Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 146: Ôn nhu hương



Ôn nhu hương: Ý muốn nói sự săn sóc dịu dàng của nữ nhân đối với nam nhân.

Có thể mời Tử Miểu trở về." Sau khi Thái Tử An định thần, bắt đầu thảo luận hành động tiếp theo, dẫn theo Khương Hằng đi đến Đông Cung.

"Ta đã phái hắn đi ra ngoài, không có lưu lại Chiếu Thủy." Khương Hằng nói.

"A?" Thái Tử An đột nhiên ngẩn ra, dừng lại bước chân, hoài nghi mà nhìn Khương Hằng.

Khương Hằng biết Thái Tử An đang nghĩ gì, quân đội Cảnh Thự mang tuy được gọi là vương quân, nhưng phần lớn vẫn là binh mã nước Ung, tòa thành này là giúp nước Dĩnh đánh hạ, sau khi lấy được thành dĩ nhiên là chắp tay nhường lại, để tránh hiềm nghi. Nếu không nếu hắn đóng quân ở trong thành, vạn nhất nước Ung trở mặt muốn khống chế Chiếu Thủy thì phải làm sao?

"Đi đâu vậy?" Thái Tử An không vui nói, hiển nhiên điều này Khương Hằng không có thương lượng trước với y, y đối với chuyện này rất bất mãn, nhưng thực mau, y liền tươi cười trở lại, khôi phục lại sự thân thiết từ trước tới nay: "Chi viện Ung Vương sao?"

"Ta để hắn sau khi phá Chiếu Thủy chỉnh đốn lại một chút, liền theo hướng Đông Bắc đi tới con đường từ Hào Quan đến An Dương nhất định phải đi qua, chuẩn bị phục kích Triệu Linh tiến đến nghĩ cách cứu viện Lương Vương." Khương Hằng nhắc nhở nói, "Điện hạ, chúng ta còn chưa hoàn toàn thắng lợi, cần phải củng cố thành quả. Trấp Tông xuôi Nam không hề báo trước, một lời không hợp liền bắt đầu tấn công thành An Dương, làm ta không hề chuẩn bị, chỉ có thể đâm lao phải theo lao, cố gắng khắc phục nó, Chuyện xảy ra bất ngờ chỉ có thể tạm thích ứng, không kịp cùng ngài thương lượng, chỉ sợ nước Ung lâm vào cuộc chiến gian khổ, đến lúc đó Dĩnh quân toàn bộ là thuỷ quân, cũng không thể không cứu."

Lời này của Khương Hằng cũng là đang ám chỉ Thái Tử An, ta không truy cứu chuyện ngươi lén gửi tin tức cho Trấp Tông, ngươi cũng đừng truy cứu chuyện ta chỉ huy Cảnh Thự, huống chi Cảnh Thự vốn dĩ chính là người của ta, cũng coi như không vượt quyền.

Khương Hằng đợi một hồi lâu, đợi Thái Tử An tiêu hóa lời của hắn, lại nói: "Chiếu Thủy đối với Dĩnh, Ung, Trịnh đều vô cùng trọng yếu, có được tòa thành này, ngài liền có cứ điểm gia nhập vào Trung Nguyên. Nếu không vì sao mục tiêu đầu tiên của nước Dĩnh chính là tòa thành này?"

"Phải," Thái Tử An hồi tưởng lại kế hoạch lúc ban đầu, thu liễm tâm thần, nói, "Cứ điểm vô cùng trọng yếu."

Ung cùng Dĩnh đều là "Man di" trong miệng người Trung Nguyên, bởi vì một nước ở Bắc, một nước ở Nam, định nghĩa Trung Nguyên chỉ đơn giản là Lạc Dương, Tung huyện đất của thiên tử, cùng với một bộ phận nhỏ nước Lương cùng Trịnh.

Tuy nói trung lưu hạ lưu sông Trường Giang đã được xác nhập vào "Trung Nguyên" trên danh nghĩa, nhưng mọi người vẫn nhận đồng thân phận của từng người "Man di" trong lịch sử, Khương Hằng dĩ nhiên hiểu được, việc giành được một cứ điểm ở lưu vực Hoàng Hà quan trọng như thế nào. Nước Ung cần Tung huyện, cũng như nước Dĩnh cần thành Chiếu Thủy.

