Sau Khi Gả Cho Hoàng Tử Tàn Tật

Chương 106: Kẹo độc



Nghe thấy tiếng ho khan, lồng ngực Bảo Ninh như thắt lại, nàng quay người nhìn sắc mặt Bùi Nguyên, đã rất yếu ớt.

Hắn không thích làm gì trong những ngày mưa, bởi vì độc tố của đĩa sẽ tác động vào xương, ngày mưa dầm đau nhức, Bùi Nguyên tựa như con mèo lớn trốn trong chăn, không muốn ra, cũng không muốn động đậy. Cũng may những ngày mưa gần đây đều rất ngắn, nhiều nhất chỉ là nửa ngày, hắn vẫn sinh hoạt như thường.

“Lên giường nằm đi.” Bảo Ninh đỡ Bùi Nguyên đi lên giường, “Ngủ một giấc sẽ hết đau.”

Bùi Nguyên dựa nửa người lên vai nàng, thanh âm trầm thấp vang lên: “Ta ghét ngày mưa.”

Bảo Ninh nói: “Ừm, ta cũng ghét.”

Bùi Nguyên lại nói: “Nhưng không thể không mưa, người nông dân chỉ ngóng trông ngày mưa, nếu không có mưa, sông cạn đất khô, không ai sống nổi.”

“Bị sốt rồi?” Bảo Ninh đè hắn xuống giường, cởi tất và giày ra, đắp kín chăn, dùng mu bàn tay sờ trán hắn: “Nói lăng nhăng gì đấy…”

“Ta chỉ…” Bùi Nguyên kéo tay nàng, cười nhẹ rồi nói, “Yêu quốc yêu dân.”

Bảo Ninh bật cười, nàng vuốt mí mắt Bùi Nguyên khép lại: “Ngủ trước đi, nằm mơ lo nghĩ tiếp.” Nàng nói xong, đứng dậy muốn ra ngoài.

Bùi Nguyên hỏi: “Nàng đi đâu?”

“Ta gửi bản thiết kế cho Ngụy Mông, nhờ hắn tìm người đẩy nhanh tốc độ, sau khi hoàn thành các chi tiết ta sẽ lắp ráp lại, như vậy sẽ nhanh hơn một chút.” Bảo Ninh cầm xấp giấy trên bàn lên, gấp lại đặt vào phong thư chống nước, “Khi nào về ta phải tắm rửa, buổi sáng chưa tắm, không thoải mái, ta kêu Lưu ma ma đun nhiều nước, tiện thể lau người cho chàng luôn.”

Bùi Nguyên nói: “Ta chờ nàng về.”

“Chờ cái gì, chàng ngủ trước đi, ta đi rất nhanh sẽ về.” Bảo Ninh cười, đi đến bên giường, cúi người hôn cằm hắn: “Là phu thê không cần khách khí.”

“Ta không khách khí. Ta chờ nàng, khi về nàng thấy đèn sáng sẽ an tâm hơn.” Bùi Nguyên ôm bả vai nàng, nói khẽ: “Bảo bảo thay ta gánh vác quá nhiều, ta sẽ khắc ghi.”

Bận rộn cả ngày, Bảo Ninh không cảm thấy gì, nhưng nghe hắn nói như vậy, hốc mắt bỗng nhiên ươn ướp, đáy lòng cũng mềm yếu.

Loại chân tình này khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

“Buồn nôn chết rồi.” Bảo Ninh nâng người nên, như ghét bỏ nói: “Như này không giống chàng.”

Bùi Nguyên nói: “Trời tối đường trơn, kêu Lưu ma ma đi cùng nàng.”

Bảo Ninh đáp ứng, nàng quay đầu nhìn Bùi Nguyên một chút, thổi đèn, muốn hắn ngủ ngon giấc trong bóng tối. Sau đấy đẩy cửa bật ô lên, chạy chậm tiến vào màn mưa mù.

Nàng ở chỗ Ngụy Mông mất hơi nhiều thời gian, nàng viết tất cả công việc cần chú ý lên giấy, nhờ hắn giao cho những người thợ kia, gần nửa canh giờ sau nàng mới trở lại tiểu viện tử.

Bảo Ninh bất ngờ phát hiện, vậy mà đèn trong phòng vẫn sáng.

Lưu ma ma hiểu được, bà cười nhìn Bảo Ninh nói: “Nhất định điện hạ đang nhớ thương người nên không dám ngủ.”

