Sơn Hà Chẩm

Chương 167: Triệu Nguyệt



【1】

Thuần Hi cuối thu năm thứ bảy, mưa như trút nước.

Buổi tối ngày hôm đó, Triệu Nguyệt tiến cung. Trước khi tiến cung, hắn đã ăn dược giả chết. Đến khi tỉnh lại thì đã ở bên ngoài cung. Cố Sở Sinh đứng bên ngoài quan tài, nhìn hắn, khàn giọng nói: “Điện hạ, Trưởng công chúa đã an bài mọi chuyện xong rồi, thế thân đã chết, từ nay về sau ngài sẽ ở lại phủ Trưởng công chúa, nghe theo sự sắp xếp của Trưởng công chúa.”

Triệu Nguyệt không nói gì, hắn lẳng lặng nhìn Cố Sở Sinh. Tay Cố Sở Sinh siết chặt quan tài run nhè nhẹ, hắn bây giờ chẳng qua cũng chỉ mới mười lăm tuổi, nhưng nhìn qua lại vô cùng trầm ổn. Triệu Nguyệt ngồi dậy từ trong quan tài, giọng nói có chút khô khốc, lại hỏi: “Phụ thân ngươi đâu?”

“Phụ thân... Đã đi rồi.”

Chuyện này cũng không khiến Triệu Nguyệt thấy bất ngờ. Cố Sở Sinh giao Cố đại nhân cho Thuần Nguyên Đế đổi lấy sự tín nhiệm của ông ta, sau đó Cố đại nhân ở ngay trước mặt Thuần Nguyên Đế chịu cực hình mà chết, như vậy mới có thể đập tan hoàn toàn lòng nghi ngờ của Thuần Nguyên Đế. Phụ thân Cố Sở Sinh đã sớm bị bại lộ, bất luận thế nào thì cũng đều phải chết.
Triệu Nguyệt trầm mặc không nói gì, Cố Sở Sinh lui một bước, khom người nói: “Điện hạ, thỉnh nhanh một chút.”

Triệu Nguyệt gật đầu. Hắn được thị vệ bên cạnh nâng dậy, đưa mắt nhìn bốn phía, xung quanh đều là thi thể. Nơi này là bãi tha ma. Trong những thi thể đó, hắn còn nhận ra một vài người. Gương mặt hắn giật giật, một lát sau, hắn xoay người sang chỗ khác, nhìn Cố Sở Sinh, nhàn nhạt nói: “Về sau, ta là ai?”

“Ngài là trai lơ của Trưởng công chúa.”

“Tên là gì?”

“Cái này còn cần phải đợi Trưởng công chúa ban tên cho.”

“Ngươi muốn đi đâu?”

“Không lâu sau sẽ khởi hành đến Côn Dương.”

“Cố Sở Sinh.” Sắc mặt hắn bình tĩnh, quay đầu lại nhìn thoáng qua núi thi thể kia, lại nói: “Ta muốn hỏi ngươi một câu.”

“Ngài nói đi.”

“Chuyện này, là Trưởng công chúa an bài sao?”
Cố Sở Sinh ngẩn người, một lát sau, hắn gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Triệu Nguyệt không nói gì. Một lát sau, hắn dần dần nở nụ cười.

“Được.” Hắn gật đầu, vừa cười vừa nói: “Mạng này của cô[*], liền cho nàng.”

[*] Cô/孤: Danh xưng khiêm nhường của bậc Vương, hầu thời cổ đại.

Mặc dù Cố Sở Sinh là một người có tâm tư nhanh nhẹn, nhưng năm đó hắn chỉ mới mười lăm tuổi, không hiểu ý tứ trong câu nói kia của Triệu Nguyệt là gì.

Mãi đến sau này hắn mới hiểu được, Triệu Nguyệt nói mạng hắn cho nàng, thực sự là cho nàng.

【2】

Triệu Nguyệt vốn là Tần Vương Thế tử.

Lúc Đại Sở mới lập, Thái Tổ Triệu Huy cùng Lý Vinh kết huynh đệ, hai người cùng bình định thiên hạ, Triệu thị xưng Đế, Lý thị phụ tá, nhưng binh mã lại nằm trong tay Lý thị.

Mẫu thân của Triệu Nguyệt là dưỡng nữ Lý gia, tính cách bà ôn hòa, thái độ làm người khiêm nhường. Từ khi Triệu Nguyệt bắt đầu nhớ được chuyện, hắn đã nhớ rõ, mẫu thân của hắn vẫn luôn nói với hắn, tất cả kẻ ác trên thế gian này, đều có nguyên nhân của nó, cần phải học cách tha thứ cho cái ác, và phải học cách bảo vệ cái thiện.
Lúc đó hắn còn nhỏ nghe không hiểu gì, cũng chỉ biết đi theo phía sau mẫu thân, học theo bà làm mọi chuyện.

Khi ấy, Tần Vương phủ thị phi hỗn loạn, mẫu thân hắn chỉ biết nhẫn nhịn. Mà Lý gia lúc đó quyền thế lớn, phụ thân hắn mỗi lần không vui, đều sẽ trút giận lên trên người hắn và mẫu thân hắn. Mẫu thân hắn không muốn làm quan hệ giữa gia tộc cùng Tần Vương xấu đi, cho nên từ trước đến nay chưa từng nhiều lời với người khác.

