Sau Khi Gả Cho Hoàng Tử Tàn Tật

Chương 133: Giấu độc



Bên trong Thái Cực điện, Tôn Hưng Nghiệp đã được đưa tới, hắn vẫn còn mặc áo lót, tóc tai bù xù, vẻ mặt hoảng sợ.

Thị vệ ấn hắn quỳ xuống đất, Chu đế hỏi: “Thái tử phi đã chết, ngươi biết không?”

Tôn Hưng Nghiệp kinh hãi nói: “Thảo dân không biết, không biết ạ!”

Hình bộ Lâm thượng thư trách mắng hắn: “Điêu dân, đừng nghĩ có mà giở thủ đoạn gian dối! Thái y đã kiểm tra thực hư, Thái tử phi vì uống tiểu hương đan mới bỏ mạng, dược hoàn này do ngươi điều chế, chưa từng qua tay người khác, nếu không phải ngươi, còn có thể là ai?”

“Thảo dân thực sự không biết!” Tôn Hưng Nghiệp biện giải nói: “Thái Tử điện hạ đối xử với thảo dân tình thầm nghĩa trọng, thảo dân mới hầu hạ Thái tử hơn tháng nhưng nhận được ân huệ không thể đếm xuể. Thảo dân không nhà không nghiệp, nhờ Thái Tử rủ lòng thương mới sống chui nhủi ở thế gian, vì sao lại hạ độc hại chết Thái tử! Thỉnh đại nhân minh xét!”

“Ngươi nói không đúng.” Lâm thượng thư phất tay nói, “Dẫn đi, trước tiên phạt hai mươi roi, xem miệng hắn có chịu nói hay không.”

Tôn Hưng Nghiệp vẫn ho tô oan uổng, bị che miệng kéo xuống dưới, hành hình ngay tại viện tử, đám đại thần đều chứng kiến, không bao lâu, tiếng roi sắt quật mạnh vào da thịt vang lên, cùng với tiếng kêu thảm của Tôn Hưng Nghiệp.

Không biết vì sao, nghe tiếng người nọ kêu đau, Cao Quý phi vậy mà sợ run cả người.

Bùi Nguyên ngồi xuống bên cạnh bà ta, nhếch mép cười, lòng bàn tay mở, lộ ra một vài quả táo đỏ trơn bóng: “Nương nương ăn thử đi, rất ngọt.”

Cao Quý phi nhắm mắt nói: “Ngươi tự ăn đi.”

Bùi Nguyên hừ cười một tiếng: “Chỉ sợ bây giờ bà không ăn, sau này sẽ không có cơ hội.”

Cao Quý phi giật nảy mình, cảnh giác nhìn về phía hắn: “Ngươi có ý gì?”

“Táo đỏ rất rất khó mua được, nghe nói mười năm nở hoa một lần, mười năm kết trái một lần. Còn tùy thuộc vào thiên thời địa lợi, có đất đai mày mỡ, có nước mưa trù phú, quả táo này mới không thể điêu tàn.” Bùi Nguyên kiên nhẫn giải thích cùng bà ta, lại đưa đến trước mắt, “Nương nương vẫn nên ăn thử.”

Cao Quý phi mím môi nói: “Ta chưa từng nghe qua loại táo thần kỳ như vậy, nói bậy nói bạ!”

“Không ăn thì thôi.” Bùi Nguyên thoải mái dựa lưng vào thành ghế, nhấc chân lên, ném một quả táo vào trong miệng, nhai vài cái rồi nhỏ hạt táo ra, tán dương, “Đúng là quá ngọt.”

Cao Quý phi nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, tâm trạng ngày càng luống cuống, quay đầu thấp giọng mắng: “Bị bệnh.”

Bùi Nguyên ăn xong chỗ táo kia, Tôn Hưng Nghiệp cũng bị đánh xong, máu me đầm đìa, bị lôi vào nằm rạp trên đất.

Lâm thượng thư cầm cái roi vừa đánh hắn ta lau một lượt, lại quất xuống nền gạch trước mắt hắn, nghiêm nghị nói: “Còn không nói? Nhất định bị đánh tróc da bong thịt ngươi mới nói thật, tại sao phải khổ như vậy, bây giờ nói sự thật, ngươi có thể toàn thây rời khỏi đây.”

