Sau Khi Gả Cho Hoàng Tử Tàn Tật

Chương 107: Bí mật



Bảo Ninh ngây người trong chớp mắt, gió nhẹ thổi bay mạn che mặt của nữ tử kia, lộ ra nửa gương mặt, nàng nhìn thấy trên má trái dày đặc vết sẹo đáng sợ, tựa như bị lửa thiêu, dung nhan đáng sợ.

Nàng kịp phản ứng, đứng lên dẫn Ngụy Mông và nữ tử tên Mạc Nan Thư vào: “Trực tiếp vào nội thất đi.”

Bảo Ninh lại phân phó Lưu ma ma: “Cho người làm ra ngoài, ngươi cũng về nghỉ ngơi.”

Bảo Ninh xoa khoé mắt đau nhức rồi đi vào trong phòng. Trực giác mạch bảo nàng người tên Mạc Nan Thư này có chuyện gì đó liên quan đến Viên Tử, tim Bảo Ninh đập mạnh, nàng nhớ tới Viên Tử không sợ rắn độc cắn, không biết độc tố của Bùi Nguyên có giải được không… Lúc đi vào, Mạc Nan Thư đặt ba ngón tay lên cổ tay Bùi Nguyên, bắt mạch cho hắn.

Nàng nhanh chóng rút tay về, nói: “Thương tổn đến xương cốt, xâm nhập vào da thịt ba phần, nhưng không đả thương tới lá lách, tạm thời không chết được.”

“Còn biết xem bệnh?” Ngụy Mông nghi ngời đánh giá nàng ta, “Thân phận của ngươi là gì?”

Mạc Nan Thư không mở miệng. Bùi Nguyên ho khan hai tiếng, hỏi: “Ngươi tìm nàng ta ở đâu?”

“Ta không tìm.” Ngụy Mông nói: “Nàng ta tự tìm đến viện lạc cũ của ngươi ở Tướng quân phủ, được người khác chỉ điểm đến của trang viên, ta nhìn thấy nàng, sau khi hỏi rõ ràng mới đưa vào.”

Mạc Nan Thư vẫn không nói chuyện, mạn che mặt cản trở ánh mắt nàng, nhưng Bảo Ninh kinh ngạc nhìn thấy ngón tay nàng trắng bệch. Tay nàng buông thõng bên người, bất kể là đầu ngón tay hay móng tay đều trắng như tờ giấy. Bảo Ninh dời tấm mắt xuống dưới, thấy bắp chân nàng hơi run. Đây là đứng ngồi không vững.

Ngụy Mông quay sang nhìn Mạc Nan Thư, vừa muốn mở miệng thẩm vấn, Bảo Ninh lắc đầu với hắn.

“Mạc cô nương, ngồi xuống trước đi.” Bảo Ninh cầm ghế đến, tươi cười mời nàng ngồi, lại nói: “Ngụy tướng quân cũng ngồi đi.”

Mạc Nan Thư không chối từ, nàng ngồi vào chỗ, bỗng nhiên nói: “Ta muốn uống nước.”

Bảo Ninh hơi sững sờ, không nghĩ nử tử này chẳng hề e ngại hay căng thẳng, Bảo Ninh nói: “Được, ta đi rót nước cho ngươi.”

Nàng nhanh chóng quay lại, đưa chén trà vào tận tay Mạc Nan Thư: “Hơi nóng, cẩn thận bỏng.”

Trong nháy mắt đưa chén trà, Bảo Ninh cố ý sờ đầu ngón tay Mạc Nan Thư, lạnh như băng, tựa đã ở trong ngày đông giá rét đã lâu, lúc Bảo Ninh đụng phải ngón tay nàng, tâm cũng run lên một chút.

“Ta sắp chết.” Mạc Nan Thư uống một hớp, giọng nói bình tình, “Ta đến nhờ trả hài tử cho ta.”

Bảo Ninh nhẹ giọng hỏi: “Là Viên Tử sao?”

“Đúng.” Mạc Nan Thư nói, “Nhưng đứa nhỏ không mang họ Bùi, hắn họ Công Tôn, ta đặt tên hắn là Duyên, Duyên trong duyên phận.”

