Sau Khi Trốn Nhà Rời Đi Tôi Thành Kẻ Lừa Đảo

Chương 49: Bị phạt



Diệp Dạng cúp điện thoại, trong lòng ngập tràn hoảng loạn.

Quất Tử nhìn dáng vẻ của cậu không ổn, hỏi:

"Sao thế?"

Diệp Dạng khó khăn đáp:

"Không liên lạc được với anh Đông."

Thật ra, trước khi nói chuyện với Thẩm Tri, Diệp Dạng đã suy nghĩ rất nhiều. Có phải Hạ Đông thấy cậu quá dính người mà phiền chán nên không trả lời tin nhắn? Hoặc có thể chuyện hẹn hò với cậu chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời, bây giờ mất hứng nên không để ý đến cậu nữa...

Đêm qua cậu mơ, mơ thấy Hạ Đông đi về phía trước, cậu đuổi theo phía sau, đuổi theo mãi mà chẳng thể bắt kịp.

Khò Khò bò lên ngực cậu, Diệp Dạng ngơ ngác ôm lấy nó, lẩm bẩm một mình:

"Có phải anh ấy không cần chúng ta nữa không..."

Sau cuộc điện thoại với Thẩm Tri, sự bất an trong lòng Diệp Dạng dâng đến đỉnh điểm, nhưng sự bất an này không phải vì suy nghĩ ra vẻ của bản thân.

Cho dù Hạ Đông thật sự không để ý đến cậu, cũng sẽ không ngắt liên lạc với Thẩm Tri.

Tô Chi Vi đi đến, nói:

"Để chị gọi cậu ta thử xem."

Chỉ là vẫn như cũ, thông báo di động đã tắt.

"Anh Đông có xảy ra chuyện gì hay không..."

Diệp Dạng cắn môi.

"Không đâu, cậu ta lớn vậy rồi mà..."

Tô Tri Vi an ủi:

"Lần trước cậu ta nói đến thành phố X mà?"

"Anh ấy gạt em."

Diệp Dạng cụp mắt xuống.

"Anh ấy nói đi máy bay, nhưng xe của anh ấy lại không còn ở khu chung cư nữa..."

Thành phố X rất xa, một mình Hạ Đông lái xe qua đó rất vất vả, huống hồ thời gian gấp gáp như vậy. Lần trước hai người ngồi xe chẳng qua là vì Diệp Dạng không thể đi máy bay được.

Bỏ qua chuyện này, ngay từ ngày Hạ Đông rời đi, Diệp Dạng đã có trực giác anh đang giấu cậu gì đó.

Dù Hạ Đông vẫn cư xử như thường, nhưng Diệp Dạng thích anh như vậy, mỗi một cử chỉ, biểu cảm muốn thể hiện điều gì cậu cũng nhạy cảm nhận thấy.

Nhưng Diệp Dạng không vạch trần lời nói dối đó của Hạ Đông, cũng không dám vạch trần.

Không một ai liên lạc được với Hạ Đông, Diệp Dạng lo lắng đến mức tay chân luống cuống, không biết nên làm sao. Thậm chí cậu đã gọi cho Giang Nam, nhờ liên hệ với Ngụy Lạc xem có biết tung tích của Hạ Đông không, nhưng câu trả lời vẫn luôn là không.

Chắc chắn có chuyện gì đã xảy ra với anh Đông.

Diệp Dạng cầm điện thoại muốn ra ngoài, Quất Tử kéo người lại hỏi:

"Em muốn đi đâu?"

"Em tìm anh ấy."

"Đi đâu mà tìm?"

Quất Tử nhíu mày.

"Thành phố lớn như vậy, em có thể lật tung từng ngóc ngách lên kiếm sao?"

Diệp Dạng quay đầu, kiên quyết nói:

"Vậy thì báo cảnh sát."

Tô Tri Vi đột nhiên lắc đầu.

"Để chị hỏi anh Tỉnh, xem anh ấy có biết tình hình trong nhà Hạ Đông hay không."

Hai mắt Diệp Dạng sáng lên, dấy lên một tia hy vọng, Hạ Đông đã từng nói với cậu, Dương Nhất Tỉnh là em họ của mẹ kế của anh.