Có tòa thành này, nước Dĩnh liền có thể phái ra trú quân ùn ùn không dứt, bắt đầu từ trung tâm của Trung Nguyên, chinh phạt khắp nơi, kết thúc lịch sử đã từng bị ngăn cách giữa Trường Giang cùng núi Ngọc Hành.

"Kế tiếp ngài cần tăng cường quân đội," Khương Hằng nói, "Không tiếc hết thảy mọi giá mau chóng trùng kiến thành Chiếu Thủy, lợi dụng tòa thành này, làm chỗ dựa lớn nhất để tranh bá Trung Nguyên."

Thái Tử An cố gắng hết sức khống chể vẻ mặt mình, vui vẻ gật đầu nói: "Ngươi nói đúng, thật sự là tính toán không bỏ sót, ha ha, ha ha!"

Thái Tử An cười gượng vài tiếng, Khương Hằng lại nói: "Hai ngày này ta liền chuẩn bị lên phía Bắc, hội hợp với hắn."

Thái Tử An lại là ngẩn ra, nói: "Ngươi trở về bây giờ sao?"

Khương Hằng cười nói: "Còn sẽ trở lại, dù sao nhiệm vụ quan trọng nhất của ca ta đã hoàn thành, ta phải đi xem hắn, coi như thay điện hạ khao quân đi, sao vậy?"

"Này......" Thái Tử An hiển nhiên có chút nghi ngờ, nói, "Chỉ sợ lại có thích khách......"

"Ta bí mật đi ra ngoài," Khương Hằng nói, "Sẽ không có người biết được."

Khương Hằng mặc dù không tinh thông dịch dung, nhưng muốn giấu trời qua biển cũng không phải không được, sở dĩ không có dịch dung khi ở bên cạnh Cảnh Thự, là bởi vì quan hệ giữa bọn họ thật sự quá dễ nhận ra, sát thủ có lẽ nhận không ra Khương Hằng, nhưng chỉ cần nhìn chằm chằm Cảnh Thự, xem hắn cùng với người nào như hình với bóng là được.

Thái Tử An giống như đã hạ quyết tâm, nói: "Để Hạng tướng quân hộ tống ngươi, cần phải đến bên người Tử Miểu, ta mới có thể yên tâm."

Lần này Khương Hằng không có từ chối, gật gật đầu.

Khi Hải Đông Thanh quay trở lại một lần nữa, Khương Hằng đã chuẩn bị nhích người lên phía Bắc, đã có Hạng Dư hộ tống, liền cũng không cần thiết phải dịch dung.

Cảnh Thự gửi tới một phong thơ, Khương Hằng kêu khổ không ngừng nói: "Sao lại tới nữa? Không phải nói ngươi đừng tới nữa sao? Mau trở về, ngươi còn phải đi trinh sát."

Khương Hằng mở tin ra xem, giọng nói của Cảnh Thự phảng phất như đang ở bên tai.

"Sau khi thành phá, các bá tánh đều rất tốt, ta tự mình đi xem qua, cũng dặn dò Khuất Phân không được cướp bóc, không thể giết người, Hằng Nhi yên tâm đi. Chuyện đã đáp ứng với ngươi, ta vẫn luôn ghi tạc trong lòng."

Hạng Dư chờ ở ngoài cửa, nói với Khương Hằng: "Ngu huynh còn có một chút chuyện phải xử lý, đi một lát sẽ trở lại, hiền đệ đi theo đám thị vệ xuất phát là được."

Khương Hằng gật gật đầu, trước khi ra cửa, hắn vội vàng viết lại hai chữ: Chờ ta. Liền gấp không chờ nổi, ra cửa xoay người lên ngựa đi đến phương Bắc.

Binh lính Lạc Hà xuyên qua đồi núi sông Lạc hết đợt này đến đợt khác, xuyên qua vùng quê rộng lớn, ở chỗ này hối hả đổ vào Hoàng Hà.

