Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Trùng Sinh Rồi

Chương 50: Vòng chung kết



Đội “Giá trị nhan sắc siêu cao”

Ngày diễn ra vòng chung kết ngày càng đến gần, người trong đội gần như ngâm mình cả ngày ở phòng thực nghiệm.

Trình độ của những đội được vào chung kết đều cao, có lẽ chỉ có sự phát huy tại nơi thi đấu là khác nhau. Kế hoạch của Hạ Thì Lễ là hơn được điểm nào hay điểm đấy, trên tiền đề là bảo đảm ổn định, có thể có thêm vài điểm để tăng hạng là tốt nhất.

Trải qua sự thử nghiệm và điều chỉnh không ngừng, cũng coi như là có thể đồng thời đảm bảo được độ nhận biết chính xác và tính ổn định của khung gầm xe, khiến cho tốc độ của xe cũng tăng lên được một chút.

Sau vòng loại, ban tổ chức thêm thành viên của 16 đội vào một nhóm chat QQ, tiện cho việc chia sẻ nội dung tài liệu và các thứ liên quan đến cuộc thi. Có vấn đề gì về kỹ thuật cũng có thể nói ra để cùng trao đổi thảo luận.

Đã vào nhóm hơn một tháng mà Quý Kiều rất ít khi xem tin nhắn. Chủ yếu là trong nhóm chém gió khoe khoang quá nhiều, chẳng có gì có ích.

Trong đó, đội “Xì xà xì xào”của Đại học F là nổi bật nhất. Người cũng như tên, ở trong nhóm bọn họ không phải là ồn ào bình thường đâu. Có thể là do trường bọn họ là trường có tiếng, nên bọn họ rất tự tin vào bản thân, mấy thành viên trong đội bọn họ ở trong nhóm luôn ở trong trạng thái chỉ bảo người khác.

Diêu Húc nhìn ngứa mắt, đã battle cùng bọn họ mấy trận rồi.

Không ngờ đến gần hôm chung kết, thành viên Lí Hạc của đội “Xì xà xì xào” lại chọc Diêu Húc một lần nữa.

“Sắp được gặp đội “Giá trị nhan sắc siêu cao” rồi, kích động kích động”

“Hay là tung một cái ảnh để cho bọn tôi chuẩn bị tâm lí trước hả? Dù sao thì bọn tôi cũng có kì vọng rất cao với các cậu đấy nhá, đặc biệt là em gái đấy”

Đúng vậy, Diêu Húc đặt cho bọn họ một cái tên vô cùng tự tin hào phóng lại chói sáng – đội “Giá trị nhan sắc siêu cao”.

Hồi đầu lúc cậu ta nói ra cái tên, người trong đội liền câm nín.

Hạ Thì Lễ vô thức định từ chối.

“Cái tên này hơi bị cool nha.” Không ngờ Quý Kiều lại cũng hết sức phấn khởi mà nói theo.

Lời của Hạ Thì Lễ lên đến miệng lại nuốt xuống, lại dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía hai đàn anh.

Đàn anh tỏ vẻ không sao cả.

“Được rồi anh Hạ! Cái tên này đã đại diện cho nhan sắc của chúng ta, lại còn một ngữ hai nghĩa mà ca ngợi mã số code của cậu, không phải là rất hay à?”*

* Gốc 颜值超高: “Nhan trị siêu cao” (mk cx k hiểu nghĩa thứ hai lắm ai biết có thể góp ý giúp mk nhé)

Diêu Húc càng nghĩ càng thấy mình đúng là thiên tài.

Quý Kiều cũng cười, đôi mắt sáng long lanh nhìn anh.

Hạ Thì Lễ bất lực, đành đồng ý.

Như vậy, cái tên chói sáng này liền được đặt ra.

Trong nhóm chat, Lí Hạc không chỉ một lần bóng gió hoặc thẳng thắn biểu lộ sự tò mò đối với vẻ ngoài của bọn họ. Nhưng mà chưa có lần nào trực tiếp như lần này.

