Sắc Dụ

Chương 196: Dùng cô để trao đổi



Kiều Dĩ Thương làm cho cơ thể tôi kết thành một tầng băng, huyết dịch sôi trào lập tức đông cứng, tôi dùng hết sức lực toàn thân đẩy ông ta ra, giữ khoảng cách với ông ta, khoảng cách đủ để tôi thấy mặt ông ta.

"Anh có ý gì."

Tay ông ta lần mò vòng eo và ngực tôi, toàn bộ sự chú ý của tôi đều tập trung trên môi ông ta, không rảnh quan tâm tay ông ta phong lưu làm loạn như thế nào.

"Ý trên mặt chữ, cô Hà chậm hơn tôi một bước."

Tư thế của ông ta gợi tình như vậy nhưng đáy mắt lại không có chút dục vọng, càng giống như làm một chuyện qua loa, lực tay cũng rất lớn, tôi cảm giác quần áo cũng bị ông ta cào rách, giường như cố ý làm tôi nhớ mãi.

"Trên thương trường anh lừa tôi, nhất định phải tiên hạ thủ vi cường, điều này coi như tôi cho cổ đông Cô Hà một bài học sinh động."

Ông ta cười, tay vẫn không muốn buông ngực tôi ra, di chuyển từ xương quai xanh lên cổ, dừng lại trên khuôn mặt trắng xám gầy gò của tôi, trên mặt ông ta có một tia thương tiếc mơ hồ: "Trên linh đường tôi không nói, cô gầy đi rất nhiều."

Ánh mắt ông ta liếc xuống dưới, khá là ám muội nói: "Tôi nhớ trước đây cô rất đầy đặn, bây giờ gầy gò đến mức có thể nhẹ nhàng nắm chặt. Có điều chỉ cần hình dạng vẫn đẹp đẽ, thì vẫn mê hoặc, đúng không."

Tôi dại ra nhìn chằm chằm đôi mắt phong lưu của ông ta, trong lòng sụp đổ.

Kiều Dĩ Thương quả nhiên đã nảy sinh tà niệm đối với Thil, tảng mỡ dày này đặt ở đây, có nội chiến rối loạn, bên ngoài tầng tầng cản trở, cơ hội trời cho như vậy đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ đánh cắp.

Có điều Kiều Dĩ Thương hành động quá nhanh, tôi đã ngờ tới ông ta sẽ ra tay, nhưng không ngờ ông ta sẽ xếp đặt cho tôi một con đường, đặt tôi vào con đường tử lộ ba mặt đều là vách đá.

"Không cần anh Thương dạy tôi, Thil là đồ của Dung Thành, cũng là của tôi, không nói chuyện muộn hay không. Nhà này ở đâu thì vẫn ở đó, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể đến, chỉ có tôi mới có danh chính ngôn thuận."

Kiều Dĩ Thương ừm một tiếng, lại châm điếu thuốc lần nữa, ngậm trong miệng như cười mà không phải cười, khói thuốc lượn lờ làm ông ta không mở nổi mắt, ông ta híp mắt lại, đối diện với tôi.

"Đạo lý là như vậy, nhưng mà trên thương trường chưa từng nói chuyện công bằng đạo lý, ai có bản lĩnh, nó thuộc về ai, đời người chỉ có ba phương thức sinh tồn, chờ đợi bố thí, chủ động tranh thủ, cướp đoạt đối thủ."

Kiều Dĩ Thương làm cho tôi suy đoán ông ta là loại nào.

Ông ta hăng hái, tình thế bắt buộc, tầm nhìn trầm ổn, nói chung những từ ngữ hình dung một người đàn ông sắc bén đều dùng trên người ông ta cũng không quá đáng.

Tôi cảm thấy hô hấp rất khó khăn, cổ họng bị một bàn tay lớn chặn lại, không cho tôi hít một chút không khí nào vào trong phổi, tôi không ngừng tiêu hao tất cả dưỡng khí còn lại trong cơ thể, tiêu hao đến nghẹt thở.

Rốt cục ông ta dùng một tay khác cầm điếu thuốc, phun ra một làn khói trắng nòng nặc trong không khí, khuôn mặt cương nghị anh tuấn của ông ta lúc này mạnh mẽ thần bí vô cùng.

"Chọn đúng người không sai, nhưng mà năng lực phải đi cùng với trung thành. Chu Dung Thành chỉ coi trọng năng lực, bất kỳ người nào có năng lực xuất trúng, cũng có thể được ông ta khen ngợi. Ông ta đã chiêu nạp tất cả những tên vô cùng tiểu nhân gian trá hám lợi. Một khi ông ta xảy ra chuyện bất trắc sẽ lập tức mất đi khống chế."