Hắn nhớ rõ có một lần, hắn bị đệ đệ của hắn đẩy rơi vào trong nước.

Hắn vùng vẫy trong nước, hắn nghe thấy mọi người ở xung quanh cười nhạo hắn.

Hắn cảm nhận được nước trong hồ tràn vào mũi hắn đầy tuyệt vọng, cảm giác cả người sợ hãi muốn chết, mãi tới cuối cùng, hắn được mẫu thân vớt lên từ trong hồ. Hắn túm lấy tay mẫu thân, ho khan, run rẩy đưa tay lên, chỉ vào tên đệ đệ mà hắn hoàn toàn còn không nhớ nổi tên, nói: “Hắn muốn gϊếŧ con...”
Mẫu thân hắn sửng sốt, hắn túm lấy góc áo bà, khàn giọng nói: “Mẫu thân, hắn muốn gϊếŧ con, người hạ lệnh xử phạt hắn đi!”

Mẫu thân hắn không đáp lại, mẫu tử hai người bị vây quanh, bị người chỉ trỏ, giống như hai chú chó chật vật, rõ ràng có răng nanh, nhưng lại không có bất kỳ lực sát thương nào.

Hắn chưa bao giờ bi phẫn như vậy, oan ức như vậy. Hắn túm lấy tay áo mẫu thân hắn, cao giọng, tức giận nói: “Mẫu thân! Hắn muốn gϊếŧ con! Người hiểu không?! Hắn muốn gϊếŧ con!”

Mẫu thân hắn vẫn không hiểu, hắn đẩy bà ra, giãy giụa muốn đi lên đánh tên thiếu niên đẩy hắn xuống nước kia, nhưng mẫu thân hắn lại ôm chặt lấy hắn, khàn giọng nói: “Nguyệt Nhi, bỏ đi, hắn còn nhỏ, không hiểu chuyện.”

Triệu Nguyệt có chút sững sờ, hắn không thể tưởng tượng được quay đầu lại.
Hắn muốn hỏi, thế nào là không hiểu chuyện?

Hắn cũng mới bảy tuổi, vì sao hắn không nhỏ, hắn phải hiểu chuyện?

Những oan ức đó ùn ùn kéo đến, thế nhưng năm đó hắn không biết chúng từ đâu mà đến, hắn chỉ biết khóc lóc giãy giụa, mẫu thân hắn liều mạng ôm lấy hắn, mãi tới khi một giọng nói trong trẻo của thiếu nữ vang lên: “Ai nha, đây là đang làm cái gì vậy?”

Mọi người đều sửng sốt, thị nữ bên cạnh phản ứng rất nhanh vội vàng quỳ xuống, cao giọng nói: “Gặp qua Huyện chủ, Huyện chủ kim an.”

Sau đó Triệu Nguyệt nhìn thấy một thiếu nữ cài trâm hoa mang y phục đẹp đẽ quý giá, tay cầm roi ngựa, thong thả ung dung bước đến từ phía sau hoa viên.

Nàng xinh đẹp rạng rỡ sáng ngời, tuy chỉ mới mười hai mười ba tuổi, nhưng đã có thể nhìn ra phong thái tài hoa bức người này.
Mắt phượng của nàng đảo quanh một vòng, nụ cười dừng lại trên người Triệu Nguyệt.

“Xảy ra chuyện gì?”

Nàng hỏi, thị nữ bên cạnh đang muốn mở miệng, thì thấy cô nương kia cầm roi ngựa kia chỉ vào Triệu Nguyệt: “Ta muốn hắn nói.”

“Xuân Hoa...” Mẫu thân của hắn ở phía sau bất đắc dĩ nói: “Muội đừng làm loạn.”

“Nhị tỷ, tỷ đừng nhiều lời, tính cách kia của tỷ nhiều lời khiến lỗ tai của muội phát đau.”

Nói xong, ánh mắt của nàng dừng lại trên người Triệu Nguyệt, cười tủm tỉm nói: “Đến đây, ngươi nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”

“Vừa rồi hắn đẩy ta xuống nước.” Triệu Nguyệt vùng vẫy khỏi sự lôi kéo của mẫu thân hắn, hướng về phía thiếu nữ kia, tức giận nói: “Ta nghe thấy bọn chúng đang cười ta, bọn chúng ai cũng không đến cứu ta. Ta là Tần Vương Thế tử, mẫu thân ta là Vương phi, nhưng bọn chúng đều không ai tới cứu ta, chỉ có mẫu thân ta...”
Lời nói của hắn nói tuy đứt quãng lộn xộn, nhưng cũng đủ để cho người nghe hiểu hắn đã trải qua chuyện gì. Sắc mặt của thiếu nữ càng ngày càng lạnh, chờ hắn nói xong lời cuối cùng, thiếu nữ đột nhiên tiến lên. Lúc tất cả mọi người đều không cảnh giác, nàng giơ chân đạp tên đệ đệ vẻ mặt nghênh ngang đắc ý kia rơi vào trong hồ.

“Người của Lý gia ta, lúc nào thì đến lượt các ngươi chà đạp như vậy hả?!”