Rời đi vùng đất Hán Trung cùng Hà Sáo, Cảnh Thự suất lĩnh binh mã của hắn đi đến dưới dãy núi Tướng Quân, lại hành quân gấp một ngày một đêm, đi tới trên đường Trịnh quân nhất định phải đi qua, phân phó thủ hạ phân tán vào núi rừng, chuẩn bị mai phục.

Sau khi phá thành Chiếu Thủy, Cảnh Thự không lấy một xu, hơn nữa còn ước thúc tướng sĩ thủ hạ, không được làm điều ác. Đầu tiên, theo kế hoạch của hắn là đem 8000 vương quân giao cho Tống Trâu, để y mang binh quay về Tung huyện, chính mình lại mang theo hơn hai vạn người còn lại chạy tới phía Đông Trung Nguyên, cách Hào Sơn hơn hai trăm hai mươi dặm, giúp nước Ung chặn lại cứu binh do Thái Tử Linh suất lĩnh, chặt đứt hy vọng cuối cùng này của người Lương.

Hải Đông Thanh đã trở lại, Cảnh Thự mở ra mảnh vải, nhìn thoáng qua hai chữ kia, hỏi Phong Vũ: "Gấp như vậy làm cái gì? Hằng Nhi của ta vẫn khỏe chứ?"

Dĩ nhiên là Phong Vũ không thể trả lời, ngẩng đầu nghi hoặc mà nhìn Cảnh Thự, Cảnh Thự sờ sờ nó, hắn cùng Khương Hằng sờ soạng đỉnh đầu cùng chùm lông nhỏ trên đầu Phong Vũ, liền xem như là ngón tay đụng vào nhau.

"Ăn một chút gì rồi đi trinh sát đi," Cảnh Thự nói, "Mấy ngày nay vất vả, cô đơn, khi trở về tìm tức phụ cho ngươi."

"Ồ! Đã về rồi!" Các tướng sĩ lại thấy con thần ưng này, mọi người đều rất thích nó, chỉ vì nó lập được không ít công lao, nếu không có nó, không biết mỗi trận chiến còn phải hy sinh bao nhiêu huynh đệ.

Một người Vạn Phu Trưởng nghe thấy Cảnh Thự nói, cười nói: "Cũng nên tìm cho nó một tức phụ."

Mọi người liền ngồi xuống trước lửa trại ở bên dòng suối, nhìn Hải Đông Thanh ăn.

Phong Vũ bắt đầu mổ thịt tươi, Cảnh Thự thầm nghĩ ta còn chưa có thành thân đâu, còn nhớ thương chuyện thành thân của ngươi, chủ nhân tốt như vậy tìm ở đâu ra chứ?

Phong Vũ ăn xong, lại bắt đầu uống nước suối.

Cảnh Thự nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong dòng suối, mọi người đều nói hắn giống phụ thân, hắn lại cảm thấy mình không giống thích khách, ngược lại giống một võ tướng. Hắn sinh hoạt giống như võ tướng, ăn uống giống như võ tướng, cho dù trước mắt cũng giống như võ tướng, ngồi ở trên một cục đá lớn một cách tục tằng, tách ra hai chân, một tay chống lên đầu gối trái, cõng một thanh kiếm.

Hắn nhìn bóng mình trong nước, trong đầu nghĩ Khương Hằng có thích mình như thế này không?

Khương Hằng tựa hồ chưa bao giờ biểu đạt qua, thích một người dáng vẻ như thế nào, nam nhân cũng được, nữ nhân cũng thế, Cảnh Thự rất rõ ràng trong mắt Khương Hằng chỉ có một mình hắn, nhưng đó có phải là thích hay không? Có giống như hắn thích Khương Hằng? Hắn không xác định.

Cảnh Thự không thể nói rõ cảm tình giữa bọn họ, mới đầu hắn cảm thấy cho dù Khương Hằng là ai, hắn cũng chỉ muốn cùng Khương Hằng ở bên nhau, đó là trách nhiệm của hắn, cũng là nguyện vọng của hắn.

Đó là thích sao?

Ban đêm, khi các tướng sĩ đang nhìn lửa trại nói chuyện phiếm, Cảnh Thự ngồi ở một bên trầm mặc lắng nghe.

"Điện hạ," một người Thiên Phu Trưởng hỏi, "Chúng ta còn quay về Tung huyện không?"

