Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Trùng Sinh Rồi

Chương 49: Cảm động



“Dữ nha anh Hạ!”

Lúc Quý Kiều trở lại phòng khách sạn đã là hơn 9 giờ tối rồi.

Tần Cầm đã tắm rửa xong từ sớm, nằm trên giường chơi điện thoại.

Xe của bọn họ vì cố gắng chạy nhanh nên hai lần đều chạy ra khỏi đường băng, không vào được chung kết.

Thấy Quý Kiều về, Tần Cầm cười “he he” hai tiếng.

“Chúc mừng ha! Màn thể hiện của các cậu tuyệt thật đấy!”

Quý Kiều cũng cười: “Hy vọng vòng chung kết cũng có kết quả tốt.”

“Sẽ thôi!” Tần Cầm bỏ điện thoại xuống ngồi dậy, hóng hớt nói: “Có phải vừa nãy cậu đi hẹn hò về không hử?”

Cô ấy đã nghe thấy tiếng nói ồn ào ở phòng bên cạnh, nghĩa là đội bọn họ đã về rồi. Nhưng mãi lâu sau mà vẫn chưa thấy Quý Kiều về, nghĩ nghĩ có lẽ là cô đi hẹn hò rồi.

Quý Kiều khẽ gật đầu, thản nhiên thừa nhận.

Tần Cầm nhìn chằm chằm vào mặt Quý Kiều một hồi, đột nhiên có hơi ngại ngùng mà liếc mắt ra chỗ khác.

“Son cậu trôi rồi kìa.”

Ánh đèn trong phòng hơi tối, cô ấy vẫn không phát hiện ra son trên miệng Quý Kiều hơi bị lem một chút.

Quý Kiều sờ sờ môi, khẽ cười: “Vậy tôi đi tắm đây.”

Tần Cầm đáp một tiếng, tiếp tục lướt điện thoại nhưng đầu lại như đi vào cõi thần tiên.

Người như Hạ Thì Lễ, cũng sẽ hôn môi à…Mặc dù biết rằng việc này giữa các cặp đôi là rất bình thường, nhưng vẫn cảm thấy khó có thể tưởng tượng nổi mà.

Ở phòng thực nghiệm, bọn họ rất ít khi có hành động thân mật nào. Ngay cả lần bạn nam ở đại học C chụp ảnh đó cũng chỉ chụp được một cái ôm, tay Hạ Thì Lễ cũng vô cùng quy củ mà đặt trên lưng Quý Kiều, không có hành động sờ lung tung đáng khinh nào. Có lúc Tần Cầm thậm chí còn cảm thấy Quý Kiều và Hạ Thì Lễ giống như tình đồng chí cách mạng ở những niên đại trước vậy, khác hẳn với những cặp đôi dính chặt âu yếm nhau phát ngấy lên ở trường học.

Nhưng hóa ra không phải vậy.

Tần Cầm nhớ đến đôi môi hơi sưng của Quý Kiều, trong đầu tưởng tượng ra một hồi hôn nhau thắm thiết, không khỏi mặt đỏ tai hồng.

Cô ấy nhỏ giọng kêu một tiếng, chui vào trong chăn.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng chỉ có tiếng nước “rào rào” ở trong phòng tắm.

Ngay lúc này, cửa phòng đột nhiên bị ai gõ.

Tần Cầm giật mình, nhanh nhẹn nhảy từ trên giường xuống chạy ra cửa.

Cẩn thẩn nhìn qua mắt mèo, một khuôn mặt tuấn tú, lịch sự hiện ra trong tầm mắt.

Trong lòng Tần Cầm hơi giật mình, mở cửa ra.

“Xin chào.” Giọng cô ấy có hơi lơ mơ, ánh mắt không tự chủ được liếc nhìn môi Hạ Thì Lễ.

Nếu như cô ấy không nhìn nhầm, môi anh có hơi hồng…

“Quý Kiều đang tắm.” Tần Cầm nhanh chóng nói.

Hạ Thì Lễ gật đầu, lịch sự nói: “Ừm, vậy phiền cậu đưa điện thoại cho cô ấy, cảm ơn.”

“Ờ ờ, được.”

Hạ Thì Lễ xoay người, thu lại ý cười dịu dàng trên khuôn mặt, hơi nhíu mi.

Lúc chuẩn bị đưa điện thoại, anh không cẩn thận thấy được nội dung tin nhắn wechat trên màn hình.