Tôn Hưng Nghiệp khó khăn ngẩng đầu, bờ môi giật giật, Lâm thượng thư áp tai lại gần, nghe cẩn thận, sắc mặt lại thay đổi.

Ông hỏi: “Những gì ngươi nói là sự thật?”

Tôn Hưng Nghiệp gật nhẹ đầu. Lâm thượng thư thoáng liếc qua Bùi Nguyên, đứng lên, đi đến bên cạnh Chu đế, nhỏ giọng thuật lại những gì Tôn Hưng Nghiệp kia vừa nhắn nhủ.

Sắc mặt Chu đế vi diệu, Người dừng lại một lát, nghiêng người về phía trước, nhìn Tôn Hưng Nghiệp nói: “Những lời ngươi vừa nói, lớn tiếng lặp lại lần nữa.”

“Là… Tứ Hoàng tử gây nên.” Chúng thần xôn xao.

Tôn Hưng Nghiệp mở miệng thở hổn hến, nói tiếp: “Tứ Hoàng tử ghen ghét Cao thái phó nâng đỡ điện hạ, muốn giết Thái tử phi, giá họa cho điện hạ, lấy cớ này chia rẽ quan hệ của điện hạ của Cao gia. Sở dĩ bọn họ chọn Yên Chi Mục, là vì Tứ Hoàng tử nói, cách này trái ngược, sẽ không ai hoài nghi ngài ấy dùng loại độc này hai lần.”

Chu đế quay đầu nhìn Bùi Nguyên, ánh mắt sáng rực.

Cao Quý phi bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Bà ta bóp đùi mình một cái, nước mắt tràn mi, quỳ xuống nói: “Phi Hà chết quá oan uổng! Xin bệ hạ bắt giữ Tứ Hoàng tử, tiến hành trừng phạt nghiêm khắc, tặc nhân chết rồi, Phi Hà mới có thể an nghỉ!”

Cao thái phó vẫn đứng từ xa, vì tránh hiềm nghi, ông không thể tham dự thẩm án. Hiện tại chân tướng rõ ràng, ông ta cũng quỳ gối xuống, khóc rống nói: “Xin bệ hạ trừng phạt nghiêm khắc Tứ Hoàng tử!”

Trong chốc lát, có thêm vài đại thần lần lượt quy xuống.

Chu đế nhìn nhìn chằm chằm Bùi Nguyên, thong thả nói: “Trẫm cho ngươi một cơ hội giải thích.”

Bùi Nguyên rũ mắt, phủi nếp gấp trên vạt áo.

Mặc dù hắn tự bày ra cục diện này, chính là để Chu đế hoài nghi hắn, nhưng khi Chu đế đã mắc câu, ngoại trừ trút được gánh nặng về kế hoạch, lại cảm có chút trào phúng.

Một người phụ thân, năm lần bảy lượt hoài nghi nhi tử của mình, đến tột cùng phụ thân thất bại, hay là nhi tử thất bại? Cả hai đều có.

Tất cả mọi người đang chờ lời giải thích của hắn.

Bùi Nguyên ngẩng đầu lên, hắn vẫn ngồi đấy, hai chân tách ra, gập cong, khuỷu tay tì trên đầu gối, thản nhiên hỏi: “Vị Tôn tiên sinh kia, chúng ta từng gặp sao, ta nhận ra ngươi?”

Tôn Hưng Nghiệp nói: “Hơn tháng trước, thảo dân đưa Thường Hỉ công công đến phủ thượng của Vương gia, ngài không nhớ?”

Hắn nói đến lần Thường Hỉ bị biến thành nhân trư. Bùi Nguyên gật đầu: “Nhớ rồi.”

Tôn Hưng Nghiệp nói: “Sau lần đấy, ngài âm thầm hẹn gặp mặt thảo dân, chỉ dạy tận tình kế hoạch đầu độc Thái tử phi, còn dùng vàng hối lộ, dụ thảo dân đồng ý.”

Đám đại thần đều tin lời hắn, chỉ trỏ nói: “Tôn Hưng Nghiệp này nói có lý, Tứ Hoàng tử vốn không phải kẻ tốt lành gì, làm ra chuyện này không có gì kỳ quái. Nếu có thể chứng minh bọn hắn từng âm thầm gặp mặt, việc này lập tức rõ chân tướng.”

