Sau Khi Ly Hôn: Tình Yêu Ấm Áp Vào Đêm Muộn

Chương 27: Cứu tinh



Nhiều năm trước như vậy cậu nói: Tình cảm của tớ vẫn còn, chưa bao giờ thay đổi. Hiện tại cậu lại bày tỏ: Chỉ cần cậu nguyện ý, tớ sẽ đứng nguyên một chỗ chờ cậu.

Hết cả một ngày Hàn Triết cũng không thể hiện gì đặc biệt, cậu đợi cô hoàn toàn giống như đối với bạn gái của anh họ, lễ phép, khoảng cách, cẩn thận. Ôn Noãn thấy yên tâm, cho là đối với quá khứ cậu đã có thể coi như mây bay gió thổi, cho là tình cảm thời thiếu niên của cậu đối với cô đã sớm tan thành mây khói, cũng không nghĩ đến tình cảm cậu giành cho cô lại thắm thiết như vậy.

Gió hè thổi từ từ trong đêm, ba người bọn họ ngồi ở trên đập chắn nước nói chuyện phiếm, mọi người trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Đồng Diệu đứng dậy đi mua đồ uống, cô vẫn tiếp tục đề tài trò chuyện vui vẻ, nhưng dần dần cô cảm thấy bên cạnh mình có một đôi mắt đang nhìn mình nóng bỏng, giọng nói của cô nhỏ dần, cô liếc mắt nhìn, thấy Hàn Triết đang nhìn mình chăm chú, khóe môi nâng lên một đường cong tạo thành sự ưu thương, cậu cũng không né tránh ánh mắt của cô.

Không khí trong nháy mắt lập tức đông cứng lại.

“Ôn Noãn, tớ chưa bao giờ lại căm ghé vì đã gặp cậu quá sớm như hiện tại.” Hàn Triết cuối cùng cũng rời ánh mắt đi nơi khác, gió thổi ánh trăng trên mặt nước của đập thủy điện, “Nếu như tớ chưa bao giờ quen biết cậu thì hôm nay tớ chỉ đơn giản coi cậu trở thành bạn gái của anh họ, tuyệt đối sẽ không giống như bây giờ muốn ngừng mà không ngừng được nhưng lại không thể làm được gì.”

Cô còn chưa kịp phản ứng gì Đồng Diệu đã mua đồ uống về, mặc dù ba người vẫn tiếp tục bàn luận viển vông nhưng cảm xúc của mỗi người lại biến hóa vi diệu (biến hóa vi diệu: thay đổi tinh tế, nhiệm mầu.)

Có thể Hàn Triết biết nhưng lời nói của mình sẽ làm cô bối rối nên trước khi đi lúc xung quang vắng lặng cậu nói với cô: “Ôn Noãn, cậu không cần vì lời nói của tớ mà cảm thấy gánh nặng, bây giờ cậu là bạn gái của anh họ tớ, tớ không dám đối với cậu có bất kỳ suy nghĩ không phải nào, chỉ là muốn để cho cậu biết, ngay cả nhiều năm như vậy không gặp cậu thì tình cảm của tớ vẫn còn, chưa bao giờ thay đổi.”

Nhiều năm trước như vậy cậu nói: Tình cảm của tớ vẫn còn, chưa bao giờ thay đổi. Hiện tại cậu lại bày tỏ: Chỉ cần cậu nguyện ý, tớ sẽ đứng nguyên một chỗ chờ cậu.

Từ đầu đến cuối hai chuyến xe buýt vẫn không tới, Ôn Noãn không biết nên làm như thế nào để cùng cậu đứng một chỗ, cô đang muốn bắt taxi thì một chiếc BMW mầu đen dừng lại trước mặt.

Cửa sổ xe mở, Cố Dạ Thâm ngó đầu ra, “Ôn Noãn, đang đợi xe à? Lên đây đi.”

Ôn Noãn như gặp được cứu tinh, vội vã nói một câu “Gặp lại” liền mở cửa xe định lên xe thì cổ tay bị một bàn tay bắt lấy, cô quay đầu lại nhìn thấy sự đau buồn, ưu thương trong ánh mắt của Hàn Triết. Trong lòng không đành lòng liền mở miệng giải thích: “Hàn Triết, anh ấy là hàng xóm của tớ, tớ vừa đúng lúc gặp nên đi nhờ xe về luôn, này, xe buýt vừa đến cậu lên xe luôn đi.” Cô chỉ chỉ nơi xa có chiếc xe buýt đang đi tới, cố gắng cười cười.

“Sau này cậu lại lẩn trốn tớ nữa sao?” Hàn Triết cầm tay cô không buông lỏng, giọng nói có chút oan ức, có chút lo lắng giống như chàng thiếu niên năm đó.

“Dĩ nhiên là không!” Ôn Noãn cười khẽ nháy mắt mấy cái, “ Giảm giá 88% bánh ngọt hương Lavender, Phong Thành là người một nhà, không có một phân nào, cậu biết tớ tham ăn mà.” Cô bây giờ không phải là cô gái nhỏ năm đó tránh né để tổn thương cậu sâu sắc, bản thân mình cũng không thể tha thứ cho mình, huống chi Khang Khang nói, nếu có người nguyện ý vô điều kiện đối xử với cô tốt, thì dù cô không yêu cũng muốn thử tiếp nhận.

Nếu như ông trời cũng bằng lòng để cô ích kỳ như vậy thì cô cũng sẽ ích kỷ một lần.

“Vậy thì tốt.” Hàn Triết giống như thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, cuối cùng từ từ buông tay cô liền cười cười lên xe buýt.

Ôn Noãn cũng xoay người vào BMW của Cố Dạ Thâm, theo bản năng cô đưa tay lên ngực vuốt một cái, xe buýt đã vội vã rời đi.

“Là bạn học trung học của cô à?” Cố Dạ Thâm khởi động xe, giống như thuận miệng hỏi.

“Vâng, đúng vậy ạ.” Ôn Noãn tiếp lời một cách tự nhiên, sau nghiêng đầu nhìn anh nghi ngờ, “Làm sao anh biết?”

Vẻ mặt Cố Dạ Thâm trầm tĩnh: “Tùy tiện đoán thôi.” Sau anh đưa ra một bàn tay, “Cô cho tôi mượn điện thoại di dộng một chút.” Đợi Ôn Noãn lấy điện thoại ra, anh bấm một dãy số sau đó đưa cho cô, “Về sau, nếu gặp khó khăn trong việc đợi xe cô có thể gọi điện thoại di động cho tôi, đã trễ thế này rồi mà một người vẫn ở ngoài đường dù sao cũng không an toàn.” Tôi cũng không biết lần sau có thể tìm được cô ở đầu đường không.

Ôn Noãn nhận lấy điện thoại di động nhìn anh, lòng tràn đầy nghi ngờ hiện cả lên trong ánh mắt.