Thiếu nữ kia gầm lên, lúc mọi người kinh hô, lại sai người đem đám hạ nhân đó từng chân từng chân đạp xuống.

“Một đám hạ nhân, thấy chủ tử còn dám không cứu, đều con mẹ nó muốn chết!”

Thiếu nữ vừa mắng vừa đánh, Triệu Nguyệt nhìn trợn mắt há mồm. Cuối cùng, thiếu nữ quay đầu sang, cười tủm tỉm nhìn mẫu tử Triệu Nguyệt.

“Tỷ tỷ.” Nàng mang theo tức giận, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười như cũ: “Phụ thân kêu muội qua đây xem tỷ sống có tốt hay không, nếu sống không tốt, không bằng theo chúng ta trở về nhà.”
“Ta...” Mẫu thân của Triệu Nguyệt chậm rãi nói: “Ta sống rất tốt...”

Triệu Nguyệt không lên tiếng, hắn siết chặt tay áo mẫu thân mình, Lý Xuân Hoa cười: “Thật không?”

“Thật.”

“Được.” Lý Xuân Hoa gật đầu, nhìn về phía Triệu Nguyệt, cười nói: “Vậy còn ngươi? Ngươi cũng sống tốt sao?”

Triệu Nguyệt mím môi, Lý Xuân Hoa ngồi xổm xuống: “Nguyệt Nhi.” Nàng ôn hòa nói: “Ta là tiểu cô cô của ngươi, nếu ngươi sống không tốt, ta đưa ngươi đi.”

“Ta...”

“Nó sống cũng rất tốt, Vương gia đối đãi với chúng ta...”

Mẫu thân hắn vội vàng tiếp lời, nhưng Triệu Nguyệt nhìn vào hai mắt Lý Xuân Hoa, hắn thấy được ánh sáng và hy vọng, vì thế hắn nhịn không được mở miệng: “Ta đi theo người.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt. Mà sau khi hắn nói ra, hắn lại không cảm thấy hối hận. Hắn tiến lên một bước, gắt gao nắm lấy tay áo nàng, ngẩng đầu lên nhìn nàng, cắn răng nói: “Tiểu cô cô, dẫn ta đi.”
【3】

Sau đó nàng dẫn hắn rời đi.

Khi đó Lý thị ở trên triều đình đã là phong quang vô hạn, một thế tử vừa mới nhập kinh như hắn, ở lại Lý thị, ai cũng không nói được gì.

Lúc đó hắn có chút nhát gan, ai cũng không thân quen, chỉ chạy theo sau Lý Xuân Hoa. Lý Xuân Hoa nói cái gì, hắn nghe cái đó.

Vì vậy, hắn đã biết mẫu thân hắn là dưỡng nữ Lý gia, biết thiếu nữ Lý Xuân Hoa này là tiểu cô cô của hắn, biết được thì ra hắn có một gia đình, ai cũng không thể khi dễ hắn được.

Lúc đó hắn sợ bóng tối, Lý Xuân Hoa mỗi ngày đều ở trong phòng kể chuyện cho hắn nghe, kể đến khi hắn ngủ mới rời đi.

Có một lần, hắn hỏi: “Tiểu cô cô, chờ ta trưởng thành rồi, buổi tối có phải người sẽ không ở bên cạnh ta nữa, đúng không?”

Lý Xuân Hoa gật đầu: “Đúng vậy.”

“Người không ở bên ta, ta phải làm sao bây giờ?”
Nghe được lời này, Lý Xuân Hoa cười: “Ta không ở bên cạnh ngươi nữa, ngươi còn có tức phụ nhi* của ngươi.”

*(thê tử/vợ)

“Ta có tức phụ nhi rồi, tiểu cô cô sẽ không ở bên ta nữa sao?”

“Đúng vậy.”

“Vậy ta không cần tức phụ nhi nữa.” Hắn nghiêm túc mở miệng: “Ta chỉ cần tiểu cô cô.”

Nghe được lời này của hắn, Lý Xuân Hoa bị hắn chọc cười, nét mặt nàng ôn hòa, chậm rãi nói: “Ngươi ngủ đi, chỉ cần ngươi luôn ngoan như vậy, ta vẫn sẽ luôn ở bên cạnh ngươi.”

“Thế nào mới là ngoan?”

Lý Xuân Hoa nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Làm một người lương thiện?”

Dứt lời, nàng cười: “Làm một người yêu chúng sinh vạn vật, làm một nam nhi bảo vệ quốc gia, không nên quên tâm tính vốn có của mình, đây đại khái chính là ngoan.”

Những lời này nói ra quá thâm sâu, nàng cho rằng Triệu Nguyệt nghe không hiểu, thế nhưng Triệu Nguyệt lại hiểu được hết.
Hắn khắc ghi những lời nói của Lý Xuân Hoa vào trong lòng, hắn nghe lời nàng, học cách trở thành người mà nàng thích.

Nàng vốn chỉ là một tia sáng nhàn nhạt, nhưng đủ để chiếu sáng cả cuộc đời hắn.

【4】

Thấm thoắt hắn ở Lý gia đã được sáu năm, từ một tiểu hài đồng trở thành một thiếu niên tao nhã.

