Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ, Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn

Chương 17: C17: Pheromone rối loạn





Nghe vậy, Lăng Vân Phàm sửng sốt, khẽ mở miệng: "Hả?"

Kỷ Thương Hải cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Hôm nay giáo viên s.inh lý nói một omega có 80% khả năng sinh ra một omega, mẹ tớ là một omega, cho nên rất có khả năng tớ cũng là omega."

Lăng Vân Phàm thầm nghĩ: Không đúng, mình có nhớ giáo viên đã nói sự kết hợp giữa beta và omega mới có 80% cơ hội sinh ra omega mà, vậy ba của Kỷ Thương Hải là beta sao?

Không, không, đây không phải là trọng điểm.

Mấu chốt là tại sao Kỷ Thương Hải lại đột nhiên nói như vậy.

Lăng Vân Phàm nhớ lại những lời không hay vừa rồi của đầu húi cua, sự hoảng loạn và phản kháng của những học sinh có thể sẽ phân hóa thành omega trong các cuộc trò chuyện với nhau, cậu ngay lập tức hiểu ra điều gì đó.

Lăng Vân Phàm kiêu ngạo đến nỗi bay lên trời cao, buột lời mà hứa hẹn: "Cậu đừng sợ, nếu cậu thực sự phân hóa thành omega, tớ sẽ luôn bảo vệ cậu, không để cậu bị bắt nạt và giúp cậu đánh đuổi tất cả những kẻ có mưu đồ gây rối đối với cậu. Cậu yên tâm, tớ nói được là làm được."

Kỷ Thương Hải nở nụ cười, hắn hỏi: "Luôn luôn?"

"Ừ!" Lăng Vân Phàm gật đầu, "Chúng ta là bạn bè mà! "

Khóe môi đang nhếch lên của Kỷ Thương Hải hơi hạ xuống.

Sắc trời chạng vạng tối, ánh tà dương xuyên qua tầng mây mỏng, khiến cho bóng của những tòa nhà cao tầng dựng đứng cực dài, từ đường phố đến bầu trời, bóng đen lặng lẽ bao phủ lấy Kỷ Thương Hải.

Kỷ Thương Hải đột nhiên nói với Lăng Vân Phàm: "Nếu tớ thực sự phân hóa thành omega, cậu phân hóa thành alpha, cậu có thể đánh dấu tớ không?"

“A??” Lăng Vân Phàm giật mình.


Kỷ Thương Hải: "Không phải cậu nói sẽ luôn bảo vệ tớ sao?"

Lăng Vân Phàm vội vàng nói: "Nhưng đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, cậu đừng vì sợ hãi mà quên mất lí trí, không phải việc đánh dấu sẽ trực tiếp tước đi quyền lựa chọn bạn đời tương lai của cậu sao? Đây là chuyện liên quan đến cả đời của cậu, sao cậu có thể quyết định liều lĩnh như vậy được chứ?”

Ánh mắt của Kỷ Thương Hải thâm trầm như biển sâu, trầm mặc một hồi, mới nói: "Vậy cậu có thể đánh dấu tạm thời tớ, đánh dấu tạm thời sẽ biến mất, như vậy không sao chứ?"

Lăng Vân Phàm: "Không đánh dấu tạm thời thì tớ cũng sẽ bảo vệ cậu mà."

Kỷ Thương Hải: "Nghe nói Omega trong thời kỳ động d.ục sẽ rất khó khăn, nếu như cậu nguyện ý đánh dấu tạm thời tớ, tớ sẽ không cần phải chịu đựng cơn động d.ục thống khổ nữa."

Lăng Vân Phàm: "Nhưng, cái này... chúng ta vẫn chưa kiểm tra..."

Kỷ Thương Hải trực tiếp cắt ngang lời của Lăng Vân Phàm: "Nếu cậu thực sự là alpha, nếu tớ thực sự là omega thì sao?"