Hàn Trân Ny: “Hình như Tĩnh Tĩnh vẫn liên lạc với cậu ta, cậu có chắc chắn là cậu ta không?”

Cậu ta…là ai? Tiền Tĩnh Tĩnh lại làm sao?

Những chuyện này, Hạ Thì Lễ chưa từng nghe thấy Quý Kiều đề cập đến.

 

Sáng ngày hôm sau, mấy người cùng ngồi tàu cao tốc quay về.

Trên đường trở về, Quý Kiều khẽ nhíu mày, trong lòng không yên mà nghe mọi người thảo luận về trận chung kết.

Hạ Thì Lễ do dự hồi lâu, nhìn Quý Kiều hỏi ra tiếng: “Đang nghĩ gì thế?”

Quý Kiều không muốn nói chuyện này trước mặt mọi người nên khẽ lắc đầu.

Cô phải quay về xác nhận lại.

Hạ Thì Lễ khẽ gật đầu, cũng không hỏi lại nữa.

Lúc bọn họ về đến thành phố Hối Đồng thì cũng đến trưa rồi.

Ăn trưa ở bên ngoài trường xong, Quý Kiều không thể chờ được mà về ký túc xá.

Hôm nay là chủ nhật, trong ký túc xá chỉ có một mình Tiền Tĩnh Tĩnh, hai người còn lại đều đến thư viện rồi.

Quý Kiều đưa trà sữa đã mua cho Tĩnh Tĩnh.

Tiền Tĩnh Tĩnh nhận lấy trà sữa, vui vẻ không thôi: “Cảm ơn! Bao nhiêu tiền để tớ đưa cho cậu?”

“Cho cậu đó, coi như là chúc mừng bọn tớ được vào chung kết đi.” Quý Kiều đặt balo xuống, cười cười nói.

“Hi hi hi, Kiều Kiều cậu tốt thật đấy, vậy tớ không khách sao đâu ha.” Tiền Tĩnh Tĩnh cầm lấy trà sữa, uống từng ngụm nhỏ.

Tiền Tĩnh Tĩnh có đôi mắt to, khuôn mặt tròn tròn, lúc uống gì đó hai má phồng lên, giống như con sóc nhỏ đang gặm hạt dưa vậy.

Quý Kiều thấy tâm trạng cô ấy khá tốt, thử thăm dò: “Tĩnh Tĩnh, gần đây cậu, vẫn còn nói chuyện với bạn cấp hai không?”

Động tác uống trà sữa của Tiền Tĩnh Tĩnh khựng lại, nói không rõ ràng: “Ừm… có cùng đi liên hoan một lần.”

Quý Kiều im lặng.

Tiền Tĩnh Tĩnh cẩn thận ngẩng đầu lên, liếc nhìn sắc mặt Quý Kiều, nhẹ giọng nói: “Tớ hiểu ý của cậu. Nhưng lúc bọn mình chơi trò hành động hay sự thật, Lâm Tu nói từ trước đến giờ cậu ấy chưa yêu đương bao giờ. Huống hồ bạn của cậu chắc là người thành phố H hả? Lâm Tu chưa từng đến thành phố H mà…”

Quý Kiều nghe Tiền Tĩnh Tĩnh thao thao bất tuyệt, trong lòng lại càng trầm xuống.

“Đây có khi nào là hiểu lầm gì không?” Tĩnh Tĩnh hoang mang nói, “Cậu có cần xác nhận lại với bạn cậu không? Lâm Tu nói cậu ấy có thể gặp mặt đối chất.”

Quý Kiều khẽ mím môi, bình tĩnh đối mắt với cô ấy.

Đôi mắt Tĩnh Tĩnh ngây thơ, bên trong lộ ra sự khó hiểu.

“Có thể là cậu ấy lừa cậu thì sao?” Quý Kiều nhẹ giọng hỏi.

Tiền Tĩnh Tĩnh nghĩ nghĩ: “Nhưng tớ cảm thấy cậu ấy không phải loại người như thế đâu.”

Nói xong, mặt cô ấy hồng hồng, kể cho Quý Kiều nghe chuyện hôm tụ họp.

Hôm đó liên hoan vốn là Lâm Tu nói là không đến, ai biết được nửa đường lại xuất hiện. Mọi người ồn ào muốn cậu ta uống rượu, cậu ta liền uống thật. Sau đó lại đến lượt nói sự thật, cậu ta nói bản thân chưa yêu đương bao giờ.

