Sơn Hà Chẩm

Chương 166: Triệu Thuận



Triệu Thuận là một vị hoàng đế có số phận lận đận.

Hắn không có phụ vương, đến năm ba tuổi thì không còn mẫu hậu. Vì vậy từ nhỏ hắn đã được á phụ Vệ Uẩn và thê tử Sở Du của Vệ Uẩn nuôi dưỡng.

Mẫu hậu của hắn ra đi quá sớm, cho nên hắn hầu như không có bất kỳ trí nhớ gì về nàng ấy. Từ lúc hắn bắt đầu biết chuyện, bên cạnh hắn đã có Sở Du và Vệ Uẩn. Cho nên hắn vẫn luôn gọi bọn họ là phụ thân mẫu thân, giống như bọn họ là thân sinh của hắn vậy.

Nếu là một người bình thường, đối với chuyện này có thể sẽ cảm thấy câu nệ, nhưng Vệ Uẩn và Sở Du lại thản nhiên nhận xưng hô này, thậm chí bọn họ còn đưa hài tử của mình vào cung chơi với hắn. Sau đó nói cho hắn biết đây là đệ đệ và muội muội.

Vì vậy, cho dù Triệu Thuận mất phụ mẫu khi còn rất nhỏ, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy mình là người không có phụ mẫu. Mỗi một dịp tết âm lịch, hắn đều cùng trải qua với nhà Vệ Uẩn, có nhiều lần Cố Sở Sinh còn mang hài tử đến nữa.
Hài tử của Cố Sở Sinh tên là Cố Nhan Thanh, lớn hơn hắn mấy tháng. Hai người bọn hắn thường đóng vai ca ca trong yến tiệc đón năm mới này, chăm sóc Vệ Yến và Vệ Uyển.

Vệ Yến tính cách quật cường lại nghịch ngợm, ngược lại Vệ Uyển là một tiểu cô nương dịu dàng. Trong buổi tiệc cuối năm hằng năm, Vệ Yến luôn tìm mọi cách trêu chọc Vệ Uyển. Chờ đến lúc Cố Nhan Thanh nhìn thấy thì không vui, luôn cùng Vệ Yến đánh nhau một trận. Khi đó, hai người khá ngang tài ngang sức, Vệ Yến rất tức giận, gào lên với Cố Nhan Thanh: "Đây là muội muội của ta, mắc mớ gì đến ngươi!"

Cố Nhan Thanh nghẹn đỏ mặt, sau khi suy nghĩ một chút, cuối cùng Cố Nhan Thanh nói: "Vậy sau này nếu ta thú nàng làm thê, có phải là sẽ liên quan đến ta không?"

Vệ Yến bị sự quyết tâm phải xen vào này của Cố Nhan Thanh làm cho sững sờ, thật lâu sau, cuối cùng nói: "Ngươi thật là đồ không biết xấu hổ!"
Triệu Thuận có chút kỳ quái, liền hỏi Cố Nhan Thanh: "Tại sao ngươi lại thú Vệ Uyển, là có thể quản được chuyện của Vệ Uyển?"

Cố Nhan Thanh đỏ mặt nói: "Ta cưới muội ấy, vậy sau này muội ấy sẽ được gọi là Cố Vệ thị, sau đó ta và muội ấy sẽ là người một nhà, tất nhiên ta có thể quản được chuyện của muội ấy."

Câu nói này đã dẫn dắt Triệu Thuận. Khi lớn hơn một chút nữa, Triệu Thuận dần dần bắt đầu nhận ra rằng cho dù Vệ Uẩn và Sở Du đối xử tốt với hắn thì hắn vẫn luôn là người ngoài. Thậm chí Sở Du và Vệ Uẩn đối xử tốt với hắn như vậy, có lẽ bởi vì hắn là hoàng đế của đất nước này, hoặc thậm chí bởi vì hắn không có phụ mẫu. Dù sao thì Vệ Uẩn và Sở Du cũng đều là những người rất tốt.

Triệu Thuận hiểu ra đạo lý này khi hắn lên tám tuổi.
Ngày hôm đó, trong cung đưa đến cho hắn một thái giám mới. Vị thái giám này còn là một thiếu niên, đối xử với hắn rất tốt. Vào một đêm nọ, vị thiếu niên đang canh giữ bên cạnh hắn, Triệu Thuận không nhịn được hỏi, tại sao ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy?

Thiếu niên cười khẽ, bởi vì ngài là bệ hạ.

Triệu Thuận có chút nghi hoặc, nói tiếp, những người khác đối xử với ta rất tốt, cũng bởi vì ta là bệ hạ?