Lăng Vân Phàm không trả lời ngay, mặc dù đang ở trên một con phố đông đúc nhưng Lăng Vân Phàm cảm thấy thế giới dường như đã bị nhấn nút im lặng vậy, yên tĩnh đến mức dường như cậu có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch phát ra từ cơ thể mình.

Im lặng không phải là trốn tránh, mà là sự cân nhắc kỹ càng của người chưa thành niên.

Sau đó Lăng Vân Phàm trịnh trọng nói với Kỷ Thương Hải: "Được."

Đôi mắt của Kỷ Thương Hải ngay lập tức sáng như sao.

Lăng Vân Phàm hứa hẹn: "Nếu tớ thực sự là alpha và cậu thực sự là omega, thì tớ sẽ tạm thời đánh dấu cậu cho đến một ngày nào đó cậu không cần tớ nữa."

Một lời hứa hẹn, khiến những tháng ngày tiếp theo của hai thiếu niên trở nên vô cùng khó khăn.


Một tháng sau, vào thứ Hai đầu tuần, sau khi trường tổ chức xét nghiệm máu, hai người nhận được một phong bì trắng như tuyết từ giáo viên chủ nhiệm.

Bên trong phong bì là kết quả kiểm tra các đặc điểm giới tính của họ.

Lăng Vân Phàm siết chặt phong bì, lon ton chạy một mạch đến địa điểm đã đồng ý hẹn với Kỷ Thương Hải, cảm thấy khắp người khô nóng, lòng bàn tay và sau gáy đổ một lớp mồ hôi mỏng.

Khi cậu đến dưới gốc cây hòe lớn trong sân trường, cậu đã thấy Kỷ Thương Hải đã đợi cậu sẵn từ trước.

Bầu trời trong xanh, bóng cây lốm đốm, hai thiếu niên đối mặt nhau, mỗi người cầm một phong thư, hai người nhìn chằm chằm nhau, trong lúc nhất thời chỉ biết ậm ừ vài câu, không biết lên nói gì.

"Để tớ xem trước." Lăng Vân Phàm nói.

“Được.” Kỷ Thương Hải gật đầu.

Vì quá lo lắng, Lăng Vân Phàm vô thức nuốt nước bọt, cậu cẩn thận xé phong bì, lấy danh sách bên trong rồi từ từ mở ra.

Khi nhìn thấy một chữ nào đó, Lăng Vân Phàm thở phào nhẹ nhõm, ngay lập tức cảm thấy trách nhiệm trên vai mình nặng thêm ba phần.

Nhưng cậu không hề hối hận về lời hứa một tháng trước.

Lăng Vân Phàm nhìn Kỷ Thương Hải, nói với hắn, "Tớ là alpha."

Đồng tử của Kỷ Thương Hải hơi co lại, ngay lập tức muốn hủy chiếc phong bì trong tay đi, tay hắn không ngừng run rẩy, nhưng hắn vẫn không xé phong bì ra..


Lăng Vân Phàm lấy phong bì từ trong tay hắn, xé ra rồi đưa cho Kỷ Thương Hải.

Kỷ Thương Hải rút tờ giấy bên trong ra, sau khi mở khẽ nhìn xuống.

Lăng Vân Phàm nhìn Kỷ Thương Hải, sau đó thấy biểu tình chưa bao giờ lộ ra trước đây của hắn.

Sắc mặt của Kỷ Thương Hải ngay lập tức trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt của hắn run rẩy, ánh mắt khiếp sợ phảng phất như mất đi tiêu cự.

"Có chuyện gì vậy?" Lăng Vân Phàm sợ hãi bởi sắc mặt của Kỷ Thương Hải," Giới tính thứ hai của cậu là gì?"

Kỷ Thương Hải không trả lời. Hắn cúi đầu gắt gao nắm chặt tờ giấy trong tay,hận không thể nghiền nát nó.

Lăng Vân Phàm tự hỏi: " Cậu là Omega hả? Đừng sợ, có tớ đây rồi" Nói xong, Lăng Vân Phàm nhìn vào danh sách chẩn đoán trong tay Kỷ Thương Hải.

Trong giới tính thứ hai, đột nhiên viết từ Alpha.