Vốn là Tiền Tĩnh Tĩnh cũng không tin, nhưng Lâm Tu cố ý tìm cô ấy giải thích, còn nói về rất nhiều chuyện hồi cấp hai.

Lâm Tu nói cậu ta mãi mãi vẫn ghi nhớ những việc mà hồi đó Tiền Tĩnh Tĩnh giúp cậu ta, nhờ cô ấy cổ vũ mà cậu ta mới không đi sai đường.

Dáng vẻ cậu ta tuấn tú, ánh mắt chuyên chú chân thành, khác hẳn một trời một vực với Lâm Tu nhỏ gầy nhút nhát hồi cấp hai.

Tiền Tĩnh Tĩnh vẫn có chút nửa tin nửa ngờ, Lâm Tu lại cam đoan rằng cậu ta không nói dối, còn thề độc nữa.

Lúc đó cô ấy ngạc nhiên vô cùng, nói không cần phải thề độc nghiêm trọng như vậy.

“Nhưng tôi không muốn cậu hiểu lầm tôi.” Lâm Tu nói.

Lúc cậu ta nói câu đó ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô ấy, Tiền Tĩnh Tĩnh có hơi hoảng hốt, cũng cảm thấy cậu ta không giống như là đang nói dối.

Nghe Tiền Tĩnh Tĩnh kể lại những gì đã xảy ra, thật lâu sau Quý Kiều vẫn không nói gì.

Lúc lâu sau, cô thở dài.

“Vậy nên cậu ấy thừa nhận cậu ấy là Đường Tu Văn rồi à?”

Tiền Tĩnh Tĩnh gật đầu: “Ừ, Đường Tu Văn là tên hiện giờ của cậu ấy, chẳng qua ở trước mặt bạn học cũ thì vẫn có thể gọi là Lâm Tu.”

Quý Kiều hít một hơi sâu, không nói lên lời.

Một lát sau, cô chỉ có thể nhắc nhở một lần nữa: “Tĩnh Tĩnh, bạn tớ sẽ không lừa tớ. Nếu như cậu chỉ là chơi bời thì coi như bỏ đi. Nếu thực sự đến với nhau thì phải xem xét thật kĩ thái độ làm người của cậu ấy.”



Trên mặt Tiền Tĩnh Tĩnh lộ ra vẻ thẹn thùng: “Cậu nói cái gì vậy? Bọn tớ chỉ là bạn cấp hai thôi.”

“Tốt nhất là chỉ là bạn thôi, vậy thì tớ cũng không phải lo lắng.” Quý Kiều lẩm bẩm một mình.

Tiền Tĩnh Tĩnh cứ nói rằng bọn họ chỉ là bạn cùng cấp hai, Quý Kiều nhắc nhở mấy lần rồi cũng không tiện nói nữa, chỉ có thể tạm thời yên lặng xem có gì thay đổi, rồi lại nghĩ cách khác.

 

Để chuẩn bị cho cuộc thi Vân Tiêu, bài tập bình thường của Quý Kiều đã giảm rất nhiều.

Thấy trận chung kết và kì thi cuối kì cũng sắp đến rồi, Quý Kiều bận đến tối tăm mặt mày.

Liên tục mấy hôm liền, cô đều ở phòng thực nghiệm đến rất muộn rồi mới trở về.

Bình thường Hạ Thì Lễ sẽ về cùng với cô, có lúc thì đưa cô về xong lại quay lại phòng thực nghiệm điều chỉnh thuật toán.

Quý Kiều nói với anh nếu có bận thì không cần đưa cô về nữa, một mình cô tự về ký túc xá cũng được.

Nhưng Hạ Thì Lễ kiên quyết đưa cô về rồi lại quay lại.

“Anh sợ em chạm phải Thường Ninh Viễn.” Anh nói.

Thấy Quý Kiều hé môi định giải thích, Hạ Thì Lễ liền nói trước: “Đừng nói là không chạm phải, hai hôm trước còn thấy em và cậu ta nói chuyện đấy.”

Anh nói xong, đôi môi mỏng mím lại, nhìn chăm chăm vào Quý Kiều.

Quý Kiều ngạc nhiên, vội vàng giải thích: “Đấy chỉ là trùng hợp chạm mặt lúc ở cửa phòng thực nghiệm thôi.”

“Đã nói gì vậy?” Hạ Thì Lễ hỏi.