Thiếu niên gật đầu, không chút do dự nói: "Đó là đương nhiên. Ngài là bệ hạ, người trong khắp thiên hạ này đều phải đối xử tốt với ngài."

Làm hoàng đế hình như cũng là một chuyện rất hạnh phúc. Bởi vì mọi người trong thiên hạ này đều sẽ đối xử tốt với hắn. Nhưng đêm hôm đó, Triệu Thuận lại có chút khó chịu. Hắn đột nhiên ý thức được, Vệ Uẩn và Sở Du đối xử tốt với hắn, rất có thể là có một nguyên nhân kỳ lạ nào đó.
Vì vậy, hắn hỏi Vệ Yến và Vệ Uyển, tại sao phụ thân và mẫu thân của bọn họ lại đối xử tốt với bọn họ như vậy?

Hai người trả lời đó là chuyện đương nhiên, bởi vì chúng ta là hài tử của bọn họ.

Triệu Thuận suy nghĩ một chút, cuối cùng hắn cũng hiểu được tại sao mình không vui.

Quan hệ của phụ mẫu và tử nữ không cách nào thay đổi được. Nhưng mà nếu có một ngày nào đó hắn có thể không làm hoàng đế nữa, chờ đến khi hắn không phải là hoàng đế, Sở Du và Vệ Uẩn có còn đối xử tốt với hắn như vậy không?

Thiếu niên đăm chiêu suy nghĩ một lúc lâu, mãi đến năm tám tuổi, nghe được biện pháp của Cố Nhan Thanh, vì vậy hắn mặt mày hớn hở nói: "Ta hiểu rồi. Có phải là ta thú Vệ Uyển, ta và phụ thân mẫu thân sẽ là người một nhà."

Cố Nhan Thanh ngây ngốc gật đầu, sau khi suy nghĩ một chút, hắn ta lại cảnh giác nói: "Ngài cũng muốn thú Vệ Uyển sao?"
Triệu Thuận suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Có thể thú Vệ Yến hay không?"

Cố Nhan Thanh bị suy nghĩ của Triệu Thuận làm cho sợ ngây người, hắn ta nhìn Triệu Thuận đầy ý vị sâu xa,

cuối cùng nói: "Bệ hạ, ngài có biết thú một người có ý nghĩa gì không?"

Triệu Thuận lắc đầu: "Ta không biết."

Cố Nhan Thanh cười nói với hắn: "Vậy ngài đi nói chuyện với Vệ Vương gia, nói ngài muốn thú Vệ Yến. Ta thú Vệ Uyển, ngài thú Vệ Yến, từ nay về sau, tất cả chúng ta đều là người một nhà."

Triệu Thuận gật đầu, hắn chạy tới trước mặt Vệ Uẩn, nghiêm túc nói: "Phụ thân, con muốn thỉnh cầu người một chuyện."

Vệ Uẩn nhìn Triệu Thuận hỏi: "Chuyện gì?"

Triệu Thuận là nhi tử mà hắn sủng ái nhất. Bởi vì đưa Triệu Thuận vào cung, cho nên trong lòng Vệ Uẩn luôn cảm thấy vô cùng có lỗi với đại nhi tử này, cho nên hắn thường Triệu Thuận có yêu cầu gì, hắn đều sẽ vô điều kiện đáp ứng. Nhưng mà yêu cầu lần này của Triệu Thuận khiến hắn hết sức chấn kinh. Triệu Thuận nghiêm túc nói: "Phụ thân, con muốn thú Vệ Yến. Cố Nhan Thanh thú Vệ Uyển. Nói như vậy, chúng ta sẽ vĩnh viễn trở thành người một nhà."
Vệ Uẩn trầm mặc không nói gì. Một lúc sau mới ngẩng đầu lên, căm tức nhìn Cố Sở Sinh: "Huynh dạy nhi tử của huynh cái lung tung gì vậy hả?!"

Cố Sở Sinh uống cạn ly rượu trong tay, quay đầu nhìn Vệ Uẩn, ôn hòa nói: "Tất nhiên là dạy tứ thư ngũ kinh, lời nói của thánh nhân, có vấn đề gì không?"

Nói xong, Cố Sở Sinh cười rộ lên: "Sao vậy, nhi tử của ngươi lại bị Nhan Thanh lừa gạt?"

Điều mà Vệ Uẩn vẫn luôn không muốn thừa nhận chính là, cho dù đại nhi tử của hắn tốt, nhị nhi tử cũng tốt, nhưng không xảo quyệt như Cố Nhan Thanh, luôn bị hắn ta lừa gạt. Hắn hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn Vệ Uyển nói: "Vệ Uyển, nhà của chúng ta đều phải dựa vào con đấy."