Bảo Ninh “ừm” một tiếng, ánh mắt cũng ôn nhu hơn. Nàng hiểu ra Bùi Nguyên nói “an tâm” là ý gì. Đêm mưa vừa tối vừa lạnh, mệt mỏi về nhà, chỉ cần nhìn thấy một ngọn đèn còn sáng, biết người trong lòng vẫn đang chờ mình, cảm thấy an tâm ấm áp hơn.

Bảo Ninh đi vào nhà, cất ô vào một góc, Lưu ma ma mang nước nóng đến. Bảo Ninh tự tắm rửa trước, sau đó lau một lượt cho Bùi Nguyên. Lúc trước nàng hỏi Minh di nương, người nó độc đỏ đan có thể giải, nhưng độc đỉa vẫn chưa giải được, cũng may không nguy hiểm đến tính mạng, nó chỉ gây đau đến thấu xương, dùng khăn nóng chườm vào chỗ đau sẽ đỡ hơn một chút.

Lúc nàng làm nhưng việc này, Bùi Nguyên mơ mơ màng màng nói vài câu với nàng: “Ta nhất định phải tranh một cáo mệnh cho nàng.”

*Cáo mệnh: nữ nhân được vua phong tước hiệu trong thời phong kiến.

“Nói linh tinh.” Bảo Ninh vỗ cánh tay hắn: “Nhấc tay lên.”

Bùi Nguyên nói: “Ta nói thật, cáo mệnh là Nhất phẩm phu nhân, thật uy phong.”

Bảo Ninh nói: “Ta không thèm.”

Bùi Nguyên lại hỏi: “Thế nàng thích gì?”

Bảo Ninh nói: “Ta chỉ muốn, người thân của ta sống khoẻ mạnh, ta cũng khoẻ mạnh, có thể sống lâu trăm tuổi, trường mệnh thiên tuế.”

“Ồ, ta đã biết, trở thành cụ già tinh quái.” Bùi Nguyên nói: “Sống lâu trăm tuổi còn được, ta không muốn sống đến nghìn tuổi, chỉ có thể ở trong nước.”

Bảo Ninh khó hiểu hỏi: “Vì sao?”

Bùi Nguyên cười lớn trả lời: “Kia là con rùa!”

“…” Bảo Ninh tức giận nhéo tai hắn, “Ngủ đi, ngủ nhanh đi.”

***

Bảo Ninh cho rằng cơn mưa này sẽ qua nhanh, nhưng ngày hôm sau thức dậy, gió lạnh vẫn rít gào bên ngoài, trong nội tâm nàng “lộp bộp” một tiếng, thầm nói một câu không tốt.

Lưu ma ma tiến vào đưa điểm tâm, nhìn sắc trời nói: “Mây đen dày đặc, lại không có gió lớn, sợ sẽ mưa thêm hai ba ngày.”

Tâm trạng Bảo Ninh chìm xuống đấy giếng, nàng lảng tránh kêu Lưu ma ma ra ngoài, quay lại nhìn Bùi Nguyên, hắn đã tỉnh giấc, ngồi trên giường trêu đùa A Hoàng.

Bảo Ninh lo lắng cho thân thể của hắn, càng lo cho kế hoạch ba ngày sau: “Nếu khi đó trời còn mưa, chúng ta nên làm gì?”

“Không có cách nào khác, chuyện tốt không thể vì một mình ta mà từ bỏ, cơ hội này càng không.” Bùi Nguyên mệt mỏi tựa lên vách tường, “Gọi Ngụy Mông qua đây một chuyến.”

Bảo Ninh đáp ứng. Qua một khắc đồng hồ, Ngụy Mông chạy tới, hành lễ với Bảo Ninh, sau đó vội vào vào nội thất nói chuyện với Bùi Nguyên.

Cách tấm rèm trân châu, Bảo Ninh gục xuống bàn, cằm gối lên cổ tay, từ từ nhắm hai mắt suy nghĩ miên man.

Bảo Ninh cảm thấy sợ hãi. Nàng chưa bao giờ lo lắng cho thân thể Bùi Nguyên như hôm nay. Nàng là người thích sống vui vẻ, khi đối mặt với chuyện khó không thể giải quyết, nàng sẽ lựa chọn trốn tránh và coi nhẹ, đối với độc trong người Bùi Nguyên nàng cũng nghĩ như vậy.

Hắn khoẻ mạnh cường tráng không khác gì người thường, Bảo Ninh tự an ủi mình, chỉ là trúng độc thôi, không sao, không chết được, chỉ là ngày mưa dầm sẽ khổ hơn một chút, đau nhức sẽ qua nhanh. Bùi Nguyên chịu đau giỏi hơn người thường, đây không phải chuyện lớn, không ảnh hưởng gì đến sinh hoạt của hai người.

