Sự Dịu Dàng Cuối Cùng Của Em

Chương 3: Đừng bỏ em lại



Nói Giản Trung Khúc vô tình thì cũng chỉ vô tình với một người là Triệu Huyền Vi, còn đối với những người xung quanh hắn luôn tử tế mà cư xử.

Hắn quý dì Hà vì bà thật thà lại tận tâm, không thể chỉ vì hắn ghét cô mà hại dì Hà bị đuổi việc, hắn cắn răng, hắng giọng lên tiếng:

"Thôi được rồi... Để nó đi với cháu."

Hắn vừa nói xong dì Hà liền vui vẻ cúi đầu cảm ơn hắn.

Triệu Huyền Vi thì bị doạ giật cả mình, hắn vậy mà đồng ý đưa cô đi ra ngoài cùng hắn, còn đang chưa hết bất ngờ thì đã bị ánh mắt đáng sợ kia liếc tới, lạnh giọng quát cô:

"Đứng lên... Đi theo tao..."

Hắn vừa nói xong cũng bước nhanh về phía cửa nhà, vừa đi miệng vừa khó chịu lầm bầm:

"Câm thôi chớ có điếc đâu mà không nghe tao với dì Hà nói chuyện gì... Còn ngồi đó giả ngu."

Triệu Huyền Vi sợ hắn thật sự, cô còn đang định xua tay từ chối, cô thà ở nhà một mình cũng không muốn ra ngoài cùng tên ác ma, mười ngày thì hết chín ngày là bày trò chơi cô này. Nhưng chưa kịp làm gì hắn đã khuất bóng, Triệu Huyền Vi chỉ đành bất lực, bỏ hết hoa giấy trên tay xuống chạy theo Giản Trung Khúc.

Giản Trung Khúc từ nhà đến sân bóng rổ đều đi bằng xe đẹp, hôm nay cũng như vậy, hắn vừa lấy xe đạp chạy ra khỏi cổng đã thấy Triệu Huyền Vi thở hồng hộc đứng đó.

Cô chạy theo hắn một đoạn thì thấy hắn đi vào nhà để xe, biết điều cô liền chạy nhanh đến trước cổng đợi hắn.



Hắn nhìn cô, cô nhìn hắn hai người cứ nhìn chằm chặp vào nhau giữa cái nắng dịu nhẹ của buổi xế chiều cho đến khi Giản Trung Khúc dời mắt leo lên xe không nói lời nào mà muốn đạp đi.

Triệu Huyền Vi thấy hắn có ý định bỏ mình lại liền kéo lấy cánh tay hắn giữ chặt, ánh mắt khẩn cầu nhìn hắn như đang cầu xin "Đừng bỏ em lại."

Giản Trung Khúc nhíu mày khi cánh tay cô chạm vào người hắn, hắn hất mạnh tay cô xuống lạnh giọng nói:

"Xe không có yên sau, mày ngồi lên đầu tao à?"

Triệu Huyền Vi nhìn chiếc xe đạp thể thao màu đen trắng của Giản Trung Khúc, rồi lại ái ngại nhìn vào ánh mắt phiền chán kia, cô cắn môi lấy một quyển sổ nhỏ ra ghi vào đó mấy dòng chữ viết vội đưa đến trước mặt hắn:

"Vậy anh đạp chậm một chút... Em sẽ chạy theo sau... Đừng bỏ em lại, xin anh đó."

Giản Trung Khúc nhìn vào những gì cô viết trên giấy, thở hắt ra một hơi, cao giọng nói:

"Phiền thật đó... Nhanh cái chân lên."

Hắn nói rồi thong thả đạp chân lên chiếc bàn đạp, xoay bánh đi về hướng sân bóng rổ, Triệu Huyền Vi cũng ôm chặt chiếc túi nhỏ của lên trước ngực, hít một hơi thật sâu rồi chạy theo hắn.

Sân bóng rổ cách nhà không xa, đạp xe một thoáng là tới, nhưng hôm nay Giản Trung Khúc lại phải đi xe đạp chậm vì có một cái đuôi nhỏ ở phía sau hắn.

Hắn thì thong thả rồi, vừa ngồi trên xe, vừa luôn miệng thúc giục cô:

"Nhà tao bỏ đói mày sao? Chạy chậm như rùa vậy."



"Nhanh lên, anh em tao đang chờ."

Triệu Huyền Vi uất ức đến muốn mắng vào mặt Giản Trung Khúc, cô chỉ mới mười hai tuổi, chân lại ngắn, sao so được với cặp chân dài mới mười bảy tuổi đã cao 1m75 của hắn chứ, đã vậy hắn còn đạp xe đạp, dựa vào sức mạnh của ngoại lực mà tiến về phía trước, còn cô thì lấy hết sức bình sinh để chạy theo hắn. Có nhiều bất mãn cô đã giấu rất lâu trong lòng bốn năm nay, nhưng mà cô chỉ là một đứa con nuôi, lại còn tàn tật, cô không dám, càng không có khả năng để mắng hắn một trận thoả thích.

Hai người kẻ đạp người chạy hơn mười phút thì đã đến sân bóng rổ, mấy người bạn của Giản Trung Khúc đều đã tập hợp đầy đủ ở đây đợi hắn, hắn vừa cất xe bước vào sân đã bị đám bạn vây lại trêu chọc.

Một tên tóc vàng, nhìn không có vẻ đứng đắn lắm, khoác vai hắn, giọng điệu ngả ngớn nói:

"Khúc ca... Anh đúng là vô tình thật đó, em gái nhỏ kia chạy theo anh cả đoạn đường anh không quay lại nhìn người ta một cái."

Một tên khác lại tiếp lời hỏi hắn: "Em gái này là ai vậy? Nhìn chắc khoảng mười hai, mười ba tuổi mà đã bị Khúc ca thu hút rồi sao?"

Giản Trung Khúc lạnh lùng hất tay tên tóc vàng ra, nhìn về phía Triệu Huyền Vi đang đứng ở cửa sân, nhàn nhạt nói:

"Giúp việc nhà tao... Đi theo xem tao chơi bóng rổ cho mở mang tầm mắt thôi."

"Ồ... Thì ra là vậy?" Tên tóc vàng nghe Giản Trung Khúc nói xong liền ồ lên một tiếng, ánh mắt gian xảo nhìn về phía khuôn mặt non nớt xinh đẹp của Triệu Huyền Vi như đang có ý đồ gì đó với cô.

Giản Trung Khúc còn đang định để mặc cho Triệu Huyền Vi thích đứng đâu thì đứng thì người bạn thân nhất của hắn Trác Nhất Thành đã bước về phía cô, nhỏ giọng hỏi:

"Em là Huyền Vi đúng không?"