Vệ Uyển híp mắt cười nói: "Phụ thân yên tâm, con hiểu được."

Nói xong, Vệ Uyển đứng dậy, vẫy vẫy tay với Cố Nhan Thanh: "Nhan Thanh ca ca, lại đây, muội có thứ tốt muốn cho huynh xem."
Cố Nhan Thanh nghe Vệ Uyển gọi, vô cùng vui vẻ đi theo Vệ Uyển ra khỏi đại điện.

Sau khi hai hài tử đi ra ngoài, Vệ Uẩn quay đầu lại nhìn Triệu Thuận. Ánh mắt Triệu Thuận mong chờ nhìn Vệ Uẩn. Nhất thời Vệ Uẩn không biết phải nói gì. Thật lâu sau mới nói: "Tại sao con lại đột nhiên có suy nghĩ như vậy?"

"Bởi vì con muốn trở thành người một nhà với phụ thân."

Hài tử thẳng thắn: "Bọn họ nói người đối xử tốt với con bởi vì con là hoàng đế. Nếu như có một ngày con không phải là hoàng đế, vậy phải làm sao bây giờ? Vì vậy, nếu như con và người là người một nhà, vậy người vẫn sẽ luôn luôn đối xử tốt với con."

Lời nói này khiến cho tất cả người lớn có mặt ở đây đều mông lung. Sở Du có chút chua xót, nàng quay đầu đi, không đành lòng nhìn Triệu Thuận như vậy. Vệ Uẩn nhìn Triệu Thuận, trong mắt có chút chua xót. Thật lâu sau, hắn thở dài nói: "Hài tử ngốc, con và chúng ta vẫn luôn là người một nhà."
Nói rồi Vệ Uẩn ôm chặt hắn vào lòng, vỗ vỗ lưng hắn: "Thuận Nhi, con vĩnh viễn là hài tử của chúng ta. Ta và mẫu thân con đối xử tốt với con, không phải vì con là hoàng đế, mà là bởi vì chúng ta chân chân thực thực là người một nhà."

"Phụ thân, mẫu thân sẽ luôn đối xử tốt với con sao?"

Triệu Thuận có chút thấp thỏm hỏi. Sở Du ôn hòa nói: "Sẽ."

Giọng nàng có chút khàn khàn nhưng lại rất nghiêm túc: “Luôn luôn như vậy.”

Triệu Thuận mở miệng, còn muốn nói thêm cái gì đó, thì lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gào thét của Cố Nhan Thanh. Cố Sở Sinh nhíu mày, đứng dậy muốn đi ra ngoài. Vệ Uẩn vui vẻ nói: "Cố đại nhân đi ra ngoài làm gì? Uyển nhi của chúng ta chỉ là một nữ hài tử, có thể làm được gì Cố đại công tử đây?"

Có Sở Sinh nghe vậy, cũng có chút không nỡ muốn đi ra ngoài. Dù sao Vệ Uyển là một nữ hài dịu dàng như vậy, nếu Cố Nhan Thanh thực sự bị nàng làm gì, thì nó sẽ làm Cố Nhan Thanh mất mặt.
Một lúc sau, Vệ Uyển dẫn Cố Nhan Thanh trở về. Sắc mặt Cố Nhan Thanh tái nhợt, Cố Sở Sinh vội vàng nói: "Nhan Thanh, xảy ra chuyện gì?"

Cố Nhan Thanh lắc đầu: "Phụ thân, không có chuyện gì."

Cố Nhan Thanh không chịu nói, người lớn cũng không tiện hỏi, nhưng Vệ Uẩn lại rất vui vẻ hỏi nhỏ Vệ Uyển: "Con làm gì để chỉnh hắn?"

Vệ Uyển cười dịu dàng, lấy một con rắn nhỏ từ trong tay áo ra.

Lúc này sắc mặt Vệ Uẩn cũng có chút khó coi. Nhưng mà chuyện nữ nhi của hắn thích nuôi rắn này, hắn đã sớm biết. Hắn cũng không ngăn cản. Dù sao nữ nhi có sở thích gì hắn cũng hoàn toàn ủng hộ.

Chờ đến lúc tiệc tan, ban đêm Vệ Uẩn và Sở Du nằm ngủ trên giường. Hai người đều không ngủ được. Một lúc lâu sau, Sở Du đột nhiên nói: "Thϊếp muốn nói cho hắn biết sự thật."