Tính cách hắn ôn hòa, ở kinh thành rất có danh tiếng. Lúc này Hoàng đế cuối cùng cũng bất mãn với Lý thị, bắt đầu chèn ép khắp nơi. Hắn tuy chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng vẫn đủ nhạy cảm đối với chuyện này, bắt đầu lo lắng cho Lý gia.

Mà lúc này Lý Xuân Hoa vẫn là một bộ dạng cái gì cũng không hiểu, thấy Triệu Nguyệt phát sầu, gảy gảy móng tay, nói với hắn: “Sợ cái gì, trời có sập xuống vẫn còn có tiểu cô cô chống đỡ cho ngươi.”

Hắn ngại thùng cười cười, lại không nói gì.
Thế nhưng tình thế lại bất ngờ chuyển biến, cung yến năm ấy, hắn theo Lý Xuân Hoa vào cung dự tiệc. Trong yến tiệc, Triệu thị nói nhiều lời nhục nhã Lý thị. Hắn trầm mặt, Lý Xuân Hoa cũng không nhiều lời, mãi đến khi Hoàng Đế rời khỏi, sau khi từng nhóm người tản đi, có người say rượu bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo đến trước mặt hắn.

Người nọ say rượu, đi đến đạp hắn một cước. Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều ngây ngẩn. Triệu Nguyệt ngẩng đầu, nhận ra người đó chính là tên đệ đệ - Triệu Thư - năm đó đã đẩy hắn rơi xuống hồ. Bây giờ mẫu thân hắn ta thịnh sủng, làm mưa làm gió ở Tần Vương phủ. Nếu không phải hắn ở Lý gia, Lý gia còn chưa hoàn toàn suy sụp, có lẽ hắn ta đã là Tần Vương Thế tử.

Hắn không dám đánh trả. Hắn biết rõ hiện giờ không thể gây chuyện cho Lý gia, mà Triệu Thư rõ ràng là nhận ra hắn, dẫn theo mấy tên bằng hữu, mượn rượu giả điên thượng cẳng tay hạ cẳng chân với hắn. Người xung quanh kéo tới khuyên can, nhưng không khuyên được. Cũng chính lúc này, hắn nghe được một tiếng quát to, thấy Lý Xuân Hoa từ trong đám người vọt tới, đập một cái bình rượu lên đầu Triệu Thư. Nàng che chắn trước mặt hắn, giống như con báo nhỏ, cả người mang theo mùi rượu, tức giận nói: “Các ngươi đang làm cái gì? Các ngươi nghĩ là các ngươi đang đánh ai hả? Là Tần Vương Thế tử. Một đống tạp chủng các ngươi mà cũng dám động tới hắn?!”
“Ngươi là cái thá gì?”

Triệu Thư gầm lên: “Ngươi cũng dám nói chuyện như vậy với bản công tử? Đánh! Đánh cho ta!”

Hiện trường nhất thời hỗn loạn lên. Nàng bị đẩy ngã trên mặt đất. Đây là lần đầu tiên hắn tức giận như vậy trong cuộc đời này. Hắn hung hăng đứng dậy, lại bị nàng đột ngột kéo xuống đè ở dưới thân.

“Đừng động.” Nàng thấp giọng lên tiếng, cắn răng nói: “Không thể động.”

Hắn hơi sửng sốt, hắn cảm giác được nắm đấm đánh lên người nàng. Hắn nghĩ nàng là một người yếu mềm như vậy, cô nương mỏng manh ngày thường bị va đập đều phải "Ôi" suýt xoa nửa ngày, giờ khắc này, phải chịu bao nhiêu đau đớn chứ.

Nhưng hắn hiểu ý của nàng.

Nàng đánh Triệu Thư, Hoàng đế mà truy cứu, nhất định sẽ lấy chuyện này làm cớ. Mà Triệu Thư đánh nàng, Hoàng đế sẽ không có lý do.
Hắn siết chặt nắm đấm. Hắn đột nhiên vô cùng căm hận, vô cùng hận chính mình, không có quyền thế, không có năng lực, không che chở được nàng.

Hắn đỏ mắt, cắn chặt răng.

Trận náo loạn này rất nhanh kết thúc. Lúc trở về, hắn bôi thuốc cho nàng, nghe nàng khoe khoang: “Ngươi xem ta đập hắn một cước kia, có phải là cực kỳ soái, cực kỳ lợi hại hay không?”

Hắn không nói gì.

Thật lâu sau, hắn đột nhiên nói: “Phản đi.”

Lý Xuân Hoa ngẩn người. Triệu Nguyệt ngẩng đầu, cả người hắn run rẩy. Hắn nhìn Lý Xuân Hoa, giọng run rẩy nói: “Tiểu cô cô, ta không nhịn nổi nữa, ta...”

“Đừng nói.”

Lý Xuân Hoa đưa tay lên che miệng hắn lại. Nàng dịu dàng nhìn hắn, giọng nói nhu hòa: “Nguyệt Nhi, đừng nói. Đây không phải chuyện mà tiểu hài tử nên nghĩ.”

“Ta không còn nhỏ nữa.”
Lý Xuân Hoa ngẩn người.

Một lát sau, nàng nở nụ cười.

“Nguyệt Nhi, ở trong mắt trưởng bối, ngươi cả đời đều không lớn.”