Tất cả mọi người thóa mạ Bùi Nguyên không biết ăn năn hối cải, tâm ngoan tay độc, mấy đại thần lớn tuổi hốc mắt đã khô, vậy mà khóc thành tiếng, nói cái gì mà lòng dạ độc ác, cáo oan thay cho Cao Phi Hà.

Trong mắt Chu đế hiện rõ vẻ thất vọng.

Bùi Nguyên cười nói: “Tôn tiên sinh không hổ là văn nhân, chuyện vô căn cứ này có thể viết thành sách.”

“Ngươi còn muốn chống chế?” Cao Quý phi hô một tiếng rồi đứng người lên, chỉ vào Bùi Nguyên mắng, “Nhân chứng vật chứng đều ở đây, ngươi còn gì để nói? Thấy ngươi tuổi đời còn trẻ, ngược lại tâm cơ tầm trầm, chuyện đã bại lộ như thế, ngươi vẫn còn tâm tư ăn táo, còn mặt mũi cười được, chẳng biết xấu hổ, phá hoại đức hạnh bệ hạ chỉ dạy!”

“Bà biết vì sao ta lạnh nhạt như thế không?” Bùi Nguyên đưa tay ngăn ngón tay bà ta, “Bởi vì chuyện như vậy, ta trải qua không chỉ một lần.”

Nội tâm Cao Quý phi lại hơi hồi hộp.

Chu đế cũng nghi ngờ nhìn sang.

Bùi Nguyên đứng lên nói: “Những gì Quý phi nương nương vừa nói, nhân chứng vật chứng đều ở đây, nhân chứng là Tôn Hưng Nghiệp, miễn cường còn nghe được, vậy vật chứng kia đâu?”

Chu đế nhìn sáng Lâm thương thư, Lâm thượng thư lập tức hiểu ý, nói: “Hạ quan lập tức an bài nhân thủ đến Tế Bắc Vương phủ điều tra.”

“Đừng có nặng bên này nhẹ bên kia.” Bùi Nguyên lãnh đạm nói: “Nếu muốn lục soát, cũng phải lục soát phủ Thái tử. Nếu Thái tử có tâm cơ, muốn hãm hại ta thì sao! Tôn Hưng Nghiệp là mưu sĩ, hắn sai Tôn Hưng Nghiệp giá họa cho ta không phải không có khả năng.”

Cao Quý phi gắt gao nhìn một bên mặt Bùi Nguyên, chợt hiểu rõ đây là chuyện gì, tất cả đều giống án vu oan ngày trước của Bùi Nguyên… Nhưng tình hình bây giờ, nếu tìm trong phủ Thái tử có Yên Chi Mục, dù Tiêu nhi trăm miệng một lời vẫn không thể biện minh! Bà ta quay đầu liếc nhìn Tôn Hưng Nghiệp, bây giờ sinh lòng hoài nghi, tên họ Tôn này là người Bùi Nguyên sắp xếp, bây giờ hắn cắn chết Bùi Nguyên không thả, khiến tất cả moi người tưởng rằng Bùi Nguyên làm, nhưng đến khi tìm vật chứng tới, hắn ngay lặp trở mặt, đẩy tất cả tội tình lên đầu Tiêu nhi.

Từ đầu đến cuối, đều do Bùi Nguyên diễn trò.

Mục đích của hắn, là thông qua án giả này, minh oan lại án xử sai của hắn lúc trước, một mũi tên trúng hai đích, đưa Tiêu nhi lên đoạn đầu đài!

*Máy chém hay đoạn đầu đài: là một dụng cụ đặc biệt để hành hình người bị án chém gồm một bệ với hai thanh cứng dựng song song, có lưỡi dao sắc nâng lên hạ xuống.

Cao Quý phi cảm thấy đầu óc mình ong ong, tay chân dần lạnh buốt, bà ta nên làm gì đây! Cục diện này như một câu đố, dù bà ta đoán được manh mối nhưng không nói nên lời, có nói ai sẽ tin? Nếu Bùi Nguyên như lúc trước, bất kể hắn nói gì, sẽ không ai tin hắn.