Cảnh Thự lấy lại tinh thần, nói: "Các ngươi muốn quay về?"

Mọi người nhìn nhau ra hiệu, dù sao ở trước mặt Cảnh Thự, cũng không có gì không thể nói.

"Muốn." Vạn Phu Trưởng thay bọn họ đáp.

"Vì sao?" Cảnh Thự ở trong lòng nghĩ tới, sau khi trận phục kích lần này kết thúc, trợ giúp nước Ung lấy được An Dương, liền giao lại quyền chỉ huy quân đội.

Mọi người đều nở nụ cười.

Cảnh Thự: "?"

"Không ít huynh đệ," Vạn Phu Trưởng nói, "Ở Võ Lăng đóng quân hai năm, đều đã có người trong lòng."

Cảnh Thự minh bạch, hôn sự bọn lính ở nước Ung, phần lớn đều không thể tự mình làm chủ, hôn sự có lệnh của cha mẹ, nhưng những người này từ nhỏ đều đã rời xa cha mẹ, bị bồi dưỡng như quân cờ, bảy tuổi liền đến quân đội luyện võ, dĩ nhiên không có người tới làm mai, vì thế quan phủ Đại Ung liền lấy danh nghĩa quốc quân, chỉ định cho bọn họ một mối hôn sự.

Đương nhiên, này nói dễ nghe chút thì là hôn sự, nói khó nghe thì chính là lai giống. Cái gọi là thành thân, chẳng qua cũng chỉ là quan phủ chọn lấy nữ tử vừa độ tuổi phân phối chỗ ở, nhóm quân nhân sau khi trở về gặp nhau ngắn ngủi mười ngày nửa tháng, sinh hạ hài nhi, mẫu thân đem tiểu hài tử nuôi lớn đến bảy tuổi, lại giao cho quốc gia tiếp quản.

Trước mắt binh lính nước Ung trú lưu lại Tung huyện, tuy quân kỷ rõ ràng như cũ, nhưng lại có cơ hội cùng dân bản xứ yêu nhau.

"Ôn nhu hương chính là mộ anh hùng." Cảnh Thự nói.

Mọi người không dám nói nữa, Cảnh Thự lại nói: "Nhưng cũng là chuyện thường tình của con người, ta sẽ cố gắng hết sức."

Khi nghe được lời này, binh lính sôi nổi nhẹ nhàng thở ra.

"Ta cũng không hy vọng xa vời có thể thành thân," có người nói, "Chỉ cầu đời này có thể gặp lại, như vậy đủ rồi."

Cảnh Thự: "Nói một chút? Cô nương nhà ai, làm ngươi yêu nàng như vậy?"

Mới đầu mọi người đều không dám nói, lại thấy vẻ mặt nghiêm túc kia của Cảnh Thự không giống như là đang nói giỡn, Vạn Phu Trưởng liền nói chút, đều là tiểu tử hai mươi mấy tuổi, đi theo Cảnh Thự mấy năm nay, hôn phối so ra muộn, cũng nguyên nhân chính vì như thế, cho nên mới có thể ở Tung huyện tìm về chính mình.

Cảnh Thự nghe tâm nguyện của bọn họ. Mỗi người, không phải hầu như, mà là chân chính mỗi một binh sĩ hắn đều quen biết, có thể nói ra được tên của mỗi một người binh sĩ, nguyện vọng lớn nhất trong lòng đại khái đều là thành gia, dưỡng gia, có một người yêu ở thành Lạc Nhạn, lại hoặc là địa phương nào khác, chờ đợi bọn họ xuất chinh trở về.

Mà cũng từ trên người các tướng sĩ, hắn dần dần rõ ràng được nguyên nhân mình không muốn rời khỏi Khương Hằng, cảm tình kia, sớm đã không chỉ là ràng buộc giữa huynh đệ lẫn nhau.

"Ngươi sẽ vì người trong lòng mà phản quốc sao?" Cảnh Thự đột nhiên hỏi.

Mọi người nhất thời biến sắc, Vạn Phu Trưởng nói: "Đây tuyệt đối sẽ không, chỉ là......"