"Ông ấy thất thủ, còn có tôi."

Tôi vô cùng tự tin phun ra bảy chữ này, nhìn nửa điếu thuốc trên đầu ngón tay ông ta cuối cùng cũng ngắn lại, đến cùng hoàn toàn không còn nữa.

Đầu ngón tay của ông ta vẫn còn hơi nóng của thuốc lá siết chặt lấy mặt tôi, mạnh mẽ kéo tôi vào lồng ngực của ông ta, chóp mũi tôi va vào môi ông ta, hơi thở nóng bỏng từ răng môi phả ra: "Rốt cục ông ta có thật sự thích cô hay không, không những không diệt trừ hậu hoạn về sau cho cô, còn bỏ lại cái mớ hỗn loạn này cho cô đối mặt."

Tôi cười đến yêu mị, trong nháy mắt làm cho ông ta có một tia hốt hoảng: "Chuyện của vợ chồng chúng tôi, nóng lạnh chúng tôi tự biết, anh Thương nha."

Ngón tay trắng nõn như ngọc của tôi đâm đâm vào lồng ngực trần trụi của ông ta: "Anh vẫn nên để ý chuyện nhà mình đi, lúc trước vợ cũ của Dung Thành chính bởi vì không để ý, mới bước lên con đường tự hủy diệt bản thân mình. Cô Thường cái gì cũng tốt, nhưng có thể không chịu được cô đơn. Gia thế của cô ấy như vậy, chính là chỗ dựa tốt nhất, trên đầu anh Thương trải dài một thảo nguyên xanh mượt, anh cũng không thể làm gì được."

Ông ta ừm một tiếng: "Cảm ơn đã nhắc nhở. Có điều cô ta sẽ không biết."

Tôi hỏi ông ta tại sao không biết.

Kiều Dĩ Thương nắm chặt cái tay đang làm loạn trên ngực ông ta, dọc theo cơ bụng săn chắc cường tráng thăm dò vào giữa hai chân, ông ta ép tay tôi ở phía trên quần: "Đây chính là nguyên nhân."

Tôi nhíu mày, theo bản năng muốn rút tay mình ra, nhưng ông ta nắm rất chặt, tôi làm thế nào cũng không tránh thoát, nụ cười của ông ta càng ngày càng sâu, tôi từ cửa kính liếc mắt nhìn bên ngoài hành lang, tình cờ có một hai nhân viên vội vàng đi qua, không phải goi điện thoại thì cầm tài liệu, ai cũng không nhìn về phía bên này.

Tên Kiều Dĩ Thương đúng thật sự đáng để kiêu ngạo, cây gậy sắt của ông ta mà biểu diễn, thì chắc chắn làm cho phụ nữ bị dọa đến thần hồn điên đảo, Thường Cẩm Lệ cũng coi đứng lên từ trên người đàn ông, không hề nói đùa mà nhìn thì, Kiều Dĩ Thương muốn cái gì có cái đó, bao gồm cả việc làm cho phụ nữ đã kết hôn có xúc cảm kích thích nhất, cô ta đúng thật là không biết được.

Ông ta dần dần có chút bành trướng, da dẻ trắng nõn cũng không khống chế được mà ửng hồng phủ lên một tầng dục vọng, ông ta trong lúc tôi không biết làm sao bỗng nhiên một lần nữa ép tôi lại trên bàn, một cánh tay gạt tất cả đồ trang trí trên bàn, quần áo của tôi và ông ta xộc xệch quấn quýt ở trên, rèm cửa bị kéo ra một nữa, che lấp đi tầm nhìn của tòa nhà cao chọc trời phía đối diện.

Tôi nghiêng mặt nhìn về hai bên cửa kính, bất cứ lúc nào cũng có người đi qua có thể nhìn thấy cảnh này, tôi kinh hoảng quật thân thể ông ta để ông ta thả tôi ra, nhưng lúc ông ta tới gần lại rất thô bạo, quấn lấy hai chân thon gầy của tôi vòng qua hông ông ta, nghiêng sang một bên gọn gàng lăn lộn, tôi và ông ta nhất thời rơi xuống dưới sô pha. Mà vị trí chỗ riêng tư của tôi cũng bị thứ cứng rắn của ông ta chặn lại.



Thân thể ông ta cực nóng, ánh mắt sáng quắc tôi chăm chú: "Hà Linh San, cô là người tôi thấy tham lam nhất, thủ đoạn nhất, cũng là người phụ nữ không biết đủ , muốn trải qua cuộc sống tốt đẹp sung sướng, chỉ có đi theo tôi, ngoài tôi ra không có một người nào có thể cho cô được."