Chỉ chờ Lâm thượng thư tìm ra bình độc dược, tình cảnh bà ta dày công xây dựng bao nhiêu năm nay lập tức sụp đôt.

Cao Quý phi đổ mồ hôi lạnh, ngay trước thời khắc Lâm thượng thư bước ra khỏi cửa, lớn tiếng ngăn lại nói: “Dựa vào đâu! Người chết là nhi tức của ta, là tôn nữ của ta, bị oan uổng cũng là con của ta, vì sao phải làm nhục chúng ta, để Phi Hà chết không thể an nghỉ sao! Tình cảm giữa Tiêu nhi và Phi Hà sâu đậm, nhất định không làm chuyện hạ độc giết thê tử. Các ngươi lục soát phủ Thái tử, Phi Hà dưới cửu tuyền sẽ nghĩ như thế nào. Ta không cho phép!”

“Lệ Khương, nàng tỉnh táo lại đi.” Chu đế bất đắc dĩ khuên ngăn, “Điều tra cẩn thận, tìm hung thủ thật sự đến, Phi Hà mới có thể an nghỉ.”

“Không phải hung thủ đứng trước mắt đây sao?” Ánh mắt Cao Quý phi như rắn độc dán chặt vào Bùi Nguyên, “Dựa vào đâu muốn điều tra phủ Thái tử! Như thế là không tin tưởng, sau này Thái tử đặt chân vào triều, triều thân sẽ chế nhạo hắn!”

Chu đế không muốn để ý bà ta, hướng Lâm thượng thư phân phó: “Đi thăm dò.”

“Các ngươi còn nhớ mục đích ban đầu lục soát phủ đệ của ta không.” Bùi Nguyên chắp tay ra sau, mỉm cười nói, “Kiến lửa tìm đến độc, thạch tín và đường ở cùng một nơi sẽ thu hút kiến lửa, thuận theo tung tích, có thể tìm ra ổ kiến và độc dược.”

Lâm thượng thư chắp tay nói: “Đa tạ nhắc nhở.”

Cao Quý phi gần như ngồi phịch xuống ghế. Bây giờ bà ta chỉ có một tia hy vọng, chính là tất cả suy đoán của bà ta đều sai, Tôn Hưng Nghiệp không phải người của Bùi Nguyên, hắn không bị mua chuộc, không giấu độc trong phủ Thái tử… Tất cả mọi người an tĩnh chờ đợi, đã qua nửa canh giờ, ngoài viện truyền đến tiếng động, Lâm thượng thư dẫn người quay về.

Nhìn cái bình đỏ trong tay ông, còn có sắc mặt muốn nói lại thôi của Lâm thượng thư, Cao Quý phi trợn hai mắt một cái, ngất đi.

Nhóm cung nữ bị dọa sợ, bận rộn mớm nước cho bà ta, ấn huyệt thái dương, Chu đế giống như không nhìn thấy, hỏi Lâm thượng thư: “Tìm thấy ở đâu?”

“Bẩm, dưới gốc cây trong hậu viện phủ Thái tử, giấu cực kỳ bí mật.”

Chu đế nhắm mắt lại, ném cái cốc trên tay xuống đất, chỉ vào Tôn Hưng Nghiệp quát lớn: “Cho ngươi thêm một cơ hội, nói ra tình hình thực tế, nếu không, trẫm tặng ngươi thiên đao vạn quả!”

*Thiên đao vạn quả: Hình phạt băm thành trăm mảnh.

Lâm thượng thư liếc mắt ra hiệu thuộc hạ, lập tức có người lấy cái kẹp ngón tay đến, muốn nhét tay Tôn Hưng Nghiệp vào trong.

Đầu tiên Tôn Hưng Nghiệp nhẫn nhịn, sau dó không thể nhịn nổi, khóc lớn nói: “Thảo dân nhận tội, nhận tội!”

“Việc này chính xác do Thái tử gây lên, Thái tử đồng ý với thảo dân, nếu giúp hắn làm việc này, lập tức ban thưởng thảo dân một mảnh ruộng tốt, đảm bảo thảo dân mấy đời không lo áo cơm…”

Chu đế cắt ngang lời hắn: “Không phải cha mẹ người đều đã chết?”