Vệ Uẩn có chút lo lắng: "Nói bây giờ sao?"
"Thuận Nhi đã biết rất nhiều chuyện." Sở Du thở dài: "Chúng ta không nói thật cho hắn biết, mỗi ngày hắn đều sẽ lo được lo mất, trong lòng luôn luôn không thoải mái. Đưa hắn vào cung đã là rất có lỗi với hắn rồi. Nếu bây giờ còn muốn lừa gạt hắn nữa, khiến cho hắn cảm thấy rằng hắn khác với huynh đệ tỷ muội của mình, điều này cũng quá thiệt thòi cho hắn rồi."

"Nhưng hắn còn nhỏ như vậy." Vệ Uẩn nhíu mày: "Hắn có thể hiểu được chúng ta đang nói cái gì sao? Cho dù hiểu được, nếu không thể giữ bí mật mà nói lung tung khắp nơi thì phải làm sao?"

Sở Du mím môi, thật lâu sau, cuối cùng nói: "Vậy chờ hắn lớn lên thêm một chút nữa đi."

Khi Triệu Thuận mười tuổi, Cố Sở Sinh bắt đầu mang theo hắn đi xử lý chính vụ. Mặc dù hắn là nhi tử của Vệ Uẩn nhưng hắn không giống như Vệ Uẩn, nhìn sách thì đau đầu. Ngược lại hắn rất thích đọc sách, tựa như giống Cố Sở Sinh hơn. Cố Sở Sinh là Thái phó của hắn, thường thường nói với hắn đạo trị quốc. Triệu Thuận mười tuổi, đã bắt đầu có thể tranh luận và bày tỏ một số ý kiến
với các cận thần trong triều.

Có một lần Vệ Uẩn nhìn thấy hắn hỏi Cố Sở Sinh, trong lòng hết sức cao hứng. Chờ đến khi trở về, hắn nói với Sở Du: "Ta nghĩ hài tử đã lớn, nếu không thì chúng ta nói sự thật với hắn đi?"

Sở Du gật đầu.

Vì vậy, vào đêm trước sinh nhật mười tuổi của Triệu Thuận, hắn đã nhận được món quà lớn nhất trong cuộc đời mình.

Vệ Uẩn và Sở Du ở trong tẩm cung của Triệu Thuận. Bọn họ đem chân tướng nói ra. Vệ Uẩn sợ Triệu Thuận nghe không hiểu, nên nói chậm rãi và tóm tắt đơn giản. Sở Du ở bên cạnh lâu lâu bổ sung vài câu. Bọn họ nói cực kỳ dễ hiểu. Triệu Thuận lẳng lặng lắng nghe. Sau khi nói một hồi lâu, Vệ Uẩn cảm thấy miệng hắn khô khốc, hắn uống mấy ngụm nước, cuối cùng nói: "Thuận Nhi, con có hiểu không? Nếu như con không hiểu, chúng ta sẽ nói lại một lần nữa cho con nghe."
Triệu Thuận nở nụ cười, hắn ngẩng đầu, nhìn Sở Du và Vệ Uẩn, nghiêm túc nói: “Cho nên, con là hài tử thân sinh của hai người đúng không?"

"Đúng vậy." Sở Du gật đầu, cầm tay hắn, nghiêm túc nói: "Con là hài tử thân sinh của chúng ta, vì vậy nhiều năm qua, chúng ta đều chăm sóc cho con giống như Vệ Yến và Vệ Uyển."

"Con hiểu rồi." Triệu Thuận gật đầu, sau đó nói: "Vậy con thật sự có một cơ hội lựa chọn khác. Con không cần phải làm hoàng đế, đúng không?"

"Đúng vậy."

Sở Du nghiêm túc nhìn hắn: "Nếu không muốn làm hoàng đế, chúng ta sẽ nghĩ cách khác."

"Nhưng nếu con không làm hoàng đế, nếu đổi người khác, hắn có cho chúng ta một con đường thoát không?"

"Chuyện này đừng lo lắng." Sở Du nói: "Phụ thân và mẫu thân sẽ tìm cách."

“Con còn có thể làm gì nữa?” Triệu Thuận bật cười: “Đừng nói là hắn không buông tha con, thậm chí hắn còn có khả năng không buông tha cho phụ thân. Với quyền thế trong tay phụ thân, nếu con không phải là hài tử thân sinh của phụ thân, do chính phụ thân và mẫu thân nuôi lớn, con thân là đế vương, con cũng không biết rốt cuộc con sẽ làm gì, sẽ nghĩ gì. Con còn như vậy, huống chi là người khác?"
"Con không cần lo lắng cho chúng ta." Vệ Uẩn mím môi: "Ta và mẫu thân con đều đã trải qua sóng to gió lớn, chuyện này ở trong mắt chúng ta không phải là không có khả năng giải quyết. Tâm ý của con mới là quan trọng nhất."