Vạn Phu Trưởng đi theo Cảnh Thự lâu nhất, mỗi lần giết địch đều anh dũng tiến về phía trước, y cũng là người hiểu rõ tính cách Cảnh Thự nhất, biết hắn không có tâm cơ, càng sẽ không thử huynh đệ của mình, hỏi cái gì chính là cái đó.

"Chỉ là cái gì?" Cảnh Thự nói.

"Người đọc sách nói, nước cùng nhà không thể lưỡng toàn." Vạn Phu Trưởng nói, "Nếu có thể lưỡng toàn, chỉ là có chút hy vọng như vậy thôi."

Cảnh Thự gật gật đầu, nói: "Thành thân rất tốt, hai người, cả đời, ai cũng không thể sống nếu thiếu đối phương."

"Còn phải gặp được người mình thật sự thích." Vạn Phu Trưởng cười nói.

"Nếu có một người," Cảnh Thự lại nhịn không được hỏi tướng sĩ dưới trướng, "Làm ngươi thời thời khắc khắc nhớ thương, chỉ muốn sống cả đời với hắn, không hề nghĩ tới người khác, nhưng lại không thành thân, cái này lại tính là cái gì?"

"Vì sao lại không thành thân? Điện hạ nhanh nhanh thành thân a!" Các tướng sĩ sôi nổi cười nói, "Như vậy còn không thành thân, còn chờ cái gì? Chúc mừng điện hạ, là cô nương nhà ai?"

Cảnh Thự không có nói thêm gì nữa, thu hồi kiếm, xoay người đi thổi tiếng huýt sáo.

"Phong Vũ!"

Phong Vũ giương cánh bay lên, ngừng ở trên giáp vai Cảnh Thự.

Đám thuộc hạ tự nhiên biết Cảnh Thự không thích nói đến chuyện này, mọi người lại rất tôn kính hắn, không ai giễu cợt hắn.

Một mình Cảnh Thự xuyên qua rừng cây tối đen, bước đi dọc theo con suối, ánh trăng phản chiếu trong nước, giống như vô số vẩy cá bạc từ thượng nguồn trôi xuống dưới.

Ta yêu Hằng Nhi từ khi nào?

Mỗi khi Cảnh Thự nghĩ đến vấn đề này, liền không nhịn nổi muốn cho chính mình một bạt tai. Nhưng hắn lại nhịn không được muốn nhớ lại, chỉ vì những hồi ức đó chứa đựng rất nhiều điều tốt đẹp mà hắn cũng chưa từng phát giác, tựa giống như đường vậy, sau khi ăn xong vị ngọt cũng mất đi, nhưng lại luôn có thể nhớ tới.

Có lẽ là từ khi hắn trèo đèo lội suối, bị bụi gai móc đến thương tích đầy người, đi đến thành Tầm Đông, cũng cùng với một khắc cửa lớn nặng nề nhà họ Khương kia mở ra, khi Khương Hằng vươn tay về phía hắn, hắn liền yêu Khương Hằng.

Hay là một khắc vào buổi chiều hoàng hôn khi Chiêu phu nhân rời đi kia, Khương Hằng được nàng ôm vào trước người, nhìn về phía hắn ngồi ở một bên, trong ánh mắt biểu lộ sự cô độc?

Hay là ở trên tường thành Lạc Dương, sau khi hắn uống rượu, đứng ở đầu tường không nỡ mà nhìn theo Khương Hằng rời đi, cái đêm tuyết kia, Khương Hằng rất vui vẻ, thực thích ý, ở trên nền tuyết giống như động vật nhỏ, chạy tới chạy lui vui vẻ hát vang.

Trời đất một lóng tay, vạn vật một con ngựa, mỗi khi Cảnh Thự nghe Khương Hằng nói cho hắn những lời này, hắn nói không nên lời đó là cái cảm giác gì, còn có khi Khương Hằng đọc thi thư "Thượng cổ có cây đại xuân, 8000 tuổi là mùa xuân, 8000 tuổi là mùa thu", hay là "Dưới bầu trời này, đất nào mà không phải là đất của Thiên tử, ở trên đất này, dân nào mà không phải là dân của Thiên tử"......