Triệu Nguyệt không nói gì. Cả đời sau này của hắn, hắn đều cực kỳ hận những lời nói này.

【5】

Quả nhiên Hoàng Đế không có truy cứu chuyện kia, thế nhưng đã muốn kiếm chuyện, thì luôn luôn tìm được cớ.

Không lâu sau, hoàng đế lấy lý do “Không hợp quy củ”, đuổi hắn về Tần Vương phủ.

Tần Vương phủ cách Hoa Kinh xa ngàn dặm. Lúc hắn nhận được tin này, cả người đều sửng sốt. Hắn đi tìm Lý Xuân Hoa, Lý Xuân Hoa lại không gặp hắn. Hắn liều mạng đập cửa phòng Lý Xuân Hoa, lo lắng nói: “Tiểu cô cô, nghĩ cách đi, ta không thể đi, ta không muốn đi...”

“Nguyệt Nhi.” Giọng nói của nàng từ trong phòng truyền ra, có chút mệt mỏi: “Trở về đi. Ngươi là Tần Vương Thế tử, chung quy vẫn phải trở về.”
Hắn sững sờ tại chỗ. Một lúc lâu sau, hắn chậm rãi nói: “Sau khi ta trở về, lúc nào tiểu cô cô đến đón ta?”

Lý Xuân Hoa không đáp lại.

Triệu Nguyệt lẩm bẩm: “Ta biết, hiện tại là thời điểm không tốt. Tiểu cô cô, ta chờ người, ta chờ người đến đón ta.”

Nói xong, hắn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Tiểu cô cô, vậy ta lên đường đây. Ta sẽ không để người khó xử, ta trở về bên kia.”

Lý Xuân Hoa không nói gì, chờ nghe thấy âm thanh Triệu Nguyệt đi xa, bản thân nàng cũng không biết chính mình làm sao, chợt bật khóc thành tiếng.

Ngày đó Triệu Nguyệt lên đường trở về Tần Vương phủ. Lúc hắn về đến Tần Vương phủ, hắn được dẫn đến một sương phòng rách nát. Sau khi bước vào, hắn mới phát hiện bên trong đều là mùi thuốc đông y, mẫu thân hắn nằm ở trên giường, bị bệnh đã lâu.
Hắn ngồi bên cạnh mẫu thân, nhìn người mẫu thân trên giường bệnh của hắn.

Đối phương mỉm cười, khó khăn nói: “Đã về rồi?”

“Vâng.” Hắn ôn hòa nói: “Tiểu cô cô nói con trở về, nói qua một lúc nữa sẽ đến đón chúng ta.”

Thực ra mẫu thân của hắn đã không còn nghe được hắn nói cái gì. Bà nằm ở trên giường, chỉ liên tiếp gật đầu: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”

Kể từ hôm đó, hắn bắt đầu dốc lòng chăm sóc mẫu thân mình. Mỗi ngày hắn đều sẽ gạch một gạch một đường ở trên giường, đại biểu cho một ngày qua đi, hắn đợi Lý Xuân Hoa lại thêm một ngày.

Tần Vương không thích mẫu tử bọn họ. Bọn họ ở Tần Vương phủ còn không bằng hạ nhân. Hắn ở trong viện tử tự trồng rau, miễn cưỡng sống qua ngày, lại thường xuyên bị người đạp hư.
Bị người đánh là chuyện thường ngày, cũng may có mấy huynh đệ sau khi đánh hắn xong, nghe hắn lấy lòng, sẽ “đại phát từ bi” thưởng cho hắn chút bạc, để hắn có thể đi mua chút đồ ăn.

Hắn hiểu đây là thủ đoạn gì, đây chính là đánh một gậy lại cho một trái táo ngọt, vô hình muốn phế bỏ hắn.

Không phải là trên thân thể, mà là trên tinh thần.

Bọn họ cố gắng phế bỏ Tần Vương Thế tử này, để cho hắn ngày sau trở thành một loại mặt hàng bị người nhạo báng. Vì vậy bọn họ thường xuyên vũ nhục hắn, đánh vào tinh thần của hắn, để cho hắn quỳ xuống hầu hạ bọn họ, hoặc là không ngừng thừa nhận bản thân là một kẻ vô năng. Đây đều là chuyện như cơm bữa, thậm chí quá đáng hơn cũng có.

Hắn cố gắng muốn hỏi thăm tin tức của Lý Xuân Hoa, nhưng lại đều ít ỏi không có bao nhiêu tin tức.
Thẳng cho đến một ngày, Triệu Thư từ kinh thành trở về, dường như rất tức giận, chạy tới phòng Triệu Nguyệt, đánh Triệu Nguyệt một trận, sau đó kéo mẫu thân Triệu Nguyệt từ trên giường xuống, đánh mẫu thân hắn ngay trước mặt hắn.

“Lý gia các ngươi không có lấy một ai tốt đẹp, cho rằng trèo lên cành cao là rất giỏi sao? Còn dám tìm phiền toái cho ta?!”

“Tiện nhân!” Triệu Thư vừa đánh, vừa phẫn nộ nói: “Lý Xuân Hoa, tiện nhân này!”

Đó là lần đầu tiên sau khi hắn trở lại Tần Vương phủ, nghe được tên Lý Xuân Hoa.

