Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 147: Mật lệnh



Cảnh Thự lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy Võ Anh công chúa, ngay sau đó, một con Hải Đông Thanh khác vỗ cánh lượn vòng trên bầu trời.

Võ Anh công chúa tóc dài buông xõa, ở trong đêm trăng mặc một bộ áo bào trắng, ống tay áo buông lỏng, lộ ra cổ tay trắng nõn, chân trần ngâm trong nước suối lạnh lẽo, trên khuôn mặt bao phủ ánh trăng giống như tiên nữ trong dãy núi. Cho dù là ai nhìn thấy cũng không thể tưởng được, người trước mặt này, lại là nữ võ thần hùng hổ nhất tái ngoại.

"Rất ngạc nhiên sao?" Vẻ mặt kia của Võ Anh công chúa, lại là cảm thấy bộ dáng này của đứa cháu trai rất thú vị.

"Tới bao nhiêu người?" Cảnh Thự rất mau liền khôi phục trấn định, hắn sớm nên phát hiện ra hành tung Trấp Lăng, quá bất cẩn.

"3000 người." Trấp Lăng nhàn nhạt nói, "Chúng ta thấy Phong Vũ, liền theo dấu chân nó, dọc theo khe núi lại đây, cha ngươi bị ngươi làm cho tức giận đến không nhẹ."

Hai người cách dòng nước nhìn nhau, Cảnh Thự nghĩ nghĩ, nói: "Ta cho rằng ông ta sớm đã biết được."

"Khương Hằng bảo ngươi làm như vậy?" Trấp Lăng nói, "Hy vọng người trong nhà tâm linh tương thông, lời giải thích này nhưng không hợp tình hợp lý."

"Từ trước đến này liền không có cái gì là tâm linh tương thông, đều là vì đại cục mà thôi." Cảnh Thự đáp, "Đây là phán đoán của ta, ta biết chỉ cần Chiếu Thủy đắc thủ, các ngươi liền sẽ ra Ngọc Bích quan, tấn công An Dương."

"Ngươi nghĩ nhiều hơn trước." Trấp Lăng nhàn nhạt nói.

Tuy rằng Trấp Lăng rất ít khi can thiệp triều chính đặc biệt là quyết sách của nhóm quan văn, nhưng cũng đã nhận ra Trấp Tông đang âm thầm xuống tay đối phó Khương Hằng, luôn có chút dấu vết để lại, thí dụ như ánh mắt Vệ Trác, binh lực điều động, cùng với thông qua bổ nhiệm nhân sự, âm thẩm kiềm chế quân quyền của Cảnh Thự. Toàn bộ dấu hiệu đều chỉ hướng đến một khả năng: Cảnh Thự có ý nghĩ phản bội nhà họ Trấp.

"Ông ta nói như thế nào?" Cảnh Thự đứng dậy, hỏi.

"Cái gì cũng chưa nói." Trấp Lăng không chút để ý nói, "Đệ ngươi thay ngươi cầu tình cả đêm, y quyết định ít nhất hiện tại không tới tìm ngươi gây phiền toái, ngươi tốt nhất nên đi gặp y."

"Nói sau đi," Cảnh Thự nói, "Trước đem chuyện trước mắt làm cho tốt."

Trấp Lăng mang theo nghi hoặc đánh giá Cảnh Thự, cho dù đến lúc này, đứa cháu trai này vẫn còn lo lắng cho nước Ung, nếu không hắn sẽ không xuất binh canh giữ ở con đường Triệu Linh nhất định phải đi qua, chuẩn bị đánh lén viện quân chi viện nước Lương bất cứ lúc nào. Làm như vậy chỉ có một lý do, hắn trung với Ung.

Nhưng hắn không còn giống như trước đây, lúc trước Cảnh Thự tựa như một con dã thú không có cảm tình, bảo hắn cắn xé ai, hắn liền anh dũng mà lên. Mà lúc này hắn đã có chủ kiến của chính mình, có quyết đoán của chính mình, hết thảy những điều này đều bắt đầu từ khi Khương Hằng đến.

Trấp Tông quản không được hắn. Đây là ý nghĩ đầu tiên của Trấp Lăng.

"Ngươi tới hay không?" Cảnh Thự hỏi.