Bảo Ninh kinh ngạc liếc nhìn Bùi Nguyên, nàng không hiểu rõ ý của Mạc Nan Thư. Trong đầu Bùi Nguyên tua lại hồi ức, hắn chợt nhớ tới trống lúc lắc nhỏ của Viên Tử, trên chuôi trống kahức hoa văn hình lá trúc, Viên Tử nói trống nhỏ do gia gia đưa cho hắn…

Bùi Nguyên nheo mắt lại: “Viên Tử là cháu của Công Tôn Trúc.”

“Ta vốn là dược đồng bên cạnh Công Tôn Trúc, từ nhỏ theo hắn học độc thuật, thời gian lâu, ta nảy sinh tình cảm với vị công tử do hắn sinh. Sau này Công Tôn Trúc gia nhập môn hạ của Bùi Tiêu, luyện chế rất nhiều chất độc, công tử cảm thấy hèn hạ nên không muốn làn nữa, hai ta mỗi người một ngả rời xa nhau. Hắn là con trai duy nhất của Công Tôn Trúc, Công Tôn Trúc vị vậy cũng từng dao động, muốn rời khỏi Bùi Tiêu.” Mạc Nan Thư chậm rãi nói.

“Ta xin đi theo Bùi Tiêu giết giặc, nguyện ý giúp hắn bố trí ván cờ bẫy công tử, cũng bẫy Công Tôn Trúc. Bây giờ xem ra cách của ta thật sự ngu xuẩn, ta tự đánh giá cao chính mình, cũng đánh giá cao tình cảm nhiều năm với hắn, nhưng hắn chỉ coi ta là sư muội, chưa từng là tình nhân… Nhưng ta, ta nói mình phải chết, lừa hắn quay về, hạ độc hắn. Một đêm ôn nhu. Ngày hôm sau, hắn không nghĩ như ta, ở lại cưới ta, hắn lựa chọn giận dữ rời đi, kế hoạch của ta thất bại.”

Nàng dường như rất yếu, cũng rất mệt mỏi, chỉ nói vào câu đã không ngừng ho khan, Bảo Ninh tiến lên vỗ lưng cho nàng.

Mạc Nan Thư nhìn Bảo Ninh một cái.

Nàng chậm rãi bình ổn, nói tiếp: “Không thể coi là thất bại, vì ta đã mang thai con của hắn. Lúc ấy ta rất sợ, ta sợ sư phụ trách tội ta, ta sợ công tử vĩnh viễn không quay về, ta đã có đứa bé này, ta phải làm gì? Nhưng Bùi Tiêu nói với ta, hắn nguyện ý nạp ta làm nữ nhân thông phòng, sau này sẽ chăm sóc ta, ta tin hắn. Ta không biết, khi đó hắn đã thương nghị với Công Tôn Trúc, Công Tôn Trúc cần người nối dõi, hắn không quan tâm giữ lại công tử, hay là hài tử của công tử. Công Tôn Trúc đồng ý với Bùi Tiêu, nếu ta sinh được nam hài, hắn nguyện ý tiếp tục ở bên Bùi Tiêu, vì Bùi Tiêu cống hiến hết sức lực.”

Bùi Nguyên hiểu rõ, nói: “Sau này ngươi sinh được nam hài, nhưng Bùi Tiêu lại muốn giết ngươi, vì thứ hắn cần là hài tử, không cần thân mẫu của hài tử, ngươi chỉ là dư thừa, đồng thời đã biết quá nhiều.”

“Đúng thế.” Mạc Nan Thư nói: “Sau khi ta hạ sinh, hắn đưa một bát thuốc bổ cho ta, bên trong đã hạ độc. Lúc ấy ta hôn mê, không phân biệt được, một hớp nuốt vào bụng. Hắn cho rằng ta đã chết, nói với người ngoài mất ái thiếp là nỗi đau lớn nhất, sau đó tìm người an táng ở vùng ngoại ô. Nhưng hắn không biết, ta đi theo Công Tôn Trúc nhiều năm, nếm qua vô số độc dược, sao có thể dễ dàng chết như vậy.”

Ngụy Mông nói: “Ngươi bò từ mộ ra ngoài?!”

“Ta bò ra ngoài, thứ hắn cho ta uống là hàn độc, ta dùng lửa giải, phải hủy hoại nửa gương mặt, nhưng tốt xấu vẫn không chết.” Mạc Nam Thư tạm ngừng thật lâu, nàng như đã kiệt sức, một lúc sau mới từ từ nói: “Trải qua sinh tử một lần, ta mới biết ma quỷ như mình đã khiến bao người chán ghét. Ta biến thành như này, người không ra người, quỷ không ta quỷ, lại sống dưới thân phận của người chết, tất cả chuyện của người thường ta đều không làm… Nhưng còn con của ta.”