“Thảo dân là song sinh, chỉ là gia cảnh nghèo khó, cha mẹ chỉ để lại huynh trưởng, bán thảo dân cho đôi phu thê không có con ở thôn bên. Sau này cha mẹ ruột qua đời, ca ca cũng bị bệnh nặng, trước khi chết, đưa công danh thay thế cho thảo dân, thảo dân lập tức tiếp nhận tên tuổi của ca ca lúc còn sống…” Nhìn ánh mắt Chu đế ngày càng lạnh, Tôn Hưng Nghiệp nuốt ngụm nước bọt, tiếp tục nói: “Thái tử điện hạ nói, hôm nay thảo dân hạ độc giết chết Thái tử phi, giá họa cho Tứ Hoàng tử… Thái tử không cần chịu đựng Thái tử phi ương nghạnh lối, nếu chuyện thành công, sẽ một mũi tên trúng hai đích.”

Cao Quý phi giãy dụa tỉnh lại, xông lên phái trước bóp cổ Tôn Hưng Nghiệp: “Tên tặc nhân này, hồ ngôn loạn ngữ cái gì hả, việc này ở đâu ra! Rõ ràng ngươi là cá mè một lứa với Bùi Nguyên, cùng nhau diễn kịch, ý đồ hại chết con ta…”

Chu đế không thể nhịn nữa, cho người kéo bà ta ra, sau đó lớn tiếng nói: “Thái tử đâu. Rốt cuộc Thái tử đi đâu, cung nhân tìm hắn đã về chưa! Không phải đến thiên điện nghỉ ngơi sao, vì sao mãi chưa thấy bóng dáng?”

Bùi Nguyên cười nói: “Có lẽ đang bận chạy án?”

Cao Quý phi nổi giận đùng đùng, gần như muốn lao tới xé sống hắn. Bùi Nguyên ngồi dựa vào ghế, nhìn trận ồn ào hỗn loạn trọng điện, bỗng nhiên cảm thấy vô vị. Lục đục với nhau, tính tới tính lui, còn không bằng về nhà ăn bữa cơm dễ chịu với Bảo Ninh, những người trước mắt này, kể cả hắn, những gì nói ngoài miệng, nghĩ trong lòng, làm hành động, tất cả đều không giống nhau. Thực không có ý nghĩa.

Đã mấy canh giờ không gặp Bảo Ninh, Bùi Nguyên vuốt cánh môi dưới, nghĩ thầm, không biết Bảo Ninh đang làm gì? Hoặc là đã ngủ tồi?

Đang chìm trong suy tư, mắt vừa nhấc lên, Bùi Nguyên thấy Thu ma ma bước vào cửa điện, hắn cảm thấy lòng trầm xuống, dự cảm xấu ập tới.

Thu ma ma nhìn thấy hắn, vội vàng đi nhanh tới, nói một lượt những chuyện đã xảy ra trong cung Hoàng hậu bên tai, cuối cùng nói: “Điện hạ, Vương phi từng tới đây không ạ?”

Trong phúc chốc Bùi Nguyên đứng lên, bước chân trầm trọng đi về phía Cao Quý phi, Cao Quý phi vẫn mờ mịt, chợt bị Bùi Nguyên túm cổ áo nhấc lên.

Hắn cắn răng, ánh mắt dữ tợn hỏi: “Bà làm?”

Nhóm cung nhân bị dọa sợ, nhưng nhìn sắc mặt Bùi Nguyên, không ai dám động thủ, hai mặt nhìn nhau.

Chu đế cau mày nói: “Nguyên nhi, ngươi sao vậy!”

Sắc mặt Cao Quý phi trắng bệch, bị bóp đến không thở được, giãy dụa nói: “Ngươi nói bậy bạ gì vậy, thả ta ra.”

“Ta đang nói gì, trong lòng bà tự biết.” Sắc mặt Bùi Nguyên ghé sát lại, gần như thét lên một tiếng, “Lập tức đưa nàng về đây cho ta, nếu nàng xảy ra chuyện gì, lão tử lập tức chôn sống bà ngay tại đây!”

***

Trong Tỏa Dương cung, Bảo Ninh nhìn mật tín trước mắt, không nói thành lời.

Phong thư này do Hiền phi nương nương viết. Trang giấy đã ố vàng, đề bốn chữ là: Minh Sơn thân mến.