Sau khi Dương Nhất Tỉnh gác máy, một tin nhắn nhanh chóng được gửi đến: Tình hình có hơi phức tạp, chờ tôi đến nói chi tiết hơn, nhưng đừng lo lắng, Hạ Đông không có chuyện gì cả.

Không lâu sau, Dương Nhất Tỉnh và Tô Nhượng đã đến. Lúc nhận được điện thoại, hai người còn đang hẹn hò, Tô Nhượng còn tính muốn tìm một khách sạn tình yêu chơi chút, giờ cũng chẳng còn hứng thú.

Sau khi Dương Nhất Tỉnh vào phòng, nhìn thoáng qua Diệp Dạng, sau đó khẽ ho khan.

"Hạ Đông bị cha mình nhốt lại."

Quất Tử nhíu mày, hỏi:

"Tại sao?"

Diệp Dạng nhạy bén phát hiện ánh mắt của Dương Nhất Tỉnh.

"Có phải chú Hạ từng đến đây không ạ?"

Dương Nhất Tỉnh im lặng một lát.

"... Đúng vậy."

Diệp Dạng sắp xếp suy nghĩ trong đầu.

"Chú ấy phát hiện quan hệ của tôi và anh Đông, sau đó không đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau, cho nên..."

Dương Nhất Tỉnh dùng một ánh mắt khá tế nhị nhìn cậu, đáp:

"Không phải chuyện đó. Cha cậu ấy tức giận không phải vì chuyện cậu với cậu ấy ở bên nhau..."

"..."

Thay vì thở phào nhẹ nhõm, Diệp Dạng càng căng thẳng hơn, chẳng lẽ chú Hạ phát hiện chuyện cậu bỏ nhà đi? Không hài lòng với gia đình của cậu, cũng bất mãn với cậu...

Diệp Dạng trầm mặc một lát mới hỏi:

"Anh Tỉnh, anh có thể cho tôi địa chỉ nhà của anh Đông được không ạ?"

Dương Nhất Tỉnh do dự:

"Thật ra, tốt nhất bây giờ cậu nên chờ Hạ Đông chờ về, cậu nên tin tưởng cậu ấy sẽ xử lý tốt mọi chuyện."

"Tôi tin anh ấy."

Diệp Dạng thấp giọng nói:

"Nhưng tôi muốn được nhìn thấy anh ấy ạ... Tôi chỉ đi loanh quanh thôi, không vào đâu."

Dương Nhất Tỉnh thở dài, cuối cùng vẫn đưa cho địa chỉ nhà Hạ Đông cho cậu.

Tô Tri Vi muốn đi cùng Diệp Dạng, sợ cha Hạ Đông khinh thường hay nhục mạ cậu nhưng Diệp Dạng từ chối. Không nói đến việc bị phát hiện bản thân đến trước cửa nhà giống như đang khiêu khích, mang theo người đến còn tỏ thái độ hơn.

Qua hai giờ sau Diệp Dạng đã đến thành phố phía Đông, cậu chỉ mang theo một bộ quần áo để thay, Dương Nhất Tỉnh giúp cậu đặt một phòng khách sạn.

Sau khi nhận phòng, Diệp Dạng gọi điện cho Dương Nhất Tỉnh, bày tỏ lòng cảm tạ.

Cúp điện thoại, cậu mở rèm cửa sổ ra, phía đối diện là một toà chung cư cao tầng, đây là nơi mà gia đình Hạ Đông đang sinh sống.

Tầng thứ hai mươi hai.

Trong lòng Diệp Dạng thầm đếm đến tầng lầu mà Hạ Đông đang ở, sau đó tầm mắt chỉ đặt ở nơi ấy.

Anh Đông của cậu đang ở đấy.

Diệp Dạng không thể vào khu chung cư này nếu không có người quen ra đón, an ninh ở đây rất tốt, tất nhiên giá nhà đất cũng theo đó rất cao.

Tòa chung cư đó đối diện với khách sạn Diệp Dạng đang ở, phía sau là sông Trường Giang chảy cuồn cuộn, cũng là khu kinh doanh tài chính, tấc đất tấc vàng.