Triệu Thuận cúi đầu không nói gì. Thật lâu sau, cuối cùng nói: "Cố thái phó luôn nói với con rằng mỗi người đều có trách nhiệm riêng của bản thân mình. Con là hoàng đế, trách nhiệm của con là quản lý đất nước này, bảo vệ lê dân bách tính. Hôm nay hai người nói cho con biết, thực ra con có thể không cần phải làm hoàng đế, vậy con có thể làm cái gì bây giờ?"

"Những năm qua con sống rất vui vẻ, không hề cảm thấy không hạnh phúc. Có thể làm được một điều gì đó cho thế gian này, con vẫn luôn cảm thấy đây là một vinh hạnh to lớn của con."

“Con chắc chắn?” Sở Du có chút lo lắng: “Con ngàn vạn lần đừng suy nghĩ quá nhiều cho chúng ta. Con chỉ cần nghĩ xem bản thân mình có thích hay không là được rồi. Mẫu thân và phụ thân của con gian khổ nhiều như vậy, chúng ta chỉ mong huynh đệ tỷ muội các con được sống tốt thôi."
Triệu Thuận suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: "Không phải còn rất nhiều năm nữa hay sao? Chờ con suy nghĩ một chút nữa. Nhược quán chi niên*, con sẽ cho hai người đáp án."

*Nhược quán chi niên: Chỉ chàng trai đến 20 tuổi, làm lễ trưởng thành đội mũ.

Lời nói này của Triệu Thuận rất thành thục, hoàn toàn không giống như một tiểu hài tử mười tuổi. Sở Du và Vệ Uẩn cũng nhận ra suy nghĩ của Triệu Thuận. Vệ Uẩn suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói: "Vậy con hãy đi nhiều hơn, nhìn nhiều hơn, xem thế giới rộng lớn này, nếu con vẫn lựa chọn quay lại đây, phụ thân cũng vẫn sẽ vĩnh viễn ủng hộ con."

“Con có thể sao?” Triệu Thuận có chút kinh ngạc: “Con có thể tùy ý rời hoàng cung sao?"

“Có thể.” Vệ Uẩn không chút do dự nói: “Phụ thân sẽ làm tốt tất cả mọi việc sau lưng con.”
Sau khi hai người đi ra, Sở Du cuối cùng cũng nói: "Chàng cho phép hắn đi ra ngoài, nếu như xảy ra chuyện gì thì sao?"

"Trước đây hỗn loạn, ta chạy khắp nơi..." Vệ Uẩn cười: "Sao nàng lại không hỏi, ta xảy ra chuyện gì thì sao?"

“Vì vậy mà lúc nào thϊếp cũng nghĩ đến chàng.” Sở Du theo bản năng nói. Cả hai người đều sửng sốt. Một lúc sau, Vệ Uẩn mím môi, mỉm cười, nắm lấy tay nàng cười nói: "Lúc ta còn thuở thiếu thời, quả thật đã khiến cho nàng phải lo lắng."

“Tại sao lại muốn hắn đi xem thế gian này?” Sở Du không muốn nói những chuyện kia nên chuyển đề tài: “Chính hắn ở trong cung không suy nghĩ được hay sao?"

"Lúc ta là thiếu niên thích nàng, tất cả mọi người đều nói với ta, nếu như chưa nhìn qua thế giới này như thế nào mà nói chuyện thích là quá mong manh. Đến một ngày ta nhìn thấy thế giới này, ta vẫn không nghĩ là sẽ rời khỏi nàng mới được. Cố Sở Sinh nói thích của ta là nông cạn, Nhị tẩu cũng nói ta nông cạn thích nàng. Vì vậy ta liền đi ra ngoài, đi nhìn xem thế gian này, cuối cùng xác định, ta chỉ thích mỗi một mình nàng."
Sở Du nghe vậy, lỗ tai đỏ bừng quay đầu đi, có chút xấu hổ nói: "Đã nhiều năm như vậy, chàng còn nói chuyện này để làm gì?"

Vệ Uẩn cười: "Vì vậy, ta hy vọng Thuận Nhi cũng có thể làm được như vậy. Hắn không phải đưa ra quyết định một cách mù quáng. Hắn đi qua, nhìn qua, suy nghĩ về nó, biết mình muốn cái gì mất cái gì, nên từ bỏ cái gì, rồi đưa ra quyết định cuối cùng."