Lúc Lí Hạc @Diêu Húc, đúng lúc phòng thực nghiệm đang bận rộn, tất nhiên là không có ai để ý đến cậu ta.

Ngược lại, những người khác lại mồm năm miệng mười mà thảo luận.

“Đến cái tên còn đến mức như vậy à? Người ta đùa thôi không được sao?”

“Cậu cho rằng người khác đặt tên cũng giống như các cậu vậy, bắt buộc phải giống y sì bản thân à?”

“Không không không, tôi cảm thấy nhan sắc của em gái chắc chắn là cao, không thì sẽ không đồng ý cái tên này đâu.”

Lí Hạc: “Chưa chắc đâu, chị Phượng* cũng thấy mình rất xinh đó thôi”

* 凤姐: Chị Phượng :)))

Vừa mới nói ra, nhóm chat liền im lặng.

Có người ở đội khác liền gửi vào một đống ảnh định cho trôi cái tin nhắn này đi.

Nhưng Diêu Húc, người bị tag vẫn theo đó mà nhìn thấy cái tin nhắn này.

Cậu ta liền bùng nổ.

Diêu Húc: “Ăn phân hay sao mà miệng thối như vậy hả? Đội mấy người đổi tên thành “Tôi mồm thối” đi @Lí Hạc”

Lí Hạc: “Vậy các cậu tung ảnh ra đi!”

Diêu Húc: “Gọi bố cái nghe coi”

Lí Hạc: “Thần kinh”

Diêu Húc: “Đậu, thối chết mất, cmn cậu vẫn nên câm mồm vào đi!”

Diêu Húc tức giận mà phỉ nhổ mấy câu, sau đó liền off.

Quý Kiều thấy cậu ta tức giận ném điện thoại xuống, quan tâm mà hỏi: “Sao thế?”

“Không sao.” Diêu Húc vén tay áo lên, khoác lên vai Hạ Thì Lễ.

Đột nhiên kêu lên đầy hào hùng*: “Anh Hạ, mấy hôm nữa hạ đo ván bọn họ!”

*豪情万丈: hào hùng vạn trượng: có nghĩa là trái tim đầy chính nghĩa , tràn đầy tự tin và yêu đời, nghĩ rằng mình có thể vượt qua mọi thứ.(baidu)

Hạ Thì Lễ không hiểu gì: “Ai?”

Diêu Húc sát lại gần bên tai anh, nhỏ giọng nói: “Tụi đại học F bôi nhọ tiểu Kiều, cái này cậu có thể nhịn được không?”

Hạ Thì Lễ tháo mắt kính xuống, day day sống mũi: “Không thể.”

Đúng vậy, tất nhiên là không thể!

Đến lúc này, Diêu Húc đã hoàn toàn coi đại học F là đối thủ lớn nhất.

Có được quán quân hay không cũng không sao cả, nhưng phải hạ đo ván đại học F!

 

Vòng chung kết cuộc thi Vân Tiêu được tổ chức vào ngày 24/12 tại đại học S.



Bọn Hạ Thì Lễ đi máy bay đến thành phố S trước hai hôm.

23/12, tất cả các tuyển thủ dự thi có thể đến đường thi đấu thực tế ở đại học S để luyện tập.

Tổng cộng có 16 đội, chia làm nửa trên và nửa dưới sân để làm quen với đường thi, mỗi đội có 1 tiếng để luyện thử xe.

Đội “Giá trị nhan sắc siêu cao” được phân vào buổi chiều 3 giờ ngày 23, còn đội “Xì xà xì xào” đã kết thù với bọn họ được phân vào buổi sáng.

Bởi vì sắp xếp thế này nên hai đội lại một lần nữa bỏ lỡ nhau ở đại học S.

Hôm làm quen với đường thi, đội Quý Kiều thử xe rất thuận lợi.

Mặc dù lúc mới đầu cũng có chút vấn đề nhỏ, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại theo hoàn cảnh hiện trường.

Lúc thời gian luyện xe sắp kết thúc, Quý Kiều gửi cho mẹ Quý Tương một bức ảnh selfie tại chỗ.