Quý Kiều nghĩ nghĩ: “Cậu ta nói chúc mừng chúng ta đã vào chung kết.”

Hôm đó cô đi vệ sinh, lúc đi ra đúng lúc gặp phải Thường Ninh Viễn.

Vốn định vờ như không thấy như trước kia, cô lại nghe thấy Thường Ninh Viễn lên tiếng nói chúc mừng bọn họ vào được chung kết.

Quý Kiều chần chừ một lát, gật gật đầu.

Lúc lướt qua anh ta, cô đột nhiên nhớ đến chuyện Đường Tu Văn, không kìm được mà hỏi: “Chuyện của Đường Tu Văn có phải liên quan đến cậu không?”

Bước chân Thường Ninh Viễn khựng lại, nhìn thật sâu vào Quý Kiều: “Tôi có thể nói hết cho cậu, nhưng không phải bây giờ.”

Quý Kiều: “?”

Thường Ninh Viễn khẽ cười: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, cứ chuyên tâm vào cuộc thi đi.”

Quý Kiều chau mày, có cảm giác bị chọc tức.

Không muốn nói thì thôi!

Dường như thấy được cảm xúc của cô, Thường Ninh Viễn ở phía sau cô thấp giọng nói một câu: “Kiều Kiều, tôi thực sự đang trở nên tốt hơn, tin tôi.”

“Chỉ vậy thôi sao?”

Giọng nói của Hạ Thì Lễ khiến Quý Kiều bừng tỉnh từ trong hồi ức.

Giờ phút này hai người đang trên đường trở về ký túc xá nữ.

Thời tiết trung tuần tháng 12 hơi lạnh, gió bắc đìu hiu.

Quý Kiều quàng khăn và đội mũ, hai tay đút trong túi áo khoác.

Cô vô thức nâng mắt, ánh mắt Hạ Thì Lễ sâu lắng, nhìn vào lại có chút phù hợp với thời tiết bây giờ.

Quý Kiều khẽ mím môi, kể ngắn gọn lại chuyện của Tiền Tĩnh Tĩnh cho Hạ Thì Lễ nghe.

“Bây giờ em nghi ngờ cậu ta đã quen biết Đường Tu Văn từ sớm rồi, rồi chỉ Đường Tu Văn dùng cái tên Lâm Tu để tiếp cận Tĩnh Tĩnh.” Quý Kiều nói ra suy đoán của bản thân.

Hạ Thì Lễ nghe xong, nhíu chặt mày lại: “Mục đích của cậu ta là gì?”

Đời trước anh và Tiền Tĩnh Tĩnh không thân lắm, cũng không nhớ rõ chuyện của cô ấy.

Nhưng việc Thường Ninh Viễn cứ phải giới thiệu đàn ông tồi cho Tiền Tĩnh Tĩnh nghe thế nào cũng thấy kì lạ. Anh ta rõ ràng là biết mối quan hệ giữa Quý Kiều và Tiền Tĩnh Tĩnh rất tốt, việc này sẽ chỉ khiến Quý Kiều càng ghét anh ta hơn thôi.

Quý Kiều im lặng.

Đúng vậy, trước kia thì còn có thể lấy việc này để ép buộc cô.

Bây giờ Tiền Tĩnh Tĩnh và Đường Tu Văn đã quen biết nhau rồi, Thường Ninh Viễn còn có thể dùng chuyện của bọn họ đến uy hiếp cô thế nào được?

“Tôi thực sự đang trở nên tốt hơn…” Giọng của Thường Ninh Viễn vang lên từ nơi xa xăm.

Quý Kiều chau mày, nghĩ thế nào cũng không ra.

“Đừng nghĩ nữa Kiều Kiều.” Đôi bàn tay rộng lớn khẽ xoa sau gáy Quý Kiều, cô lạnh đến rụt cả cổ vào.

Hạ Thì Lễ thấp giọng cười, nghiêm mặt nói: “Là bạn bè, em nhắc nhở cô ấy là được rồi. Nếu như cô ấy thực sự thích, em nói thế nào cũng không có tác dụng đâu.”

Quý Kiều ỉu xìu mà đáp một tiếng, cúi đầu, đá đá viên sỏi nhỏ ở trên đường.

“Vậy em phải trơ mắt nhìn cậu ấy nhảy vào hố lửa à?”

Quý Kiều có cảm giác buồn bực vì bất lực.

