phàm là Phong chủ, trưởng lão không bế quan, đều tiến đến Phá Thiên phong;

Nhưng theo sau đó, Phó Chưởng môn và mấy vị trưởng lão đều cảm thấy như vậy quá mức long trọng, mà mấy vị Luyện Khí sĩ chỉ là tới thăm bạn…

Đảo Kim Ngao nổi danh là đạo trường của Tiệt giáo trong Hồng Hoang, Độ Tiên môn mà so, hơi có vẻ vô danh, thể và lượng thì khó có thể so sánh.

  Nhưng Độ Tiên môn chung quy cũng là Nhân giáo đạo thừa, quá mức gióng trống khua chiêng đi nghênh đón mấy tên tiên nhân Tiệt giáo không nổi tiếng cho lắm, không khỏi tự hạ da mặt.

Nếu người hôm nay đến là một vị tiên thần Tiệt giáo nào đó đại danh đỉnh đỉnh, chẳng hạn như Đại đệ tử ngoại môn Tiệt giáo Triệu Công Minh thiên phú tu hành của sơn động Nga Mi, Độ Tiên môn tất muốn chúng tiên tụ tập, tự mình nghênh đón;

Nhưng mấy tên Thiên Tiên đến...

Rất nhanh, Phong chủ trưởng lão của các phong bị phái trở về hơn phân nửa, chỉ để lại hơn mười trưởng lão Thiên Tiên cảnh;

  Những trưởng lão này và Phó Chưởng môn Trọng Vũ thượng nhân cùng nhau mang mấy vị chấp sự Chân Tiên thông minh lanh trí, chiêu đãi mấy vị Luyện Khí sĩ đảo Kim Ngao đến đây.

Tửu Ô - trong mắt những trưởng lão này - chính là một 'Hậu bối' tương đối lanh trí.

Theo mệnh lệnh của trưởng lão, Tửu Ô bận trước bận sau, khi một nhóm tám người đảo Kim Ngao được mời vào chủ điện của Phá Thiên phong - 'Độ Tiên điện', liền bảo mấy tên đệ tử Phá Thiên phong dâng lên trà thơm.

Long cung nếu là khách đến, bưng trà đổ nước đều thuần một sắc Hải nữ tịnh lệ;

  Nhưng Độ Tiên môn thì dùng cách trái ngược, bưng trà đổ nước đều là nam đệ tử bộ dáng đoan chính, đạo cơ vững chãi.

Đây có lẽ, chính là chỗ khác biệt một bên thế lực và một tiên môn.

Phân chia cho khách nhân ngồi, hai bên nhìn nhau vài lần, còn chưa bắt đầu nói đã bắt đầu đỡ râu cười to...

Tửu Ô kiến thức rộng rãi, biết đây là quá trình cố định; thời gian cười càng dài, càng thể hiện mình không có địch ý.

Chính Hồng Hoang, cũng không có nhiều chuyện có thể vui đến vậy.

Ngưng cười, Phó Chưởng môn Độ Tiên môn Trọng Vũ thượng nhân mở miệng trước nói một câu: "Chúng đạo hữu đến Độ Tiên môn của ta, quả thật là khiến Độ Tiên môn ta nhà tranh thêm sáng (1)…"

(1) 蓬荜生辉: nhà tranh thêm sáng, khách đến nhà tôm, khách quý đến nhà. Biểu thị khiêm tốn.

Hai bên hàn huyên vài câu, Luyện Khí sĩ của Tiệt giáo bộc lộ ý muốn, nói là đến luận đạo với Độ Tiên môn;

Các vị trưởng lão của Độ Tiên môn ở đây đều mỉm cười, lập tức có người âm thầm đi mời mấy vị trưởng lão trong môn phái trong có tu vi cao nhất đến đây chống đỡ.

Luận đạo giảng đạo, ở trong Hồng Hoang cũng là chuyện khá thịnh hành, kỳ thật chính là việc từng người lấy ra lý giải của mình với đạo so với nhau, bình luận, trao đổi lẫn nhau một phen…

Nhưng mà, luận đạo bên này còn chưa bắt đầu, đoàn người Tiệt giáo liền đưa ra một yêu cầu, với cách nhìn của Tửu Ô thì có hơi hoang đường…

  Có vị Thiên Tiên diện mạo trung niên chậm rãi nói:

"Đại hội trừ yêu lần trước, Ngao Ất sư đệ nhà ta mới mười tuổi, bị Long vương của Long cung phái ra cao đồ tỷ thí với quý môn, kết quả bại trong tay cao đồ của quý môn.