Sở Du thở dài, thật lâu sau, rốt cục nói: "Vậy thì để cho hắn đi."

Lần đầu tiên ra Triệu Thuận ra khỏi cung là vào năm 13 tuổi.

Năm đó khô hạn, Triệu Thuận đi đến vùng bị thiên tai. Năm đó, mặt trời thiêu đốt ngàn dặm, hắn mang người đi trên mặt đất khô nẻ, đi với đôi bàn chân bị bỏng, hai mắt vô thần nhìn bách tính. Một khắc kia, hắn mãnh liệt nghĩ, hắn phải làm một vị hoàng đế tốt, hắn muốn giúp bọn họ.
Sau đó, Triệu Thuận thường xuyên đi ra ngoài, có đôi khi hắn đến sòng bạc, có khi hắn đến quán trà, thậm chí là vào năm 16 tuổi, hắn cùng với Vệ Yến và Cố Nhan Thanh đi thanh lâu tửu phường.

Ba vị thiếu gia nhanh chóng lớn lên, thân cao mảnh dẻ, phong tư tuấn lãng, đi đến đâu cũng có thể nhận được rất nhiều khăn tay, trở thành quý công tử nổi danh trong thành Hoa Kinh.

Triệu Thuận rất thích cảm giác này. Hắn thích nhìn thấy thái bình thịnh thế, hắn thích nhìn thấy mọi người tươi cười. Mỗi lần ra khỏi cung đều được bách tính tán dương. Nghe bách bính nói hắn là một vị hoàng đế tốt, trong lòng hắn sẽ có vô số niềm vui sướng ập đến.

Hắn và Cố Nhan Thanh luôn luôn thương nghị sách lược lợi dân, mà Vệ Yến thì luôn chui lủi trong binh pháp. Có thời gian Vệ Yến sẽ đi quân doanh, đánh nhau với người khác một trận.
Triệu Thuận năm 20 tuổi, ba vị thiếu gia cũng đã có rất nhiều công lao. Cố Nhanh Thanh đã sớm nhập sĩ, đã là kim bộ chủ sự quan bái tứ phẩm. Hắn ta dường như noi theo con đường của Cố Sở Sinh, bắt đầu từ hộ bộ, tương lai cũng sẽ trở thành trọng thần triều đình. Mà Vệ Yến năm 17 tuổi đã đến biên cương, trở thành một vị tướng quân tiếng tăm lừng lẫy. Vệ Uyển nổi danh xinh đẹp nho nhã, tri thư đạt lý thi văn nổi danh khắp thiên hạ, nhưng vẫn chưa xuất giá. Nghe nói, nam tử cùng nàng thân cận qua, nếu lớn lên đẹp mắt một chút, còn có thể phong độ tao nhã trở về tán thưởng một câu, “Vệ tiểu thư quả thật là tài mạo vô song”, nhưng nếu như Vệ Uyển chướng mắt, thì kết cục chính là bị dọa đến tè ra quần mà trở về, cũng không biết là đã trải qua chuyện gì.
Đó chính là thời đại thịnh vượng nhất của Đại Sở. Có Vệ Uẩn bình định bốn phương, có Cố Sở Sinh tu sinh dưỡng tức, hai mươi năm sau, Đại Sở đạt được sự cường thịnh chưa từng có.

Một đêm trước quan lễ* của Triệu Thuận, Vệ Uẩn và Sở Du quyết định đến hỏi hắn đáp án cuối cùng.

*Quan Lễ/冠礼: Lễ đội mũ hay lễ nhược quán, thiếu niên đến 20 tuổi thì chính thức được công nhận là trưởng thành.

Cố Sở Sinh đã biết được kế hoạch của bọn họ, vội vã cản bọn họ trước cửa cung. Lúc Vệ Uẩn và Sở Du xuất hiện, Cố Sở Sinh vội vàng bước tới nói: "Hai người trở về đi."

Vệ Uẩn và Sở Du nhíu mày, không lên tiếng. Hai bên giằng co, Cố Sở Sinh thở dài nói: "Ta mong muốn Thuận Nhi vẫn làm hoàng đế."