“Làm sao giờ? Em định tìm đến Thường Ninh Viễn sao?” Hạ Thì Lễ đột nhiên lên tiếng, giọng điệu có hơi sốt ruột.

Quý Kiều ngây người, ngẩng đầu nhìn chăm chăm vào anh.

Sao lại nhắc đến Thường Ninh Viễn rồi?

Trong một khoảnh khắc bầu không khí bị đông cứng lại.

Ánh mắt Hạ Thì Lễ chợt lóe lên: “Xin lỗi, gần đây có hơi nhiều việc.”

Quý Kiều khẽ gật đầu: “Ừm, vậy em lên đây.”

Nói xong, cô không lại nhìn ánh mắt Hạ Thì Lễ, đi thẳng lên tầng.

Sau khi về đến ký túc xá, Quý Kiều đặt balo xuống, trong lòng vẫn hơi buồn phiền.

Sắp đến chung kết, gần đây thực sự là Hạ Thì Lễ có quá nhiều việc.

Đường thi đấu ở vòng chung kết và vòng loại không giống nhau, khúc cua nhiều hơn, yêu cầu về thuật toán về việc phân biệt tuyến đường cũng cao hơn nhiều.

Mấy ngày nay, bọn họ vẫn luôn điều chỉnh lại tốc độ xe, cố gắng muốn giảm thời gian. Nhưng tốc độ vừa tăng lên, sự không ổn định của xe lại tăng lên, tỉ lệ xe chạy ra khỏi đường đi càng cao hơn.

Gần đây vì việc này mà Hạ Thì Lễ bận sứt đầu mẻ trán, vẫn luôn chỉnh lại các phép toán, thử nghiệm nâng cao độ chính xác khi phân biệt làn đường của xe, đồng thời tăng tốc lên.

Quý Kiều ngồi ở chỗ ngồi một lát, đột nhiên cầm chìa khóa đứng dậy, chỉ vội vàng nói với bạn cùng phòng một câu.

“Tớ đến phòng thực nghiệm một lát, các cậu điểm danh giúp tớ nhé.”

Quý Kiều nhanh chóng đi đến phòng thực nghiệm, nhưng Hạ Thì Lễ không ở đó.

“Sao lại quay về rồi?” Có người ở đội khác hỏi cô.

“Ừm, định thử nghiệm lại lần nữa.” Quý Kiều cười cười, “Các cậu xong rồi thì về trước đi, tôi sẽ đóng cửa.”

“Được.”

Quý Kiều biết rằng buổi tối Hạ Thì Lễ sửa phép toán xong vẫn chưa kịp thử nghiệm. Như trước đó thì có lẽ anh sẽ quay lại làm thử nghiệm xong mới rời đi. Đây cũng là lí do Quý Kiều đi thẳng đến phòng thực nghiệm.

Nếu anh đã không ở đây, vậy cô làm thử nghiệm vậy.

Quý Kiều mở máy tính, tìm bản chương trình mới nhất của Hạ Thì Lễ, nhập phần xe thông minh vào chương trình.

“Người đẹp, bọn tôi đi trước đây, cậu ở lại một mình chú ý nhé.”

Sau lưng truyền đến giọng nói cửa những bạn nam khác, Quý Kiều quay đầu lại, làm một động tác OK.

Trong phòng thực nghiệm không phân nam nữ, việc bận đến đêm thậm chí phải ngủ lại là chuyện thường thấy. Những người khác chẳng cảm thấy gì là kì lạ, tạm biệt Quý Kiều rồi rời đi.

Một mình Quý Kiều ở lại phòng thực nghiệm, không ngừng làm thử nghiệm.

Cô tiến hành nghiêm túc, đầy đủ các thử nghiệm ở các phương diện như nhận biết khúc cua, nhận biết vạch kẻ qua đường, nhận biết người qua đường, nhận biết đèn tín hiệu, biển báo, tốc độ…, rút ra một bản biểu thử nghiệm với số liệu chi tiết.

Ngoài ra, cô còn thử nghiệm lại  bản chương trình cũ một lần, rồi so sánh về các phương diện như tỉ lệ rủi ro cao và tốc độ với bản chương trình mới.



Sau khi thử nghiệm xong, đã gần 2 giờ sáng rồi. Một mình Quý Kiều ngồi dưới ánh đèn sáng trưng của phòng thực nghiệm, trong lòng có hơi bồn chồn.

