Sau Khi Chia Tay Thì Bị Đàn Anh Mang Đi

Chương 37: Trịnh Lam cũng không sợ anh



Vào ngày quay, Trịnh Lam đã ra khỏi giường vào bốn giờ sáng.

Bởi vì thời gian gian eo hẹp nên công việc bắt đầu sớm, cậu cũng cần đến phim trường để tập luyện.

Trưởng khoa nói chỉ là một chút lời kịch rất đơn giản, đại khái giống như đọc thuộc lòng vậy. Trịnh Lam chưa từng làm những việc này, cũng không quen với việc xuất đầu lộ diện trước công chúng nên cứ thấp thỏm mãi trong lòng.

Cậu cứ lục lọi tìm trong tủ đồ, cuối cùng vẫn thả âu phục trong tay xuống, cứ như bình thường mà mặc áo hoodie thêm áo dạ khoác ngoài. Từ sau khi làm việc ở bệnh viện thì ngày nghỉ của Trịnh Lam càng ngày càng ít, thời gian để thay đồ cũng không nhiều, quần áo trong tủ đã là của mấy năm trước.

Cuộc sống trôi qua có chút gập ghềnh nhưng Trịnh Lam cũng không để ý lắm, bây giờ sống ở nhà Bách Hạo, suy tư về mọi thứ một chút mới cảm thấy cần phải thay đổi một số.

Phim trường ở ngay trong tòa nhà Hoa Chu, Trịnh Lam thay đồ xong rồi lái xe đi.

Khi lái xe cũng là khoảng năm giờ kém, trên đường phố không có người đi bộ, xe cũng rất ít. Mặt trời mùa đông mọc muộn, đèn đường hai bên vẫn còn bật, một cái rồi lại một cái nối tiếp nhau tạo thành từng cái vòng sáng.

Đường vắng vẻ nên có thể lái xe nhanh, Trịnh Lam không chút để ý giẫm lên chân ga.

Cậu luôn luôn có ý thức về vấn đề thời gian, có thể ước lượng gần như chính xác, cũng biết là mình có thể đến trong thời gian quy định.

Chỉ là trong lòng lại không muốn đến sớm.

Một bên nói rằng dù sao Bùi Yến cũng là ông chủ, ông chủ nào lại đi xem một chương trình được công ty tài trợ.

Mặt khác, lại có tiếng nói với cậu rằng lần trước cậu và Bùi yến cãi nhau to như vậy, cậu còn tát anh nữa, chắc chắn anh sẽ nhớ rõ việc này.

Trên dọc đường đi tới Hoa Chu, Trịnh Lam nghĩ ngợi lung tung, cuối cùng lại tự cười chính mình.

Mình quá coi trọng bản thân rồi.

Đến Hoa Chu, xe chạy đến chỗ cửa đã mở.

Bảo vệ cản cậu lại để xác minh danh tính.

Nhân viên bảo vệ của Hoa Chu cũng không phải là loại già yếu gì, ai nấy đều trẻ tuổi, cao to, mang một khuôn mặt dữ tợn.

Trịnh Lam nói một tràng: "Tôi là bác sĩ của bệnh viện số Hai, có việc đến công ty này."

Bảo vệ nhìn nhau rồi nói với cậu: "Chúng tôi cần xác minh một chút."

Trịnh Lam đang định nói không cần, hay để tôi ra ngoài tìm chỗ đỗ xe tạm thời cũng được thì bọn họ đã trở về phòng bảo vệ, nhìn có vẻ như đang gọi điện thoại.

Trịnh Lam ngồi trong xe ôm vô lăng, hối hận tột độ.

Cục diện này nhìn như thế nào cũng thấy có chút xấu hổ.

Mấy người bảo vệ thật ra cũng không biết trong công ty đang thực hiện dự án gì mỗi ngày, một khoản tài trợ đối với công ty lớn như Hoa Chu cũng không phải là vấn đề lớn.

Trịnh Lam nhìn thấy bảo vệ cúp điện thoại rồi lại gọi một cuộc khác, cũng không biết gọi tới khi nào mới có người biết Trịnh Lam là ai.

Trịnh Lam không muốn gây phiền phức cho bảo vệ bèn hạ cửa sổ xe xuống, định nói thôi quên đi thì sau lung lại tới một chiếc xe.

Giờ thì hay rồi, cậu còn chặn luôn đường đi.