Hắn không có nói cho Trấp Lăng chân tướng, thứ nhất hắn không đủ chứng cứ; thứ hai, hắn không muốn làm Trấp Lăng gặp phải khốn cảnh giống như hắn, biết được bí mật liền chắc chắn phải đưa ra lựa chọn, lựa chọn Trấp Tông, hay là lựa chọn đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của Trấp Lang, đối với nàng mà nói là tàn nhẫn như nhau.

Loại chuyện này, một mình Cảnh Thự gánh vác là đủ rồi.

"Đánh đi," Trấp Lăng ở bờ bên kia đứng dậy, nói, "Tới cũng tới rồi. Nhưng ta còn kiên trì, tốt nhất sau khi kết thúc tất cả mọi chuyện, ngươi nên đi gặp cha ngươi một lần. Nếu không đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, với tính tình của y, ngươi biết sẽ có cái kết quả gì."

Cảnh Thự xoay người, ở dưới cái nhìn chăm chú của Trấp Lăng hoàn toàn đi vào rừng cây.

Sáng sớm, trong sương mù truyền đến tiếng chim hót, đột nhiên một tiếng kêu thảm vang lên trong sương mù, ngay lập tức làm Khương Hằng bừng tỉnh.

"Tiếng gì vậy?" Khương Hằng vội vàng đi ra ngoài, bọn lính cũng không thể nào phân biệt.

"Cú?"

Tiếng kêu kia quá ngắn ngủi, Khương Hằng không thể nào phán đoán, thủ vệ đi hồi báo cho Hạng Dư, rất mau trở lại.

"Tướng quân nói, là Cú." Thủ vệ nói, "Ngài ấy lập tức quay lại cùng ngài uống trà, xin ngài không cần lo lắng."

Khương Hằng dậy thật sự sớm, mấy ngày này, hắn đi theo Hạng Dư một đường lên phía Bắc rời đi nước Dĩnh, vòng qua núi Ngọc Hành, đi tới Chiếu Thủy, năm đó sau khi hắn học thành rời đi Hải Các, đúng là đi con đường này, so với năm ấy lũ lụt tràn lan, hiện giờ giữa núi non đã tràn đầy nhựa sống.

Lần này Hạng Dư hộ tống Khương Hằng ra ngoài, còn mang theo bên người một vạn quân đội, đây đã là tài sản của nước Dĩnh, quân thường trực nước Dĩnh mười hai vạn, đầu tiên là phái ra tám vạn thuỷ quân lên phía Bắc, lại cho Hạng Dư hai vạn bộ binh, hiện giờ còn lại một vạn Ngự lâm quân, một vạn thuỷ quân gác Giang Châu.

"Vì sao lại mang theo nhiều người như vậy?" Khương Hằng ngoài ý muốn nói.

Hạng Dư nói: "Cần phải phụ trách di chuyển người Lương thành Chiếu Thủy, dời bọn họ về phía Nam, đem Chiếu Thủy đổi thành nơi đóng quân trọng yếu."

Đây là quyết sách từ trên xuống dưới của nước Dĩnh, Trấp Tông sẽ thực mau chiếm lĩnh An Dương, tương lai nước Dĩnh muốn tranh bá Trung Nguyên, Chiếu Thủy sẽ trở thành tiền tuyến trực tiếp giáp giới cùng nước Ung, cần phải củng cố chiến tích.

Đoạt được Chiếu Thủy, sẽ đưa quân lệnh nước Dĩnh sẽ bước thêm một bước đến tương lai thông nhất thiên hạ.

"Đây không phải là đề nghị của ngươi sao?" Hạng Dư pha trà cho Khương Hằng, một tay mang bao tay cầm lá trà bỏ vào trong bình, thuận miệng nói.

"Ách," Khương Hằng nói, "Ta xác thật từng nói như vậy, không nghĩ tới y nghe lọt được."

Hạng Dư nói: "Ngươi giúp ta một đại ân, mới đầu còn đau đầu, không biết phải làm sao tập hợp được nhiều người như vậy."

Khương Hằng: "?"

Hạng Dư nấu xong trà, rót cho Khương Hằng, nghĩ nghĩ, lại nói: "Ánh mắt của ngươi luôn rất tinh tường, xuất phát thôi, sớm một ngày có thể tới Chiếu Thủy, cũng liền sớm một ngày có thể gặp ca ngươi."

Quân đội xuất phát, Khương Hằng nhìn binh lính giúp hắn thu thập lều trại, bỗng nhiên chú ý tới một người.