Vệ Uẩn nhíu mày. Sở Du quay đầu nhìn thị vệ ở cửa cung, vung tay lên, để mọi người lui ra. Cố Sở Sinh nói nhỏ: "Vệ Uẩn, chúng ta đã đợi một vị hoàng đế như vậy bao nhiêu năm rồi? Nếu Thuận Nhi không ngồi lên vị trí hoàng đế này, ngươi nghĩ là ai sẽ làm, ai có thể làm tốt hơn Thuận Nhi?"
“Nhưng mà cũng phải cho hắn lựa chọn. Muội đã hứa với hắn, hắn có quyền lựa chọn.” Sở Du cau mày: “Hai mươi năm trước, để ổn định tình hình, vì giang sơn, vì bách tính, muội đã đưa hắn vào hoàng cung. Bây giờ thiên hạ thái bình, nhưng huynh lại nói hắn làm quá tốt, vì vậy ngay cả một sự lựa chọn cũng không cho hắn hay sao?"

"A Du, ta hiểu cảm giác của nàng." Cố Sở Sinh lo lắng nói: "Thế nhưng nàng đã nghĩ đến điều gì sẽ xảy ra nếu Thuận Nhi không làm hoàng đế nữa không? Chúng ta phải làm sao? Chúng ta không thể vì bản thân mà không màng tới bách tính!"

"Đó cũng là chuyện của chúng ta."

Sở Du nghiêm túc nói: "Trách nhiệm của chúng ta làm sao có thể để cho hậu bối hy sinh? Hôm nay Đại Sở đã quốc thái dân an, đã khác xa với hoàn cảnh ban đầu, cho dù không có Thuận Nhi, ông trời cũng không sập!"
Nói xong, Sở Du đẩy Cố Sở Sinh ra rồi đi thẳng vào cung, Cố Sở Sinh vội vàng chạy theo nhưng đã bị Vệ Uẩn đưa tay chặn lại.

“Ngươi cũng nghĩ như vậy?” Cố Sở Sinh nhìn chằm chằm Vệ Uẩn: “Ta cho rằng ngươi là người hiểu lý lẽ.”

Vệ Uẩn mỉm cười, có chút xấu hổ nói: "Cố huynh, nhà chúng ta, phu nhân là lớn nhất, nếu huynh có thể ngăn cản được nàng, ta tuyệt đối sẽ không theo nàng."

"Nếu ta có thể ngăn cản được nàng, thì ta còn đứng đây kì kèo với ngươi làm cái gì?!" Cố Sở Sinh tức giận.

"Đệ chỉ biết..." Vệ Uẩn thở dài: "Huynh bóp nhầm trái hồng mềm rồi, không ngăn được nàng, ta cũng không ngăn được."

Nói xong, Vệ Uẩn buông tay ra, quay người đuổi theo Sở Du, lớn tiếng nói: "Phu nhân, chờ ta với!"

Cố Sở Sinh nghiến răng, cuối cùng cũng đuổi kịp, lớn tiếng nói: "Hai người đi chậm một chút!"
Ba người đến tẩm điện của Triệu Thuận. Triệu Thuận mặc thường phục đang ngồi viết chữ. Sở Du và Vệ Uẩn bước vào, Triệu Thuận dường như đã đoán trước được, cũng không có gì ngạc nhiên, ngẩng đầu lên cung kính nói: "Phụ thân, mẫu thân."

Sau đó, hắn nhìn thấy Cố Sở Sinh thở hồng hộc ở phía sau, hắn ngẩn người, nhưng vẫn hành lễ: "Thái phó."

Vệ Uẩn gật đầu, đưa tay lên ý bảo những người khác lui xuống, Triệu Thuận tiến lên, tự mình châm trà cho ba người bọn họ.

“Ta cũng không dài dòng nữa.” Vệ Uẩn nói thẳng: “Đêm nay chúng ta đến đây chính là muốn hỏi câu trả lời cuối cùng của con."

“Con hiểu.” Triệu Thuận mỉm cười. Cố Sở Sinh có chút lo lắng, đứng dậy nói: “Thuận Nhi...”

Lời còn chưa nói xong, Sở Du đã vỗ bàn, trợn mắt nhìn qua, lạnh giọng mắng một tiếng: "Câm miệng!"
Nghe thấy lời này, Cố Sở Sinh có chút sợ hãi. Tất cả mọi người đều biết cả đời này Cố tướng chưa từng sợ ai, ngoại trừ Sở Du.

Triệu Thuận nhìn thấy bầu không khí giữa ba người bọn họ, liền mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Thái phó không cần lo lắng. Ngày mai trẫm quan lễ, sau này trẫm trưởng thành, việc của triều đình, còn cần Thái Phó, phụ thân, mẫu thân chỉ điểm nhiều hơn."

Nghe vậy ba người đều sửng sốt, Cố Sở Sinh kinh ngạc nói: "Bệ hạ, ý của người là sẽ vĩnh viễn ở lại trong cung?"