Bóng đêm giống như một con quái vật khổng lồ, như đang muốn nuốt chửng hết mọi thứ.

Quý Kiều nằm sấp trên bàn, vừa buồn ngủ lại vừa lo lắng.

Không biết đã bao lâu, Quý Kiều rốt cuộc cũng không chống lại được cơn buồn ngủ mà dần dần thiếp đi.

 

Ngày hôm sau tỉnh dậy, tâm trạng buổi sáng sớm của Hạ Thì Lễ không tốt.

Tối qua anh không ngủ ngon, sáng sớm hôm nay gửi tin nhắn cho Quý Kiều mà cô vẫn chưa trả lời.

Hạ Thì Lễ không thể không thừa nhận, tối qua anh có hơi khác thường.

Quý Kiều kề cà không nói cho anh về chuyện của Tiền Tĩnh Tĩnh, thêm đó cô lại còn gặp mặt Thường Ninh Viễn. Bản thân anh không biết mà Thường Ninh Viễn lại biết từ sớm rồi.

Đủ loại cảm xúc lẫn lộn, khiến tối qua anh đã nói một câu không nên nói.

Quý Kiều vẫn luôn nói anh rất lí trí, bình tĩnh, nhưng cô không hề biết anh cũng sẽ lo được lo mất thậm chí ghen tuông, đố kị, đặc biệt là những chuyện liên quan đến cô.

Hạ Thì Lễ nhìn điện thoại, vẫn chưa thấy hồi âm.

Anh thở dài, nói với Diêu Húc đang đánh răng: “Tớ đến phòng thực nghiệm trước đây.”

Diêu Húc vẫn còn ngậm bọt kem đánh răng mà hỏi: “Trời còn chưa sáng mà đã đi rồi?”

Hạ Thì Lễ đáp một tiếng.

Do những cảm xúc đột ngột đến tối qua, bản chương trình mới anh còn chưa kịp thử nghiệm. Anh định nhân lúc sáng rảnh rỗi sẽ thử nghiệm một phần trước đã.

Diêu Húc ở phía sau lại nói thêm, “Vậy tớ ăn sáng xong lại đến nhá.”

Hạ Thì Lễ đi đến phòng thực nghiệm, mở cửa ra liền đi thẳng đến chỗ của mình.

Đi được vài bước, anh đột nhiên dừng lại, ánh mắt dán chặt vào bóng lưng nhỏ bé đang nằm sắp trên bàn

Hạ Thì Lễ thở khẽ ra, nhất thời không dám tin vào mắt mình.

Anh nhẹ nhàng đi đến, tim như bị ai nắm lấy mà khẽ nhói lên.

Quý Kiều cuộn lại một khối nho nhỏ ở trên bàn, mái tóc quăn dài xõa tung sau lưng, sống lưng vì hít thở mà hơi phập phồng.

Khuôn mặt trắng nõn, bờ môi đỏ mọng xinh đẹp, dưới mắt có một quầng thâm nhàn nhạt.

Bên cạnh tay cô có vài tờ văn kiện đã in ra, tiêu đề là “Kết quả thử nghiệm của bản chương trình mới v12.18”.

Hạ Thì Lễ sững người, cởi áo khoác nhẹ nhàng đắp lên người Quý Kiều.

Cô ngủ rất say, không hề có dấu hiệu gì là tỉnh lại.

Máy tính ở trên bàn vẫn đang bật, Hạ Thì Lễ ấn sáng màn hình, nhẹ chạm con trỏ chuột, bên trong toàn là những số liệu và hình ảnh thử nghiệm.

Tim Hạ Thì Lễ giống như bị ngâm trong nước chanh vậy, vừa chua xót vừa ngọt ngào.

Anh đau lòng mà nhìn sang Quý Kiều, cẩn thận nhẹ nhàng cầm văn kiện ở trên bàn mà lật xem.

Nhiều số liệu như này, cô đã thử nghiệm bao lâu?

Mắt Hạ Thì Lễ hơi cay cay.

Sợ mình sẽ làm ồn đến Quý Kiều, anh nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng thực nghiệm.

Vừa ra đến cửa, bạn nam ở phòng thực nghiệm bên cạnh đúng lúc đi ra, liền cười chào hỏi.

“Đến rồi à?”

Hạ Thì Lễ khẽ gật đầu, lịch sự đáp một tiếng.