"Ai!" Khương Hằng cười nói, "Ngươi đã trở lại rồi?"

Nam nhân trẻ tuổi kia quay đầu lại, thấy Khương Hằng nhận ra cậu ta, liền ngại ngùng nhìn hắn cười cười, hành lễ.

Đó là xa phu của Hạng Dư, khi mới vừa đến Dĩnh đô, chính là cậu ta giúp hai người bọn họ đánh xe, cũng giới thiệu phong thổ ven đường.

"Đã lâu không gặp." Khương Hằng suy đoán hẳn là thê tử Hạng Dư không yên tâm y ra ngoài, phái một người nhà ra ngoài hầu hạ bên cạnh. Khương Hằng muốn cùng cậu ta hàn huyên vài câu, người trẻ tuổi kia lại chậm rãi lui ra phía sau, lắc đầu, cái gì cũng không nói, đi rồi.

Khi xoay người, Khương Hằng chợt phát hiện, trong hay tay áo cậu ta trống không, hai tay đều đã bị chặt đứt.

"Tay cậu ta bị chặt, đầu lưỡi cũng bị Thái Tử cắt, Khương đại nhân," một người binh lính nói, "Không trả lời được lời của ngài, mời ngài bên này."

Khương Hằng: "Vì sao?! Cậu ta phạm lỗi gì?"

Binh lính nói: "Không biết, có lẽ đã nói lời không nên nói. Chúng ta nên xuất phát, đại nhân."

Khương Hằng lờ mờ cảm thấy không đúng, phóng ngựa, đuổi tới bên người Hạng Dư.

"Xa phu của ngươi đã xảy ra chuyện gì?" Khương Hằng khó có thể tin nói.

"Cậu ta tên Hạng Võ," Hạng Dư không chút nào kinh ngạc, nói, "Ngươi có thể gọi cậu ta Tiểu Võ, là một đứa nhỏ thực nghe lời, kêu một tiếng cậu ta sẽ tới đây."

"Ta là nói......" Khương Hằng nói, "Vì sao cậu ta bị cắt đầu lưỡi? Bởi vì ngày đó khi đánh xe cho ta cùng Nhiếp Hải, đã nói lời không nên nói sao?"

Hạng Dư giục ngựa, không nhanh không chậm đi tới phía trước, phía sau là đội ngũ kéo dài nhìn không đến điểm cuối.

Hạng Dư: "Khương Hằng, chúng ta còn có ba ngày là có thể đến Chiếu Thủy."

Khương Hằng chứng thực phỏng đoán của hắn—— Hạng Dư đối với điều này im miệng, chính là cam chịu.

"Vì sao?" Khương Hằng lại truy vấn.

"Trấp Tông không phải cũng là như vậy sao?" Hạng Dư hiếm khi mà lộ ra vẻ mặt phiền chán, nhìn Khương Hằng nói, "Khó hiểu lắm sao?"

Khương Hằng không có nói thêm gì nữa, Hạng Dư nói: "Cho nên ta nói, trong vương cung nước Dĩnh, không có một người nào tốt, đều đã thối rữa đến tận gốc."

Khương Hằng trầm mặc một lát, nói: "Bởi vì Tiểu Võ mang chúng ta đi đến nơi không nên đi."

"Đúng vậy," Hạng Dư cứng nhắc đáp, "Làm Thái Tử ở trước mặt người ngoại quốc mất mặt. Ta vốn không nên dẫn cậu ta ra, chẳng qua ngẫm lại, ở Chiếu Thủy, có lẽ đối với cậu ta mà nói còn tốt hơn chút. Chỉ là không cẩn thận để ngươi thấy được."

Đột nhiên, Hạng Dư lại nở nụ cười, khôi phục lại thần sắc ôn nhu của y, nói: "Khương đại nhân."

Ngay lúc này, Khương Hằng lại cảm thấy trong nụ cười ôn nhu kia của y, ẩn chứa một cổ hận thù vô cùng sâu.

"Ngươi còn sẽ lựa chọn Thái Tử An sao?" Hạng Dư nói.

"Ta từng nghĩ vậy," Ngữ khí Khương Hằng trở nên lạnh nhạt cùng đau thương, chậm rãi giục ngựa sóng vai theo Hạng Dư, đi qua đường núi, xuyên qua sương mù kia, "Ta lựa chọn người nào, tương lai người đó liền sẽ trở thành thiên tử. Ít nhất có hy vọng như vậy."