Bị đánh đau nhức khắp người, hắn vẫn rất muốn hỏi Triệu Thư, nàng thế nào rồi, nàng sống có tốt không.

Nhưng hắn không kịp hỏi, hắn chỉ có thể che chở cho mẫu thân của mình. Mãi đến khi Triệu Thư đánh đủ rồi mới dẫn người rời đi.

Cả người hắn đau nhức, nhìn mẫu thân đã hôn mê bất tỉnh, hắn cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi.
Hắn xông ra ngoài, gọi người, hắn muốn tìm đại phu, hắn nhất định phải tìm đại phu.

Thế nhưng không có ai đáp lại hắn, không có bất kỳ người nào.

Tất cả mọi người đều cự tuyệt hắn, thậm chí cười nói: “Thế tử, Ngọc phu nhân nói, nương nương không có bệnh, không cần tìm đại phu.”

Cuối cùng hắn tuyệt vọng, trở lại trong phòng, nhìn mẫu thân nằm trên giường thở hổn hển. Hắn hiểu rõ, nếu không tìm đại phu, mẫu thân hắn nhất định sẽ chết ở chỗ này.

Hắn cắn chặt răng, cuối cùng cõng mẫu thân hắn lên. Hắn đã sớm tìm được một cái lỗ chó, thừa dịp đêm khuya, lặng lẽ chui ra khỏi Tần Vương phủ.

Lúc đó là mùa đông, trên người hắn chỉ có mấy đồng tiền, ăn mặc y phục đơn bạc, người lạnh đến phát run.

Hắn đi đến y quán, nhưng tất cả mọi người đều bắt hắn phải đưa bạc rồi mới khám bệnh.
Hắn không có. Cho dù nói như thế nào đi chăng nữa, thì cũng bị đuổi đi hết lần này đến lần khác.

Ngày đó rất lạnh, hắn cảm giác cơ thể mẫu thân hắn cũng ngày càng trở nên lạnh lẽo.

Hắn cầu xin đối phương, cuối cùng lúc sắp đến bình minh, hắn nghe mẫu thân hắn nói: “Nguyệt Nhi... Ta muốn về nhà.”

Nói xong, bà mở mắt, khi đó tuyết từ trên trời rơi xuống, bay tán loạn, trong ánh mắt của bà mang theo nỗi hoài niệm.

Bà nói: “Nguyệt Nhi, mang ta về Hoa Kinh, ta muốn về nhà.”

【6】

Sau đó hắn cõng bà về nhà.

Thiếu niên mười bốn tuổi, hắn quên mất là hắn đã đi bao lâu.

Hắn chỉ nhớ rõ hắn vừa đi trên đường vừa ăn xin, có rất ít người cho hắn tiền. Hắn phải đi nhặt cơm thừa canh cặn. Hắn không cướp, không trộm, không làm bất kỳ chuyện xấu gì, bởi vì hắn nhớ rõ Lý Xuân Hoa từng nói, nàng thích hắn ngoan.
Hắn phải làm người tốt.

Mùa đông rét lạnh, cho nên thi thể mẫu thân hắn không bị nhanh bốc mùi hôi thối.

Hắn cõng trên lưng thi thể cứng nhắc kia, đi rất lâu rất lâu, cuối cùng cũng tới được Hoa Kinh.

Sau đó hắn tới Lý phủ, gõ đại môn Lý phủ.

Lý phủ giăng đèn kết hoa, hắn không biết là hỉ sự gì, mãi đến khi nhìn thấy Lý Xuân Hoa đang thử hỉ bào.

Khi đó hắn một thân hôi hám, chật vật bất kham. Lý Xuân Hoa đứng ở trước gương đồng, mặc hỉ phục, sắc mặt có chút mỏi mệt nói: “Mẫu thân ngươi, ta sẽ an bài người hạ táng chu đáo. Ngươi hãy trở về tắm rửa sạch sẽ, ngày mai ta kêu người đưa ngươi trở về.”

Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Lý Xuân Hoa.

Đầu óc hắn có chút hỗn loạn. Rất lâu sau, hắn cuối cùng nói: “Người phải gả cho người khác rồi?”
“Ừ.”

“Gả cho ai?”

“Mai Hàm Tuyết.”

“Vì sao?”

Triệu Nguyệt hỏi có chút gấp gáp. Lý Xuân Hoa không nói gì. Triệu Nguyệt sốt ruột nói: “Người là muốn kết đồng minh với Mai gia sao? Các người có phải có dự định làm gì đó đúng hay không? Các người có thể dùng biện pháp khác, hiện tại Tiết gia nhất định sẽ đứng về phía Lý gia, cho dù người không gả cho hắn...”

“Ta thích hắn.”

Lý Xuân Hoa đột nhiên mở miệng. Cả người Triệu Nguyệt đều mông lung. Lý Xuân Hoa khó khăn nở nụ cười: “Nguyệt Nhi, ngươi đừng nghĩ nhiều như vậy. Bởi vì ta thích hắn cho nên mới gả cho hắn, ta sẽ sống tốt.”

“Vậy...” Triệu Nguyệt có chút như trong mộng. Hắn theo bản năng mở miệng: “Vậy ta thì sao?”