Cô mặc áo hoodie mà ban tổ chức đã phát cho, trên cổ đeo thẻ tên, nhìn vào ống kính giơ tay thành hình chữ V.

“Mẹ, con đến thành phố S rồi nè!”

Có lẽ là Quý Tương đang bận, 20 phút sau mới trả lời lại.

“Con gái mẹ giỏi thật đấy!”

Lúc nhận được tin nhắn, Quý Kiều đang ngồi trên xe quay lại khách sạn.

Nhìn thấy dòng chữ đơn giản của mẹ, trong lòng Quý Kiều đột nhiên hơi chua xót.

Đời trước, hình như mẹ chưa từng nói những lời như này bao giờ.

Giống như đa số các bậc cha mẹ khác, Quý Tương từ trước đến giờ vẫn luôn giáo dục theo cách đả kích là chính, vẫn luôn yêu cầu rất nghiêm khắc đối với cô.

Từ nhỏ đến lớn, những lời công nhận của mẹ Quý Kiều nhận được ít lại càng ít. Cũng có lẽ là vì vậy, cô dễ dàng sinh ra hảo cảm đối với những người công nhận và tán thành cô.

“Kiều Kiều?” Hạ Thì Lễ ở bên cạnh thấy cô vẫn luôn im lặng, khẽ lay lay tay cô.

“Ừm?” Quý Kiều sực tỉnh, sau hai giây mới trả lời lại, “Mọi người đang nói cái gì?”

“Bọn anh đang bàn xem tối nay ăn cái gì.” Hạ Thì Lễ kiên nhẫn giải thích.

Diêu Húc quay lại nhìn một cái: “Đi ăn lẩu nhá tiểu Kiều. Anh Hạ mời.”

Quý Kiều gật gật đầu: “Được chứ, về khách sạn thay quần áo là có thể đi rồi.”

Diêu Húc cúi đầu: “Tớ vào trong nhóm kêu gọi một tiếng! Đúng lúc ở tầng dưới khách sạn có lẩu.”

Ban tổ chức sắp xếp cho tất cả mọi người ở cùng một khách sạn, đến lúc diễn ra chung kết sẽ cử xe đến đón mọi người.

Vì vậy, lúc ăn lẩu thỉnh thoảng bọn họ nhìn thấy một vài bạn nam mặc áo in chữ “Cup Vân Tiêu”, Quý Kiều cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên.

Hai bàn cách nhau cũng không xa, âm thanh của các chàng trai ồn ào trò chuyện cũng truyền đến.

“Tôi nghe nói vòng loại đội Hối Đồng được hơn 700 điểm đấy.”

Nghe thấy cái tên Hối Đồng, lực chú ý của Quý Kiều liền bị ngắt quãng, vô thức ngẩng đầu lên nhìn Hạ Thì Lễ.

Dường như Hạ Thì Lễ không hề nghe thấy, rất tự nhiên mà gắp một miếng thịt bò đã nhúng chín vào bát Quý Kiều.

Quý Kiều chấm gia vị, nghe thấy âm thanh ngạc nhiên ở bên cạnh.

“Đệch, thật đấy à? Hơn 700 á?”

“Xong đời Lí Hạc, cmn cậu sắp toi rồi.”

“Hơn 700 điểm vậy chắc chắn vẻ ngoài sẽ không ra gì. Cậu nhìn mấy anh chị học giỏi có ai đẹp không hả?”

Mấy người đó không biết là nhớ đến ai, đột nhiên cười phá lên.

Quý Kiều mím môi, trong lòng hơi khó chịu.

Mấy người chưa thấy chỉ có thể nói là tầm nhìn của mấy người hạn hẹp, ngày mai cho mấy người sáng mắt ra!

“Các cậu đừng nói nữa, sáng nay ở phòng ăn tôi gặp một người đẹp đấy, xinh cực kì. Không lẽ là em gái ở đội Hối Đồng đấy chứ?”

“Không thể nào!” Lí Hạc vô thức liền phản bác, kiên quyết không tin.

“Đại học D cũng có con gái đấy, nghe nói cũng ok đấy. Người cậu nhìn thấy có khi là đại học D đấy?”