Xe phía sau bấm còi, có một bảo vệ trong đó vội chạy tới, từ kính chiếu hậu Trịnh Lam thấy bảo vệ đứng bên cạnh xe, cong người nói chuyện với người trong ghế lái.



Có vẻ như là gặp được người có chút địa vị.

Trịnh Lam đẩy cửa xe ra, dự định xuống xe giải thích nhưng vừa mới bước xuống thì thấy cũng có người bước ra từ xe phía sau.

Nhìn sơ qua nên Trịnh Lam cũng không chắc chắn lắm, chờ người kia mỉm cười đi về phía cậu, Trịnh Lam mới kinh ngạc nắm chặt bàn tay đưa tới.

"Hướng Tùng Dương?"

Hướng Tùng Dương bắt tay với Trịnh Lam, nói: "Là tôi, sao bác sĩ Trịnh lại không chắc chắn như thế vậy? Mới có mấy năm mà cậu đã quên tôi rồi à?"

"Không có mà." Trịnh Lam ngượng ngùng lắc đầu.

Đúng là cậu không lập tức nhận ra Hướng Tùng Dương, nhưng đó là vì khí chất trên người hắn đã thay đổi rất nhiều.

Trước kia là một sinh viên đại học, thoạt nhìn rất hoang dã, nói thế nào cũng không thấy đáng tin cậy được, giờ lại biến thành một tinh anh với bộ com-lê, cà vạt và áo gió khoác ở ngoài.

Hướng Tùng Dương không vội ôn chuyện với Trịnh Lam, hắn thả tay cậu ra rồi quay người nói với bảo vệ đi bên cạnh: "Đây là bạn của tôi, cho cậu ấy vào đi."

Bảo vệ gật gật đầu, đúng lúc không biết nên gọi điện thoại cho ai nên vội vàng thả người.

"Đợi lát nữa đi vào rồi trò chuyện tiếp." Hướng Tùng Dương giải trích xong, lên tiếng chào hỏi Trịnh Lam rồi liền lên xe.

Trịnh Lam lái xe đi vào, ga-ra ở tầng ngầm có rất nhiều chỗ trống, cậu chọn đại một vị trí đỗ xe, xe Hướng Tùng Dương đi ngay sau cậu, đỗ xe ở ngay bên cạnh.

Hai người khóa kỹ xe, Hướng Tùng Dương dẫn Trịnh Lam đi về phía thang máy, lúc này mới hỏi cậu: "Bác sĩ Trịnh tới đây có chuyện gì à?"

Nghe vậy cũng đủ hiểu Hướng Tùng Dương biết cậu là bác sĩ nhưng lại không biết chuyện tài trợ của bệnh viện bọn cậu, càng không biết thật ra cậu tới đề quay phim.

Trịnh Lam kể đơn giản lại, Hướng Tùng Dương cứ gật đầu rồi lại cười: "Tôi đến lấy đồ, đêm qua tới từ thành phố sát bên về, còn chưa vào nhà đã đến đây, lấy xong tôi sẽ đi."

Chỗ cậu muốn đi không cùng tầng với Hướng Tùng Dương, Trịnh Lam tới trước, lúc gần đi thì Hướng Tùng Dương nói cảm ơn với cậu. lúc này Trịnh Lam còn chưa hiểu mô tê gì.

Cậu bước ra khỏi thang máy mới nghe được nửa câu sau: "Tôi cưa đổ Vạn Hàn rồi."

Trịnh Lam quay người cười một tiếng với Hướng Tùng Dương, cửa thang máy đóng lại.

Năm đó Trịnh Lam và Hướng Tùng Dương cũng không gặp mặt nhiều, trong lòng cậu cũng có thắc mắc, tại sao Hướng Tùng Dương lại đối xử thân thiết với cậu như thế, hiện tại đã biết lý do.

Trịnh Lam nhờ Bùi Yến tìm người đưa Vạn Hàn về nhà, người đó chắc hẳn là Hướng Tùng Dương rồi.

Trịnh Lam lại nhìn điện thoại, vừa tìm đúng văn phòng vừa cười trộm.

Cô bé Vạn Hàn này sao lại không nói cho mình cơ chứ.

Cậu mất tập trung, mấy thứ như khẩn trương, hồi hộp cũng gần như mất sạch, không do dự đẩy cửa ra.