Lăng Vân Phàm ngần nguời, sau đó nhẹ nhõm, vươn tay ra để vỗ vai Kỷ Thương Hải, cười nói: " Thật tốt quá, cậu không phải là Omega."

Kỷ Thương Hải: "Thật tốt?" Giọng hắn có một chút không thích hợp, trầm thấp đến đáng sợ, "Tốt chỗ nào?"

Lời nói lạnh như băng của Kỷ Thương Hải khiến Lăng Vân Phàm ngẩn ra, cậu vội vàng cười nói: " Như vậy cậu có thể đem cái thằng đầu húi cua như có bệnh kia quăng ngã, đúng rồi, cậu sẽ không cần lo lắng về vấn đề động d.ục của Omega, cậu không cần tớ phải đánh dấu tạm thời nữa. "

Lời nói của Kỷ Thương Hải lạnh nhạt: " Cậu thực sự không muốn đánh dấu tớ, lúc truớc cậu giả vờ vất vả lắm phải không?"

Lăng Vân Phàm đầu đầy sương mù: "Không phải, tại sao cậu lại nghĩ như vậy chứ? Tớ không giả vờ, nếu cậu thực sự là Omega thì tớ sẽ giúp cậu, chúng ta là bạn..."

"Lăng Vân Phàm!" Kỷ Thương Hải đột nhiên mất khống chế mà hét lên, "Con mẹ nó ai muốn làm bạn với cậu?"


Lăng Vân Phàm khiếp sợ mà nhìn Kỷ Thương Hải, đột ngột lùi về phía sau nửa bước: "..."

Có thể là do bầu không khí giữa hai người quá mức căng thẳng. Lăng Vân Phàm cảm thấy không khí nặng nề và oi bức đè lên lồng ngực khiến cậu không sao mà thở nổi, hai má hóp lại, hai tai nóng ran, lưng vã mồ hôi đầm đìa.

Lăng Vân Phàm thầm nghĩ: Tại sao, tại sao Kỷ Thương Hải lại đột nhiên nổi giận với mình? Cậu có làm gì sai sao?

Cậu chợt nhớ những gì giáo viên si.h lý đã nói.

Alpha luôn đóng vai trò của nguời quản lý và người chiến thắng trong xã hội, vì vậy phải có một cuộc đối đầu giữa các Alpha với nhau, điều này đặc biệt rõ ràng trong tuổi dậy thì.

Vì vậy, Kỷ Thương Hải đột nhiên trở mặt lại vì cả hai đều là Alpha sao?

Lăng Vân Phàm cảm thấy não của mình dường như đã biến thành một khối bột nhão, ngay cả phản ứng cũng ngày càng chậm lại, nhưng cậu không thể khôi phục lại trong thời gian dài.

Đột nhiên, có một mùi thơm thoang thoảng trong không khí

Bản năng dần thức tỉnh đang kêu gào, Lăng Vân Phàm đột nhiên quay đầu lại nhìn về hướng phát ra mùi hương.

Hai tay của Kỷ Thương Hải giữ lấy vai của Lăng Vân Phàm, dùng lực rất lớn, hắn hỏi: " Cậu đang nhìn gì vậy?"

Lăng Vân Phàm há miệng, nhưng không nói được lời nào.

Đám người hướng hương thơm phát ra hỗn loạn không yên, có người kêu to: "Đàn chị, chị làm sao vậy?

"Đàn chị là Omega, có phải chị ấy đang phát tì.nh không?"

Vài câu nói lướt qua, rơi vào bên tai Kỷ Thương Hải và Lăng Vân Phàm, tình huống vốn đã không tốt, giống như phản ứng hóa học có chất xúc tác, trong nháy mắt mất khống chế.

Đôi mắt của Kỷ Thương Hải đột nhiên đỏ như máu, hắn vươn tay hung hăng bịt miệng và mũi của Lăng Vân Phàm: "Đừng ngửi! Đừng nhìn! Nhìn tớ, cậu chỉ có thể nhìn tớ!"