Bạn nam đó ngó vào phòng thực nghiệm một cái, không kìm được mà cảm thán: “Bạn gái cậu hôm qua ở đây cả đêm đấy à? Đêm qua tôi tỉnh dậy đi vệ sinh vẫn còn nhìn thấy cậu ấy đang làm cái xe kia đấy.”

Giọng điệu của cậu ta hâm mộ vô cùng: “Thật không dễ dàng.”

Hạ Thì Lễ sững người, chỉ cảm thấy trong lòng như đang có vô số sóng to gió lớn đang cuồn cuộn.

Sau khi thấp giọng trả lời lại bạn nam đó, cậu ấy liền cười rồi rời đi.

 

Quý Kiều bị ánh nắng đang dần lên đánh thức.

Cô ngáp một cái, đầu vẫn còn hơi mông lung.

Khẽ liếc qua điện thoại, đã 7 giờ hơn rồi.

Quý Kiều nhìn thấy tin nhắn Hạ Thì Lễ gửi từ lúc 6 giờ hơn.

Lúc đang định rep lại, bên tai bỗng nghe thấy một giọng nói khàn khàn: “Tỉnh rồi sao?”

Quý Kiều ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại.

Hạ Thì Lễ đứng ở vị trí không xa sau lưng cô, đang nhìn chăm chú vào cô.

Cả phòng thực nghiệm chỉ có hai người bọn họ.

Quý Kiều khẽ gật đầu.

Hạ Thì Lễ đi về phía trước hai bước, ánh mắt nhìn cô dần trở lên sâu thẳm.

Quý Kiều bị anh nhìn đến có chút ngại ngùng, hai má hơi nóng lên.

“Vì sao lại quay lại?” Hạ Thì Lễ thấp giọng lên tiếng.

Quý Kiều hé môi: “Không phải là gần đây anh rất bận sao? Em…ưm ưm”

Vừa mới nói được vài chữ, bóng người trước mặt áp xuống, môi bị lấp kín.

Quý Kiều ngạc nhiên mà trừng lớn đôi mắt, bàn tay khua lung tung ở sau lưng anh ý muốn đẩy anh ra.

Nhưng mà sự giãy dụa nho nhỏ này không những không khiến Hạ Thì Lễ dừng lại mà còn khiến anh càng kích động hơn. Lần đầu tiên Hạ Thì Lễ trở tay giữ lấy tay Quý Kiều, áp cô lên bàn hôn.

May mà anh vẫn còn băn khoăn về địa điểm, không hôn quá lâu liền thả ra.

“Cảm ơn, vất vả rồi.” Âm thanh khàn khàn vang lên.

Tim Quý Kiều đập mạnh không thôi, hai má chuyển thành màu cà chua.

“Em em em, em tối qua ngủ không ngon giờ phải về ngủ bù đây. Kết quả thử nghiệm ở trên bàn anh tự xem đi.” Quý Kiều nhanh chóng nói một tràng dài, cởi áo khoác ra trả Hạ Thì Lễ rồi cúi đầu chạy trốn.

Đi được hai bước, cô mới phát hiện ra bóng lưng Diêu Húc đang đứng trên hành lang quay lưng về cửa.

A a a a a a! Thằng cha này chắc chắn là nhìn thấy rồi.

Quý Kiều bỗng nhiên 囧 vô cùng, không chào hỏi gì liền chuồn luôn, chỉ để lại một chuỗi âm thanh bước chân vội vã.

“Ấy, tiểu Kiều, sao cậu lại đi rồi? Cùng tám chuyện đi mà!”

Sau lưng truyền đến giọng nói của Diêu Húc mặt dày, Quý Kiều lại càng đi nhanh hơn.

Diêu Húc nhìn bóng lưng hoảng hốt lo sợ của Quý Kiều, khẽ cười ra tiếng.

Cậu ta là người hiểu chuyện* như vậy, trốn cậu ta làm gì chớ?

*通情达理: thấu tình đạt lí

Thật đúng là phí công cậu ta ở đây canh cho bọn họ.

Diêu Húc ngó đầu nhìn vào trong phòng thực nghiệm, Hạ Thì Lễ đang xem số liệu.

Cậu ta cười cợt nhả mà đi đến gần, vỗ vỗ vào cánh tay Hạ Thì Lễ.

Nhìn Hạ Thì Lễ một cái, từ tận đáy lòng mà Diêu Húc cho Hạ Thì Lễ một ngón cái khen ngợi: “Dữ nha anh Hạ!”

Hết chương 49

 

--