“Ta chỉ muốn nhìn nó bình an lớn nên.” Mạc Nan Thư đè nén đau khổ: “Nhưng thân phận của đứa nhỏ thật xấu hổ, giống như ta, không nên còn sống trên đời này. Không ai quý mến hắn, hắn không thích vui đùa, ngay cả nói cũng chỉ là vài lời, bởi vì không ai nguyện nói chuyện cùng hắn. Ta ở một giếng cạn trong phủ, ta sợ bị phát hiện nên ước định cùng hắn, cứ đến cuối tháng, giờ Tý, ta sẽ đi gặp hắn, cho hắn bánh kẹo ăn. Khi đó đứa nhỏ rất vui.”

Bùi Nguyên hỏi: Vì sao Viên Tử không sợ rắn, bách độc có thể xâm nhập vào cơ thể hắn mà không gây thương tổn?”

“Vì hắn may mắn có người gia gia tốt kia.” Mạc Nan Thư cười, nói: “Công Tôn Trúc từng làm nhiều chuyện xấu, hạ độc giết hại nhiều người, hắn sợ có người dùng độc lấy mạng tôn tử của hắn. Từ khi Viên Tử tròn một tuổi, Công Tôn Trúc âm thầm mớm thuốc cho đứa nhỏ, bồi dưỡng Viên Tử thành bách độc bất khả xâm phạm, hắn hy vọng Viên Tử có thể sống lâu trăm tuổi.”

“Các ngươi biết không?” Mạc Nan Thư đột nhiên hỏi, “ Máu của đứa nhỏ có thể giải độc. Nhưng bây giờ chưa được, phải chờ hắn tròn mười hai tuổi, thuốc ngấm vào thân thể mười một năm, khi đó, máu Viên Tử giải được bất kỳ loại độc nào tồn tại.

Bảo Ninh đắm chìm trong giảng thuật của nàng, nhưng nghe được lời này, lòng bỗng nhảy một cái, ngẩng đầu nhìn Mạc Nan Thư.

Mạc Nan Thư nói: “Ta kể bí mật này với các ngươi, hy vọng các ngươi có thể đoạt Viên Tử từ tay Bùi Tiêu về, bảo vệ an toàn cho hắn. Ta biết, ngoại trừ các ngươi, không ai có thể làm chuyện này, cũng không ai toàn tâm toàn ý làm chuyện này. Bây giờ ta không còn đường để đi, ta phải chết, ta không có cách nào ngăn cản Thái tử phi, ta rất sợ, nếu ngay cả ta trong âm thầm không bảo vệ được bản thân, Viên Tử ở ngoài ánh sáng sao có thể sống sót trong phủ Thái tử đầy những cạm bẫy. Ta không muốn hắn trở thành con cờ mà Bùi Tiêu dùng áp chế Công Tôn Từ, à đúng rồi, quên nói với các ngươi, sau vụ án hạ độc Thánh thượng không thành, độc trong người Bùi Tiêu vẫn chưa giải, Công Tôn Trúc chết rồi, hắn chỉ có thể trông cậy vào Công Tôn Từ không biết ở phương nào. Viên Tử là lá bài duy nhất của Bùi Tiêu.”

Bùi Nguyên hỏi: “Nếu những gì ngươi nói là thật, máu của Viên Tử xem như bảo bối. Ngươi dựa vào đâu để tin tưởng ta, nếu ta có hắn trong tay, ta không coi hắn như đầu trâu đầy máu để thoả mãn tham vọng riêng?”

“Coi như đánh cược một trận, cược đáy lòng các ngươi vẫn còn đức hạnh.” Mạc Nan Thừ cười nói: “Ta nghe hắn lén lút nói nhiều lần, rằng hắn rất thích sống cùng các ngươi.”

Bảo Ninh hỏi: “Lấy máu có ảnh hưởng gì tới thân thể của Viên Tử không?”

Mạc Nan Thư nói: “Nếu lấy không nhiều, trong mấy ngày sẽ mất sức, ăn ngon một chút liền từ từ hồi phục. Nhưng nếu lấy nhiều, sẽ chết.”