Cậu bạn kia có hơi mờ mịt mà đẩy mắt kính, ấp úng nói: “Có lẽ vậy. Nhưng mà cô ấy không phải là chỉ ok đâu, là kiểu vô cùng ngây thơ xinh đẹp ấy, như hotgirl mạng vậy.”

“Mắt to, cằm nhỏ, tóc xoăn dài, chân thon, da còn trắng cực kì.” Dường như để chứng minh quan điểm của mình, cậu ấy liền miêu tả qua vẻ ngoài.

“Vậy cậu không trao đổi số điện thoại với em gái đấy à?” Có người cười một cách thô bỉ.

Mặt cậu bạn kia hồng hồng: “Tôi cũng không mặt dày như vậy. Huống hồ nhìn là biết người ta vừa xinh đẹp lại có tiền.”

Quý Kiều nghe đến đây, cuối cùng mới nhận ra bọn họ hình như đang nói đến cô.

Không kìm được lại liếc mắt qua.

Cái cậu Lí Hạc kia vẻ ngoài cũng bình thường, trên mặt còn có mụn, còn không đẹp trai bằng cậu bạn đeo kính đang ngại ngùng kia đâu.

Rốt cuộc là lấy đâu ra tự tin với kiêu căng như vậy chứ?

Quý Kiều quả thực là không thể hiểu nổi.

“Kiều Kiều, đừng nhìn lung tung.” Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói.

“Nhân lúc còn nóng ăn đi.”

Quý Kiều cúi đầu, bây giờ mới nhận ra cái bát nhỏ trước mặt đã được Hạ Thì Lễ gắp rất nhiều thứ vào rồi.

Cô ngẩng đầu lên, cười cười cảm ơn.



“Anh cũng ăn đi, không cần phải nhúng cho em đâu.”

Hạ Thì Lễ cười: “Tiện nhúng cùng thôi. Anh đã ăn nhiều lắm rồi, em không thấy thôi.”

“Ỏ~Anh Hạ tốt thật đấy~” Diêu Húc ở phía đối diện nói một cách kỳ quái.

“Tôi biết chứ!” Quý Kiều cũng không ngại, thuận thế dựa vào trong lòng Hạ Thì Lễ.

Dáng vẻ đắc chí vô cùng, khiêu khích nói: “Cậu hâm mộ hả?”

Đàn anh ở đối diện khẽ cười, đã quen với dáng vẻ của ba người họ.

“Tôi hâm mộ cực kì ấy ~” Diêu Húc cao giọng the thé nói.

“Đệt, Diêu Húc, cậu đừng có làm người ta buồn nôn nữa.” Đàn anh ngồi bên cạnh đánh cậu ta một cái.

“Hâm mộ thì tôi cũng không nhường cho cậu đâu, cậu từ bỏ đê!” Quý Kiều càng dựa vào sát hơn, tay cũng không ngại ngùng mà đặt lên chân Hạ Thì Lễ.

Trong lúc trêu chọc cười đùa, mấy nam sinh ở đại học F không biết đã rời đi từ lúc nào rồi.

Thời gian cười đùa náo loạn trôi đi, năm người đã ăn rất nhiều.

Sau khi ăn xong, Quý Kiều không ở lại bên ngoài lâu, cùng Hạ Thì Lễ quay về khách sạn từ sớm, nghỉ ngơi dưỡng sức cho cuộc thi ngày hôm sau.

 

Buổi sáng, mọi người cùng ăn sáng ở nhà ăn khách sạn, chuẩn bị đợi xe của ban tổ chức đến đón.

Quý Kiều ngồi ở chỗ gần lối đi, cũng mặc áo hoodie trắng và áo khoác măng-tô.

Lúc gần ăn xong, cô nhìn thấy bóng dáng mấy người đại học F đi vào.

Cậu bạn đeo kính kia dường như nhìn một cái liền nhận ra Quý Kiều, vô thức mà túm lấy Lí Hạc ở bên cạnh.

Quý Kiều cúi đầu, không muốn đối diện với tầm mắt của bọn họ.