Cho tới hôm nay, nàng trơ mắt nhìn Bùi Nguyên chỉ qua một đêm đã gày hơn rất nhiều, ngoài trời mưa miên man, nhìn Bùi Nguyên chịu thống khổ, nhìn kế hoạch hắn chuẩn bị từ rất lâu bị ảnh hưởng. Phát hiện chính mình không làm gì được. Bảo Ninh cảm thấy cực kỳ bất lực, nàng đã sai, đây là trở ngại hai người không thể dễ dàng vượt qua.

Nhưng làm được gì khác? Công Tôn Trúc chết rồi, không lấy được thuốc giải. Minh di nương nói có thể thay máu, nhưng chỉ thành công được ba phần, ai cũng không dám mạo hiểm.

Chuyện lớn cùng lúc phát sinh, tạm quên đi những suy nghĩ vụn vặt mình từng vướng bận. Bảo Ninh không biết nếu kế hoạch lần này thành công, cuộc sống của nàng sẽ có cải biến gì, là tốt hay xấu. Nàng chỉ hy vọng Bùi Nguyên nhanh chóng tốt lên, sống khoẻ mạnh, không cần chịu đựng ốm đau tra tấn.

Trong nội thất, Ngụy Mông thấp giọng nói: “Tiểu tướng quân, sáng nay tai mắt của chúng ta trong phủ Bùi Tiêu truyền tin tức, nói Thái tử phi hạ thủ với Viên Tử.”

Bùi Nguyên nhíu mày hỏi: “Đắc thủ?”

“Không.” Ngụy Mông lắc đầu, “Kế hoạch của Thái tử phi đã tính chu toàn. Không phải trẻ nhỏ thích ăn kẹo sao, người trong phủ lấy kẹo độc để bắt chuột, nói gần đây quá nhiều chuột, họ đặt bẫy chuột trong phòng Viên Tử, cố ý bỏ sót vài viên kẹo nhiều màu sắc trên bệ cửa sổ, chờ Viên Tử tự mình ăn.”

“Hắn nhận ra trong kẹo có độc nên không ăn?”

Ngụy Mông khát tay: “Không phải. Người của Thái tử phi không thể tiến vào phòng Viên Tử! Phòng đứa nhỏ khoá kín của, không cho người ngoài vào. Hạ nhân kia cậy khoá, người bình thường có gắng làm nhanh rồi bỏ đi. Còn tên hạ nhân kia thì không! Hắn cảm thấy trong phòng có bảo bối gì đó, hắn muốn trộm, Viên Tử chỉ là đứa nhỏ, ăn nói cũng không rõ ràng. Hắn ta sờ loạn, không biết đụng vào cơ quan gì khiến rắn hoa từ trong lồng bò ra, có con dài hơn một thước, có con nhỏ như đầu ngón tay, còn có không ít bọ cạp độc. Hạ nhân kia bị doạ phát điên, chạy loạn trong phủ, Bùi Tiêu bắt hắn lại tra tấn, hắn khai hết những gì mình thấy.”

“Cái này…” Bùi Nguyên kinh ngạc hỏi: “Viên Tử nuôi rắn trong phòng?”

Ngụy Mông chậc lưỡi: “Nghe nói nuôi không ít. Nhũ mẫu của Viên Tử nói, khi còn bé hắn đã thích những vật này, coi như bạn bè. Bùi Tiêu cũng biết nhưng giấu diếm.”

Bùi Nguyên không thể tin hỏi: “Những con rắn kia không cắn hắn?”

“Không biết.” Ngụy Mông cũng không rõ, “Hạ nhân kia nói, tất cả rắn đều có mỏ nhọn đầu đỏ, hẳn là có độc.”

Bùi Nguyên chợt nhớ tới vết sẹo trên cánh tay Viên Tử, đều là rắn cắn sau đó lưu lại ấn ký… Chẳng lẽ Viên Tử không sợ độc.

“Tra được người ném kẹo từ cành cây cho hắn là ai chưa?”

Ngụy Mông nói: “Vẫn đang tra, hiện tại chưa có đầu mối.”

“Mau lên.”

Ngụy Mông đáp ứng. Hắn dò xét sắc mặt Bùi Nguyên, lo lắng nói: “Tiểu tướng quân, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, đừng quan tâm chuyện khác. Nếu ba ngày sau thân thể ngươi không khá hơn, một mình ta đi cứu giá cũng được, dù sao đó vẫn là công lao của ngươi. Ngươi nhất định phải sống tốt, tiểu phu nhân mới mười mấy tuổi, ngươi đừng để nàng làm quả phụ…”

Bùi Nguyên cắn răng, còn sức lực mắng hắn: “Đồ hoa sen khó ngửi! Ngươi chết rồi, chôn dưới đất, thối rữa sinh giòi, lão tử vẫn chưa chết!”