“Ta chưa từng gặp người làm mẹ như ngươi.” Bùi Nguyên bỗng cười: “Ngươi là đồ đần sao? Lúc trước dễ dàng tin tưởng Bùi Tiêu, bây giờ lại dễ dàng tin tưởng chúng ta.”

“Coi như ta bị ngốc, quá tin tưởng vào ánh mắt mình.” Mạc Nan Thư đứng lên, lạnh lùng nói: “Ta khuyên các ngươi phải đối đãi với hắn thất tốt, bảo vệ hắn đến mười hai tuổi, khi đó độc của ngươi sẽ được giải, điều kiện là, phải cho hắn sống những ngày vui vẻ như lúc ở đây. Nếu các ngươi không đáp ứng, ta làm quỷ cũng không bỏ qua cho các ngươi.”

Bùi Nguyên “chậc” một tiếng: “Ngươi đang hù doạ ai?”

Mạc Nan Thư thẳng eo, hai đầu gối khẽ cong rồi quỳ xuống trước mặt bọn hắn, dập đầu nói: “Tạ ơn.”

Ánh mắt Bùi Nguyên sắc lạnh nhìn chằm chằm nàng ta, không nói gì, Mạc Nan Thư tự mình đứng lên, tìm Bảo Ninh mượn giấy bút. Nàng đi đến cạnh bàn, nhanh chóng viết xuống hai toa thuốc: “Đây là thuốc Viên Tử thường uống, hắn luôn chê đắng, thêm mật ong và đường phèn sẽ hoá giải cay đắng, nhưng hạ nhân trong phủ thấy phiền nên không làm cho hắn. Cái thứ hai, đây là thuốc tạm thời giảm đau, nhưng không tốt với thân thể, trừ tình huống quan trọng mới được uống một ít. Còn tin hay không… Các ngươi muốn tin hay không thì tuỳ.”

Nàng gác bút lại, gấp giấy rồi kín đáo đưa cho Bảo Ninh, liếc nhìn một cái, nói: “Nghe nói ngươi nấu cơm rất ngon.”

Nói xong, nàng ta mặc kệ thứ khác, uống nốt phần trà sót lại, quay đầu nhanh chân ra khỏi cửa.

Bảo Ninh kinh ngạc nhìn bóng lưng nàng, có một cảm giác nói không lên lời, đây là nữ tử kỳ lạ…

Bùi Nguyên phân phó Ngụy Mông: “Phái một người đi theo nàng ta.”

Ngụy Mông hỏi: “Tiểu tướng quân, những lời nữ nhân này nói có thể tin không?”

“Người như này, từ nhỏ sống trên núi, ít giao lưu với người khác, tính tình thật ngốc.” Bùi Nguyên cúi đầu nhìn móng tay mình, thản nhiên nói: “Nói nàng ta thông minh cũng không phải, nói nàng ta ngốc cũng không tính được. Nàng ta phân thế giới thành hai nửa, cảm thấy xấu là xấu, tốt là tốt, trên đời chỉ có người tốt và người xấu, người tốt không đổi thành xấu, người xấu cũng không đổi thành tốt. Rất vinh hạnh, nàng ta cảm thấy ta là người tốt.”

Ngụy Mông cau mày nói: “Cho nên…”

Bùi Nguyên nói: “Cho nên ngươi đi hỏi tiểu phu nhân, trưa nay nấu gì cho ta ăn, ta cảm thấy đói bụng.

***

Trong thư phòng của phủ Thái tử, ánh sáng mờ ảo từ ngọn đuốc rọi xuống, Bùi Tiêu và Đào Mậu Binh đứng sóng vai, trước mặt là bản đồ, kiểm tra đối chiếu sách lược lần cuối cùng.

Đào Mậu Binh nói: “…Thần hiểu rồi, thần đã phân phó các huynh đệ mai phục trong đêm, chắc chắn không có sơ hở. Chờ sự tình thảnh công, đẩy Tứ Hoàng tử lên chịu tội, nói do hắn sai khiến, có ý đồ mưu phản, chúng ta có thể một mũi tên trúng hai đích.”

Bùi Tiêu thả bút xuống, lạnh nhạt nói: “Như vậy khá tốt.”