Cả văn phòng tuy lớn lại trống trải, có một số người đứng hoặc ngồi, tất cả đều mặc một bộ màu đen không khác nhau mấy.

Trịnh Lam đoán chừng bọn họ là nhân viên công tác, cậu chào hỏi mọi người trước tiên.

Đạo diễn nhận ra cậu, đi tới tự giới thiệu, nói: "Một người khác từ bệnh viện anh cũng đã đến."

Trịnh Lam không nghe nói còn có người khác, càng không biết người đó là ai.

Thuận theo hướng ngón tay của đạo diễn, bên góc có người ngồi trên ghế gọi điện thoại, nghe tiếng kêu nên anh ta liền quay đầu lại.

"Cố Huyên?"

Mới sáng sớm đã gặp được quá nhiều người không nghĩ tới nên Trịnh Lam cũng không khống chế tốt cảm xúc. Điều này khiến Cố Huyên đưa điện thoại ra xa chút, cười khẽ một tiếng: "Làm sao đấy? Khó tin lắm sao hả?"

Trịnh Lam tự biết mình có chút thất thố*, đáp lại: "Không có mà, chỉ là tôi không biết cậu cũng ở bệnh viện số Hai."

*sơ suất, sai phạm, thiếu giữ gìn ý tứ trong cách cư xử, nói năng

Cố Huyên đứng dậy, nhường sofa nhỏ cho cậu ngồi còn chính mình thì ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh.

Trịnh Lam nói cảm ơn, Cố Huyên vẫn tiếp tục gọi điện thoại, hình như người bên kia điện thoại đang hỏi anh ta, Cố Huyên bất đắc dĩ nói: "Là một đàn anh trước kia."

Trịnh Lam cũng lấy điện thoại ra, lễ phép không tiếp tục nghe Cố Huyên nói chuyện nhưng Cố Huyên lại đứng lên đi ra ngoài.

Lúc này đạo diễn cầm vài trang giấy tới, bên cạnh còn có một người, nói rằng đầu tiên hãy để người này giảng cho Trịnh Lam trước một chút.

Bởi vì là một quảng cáo công ích* nên cũng không cần Trịnh Lam quay nhiều.

*Công ích là các lợi ích công cộng (thường được Nhà nước và xã hội xác nhận hoặc thừa nhận một cách đương nhiên)

Cậu được phân lời thoại còn ít hơn cả Cố Huyên, chỉ có vài câu quan tâm đến bệnh tật.

Đúng là rất đơn giản nhưng khó ở chỗ là phải biểu hiện thật là tự nhiên trước ống kính.



Chuyên gia đạo diễn mang tới dạy từng chút từng chút kiến thức đơn giản cho cậu, còn dẫn cậu đi xem máy quay, Trịnh Lam cẩn thận học, lát sau Cố Huyên cũng quay về.

Biểu hiện khi quay lại của anh ta hơi xấu, thấy Trịnh Lam nhìn mình với thu lại.

Chờ học được gần như toàn bộ những thứ căn bản, các diễn viên khác cũng nhao nhao đến.

Lúc này đoàn làm phim với để hai người đi trang điểm, Trịnh Lam không nghĩ tới còn có bước này nữa, cậu hỏi thợ trang điểm cho bọn cậu: "Bắt buộc phải làm sao?"

Thợ trang điểm cười, nói: "Tất nhiên, tuy các cậu đẹp trai, lên hình rất ăn ảnh nhưng vẫn cần tới trang điểm để trông tốt hơn, lớp trang điểm sẽ không quá đậm, rất tự nhiên!"

Trịnh Lam không có ý nói mình đẹp trai, nhưng khi chuyên gia trang điểm nói câu này, cậu trở nên hơi ngại ngùng, ngoan ngoãn đi theo chuyên viên trang điểm vào một phòng riêng.

Cố Huyên không đi cùng, nên cậu liền hỏi: "Cố Huyên không đi với tôi ạ?"

Chuyên gia trang điểm mở chiếc cốp lớn của cô, nói: "Một chuyên gia trang điểm khác vừa đến đã kêu Cố Huyên qua rồi. Cảnh quay của hai cậu đều quay trước thế nên cậu có thể về sớm sau khi quay xong."

Trịnh Lam gật đầu ngồi xuống ghế dựa.