"Có thể ở lại vĩnh viễn trong cung không thì trẫm không biết, thế nhưng, trẫm sẽ luôn làm hoàng đế."

“Vì sao?” Sở Du nhíu mày: “Nếu như con vì chúng ta...”

"Không phải." Triệu Thuần quả quyết mở miệng. Hắn nhìn Sở Du, vẻ mặt ấm áp: “Mấy năm nay con đã đi đến rất nhiều nơi, con đi theo dấu chân của phụ thân và mẫu thân, đi khắp Đại Sở. Con nghe được quá khứ hai người từ trong miệng bách tính. Con đã hiểu, Đại Sở phải làm như thế nào mới có được như ngày hôm nay. Con cũng hiểu, hưng thịnh kiến lập ngày hôm nay gắn liền với nơi nào. Con là nhi tử của Vệ Thất Lang và Bắc Phượng tướng quân, có thể sinh ra kế thừa phẩm tính của phụ thân và mẫu thân. Con giống như hai người, con không muốn bá tính chịu khổ, cũng không muốn để dân chúng gặp nạn. Trông thấy người khác vì con nỗ lực mà có được hạnh phúc, con thực sự rất vui. Nhìn thấy quốc gia này phồn vinh hưng thịnh, con sẽ cảm thấy lòng mình tràn đầy nhiệt huyết, khiến cho con cảm thấy, cuộc đời này của con là đáng giá.”
“Con cũng từng tưởng tượng, có một ngày con không làm Hoàng đế nữa thì sẽ thế nào. Nhưng khi con lấy một thân phận quý công tử bình thường đi trên đường, khi con phát hiện ra con muốn làm chuyện gì cũng đều lực bất tòng tâm, khi con muốn giúp đỡ ai, lại phải tốn sức vào những chuyện không đâu, con liền cảm thấy, có lẽ là làm Hoàng đế vẫn tốt hơn.”

“Con thực sự cảm kích hai người đã trao cho con một cơ hội như vậy, cho con quyền lựa chọn. Hôm nay, con muốn chọn lựa ở lại nơi này.”

“Quyết định này không phải tùy tiện nói ra.” Vẻ mặt Triệu Thuận nghiêm túc, rồi mang theo nụ cười: “Con đã đi qua rất nhiều con đường, gặp qua rất nhiều người, cuối cùng mới quyết định, con thực sự muốn ở lại nơi này.”

Vệ Uẩn không nói gì, hắn lẳng lặng nhìn Triệu Thuận.
Thực ra, tướng mạo của Triệu Thuận hiện giờ đã có thể nhìn thấy rõ đường nét của Vệ Uẩn. Trong chớp mắt, Vệ Uẩn cảm thấy, Triệu Thuận lúc này giống như chính hắn năm hai mươi tuổi, nghiêm chỉnh ngồi trước mặt hắn, nghiêm túc mở miệng nói rõ ràng.

Ta lưu lại nơi này, vì muôn dân bá tánh, vì người thân, cũng vì chính mình.

Nghe được những lời này, Cố Sở Sinh hoàn toàn yên lòng.

Ba người lẳng lặng nhìn Triệu Thuận, bọn họ mới phát hiện, đảo mắt đã 20 năm, đứa nhỏ này đã thật sự hoàn toàn trưởng thành rồi.

Ba người bọn họ lại hàn huyên với Triệu Thuận vài câu, mới rời khỏi tẩm cung của Triệu Thuận. Lúc ba người bước đi trên hành lang dài, Cố Sở Sinh đột nhiên dừng bước, ngửa đầu nhìn những ngôi sao trên bầu trời.

“Ta phát hiện ra...” Cố Sở Sinh mỉm cười nói: “Ngôi sao này so với hai mươi năm trước, dường như chẳng có gì thay đổi, chỉ có chúng ta là đã già rồi.”
“Đúng vậy.” Sở Du thở dài một tiếng: “Bọn nhỏ đều đã trưởng thành hết rồi.”

“Thời đại của chúng ta, kết thúc rồi.”

Vệ Uẩn lên tiếng. Sở Du và Cố Sở Sinh cùng quay sang nhìn hắn. Một khắc sau, cả ba người đều mỉm cười.

Thời đại của bọn họ kết thúc rồi, nhưng những nhiệt huyết đó, những vinh quang đó, sẽ vĩnh viễn lưu danh sử sách, trường tồn cùng thời gian.

Bất luận là Cố Sở Sinh bị hậu thế khen chê, hay là Vệ Uẩn được xem như một vị anh hùng, hay là Sở Du với các truyền kỳ thoại bản, thì bọn họ cũng không cô phụ cuộc đời này.