"Nhưng hiện giờ a," Khương Hằng thở dài một tiếng, nhìn đám sương mù phía trước, khổ sở mà nói, "Ta rốt cuộc đã minh bạch, ta không thay đổi được gì cả, chẳng qua là ta tự cao tự đại."

Hạng Dư cười cười, nói: "Ngược lại cũng không cần tự coi nhẹ mình, ngài xác thật thay đổi được không ít người, chỉ có thể nói, đây là vấn đề của bọn họ."

"Không cần lại an ủi ta."

Khương Hằng mỏi mệt nói, đây là lần đầu tiên hắn chân chính sinh ra ý niệm muốn từ bỏ.

"Không biết vì sao," Hạng Dư xuất thần nói, "Ta luôn có loại dự cảm, lần này sau khi đến Chiếu Thủy, cả đời chúng ta có lẽ cũng sẽ không gặp lại, có lẽ một ngày nào đó chờ ngươi quay về Dĩnh đô, sẽ là ngày nước Dĩnh mất nước."

Khương Hằng không biết điều gì đang chờ hắn trên con đường phía trước, nhưng lời của Hạng Dư, lại làm hắn cảm thấy có điềm xấu.

"Ngược lại cũng không đến mức đó." Khương Hằng nhàn nhạt nói, "Người chết cũng là người muốn giữ thể diện, kẻ không biết xấu hổ, ngược lại trong thời gian ngắn còn không tới lượt y."

"Nói cũng phải." Hạng Dư gật đầu khen ngợi, "Nói, trước khi ra ngoài, điện hạ đã giao cho ta một mật lệnh, bảo ta đưa đến trong tay Khuất Phân Khuất tướng quân."

Khương Hằng đáp: "Nếu là mật lệnh, liền không nên nói ra, ngài biết là được rồi, dù sao xem lén mật lệnh, cũng không phải là chuyện vẻ vang gì."

"Xem cũng đã xem, không thể một mình ta gánh trách, ta cảm thấy ngài hẳn là nên biết." Hạng Dư nghĩ nghĩ, đáp, "Trên đời này không có kẻ thù nào vĩnh viễn, cũng không có minh hữu vĩnh viễn."

"Đúng vậy." Chỉ bằng những lời này, Khương Hằng liền đoán được nội dung mật lệnh. Trên thực tế từ sau khi hắn đến Giang Châu không lâu, Hạng Dư không có lúc nào là không đang ám chỉ chi hắn ——minh ước Dĩnh Ung không vững chắc, bất cứ lúc nào cũng có thể trở mặt.

Chỉ là Khương Hằng không nghĩ tới, thời khắc trở mặt lại nhanh tới như vậy.

"Nhưng cũng hợp lý. Không có bằng hữu vĩnh viễn, càng không có kẻ thù vĩnh viễn." Hạng Dư nói, "Ta luôn cảm thấy chúng ta vẫn là có thể làm bằng hữu, ngài nói sao?"

"Nội dung mật lệnh là gì?" Cuối cùng Khương Hằng nói.

"Bảo Khuất tướng quân mang binh lên phía Bắc, hành quân bí mật dọc theo Hoàng Hà, phối hợp với người Trịnh, đánh lén Trấp Tông," Hạng Dư đáp, "Đem bọn họ đuổi về lại Ngọc Bích quan, lại đoạt thành An Dương mở rộng chiến tích."

Khương Hằng nói: "Chỉ tiếc người Trịnh đã bị ta đuổi đi trước một bước."

Hạng Dư cười nói: "Cho nên ta luôn cảm thấy, Khương đại nhân nhìn như không thích tính kế người khác, lại thời thời khắc khắc, đều đang tính kế."

Khương Hằng đáp: "Thái Tử An có được Chiếu Thủy vẫn chưa thỏa mãn, còn muốn An Dương...... Đây cũng quá tham. Nhưng mà cũng hợp tình hợp lý, người thắng dĩ nhiên được cạnh tranh." Nói, hắn nghĩ nghĩ, lại nói: "Ta thật ra có một cái biện pháp, có thể làm cho mọi người vừa không mất hoà khí, lại vừa làm Khuất tướng quân cùng Hạng tướng quân hoàn thành nhiệm vụ một cách trọn vẹn."

Hạng Dư gật gật đầu, nói: "Nguyện chăm chú lắng nghe."