Bình thường cậu chỉ sử dụng một chút sữa rửa mặt chăm sóc da còn những cái khác là gần như chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Chuyên viên trang điểm để một đống chai lọ lên mặt bàn, bảo Trịnh Lam nhắm chặt mắt lại.

Nhiều chất lỏng với những cảm giác khác nhau được thoa lên mặt, nhẹ nhàng mát mẻ, Trịnh Lam còn cảm thấy khá thoải mái.

Chưa tới một lúc sau thì có đủ lại cọ quét lên mặt, lúc đầu Trịnh Lam còn tò mò mở mắt nhìn gương nhưng sau đó phấn phủ từng lớp từng lớp một làm cậu không dám nhòm tiếp.

Nghe nói trang điểm tốn rất nhiều thời gian, Trịnh Lam thư giãn một chút. Sáng lên đây quá sớm nên cậu không thể ngủ ngon, bây giờ xung quanh đều im ắng, trừ chuyên viên trang điểm ra thì không có người khác, cậu không mở nổi mắt, càng ngày càng mở ảo.

Nhưng cậu cũng không ngủ hẳn, chuyên viên trang điểm đụng một cái cậu liền tỉnh. Mở mắt ra, cậu bị chính mình đã thay đổi trong gương làm giật mình, suýt nữa thì không nhịn được mà đưa tay lên mặt.

"Sớm thế này mà đã đến, hẳn công việc bình thường của hai người cũng rất vất vả đúng không?" Chuyên viên trang điểm quan tâm hỏi

"Bọn tôi còn không sớm bằng mọi người, là công việc thì đều vất vả thôi." Trịnh Lam trả lời.

Chuyên viên trang điểm cũng đến trước gương nhìn cậu cười nói: "Đẹp trai quá, lâu rồi tôi không trang điểm cho người đẹp trai như vậy."

Trịnh Lam bị cô khen đến ngượng ngùng, sắc mặt hơi ửng hồng, không dám soi gương tiếp nữa.

"Tôi đi trước, đợi lát nữa sẽ có chuyên viên là tạo hình cho cậu, lúc nãy tôi mới hỏi thăm thì hình như vị bác sĩ bên kia chưa ok, cậu chờ thêm chút nữa nhé."

"Làm phiền chị rồi ạ." Trịnh Lam nói cảm ơn chuyên viên trang điểm đang thu dọn đồ đạc lại rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại một mình cậu, Trịnh Lam cúi đầu nhìn điện thoại, mấy phút trước đó Bách Hạo đã tỉnh, nhắn tin hỏi cậu thế nào.

Trịnh Lam đứng trước gương chụp nhưng dùng điện thoại che mặt mình.

Bách Hạo: Đang trang điểm à?

Trịnh Lam: Sao biết hay vậy?

Bách Hạo: Thường thức*.

*Chuyện bình thường mà ai cũng biết

Được đấy.

Trịnh Lam mỉm cười.

Cậu mở tin tin tức hôm nay xem mấy cái lại thấy nhàm chán, đi xem đống thông báo công việc mới phát hiện có rất nhiều người biết chuyện hôm nay cậu đi quay quảng cáo công ích, cả nhóm đang tán phét.

Ai cũng nói muốn nhìn ảnh chụp cậu, còn có người @ Trịnh Lam ra, Trịnh Lam không hiện lên, giả bộ mù.

Cố Huyên lại nhắn tin cho cậu, hỏi cậu đang mặc quần áo gì.

Chốt cửa bị người đè xuống, nhẹ nhàng vang lên một tiếng. Trịnh Lam tưởng là chuyên viên tạo hình đến nên cất điện thoại, mỉm cười về phía cửa.

Nụ cười không nhịn được cứng đờ một chút, người bước vào là Cố Huyên.

Hai người nhìn nhau.

Cố Huyên cười ôn hòa, trên người đã thay một bộ quần áo mới, trong tay còn cầm một bộ. Anh ta phải đóng vai một người anh quan tâm, thân thiết với các bạn nhỏ, vì vậy nên ăn mặc trông khá trẻ trung.

Trịnh Lam không nhìn anh ta nữa mà quay đầu nhìn chăm chăm điện thoại như cũ.

"Em lấy quần áo của đàn anh tới đây trước, chuyên viên tạo hình còn có chút việc, sẽ tới ngay thôi." Cố Huyên đưa mắc áo trong tay cho Trịnh Lam.