Từ nhỏ đến lớn, Cảnh Thự luôn cảm thấy giữa hắn cùng Khương Hằng, lúc nào cũng thiếu cái gì đó, nhưng bản thân hắn cho dù cưng chiều Khương Hằng như thế nào, chọc ghẹo Khương Hằng như thế nào, âu yếm Khương Hằng như thế nào, luôn có một mảnh nhỏ như vậy mà cho dù hắn làm như thế nào cũng bắt không được, chạm không tới.

Hắn muốn đáp lại, đây là ham muốn mạnh mẽ nhất trong cuộc đời hắn, giống như bản năng, dục vọng này không có cách nào giải tỏa, chỉ có thể chờ đợi Khương Hằng trao cho hắn.

Nhưng Cảnh Thự thật sự quá khó mở miệng, hắn căn bản không đoán trước được, Khương Hằng đối với điều này sẽ có phản ứng gì. Đang là huynh đệ tốt, thế như trở thành quan hệ như vậy, ngay cả bản thân Cảnh Thự, cũng càng nghĩ càng cảm thấy không chịu nổi. Nhưng hắn muốn Khương Hằng, cho dù như thế nào hắn đều muốn Khương Hằng, đây là nguyện vọng duy nhất của hắn.

Trước đây ở trong quân đội nước Ung, hắn đối với quan hệ giữa nam tử cũng có khi nghe thấy, nhưng nó đều không có gây sốc và kinh ngạc như khi hắn vô tình nhìn thấy loại quan hệ giống như Cơ Tuần cùng Triệu Kiệt. Cẩn thận nghĩ lại, Vương cùng tướng quân phảng phất như đang làm một chuyện chính đáng hết sức bình thường, vốn nên như thế.

"Việt Nhân Ca" truyền hát trong thiên hạ, đúng là một bài ca về một người chèo thuyền đang tỏ tình với vương tử, đối với người Việt mà nói, tình yêu giữa nam tử vốn là một chuyện hết sức bình thường. Giới Khuê đối đãi với Trấp Lang, đó là biểu hiện của lòng trung thành tuyệt đối với tình cảm của chính mình.

Cảnh Thự dù chưa từng yêu thiếu niên nào ngoại trừ Khương Hằng, cũng không cảm thấy Giới Khuê vượt quá phép tắc, càng không cho rằng một người nam nhân bày tỏ tình yêu với một người nam nhân khác là làm trái với luân thường đạo lí.

Ngày đó ở giáo phường, Khương Hằng thậm chí còn nói "Thật tốt a", đối với điều này, Khương Hằng có thể tiếp thu sao? Như vậy, chắc hẳn Khương Hằng tựa hồ cũng không cảm thấy như vậy là bại hoại.

Cảnh Thự luôn nhớ tới Triệu Kiệt, hắn bức thiết mà khát vọng hoàn toàn chiếm hữu Khương Hằng, giống như Triệu Kiệt chiếm hữu Cơ Tuần, chỉ cần lại tiến thêm một bước, một bước cuối cùng này...... Từ đây Khương Hằng liền hoàn toàn thuộc về hắn, hắn nguyện ý làm người bảo vệ Khương Hằng, cho dù lên núi đao xuống biển lửa cũng sẽ đi vì Khương Hằng. Từ nay về sau, từ nhỏ đến lớn hắn không có được dù chỉ một chút, một chỗ cuối cùng trong lòng Khương Hằng, cũng sẽ theo đó hoàn toàn thuộc về hắn.

Nhưng trở ngại của bọn họ, vấn đề quan trọng nhất đều không phải bọn họ đều là nam tử, mà là...... Bọn họ có cùng huyết thống.

Nếu không thì sao đâu? Cảnh Thự cũng nghĩ tới, nhưng đây không phải cầm thú sao? Khương Hằng còn nghĩ rằng bọn họ là hai huynh đệ, giữa huynh đệ làm ra cái loại chuyện không bằng heo chó này, Khương Hằng nhất định sẽ bị dọa sợ.

"Đi điều tra." Cảnh Thự nói với Phong Vũ.

Phong Vũ vỗ cánh bay đi. Cảnh Thự thở dài, quỳ gối trước dòng suối rửa mặt.

"Sớm biết ngươi sẽ tới," một giọng nói quen thuộc ở bên bờ bên kia nói, "Ta sẽ không tới."