Đào Mậu Binh nhìn sắc mặt hắn, chần chờ nói: “Điện hạ… Thần cảm thấy, Thánh thướng có phần kiêng dè thần, đối với nhà ngoại của điện hạ là Cao gia cũng kiêng dè. Thần nghe nói, Thánh thượng âm thầm phái nhân thủ đi tìm tung tích Đại Hoàng tử, đã lần được một phần dấu vết, ngay tại ngón núi lớn nhất phía tây Bắc Tề. Trong tay Đại Hoàng tử có quân Ba Thục, tuy trên danh nghĩa là trung binh nhưng phần lớn là thủ hạ cũ của Đại Hoàng tử… Còn có Tứ Hoàng tử, hắn vẫn cấu kết làm bậy với Khâu Minh Sơn, quân chấn giữ ở Bắc cương phần lớn là huynh đệ tốt của hắn. Chúng ta có triều thần nhưng không có binh, lực lượng phòng thủ của trong kinh của thần, nhiều nhất là ba vạn mà thôi…”

Hắn lo lắng nói: “Những gì chúng ta dự tính làm, nói thẳng ra là mưu phản, dù có thi quân thành công, có thể đăng cơ. Những các văn thần võ tướng trong triều có phục chúng ta không?”

“Sự tình trước mắt còn chưa làm tốt, ngươi đã bắt đầu dự tính sau này.” Bùi Tiêu nhìn vào mắt hắn, “Ngươi sợ?”

Cả người Đào Mậu Binh chấn động, hiểu được hàm ý trong mắt hắn, lập tức nói: “Tất nhiên không sợ! Truy cầu phú quý trong nguy hiểm, người làm lên đại sự không thể vậy, có gì mà sợ?!”

“Thánh thượng đã sống lâu, ta không thể chờ hắn từ từ chết già, nhân từ tiễn hắn một đoạn. Bùi Nguyên cũng không thành thật, hắn chuyển đến Lật Hồ, tựa như xa rời thế giới ồn ào, nhưng trong lòng có tính toán gì ta đều biết. Càng kéo dài thế lực của hắn càng lớn mạnh, ngược lại làm khó ta.” Cổ họng Bùi Tiêu lại ngứa, hắn uống ngụm nước, ho nhẹ: “Thánh thượng không thích ta, chắc ngươi biết.”

Hắn nghiêng đầu nhìn Đào Mậu Binh: “Hơn nữa, nếu ta không nhanh chóng đoạt quyền, làm thế nào mới trắng trợn truy bắt Công Tôn Từ?”

“Kế hoạch lần này, ta nhất định phải thắng!”

***

Ngày hôm sau, trời vẫn mưa dầm rả rích.

Bùi Nguyên uống đơn thuốc Mạc Nan Thư để lại, chỉ tĩnh dưỡng một hồi đã tốt lên rắt nhiều, hắn thử bắn một mũi tên, kéo căng dây cung, tầm bắn không khác gì trước kia.

Cả một đêm Bảo Ninh không ngủ được, nàng lo lắng cho Bùi Nguyên, cũng lo lắng cho kế hoạch hôm nay. Bây giờ nhìn Bùi Nguyên tốt lên, nàng cảm thấy vui mừng, trong lòng hơi có sầu lo.

Bảo Ninh sửa sang y phục cho hắn, bung dù tiễn hắn ra ngoài, nhìn con đường quăng co trải dài, Bảo Ninh biết lần này Bùi Nguyên ra ngoài khác với ngày trước. Cũng không biết sẽ có cải biến gì.

Bảo Ninh ngẩng đầu, túm tay áo hắn, nhỏ giọng nói: “A Nguyên, chàng nhất định phải đánh thắng, nếu đánh không được thì chạy, bất kể như nào cũng phải bình an trở về!”

Bùi Nguyên cười mắng: “Chạy cái rắm, nàng có thể nói lời dễ nghe hơn không, tình thế trước mắt cực kỳ quan trọng, địch còn chưa đánh, nàng đừng vội vàng bắt ta đánh trống rút quân.”

Bảo Ninh nói: “Ta ở hậu phương cổ vũ chàng.”

“Ừm, khi nào về ta mua tương vịt muối bên cạnh Như Ý lâu cho nàng.” Bùi Nguyên mỉm cười, ôm chầm Bảo Ninh, dưới cái nhìn của bao nhiêu binh lính và hạ nhân, hôn mạnh lên trán nàng một cái, “Hâm rượu trước đi, chờ ta về nhà.”