“Ngươi?” Lý Xuân Hoa có chút không hiểu, Triệu Nguyệt lẩm bẩm nói: “Người đã nói, nếu như ta ngoan, người sẽ ở bên cạnh ta cả đời...”
“Lời nói trẻ con.” Lý Xuân Hoa mỉm cười: “Ta sớm muộn gì cũng phải gả đi, làm sao có thể thực sự ở bên cạnh ngươi cả đời được?”

Triệu Nguyệt không nói gì, trong đầu hắn trời đất quay cuồng.

Hắn muốn ngăn cản nàng, muốn nàng dừng lại. Hắn nhìn nàng một thân giá y đỏ rực, ý thức được nàng phải gả đi rồi, nàng phải rời khỏi hắn, thuộc về một nam nhân khác. Hắn cảm thấy mình đố kỵ đến sắp phát điên rồi.

Cả người hắn run rẩy, trong lòng hắn đột nhiên có thứ gì đó sáng tỏ.

“Nếu như...” Giọng hắn run rẩy: “Nếu như... Ta thú người thì sao?”

“Nguyệt Nhi.” Lý Xuân Hoa nhíu mày: “Đừng nói mấy lời trẻ con nữa.”

“Nếu như ta thú người, có phải người sẽ không gả cho người khác nữa hay không, sẽ không rời khỏi ta, cả đời ở bên cạnh ta, chỉ thương ta, chỉ yêu ta, chỉ ở bên ta?!”
“Triệu Nguyệt!”

Lý Xuân Hoa gầm lên: “Ngươi nói mấy lời vô sỉ gì vậy?!”

“Ta nói lời vô sỉ?” Triệu Nguyệt cười rộ lên: “Tại sao nói ta nói lời vô sỉ? Hôm nay người gả cho Mai Hàm Tuyết, còn không phải là coi trọng quyền thế nhà hắn hay sao? Nếu ta cũng có quyền thế, nếu ta cũng có thể đem thiên hạ này tặng cho người, có phải người cũng sẽ gả cho ta hay không?”

“Triệu Nguyệt!”

“Người như vậy... Người như vậy...” Nước mắt Triệu Nguyệt rơi xuống: “Có khác gì kỹ nữ chứ?!”

“Vậy thì sao?!” Lý Xuân Hoa cuối cùng cũng không nhịn được, tức giận nói: “Ta có thể làm gì đây? Còn ngươi cũng có thể làm được gì?! Ngươi nói đúng, ta không khác gì kỹ nữ, ai ra được giá cao thì ai tới ta cũng đều có thể bán. Ngươi cũng có thể như vậy, nhưng ngươi có thể ra giá sao?”
Lý Xuân Hoa bước tới, nàng mắng Triệu Nguyệt đến ngây người. Hắn ngơ ngác nhìn nàng, nhìn mắt nàng hàm chứa nước mắt nói: “Ta đã lựa chọn ra sự lựa chọn tốt nhất mà ta có thể. Ta đi con đường tốt nhất mà ta có thể đi. Triệu Nguyệt, nếu ngươi không cho ta quyền thế, thì ngươi đừng ngăn cản con đường này của ta. Ngươi cái gì cũng không có, ngươi chỉ là một hài tử chưa trưởng thành, cần có người che chở. Tại sao ngươi lại muốn cưới ta? Là bởi vì sau này ta phải đi, phải làm thê tử của người khác, không thể bảo hộ ngươi nữa, cho nên ngươi sợ hãi. Nhưng ngươi dựa vào cái gì mà muốn ta bảo hộ ngươi cả đời?!”

Lý Xuân Hoa đột nhiên cao giọng, nắm chặt y phục trước ngực mình, gào thét: “Ta cũng biết sợ, biết đau, biết kinh hoàng, biết tuyệt vọng. Ta dựa vào cái gì mà phải chăm sóc ngươi cả đời?!”
“Ta không có...”

“Ngươi không có cái gì? Ngươi biết cái gì? Ngươi, một thiếu niên ngay cả mẫu thân của mình cũng không che chở nổi, thì nói chuyện thú gả ta cái gì chứ?”

Lý Xuân Hoa trào phúng nói. Nàng ngẩng đầu lên, ép nước mắt phải quay về: “Trở về đi, đừng nói những lời như vậy nữa.”

Triệu Nguyệt ngơ ngác đứng tại chỗ. Hắn nhìn thiếu nữ trước mặt, hắn luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng.

Một lúc lâu sau, hắn mới nói: “Nếu như ta cho được quyền thế... Có phải sẽ giữ được người hay không?”

Lý Xuân Hoa đưa lưng về phía hắn, dừng bước chân. Triệu Nguyệt lẩm bẩm nói: “Nếu như ta có quyền thế, có phải mẫu thân của ta, sẽ không phải chết không?”

Nói xong, Triệu Nguyệt đỡ tường, chống người, đứng lên: “Hiện tại cái gì ta cũng không có, đời này của ta, chỉ có người, còn có mẫu thân của ta. Mẫu thân của ta đã chết, người cũng không còn nữa... Tiểu cô cô, người nói ta phải làm sao bây giờ?”
“Trở về đi.”

Lý Xuân Hoa nghẹn ngào: “Ngươi trở về chờ, ta sẽ nghĩ biện pháp.”