Lần này, sư đệ nhà ta độ kiếp thành tiên, lập tức muốn luận bàn với vị cao đồ kia của quý môn, không biết có tiện hay chăng."

Nghe nói lời ấy, mấy vị trưởng lão Độ Tiên môn liếc nhau, một trưởng lão cười nói: "Tiểu bối trẻ tuổi luận bàn mà thôi, không phải chuyện lớn gì.

Chỉ là, Ngao Ất Thái tử chính là dòng dõi của Long vương, tu vi tự tiến cảnh không phải đệ tử trẻ tuổi của Nhân tộc ta có thể so được.

  Bây giờ Ngao Ất Thái tử đã thành tiên, cũng không nhất định phải so tài một vị đệ tử trẻ trong môn ta đâu nhỉ.”

Nghe vậy, Ngao Ất lập tức đứng dậy, chắp tay hành lễ với các vị trưởng lão Độ Tiên môn, nói:

"Thực không dám giấu giếm, từ lần đó về sau, đáy lòng ta liền có một khối đá nghẹn;

Sợ việc này sau này sẽ hóa thành ma chướng trở ngại tu hành, lúc này mới mặt dày đến đây, muốn so tài một lần nữa với vị cao đồ đó của Độ Tiên môn.

Khi luận bàn, ta sẽ mời mấy vị sư huynh, phong bế cảnh giới tu vi của ta."

  "Điều này..."

Mặt của mấy vị trưởng lão Độ Tiên môn lập tức lộ vẻ khó xử.

"Vốn cũng không phải là chuyện gì lớn," Phó Chưởng môn Trọng Vũ thượng nhân cười nói, "Người tới, đi gọi Huyền Nhã tới đi."

Lập tức liền có một chấp sự Chân Tiên lĩnh mệnh, quay người bước nhanh ra khỏi Độ Tiên điện, hướng về một bên khác của Phá Thiên phong mà đi.

Ngao Ất nhớ lại, tiếp tục nói: "Hôm đó luận bàn cùng ta, có lẽ không phải đệ tử là vị tên là Huyền Nhã.

  Ta hình như nghe người ta, gọi hắn là... Trường Thọ."

"Trường Thọ?"

"Ấy là đệ tử phong nào?"

Trong lúc nhất thời, Độ Tiên môn mấy vị Thiên Tiên trưởng lão đã bế quan lâu bấm ngón tay suy tính, mặt lộ vẻ nghi hoặc;

Mấy vị trưởng lão khác ngược lại là biết việc này, từng người cười không nói.

  Tửu Ô thấy thế, ý nghĩ trong lòng nhanh chóng xoay chuyển.

‘Thì ra Thái tử Long cung này đến cậy nhờ Tiệt giáo, hôm nay là tới tìm Trường Thọ sư điệt báo thù!

Trường Thọ bây giờ hẳn chỉ mới là tu vi Phản Hư cảnh bát giai, so với Ngao Ất yếu hơn không ít, thần thông của Long tộc lại khá là lợi hại.

Tiểu Quỳnh phong phía sau vốn là không ai, ta nếu không thay Tiểu Trường Thọ giải thích một đôi lời, sợ Tiểu Trường Thọ sẽ bị này tiểu long hố một cái!'

Nhớ tới đây, Tửu Ô lập tức đứng dậy, vái chào, cất cao giọng nói:

"Trường Thọ chính là đệ tử của Tiểu Quỳnh phong, Đại đệ tử của Tề Nguyên sư đệ, lần trước trừ yêu đại hội của Đông Hải, là do ta tiến cử hắn cùng đi.

Nhưng ta đã nghe Cửu sư muội nói, lần luận bàn đó, hình như là Ngao Ất Thái tử thắng mới đúng.

Trường Thọ sư điệt bỏ lỡ một chiêu, nên lúc ấy đã phân định rạch ròi!"

Một đám trưởng lão Độ Tiên môn đang ngồi, cùng với mấy vị Luyện Khí sĩ của Kim Ngao đảo, lần nữa cùng nhau nhìn về phía Ngao Ất...

Ngao Ất trầm ngâm vài tiếng, khuôn mặt thiếu niên tràn đầy u ám, thở dài:

"Không, là ta đã thua.

Bất luận là nói theo góc độ nào, đều là ta thua.