Tuy vẫn không thể thấy Hạ Đông, nhưng việc đến gần anh hơn một chút cũng làm Diệp Dạng cảm thấy an tâm đôi phần.

Chỉ là, liệu một gia đình như Hạ Đông có thể chấp nhận một người như cậu không? Hoàn cảnh gia đình phức tạp, gia cảnh không tốt, bản thân cậu cũng không có điểm sáng nào, không sự nghiệp, thậm chí còn chưa tốt nghiệp cấp ba.

Quan trọng nhất, cậu là nam.

Diệp Dạng chợt nhớ đến ít tình tiết trong những bộ phim truyền hình dài tập, thầm nghĩ nếu cậu là phụ nữ thì tốt... Có thể "ăn cơm trước kẻng", sau đó lại hoài thai, chú Hạ vì đứa bé có lẽ cũng không làm khó cậu và anh Đông nữa.

Chẳng biết Diệp Dạng đứng bên cửa sổ thơ thẩn bao lâu, khi để ý đến thời gian đã là mười hai giờ. Lo lắng cả đêm cùng với hai giờ di chuyển làm cậu có hơi mệt mỏi.

Diệp Dạng vào phòng tắm, lúc vặn vòi nước nóng cậu nghe thấy có tiếng gõ cửa bên ngoài.

Thấy không ai phản ứng, tiếng gõ cửa càng lớn hơn.

Diệp Dạng nhanh chóng rửa sạch bọt trên người, với tay lấy chiếc áo choàng tắm dài của khách sạn, vừa mặc vừa bước ra ngoài.

Cậu không mở cửa ngay mà hỏi:

"Có chuyện gì sao ạ?"

Giọng nói bên ngoài có hơi khàn khàn, đáp:

"Nhân viên phục vụ đặc biệt."

Diệp Dạng sửng sốt một chút.

"Tôi không gọi gói dịch vụ nào cả."

"Thưa quý khách, tôi có thể cung cấp vài dịch vụ đặc biệt, ngài thật sự không cần sao?"

Diệp Dạng mím môi, khẽ mở cửa phòng ra, lập tức bị người ngoài cửa ôm vào lòng.

"Sao em mở cửa dễ dàng thế, không sợ gặp người xấu sao?"

Diệp Dạng để mặc anh muốn ôm thế nào thì ôm.

"Là anh phải không?"

Người nọ ôm Diệp Dạng vào phòng, khuôn mặt vùi trong bóng tối được ánh sáng dịu nhẹ từ đèn điện bao lấy, lộ ra khuôn mặt quen thuộc. Hạ Đông đẩy người trong ngực mình lên giường.

"Đương nhiên là anh."

Anh cười khẽ, nói:

"Thưa quý khách, tôi muốn cướp sắc."

Diệp Dạng vòng tay qua cổ Hạ Đông, nghiêng người hôn lên bờ môi anh, thì thầm:

"Không cần cướp đâu ạ."

Bạn tiểu Đông nào đó lập tức không ổn, Hạ Đông đáp lại nụ hôn của Diệp Dạng.

"Em quá đáng lắm đấy..."

Hơi ấm khi da thịt quấn quýt lấy nhau xua tan nỗi bất an nơi đáy lòng Diệp Dạng, lúc cậu vòng tay ôm vai Hạ Đông chợt nghe thấy anh khẽ rít lên một tiếng.

"Anh bị thương?"

Hạ Đông né bàn tay muốn kiểm tra của Diệp Dạng.

"Anh không."

Diệp Dạng đẩy mạnh Hạ Đông xuống giường, ngồi lên bụng anh. Nhất thời Hạ Đông không phản ứng kịp, cũng biết không ngăn cậu được.

Diệp Dạng cởi từng cúc áo sơ mi của Hạ Đông, áo choàng tắm của cậu vốn không buộc quá chặt, trước ngực để lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn. Theo mỗi chuyển động của cậu, mà hai điểm gợi cảm trước ngực lúc ẩn lúc hiện trước mắt Hạ Đông.