Nói xong, nàng nhắm mắt lại: “Trời sập xuống, cũng không tới phiên tiểu bối các ngươi đến chống đỡ.”

Triệu Nguyệt không nói gì, rất lâu sau, hắn cười rộ lên.

“Người sẽ không đến đón ta, phải không?”

Lý Xuân Hoa không trả lời. Triệu Nguyệt nhắm mắt lại: “Ta hiểu, ta hiểu rồi.”

“Tiểu cô cô.” Hắn khàn giọng nói: “Đời này, ta sẽ không chờ người đến đón ta nữa.”

“Ta biết, ta chờ không được, người cũng sẽ không đến.”

“Đường, ta sẽ tự mình đi, người, ta cũng sẽ tự mình giữ. Tiểu cô cô.” Hắn mở mắt, nhẹ nhàng nở một nụ cười: “Tạm biệt.”

Dứt lời, hắn xoay người đi ra ngoài.

Tối ngày hôm đó, hắn tắm rửa sạch sẽ, ngày hôm sau, tìm cho mẫu thân hắn một nơi an táng, sau đó trở về Tần Vương phủ.
Sau khi trở lại vương phủ, hắn trực tiếp tìm tới Tần Vương, hắn quỳ trên mặt đất, trước khi đối phương đưa chân ra đá cho hắn một cước, hắn đã nói câu đầu tiên là ——

“Phụ vương, Lý thị sắp tạo phản, Tần Vương phủ cần sớm chuẩn bị.”

【7】

Chỉ cần trên cánh cửa sổ bị rách ra một cái lỗ, thì rất nhanh cái cửa sổ này sẽ bị người phá hư hoàn toàn.

Từ một câu “Lý thị sắp tạo phản” kia, hắn lên kế hoạch, giúp Tần Vương hoàn toàn tránh được kiếp nạn Lý thị mưu nghịch, trở thành kẻ sống sót duy nhất của Triệu gia, sống xa ở Đức Châu.

Hắn một mặt liên lạc với các lão trung thần của Triệu thị trên triều đình, hối lộ trọng thần, để kiềm chế triều đình và mối quan hệ của Tần Vương phủ, một mặt âm thầm phát triển, chiêu binh mãi mã, sắp đặt nhãn tuyến khắp các nơi...
Hắn hại chết Mai Hàm Tuyết, liên lạc với Bắc Địch...

Cho đến cuối cùng, hắn phát binh mưu nghịch, lại bởi vì Tần Vương thích việc lớn hám công to mà trúng mai phục của Vệ gia, bị một lưới bắt hết.

Hắn vốn cho rằng mình phải chết.

Nhưng không ngờ rằng, hắn vẫn còn sống.

Ngồi quỳ ở phủ Trưởng công chúa, hắn nhìn nữ tử một thân y phục chỉ vàng, chậm rãi đi đến.

Rồi sau đó nàng ngồi lên nền đất, giương mắt nhìn về phía hắn.

Sắc mặt nàng mang theo vẻ mệt mỏi rã rời, không còn là thiếu nữ trong sáng nữa. Nét mặt của hắn tươi cười ôn hòa ung dung, cũng không còn vẻ ngây thơ trước kia nữa.

Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Về sau ngươi ở lại nơi này, lấy tên Tiết Hàn Mai đi.”

Triệu Nguyệt nở nụ cười nhìn nàng: “Đã nhiều năm như vậy, tiểu cô cô vẫn còn nhung nhớ Mai Hàm Tuyết sao?”
Trưởng công chúa không nói gì.

Làm sao nàng có thể nói cho hắn biết được, đối tượng liên hôn năm đó vốn có bốn người, sở dĩ nàng chọn Mai Hàm Tuyết, là bởi vì từ trên người Mai Hàm Tuyết, nàng nhìn thấy được mấy phần bóng dáng quen thuộc.

Nàng vẫn luôn nghi hoặc bóng dáng đó đến từ đâu, mãi cho đến khi nàng nhìn thấy Triệu Nguyệt của hiện tại.

Triệu Nguyệt sau khi trưởng thành, cùng với bóng của Mai Hàm Tuyết ở bên cạnh nàng năm đó, gần như đồng nhất.

Nhưng mà lúc đó nàng cũng không biết nó có ý nghĩa gì. Cho đến khi rất nhiều năm sau, nàng cuối cùng cũng hiểu được, thế nhưng đã quá muộn rồi.

Nàng không đáp lời, Triệu Nguyệt hàm chứa ý cười, mở tay áo dập đầu, nhẹ nhàng nói: “Nô tài Tiết Hàn Mai, gặp qua Trưởng công chúa.”

Trán hắn khẽ chạm lên nền đất, trên mặt đất là góc áo của nàng, xúc cảm lạnh như băng từ trán một đường lan đến đỉnh đầu, hắn nghĩ——
Bất kể hắn là Tiết Hàn Mai hay là Triệu Nguyệt, người nàng yêu là Mai Hàm Tuyết hay là Triệu Nguyệt, hắn cuối cùng cũng sẽ có được quyền thế, có được thiên hạ, có được nàng.

Lần này, hắn nhất định phải cùng nàng, đi đến cuối cùng.

Dù sống hay chết.