Lòng Ngụy Mông thả lỏng. Hắn thi lễ, quay người cáo lui.

Bảo Ninh ở gian ngoài nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, mỉm cười, tâm tình nặng nề tốt hơn không ít. Nàng đi vào phòng, múc nước nóng, cầm rượu thuốc đến, lau nước nóng một lần cho hắn, sau đó dùng khăn vải lau khô, lại dùng rượu thuốc lau một lần, xoa bóp cẩn thận.

Nàng tràn đầy hy vọng cơn mưa sẽ sớm tạnh.

Nhưng đến sáng hôm sau, vẫn nhận phải tin tức xấu. Mưa rơi rả rích, càng ngày nặng hạt, Bảo Ninh không thể giả vờ cười được nữa.

Nàng phát hiện tình huống so với trong tưởng tượng tệ hơn nhiều, Minh di nương không hiểu rõ về độc của đỉa, lúc trước nói hậu quả cho nàng chỉ là vài câu qua loa, bây giờ Bảo Ninh mới biết nó đau đớn thế này. Liên tiếp hai ngày mưa, Bùi Nguyên nhanh chóng gầy đi, biến cố này đột ngột ập đến, Bảo Ninh không kịp phản ứng. Nàng nghĩ mọi cách để bồi bổ cho hắn, nấu canh cá trích hắn thích ăn, Bùi Nguyên uống rất vui sướng, còn ăn một chén lớn, nhưng Bảo Ninh chưa kịp vui, trong nháy mắt, hắn nôn hết ra, thậm chí có cả mật vàng, trong dạ dày hắn không thừa thứ gì.

Bảo Ninh đau lòng muốn chết, nàng không dám rơi nước mắt trước mặt Bùi Nguyên, trốn một góc vụng trộm khóc.

Nàng cảm thấy, cuộc sống của họ dường như quá khó khăn.

Bùi Nguyên nói với nàng: “Không trải qua cơn mưa thì khó thấy được cầu vồng, chờ khi mưa tạnh nắng lên, ta dẫn nàng cưỡi ngựa trong viện, nàng ngồi trên vai ta, được không? Chúng ta cùng nhau ngắm cầu vồng.”

Bảo Ninh nói được, nhưng không biết khi nào mưa mới ngừng.

Hắn lại hiện ra bản tính lưu manh, cà lơ phất phơ tựa lên gối mềm, một tay cầm quạt hương bồ, nghiêng chân: “Nàng chờ ta ngủ một giác, trong mơ ta sẽ lặn xuống Đông Hải sâu ba ngàn thước, bắt Long vương lên, dùng trăm loại cực hình tra tấn, lột quần hắn, đánh cặp mông trắng, hỏi hắn, ngươi có ngừng không, nếu không ngừng…”

Đêm đó, mưa thực sự đã tạnh, nhưng ngày hôm sau lại tiếp tục mưa.

Bảo Ninh phát hiện, chân trái Bùi Nguyên không linh hoạt như trước. Lúc trước độc tố cùng vết đao đả thương đến xương cốt, tuổi hắn còn trẻ, cũng khoẻ khắn, nhưng lần này các vết thương cũ đều tái phát. Bảo Ninh đỡ Bùi Nguyên xuống đất, giúp hắn đi hai bước, hắn đi cong vẹo, mới bước một bước đã nói không đi nữa, muốn lên giường nằm.

Bảo Ninh muốn khóc, cố nhịn lại, như không quan tâm nói: “Ừm, cũng không có gì tốt, lên giường ngủ đi.”

Nàng thu xếp cho Bùi Nguyên xong xuôi, ngồi trên thềm đá bên ngoài, vùi đầu vào khuỷu tay, im lặng rơi nước mắt. Hai ngày nay A Miên và Cát Tường ngoan đến quá phận, ngồi bên cạnh an ủi nàng.

Bảo Ninh bị tiếng kêu của A Hoàng đánh gãy, cả đường nó sủa loạn, dẫn theo Ngụy Mông cũng một nữ nhân đeo mạn che mặt màu đen đến.

Bảo Ninh ngẩng đầu, Ngụy Mông khó nén kích động, nhìn nàng nói: “Tiểu phu nhân, thần đã tìm thấy mẫu thân của Viên Tử!”

Nữ tử hành lễ với Bảo Ninh, không kiêu ngạo không tự ti, giọng nói khàn khàn khó nghe, nói: “Nô tỳ là Mạc Nan Thư.”