Không ngờ vừa mới yên tĩnh được mấy giây, Lí Hạc của đại học F vậy mà chủ động qua bên này.

“Bạn học, xin chào.” Cậu ta vô cùng lịch sự mà chào.

“Tôi là sinh viên đại học F, các cậu là đội nào thế? Sáng hôm qua không nhìn thấy các cậu ở đại học S nhỉ?”

Quý Kiều còn chưa lên tiếng, bên tai đã vang lên giọng nói lạnh nhạt đơn giản của Hạ Thì Lễ: “Bọn tôi ở bên đại học Hối Đồng.”

Khuôn mặt Lí Hạc cứng đờ, nghẹn lời.

Diêu Húc dường như cũng nhận ra: “Đại học F? Xì xà xì xầm?”

Ánh mắt Lí Hạc hơi lóe lên, có chút muốn rời đi.

“Ấy đợi đã.” Diêu Húc lại sẽ không bỏ qua cơ hội này, quăng sợi dây móc thẻ đang đeo trên cổ lên bàn.

Thẻ là ban tổ chức làm cho mọi người, trên đó có ghi tên đội và tên thành viên.

“Cậu đến đúng lúc, nhìn cẩn thận xem bọn tôi rốt cuộc tên là gì?”

Chữ “Giá trị nhan sắc siêu cao” ở trên thẻ thoáng lóe lên ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Lí Hạc liếc mắt, cả người liền cứng đờ, mặt càng đen hơn.

Cậu ta đã nhìn thấy tên rồi, người đang nói này là Diêu Húc đã phỉ nhổ cậu ta.

Cậu ta cũng không phải là đẹp trai, nhưng cũng rất sáng sủa, lai thêm cao ráo, tổng thể thì cũng khá ok.

Nhưng một nam một nữ bên cạnh cậu ta thì không chỉ là ok không thôi.

Cô gái thì như cậu bạn đeo kính đã nói, dáng vẻ ngây thơ xinh đẹp vô cùng, làn da trắng sáng, nói là hoa khôi cũng không quá.

Chàng trai ngồi bên cạnh cũng đeo kính, văn nhã lịch sự, rất có khí chất.

Lí Hạc nghĩ đến những lời mình đã nói trong nhóm chat, chỉ cảm thấy mặt nóng bừng dến nóng rát lên.

Cậu ta hé miệng, chỉ muốn tạm biệt ngay tức thì.

“Tôi….”

Cậu ta vừa mới nói được một chữ liền bị Quý Kiều ngắt lời.

“Lí Hạc ở đội các cậu đâu? Có thể nhờ cậu mời cậu ấy qua đây không? Tôi ngưỡng mộ cậu ấy đã lâu rồi, chắc hẳn vẻ ngoài phải như Phan An* chứ hả?”

*Gốc 潘安: Phan An : Phan Nhạc, tên tự là An Nhân, đời sau quen gọi là Phan An, người Trung Mưu, Huỳnh Dương. Ông nổi tiếng là một nhà văn thời Tây Tấn và là một đại mỹ nam. (wiki)

Quý Kiều ngẩng đầu, giả vờ lịch sự hỏi.

Người khác không biết Lí Hạc như thế nào, nhưng cô biết nhá, chính là người trước mặt đây này.

Ánh mắt Quý Kiều trong suốt ngây thơ, lúc nhìn chăm chú vào người khác lại càng lộ ra vè chân thành vô tội.

Khuôn mặt Lí Hạc tức thì chuyển từ đen sang hồng, như có gai đâm sau lưng, cả người xấu hổ, lúng túng đến bốc hơi.

Cậu ta đưa tay xoa xoa thẻ tên trong túi quần, sờ đến mức cả tay đầy mồ hôi.

Đã vậy, Diêu Húc lại còn là tên không có mắt nhìn.

Diêu Húc song chưởng một kích, đổ thêm dầu vào lửa mà lớn tiếng ồn ào: “Đúng vậy, bọn tôi không làm khó cậu, mau gọi tên mồm thối kia đến đây!”

Lí Hạc: “…”

Hết chương 50

 

------oOo------