Hạ Đông cảm thấy trong cơ thể như nổi lên một ngọn lửa, nên muốn đổi chủ đề:

"Sao hôm nay Dạng Dạng lại chủ động thế? Nhưng mà không được đâu, em còn nhỏ..."

"Anh, im lặng."

Hạ Đông nở nụ cười bất đắc dĩ, để Diệp Dạng tùy ý cởi áo mình, vết bầm lớn trên bả vai hiện lên như muốn đâm vào mắt Diệp Dạng.

Hai mắt Diệp Dạng chợt đỏ ửng.

"Chú Hạ đánh anh sao?"

"Không hẳn."

Hạ Đông cười, đáp:

"Lúc đó ông ấy tức quá cầm nghiên mực ném anh, hơi xui nên anh không trốn kịp."

Ngón tay Diệp Dạng run rẩy nhẹ nhàng chạm vào.

"Có đau không ạ?"

Hạ Đông nói đùa:

"Đau lắm, nhưng em thổi thổi cho anh thì không đau nữa."

Diệp Dạng thật sự cúi đầu xuống, thổi vào nơi sưng đỏ lên ấy.

Đến khi cảm nhận được một cảm giác mềm mại từ bả vai, Hạ Đông mới phản ứng kéo Diệp Dạng ra.

"Đừng hôn, anh vừa mới bôi thuốc."

"Gạt em thôi, không đau."

Hạ Đông đỡ Diệp Dạng ngồi dậy, anh tựa người vào đầu giường, để Diệp Dạng ngồi trong lòng mình.

"Hai ngày nay có ăn uống đầy đủ không?"

Diệp Dạng nhỏ giọng đáp:

"Có ạ."

"Nói dối."

Hạ Đông nhéo nhéo má Diệp Dạng.

"Em gầy đi rồi."

"Nhớ anh hay không?"

Hạ Đông lại hỏi.

"Có ạ."

Giọng nói Diệp Dạng run run.

Hạ Đông thở dài.

"Lúc không liên lạc được với anh có nghĩ gì không?"

"... Em không nghĩ gì cả."

"Thật?"

Hạ Đông ôm lấy má Diệp Dạng, ép cậu nhìn thẳng vào mình.

Một lúc sau, Diệp Dạng chịu thua, cậu rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói:

"Em nghĩ, có phải anh... Không cần em nữa đúng không."

Một vút vang lên, Diệp Dạng bắt được bàn tay vừa giơ lên của Hạ Đông, nhưng Hạ Đông lại vén vạt áo của cậu lên đánh vào mông một phát!

Hạ đông cố ý trầm giọng:

"Suy nghĩ nhiều nên bị phạt. Không đau không nhớ, lần sau lại dám suy nghĩ vớ vẩn."

Vừa nói, anh vừa đè Diệp Dạng lên đùi mình, đánh thêm một cái, lực không quá mạnh nhưng đánh tận vào trong lòng Diệp Dạng.

"Lần sao em còn dám không?"

"Em không dám nữa..."

Diệp Dạng nắm lấy cổ tay Hạ Đông.

"Xin lỗi anh Đông... Đáng ra em không nên nghi ngờ anh."

Lợi dụng sự áy náy lúc này, Hạ Đông nổi ý xấu kéo người vào phòng tắm, nhưng vừa bước vào Hạ Đông đã hối hận, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, cuối cùng người chịu tra tấn không phải chính mình hay sao.

Tắm rửa xong, hai người về giường, Diệp Dạng buồn ngủ vô cùng nhưng vẫn cố mở mắt lên.

"Chú Hạ cho phép anh ra ngoài sao?"

"Không."

Hạ Đông hôn cậu.

"Chúc phu nhân lén thả anh ra, sáng mai anh phải về sớm."

Diệp Dạng dựa vào ngực anh.

"... Vậy lúc anh đi, có thể gọi em dậy được không?"

"Được."

Sao bạn nhỏ này nhà anh lại đáng yêu thế chứ?

"Ngủ đi."

Hạ Đông dùng bên bả vai không bị thương ôm Diệp Dạng vào lòng.

"Đừng lo, anh sẽ xử lý tốt."

"Ngủ ngon, Dạng Dạng của anh."

"... Chúc ngủ ngon, anh Đông."