Trịnh Lam không khỏi cảm thấy khó chịu nhưng lúc này lại chỉ có thể nhận lấy, cậu đứng lên nói: "Cảm ơn cậu."



Cố Huyên lắc đầu: "Không cần khách sáo với em đâu."

Trịnh Lam cầm lấy quần áo nhìn xung quanh.

Trong này không còn còn phòng nào khác nữa, cậu chỉ có thể thay quần áo ở đây.

Nhưng Cố Huyên không hề có ý định rời đi, thậm chí còn ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, cầm tạp chí trên bàn lên đọc.

Rõ ràng, Cố Huyên không phải không biết rằng mình ở đây làm Trịnh Lam thấy bất tiện, nhưng anh ta cố ý muốn đột phá khoảng cách xã giao. Anh ta cúi đầu đọc tạp chí, trang giấy nhẹ nhàng lật qua lật lại. Trịnh Lam bắt đầu hối hận với việc trao đổi phương thức liên lạc với anh ta, thậm chí cậu còn muốn lấy lại nụ cười lịch sự chào anh ta vào buổi sáng nay.

Cố Huyên đột nhiên bật cười, ném tạp chí đi, ngẩng đầu nhìn Trịnh Lam, mặt mũi vô tội hỏi: "Tại sao đàn anh cứ nhìn em mãi vậy?"

Trịnh Lam không muốn nhiều lời nên nói thẳng: "Thay quần áo, phiền cậu ra ngoài giúp tôi."

Cố Huyên "Ồ" một tiếng rất dài, đứng dậy đi về phía Trịnh Lam.

Trịnh Lam bỏ quần áo xuống, đau đầu lùi lại một bước dài.

"Đàn anh." Cố Huyên gọi cậu một tiếng, duỗi ra ngón tay muốn chạm vào mặt Trịnh Lam nhưng bị cậu nghiêng đầu né tránh.

Phía sau sắp đụng vào tường, Trịnh Lam lạnh lùng nhìn anh ta.

Thật ra trong long cậu cũng không lo lắm, dù sao đều là nam. Trịnh Lam không tin là Cố Huyên thực sự có thể làm gì mình, chẳng qua cảm thấy rất kinh tởm.

Mình chọc ra một đàn em như vậy khi nào?

"Đàn anh cho em theo đuổi anh được không?" Cố Huyên cười cười, tuy rằng đã rút tay về nhưng vẫn đứng rất gần Trịnh Lam.

"Cách xa tôi ra một chút." Trịnh Lam cố gắng đẩy ngực anh ta ra.

Cố Huyên nhìn sơ thì gầy nhưng cơ bắp lại rất rắn chắc, Trịnh Lam không đẩy nổi anh ta, Cố Huyên nhếch miệng cười, lui về sau một bước.

"Em xin lỗi."

Trịnh Lam mặt không đổi sắc nhìn anh ta, xoay người định rời đi nhưng lại bị Cố Huyên nắm lấy cổ tay, ôm vào trong lòng.

Cánh cửa đột nhiên đập vào trên tường, phát ra tiếng làm người ta giật mình.

Một bàn tay Nổi - Gân - Xanh ấn vào cửa.

"Cố Huyên, cút ra ngoài." Bùi Yến gọi anh ta, không lưu tình chút nào, thanh âm giống như gió rét vào đông. Vẻ mặt của anh thậm chí còn tệ hơn, ảm đạm như bầu trời trên đầu Trịnh Lam lúc ra khỏi cửa.

Cố Huyên buông ra, có vẻ không quan tâm lắm mà ngoan ngoãn rời đi, Trịnh Lam thở ra một hơi, cảm thấy eo mềm nhũn nhưng trong lòng lại thấy may mắn.

Anh thật sự rất tức giận.

Trong mắt Trịnh Lam lóe lên tia sáng nhỏ, nhìn chằm chằm Bùi Yến đang đi tới.

Anh cau mày, trông dữ tợn đến dọa người nhưng Trịnh Lam lại không sợ anh.

Quả nhiên anh không có lời nào tốt đẹp để nói, vừa tiến lên liền nói: "Em không biết đẩy ra à? Khi đẩy anh không phải đã đẩy rất mạnh sao?"

"Em không..." Trịnh Lam tỏ vẻ nghe lời nhưng câu giải thích lại cách xa vạn dặm "Không đẩy anh mà..."