Kiều Dĩ Thương không ngừng gây áp lực cho tôi, có chút rất tốt đẹp, rất ngọt ngào, có chút rất tàn nhẫn, giống như một quả bom vô cùng uy lực thả vào thế giới vốn không phẳng lặng của tôi.

Phần dưới hông ông ta nhẹ nhàng di chuyển, lúc trước tôi đã bị ông ta trêu đùa tới mức dục hỏa khó nhịn, nhưng mà từ khi Dung Thành rời đi làm cho tôi nhận phải đả kích và đau xót trước nay chưa từng có, cho nên tôi cảm thấy vô cùng căm ghét cái dáng vẻ dâm phụ khi đối mặt với Kiều Dĩ Thương của mình, căn bản không muốn thể hiện nó ra.

Tôi liều chết cố gắng chống đối lại ông ta, như hai con thú đi lạc trong rừng rậm tranh nhau thức ăn, cuối cùng tôi thắng, tôi thoát khỏi thân dưới của ông ta, ngã ngồi trên thảm trải sàn rồi mặc quần áo vào tử tế.

"Chồng tôi để lại cho tôi tiền tiêu không hết, tôi sẽ cố gắng liều chết bảo vệ thân phận bà lớn Chu, cũng không muốn bước ra ngoài dù chỉ một bước."

Kiều Dĩ Thương nở nụ cười nói: "Không có một trái tim tham lam, sao có thể thỏa mãn ở cái thế giới này."

Tôi kéo dây áo lên, cầm mỗi một mảnh quần áo mặc lại trên người mình: "Anh Thương có thể cho tôi cái gì."

Ngón tay đeo nhẫn của ông ta nhẹ nhàng vuốt cằm: "Vậy phải xem Cô Hà lấy cái gì đến trao đổi."

Ông ta giống như lo lắng tôi giở thói công phu sư tử ngoạm, giống như đánh tan sự trầm tư của tôi, bức cung đòi lấy danh phận, ông ta mở miệng phá tan con đường phía trước của tôi: "Thực tế một chút mới là cô gái đáng yêu. Cô nên hiểu ý của tôi."

Tôi đương nhiên hiểu rõ, nếu như tôi bàn luận giao dịch với Kiều Dĩ Thương, cố gắng mơ ước cái thứ danh dự cao tầng càng cao là điều không thực tế, ông ta không phải Chu Dung Thành, mỗi người đàn ông cho tôi những thứ không giống nhau, ông ta chỉ có thể thoản mãn tôi về dục vọng tham lam đối với vật chất một cách vô điều kiện, ông ta là chồng của Thường Cẩm Lệ, vô cùng kiêng kỵ ông Thường, ông ta không thể ly hôn.

Tôi cười lạnh nói: "Tôi chỉ cần Thil. Tôi chắc chắn sẽ không chắp tay tặng cho anh, Hà Linh San tôi không phải là người đụng chạm tường phía nam thì quay đầu lại, tôi chưa từng thấp bé trước bất cứ ai."

Ông ta cười nói tính cúi đầu thì thế nào, tôi nuôi cô không phải tốt sao.

"Anh có thể dưỡng ta cả đời sao? Người đàn ông ngay cả vợ của mình chưa chắc đã cùng nhau già đi đến cuối đời, tôi có thể tin tưởng, anh sẽ đối xử như vậy với một tình nhân góa chồng à."

Nụ cười trên mặt ông ta thu lại, trở nên lạnh lẽo hơn nhiều, thư ký của ông ta gõ cửa bên ngoài, nói cho ông ta cô Thường đang trên đường đến Đức Trung, chưa tới hai mươi phút nữa sẽ tới nơi.

Kiều Dĩ Thương không chút biến sắc cài lại cúc áo, nhặt dây lưng vừa vứt lên trên bàn, quay lưng về phía tôi đeo lại, bóng người cao lớn của ông ta chắn trước ánh sáng đèn thủy tinh, chúng tôi cứ như vậy không động đậy trong chốc lát, giọng nói của ông ta không vui không giận nói: "Cô nhất định sẽ tìm đến tôi."

Kiều Dĩ Thương để lại câu nói này, quay đầu nhìn tôi một chút, ánh mắt sâu không lường được làm cho tôi khiếp sợ hãi hùng, tôi biết đó là lời cảnh cáo của ông ta đối với tình thế của Thil, đồng thời cũng là ranh giới cuối cùng đối với tôi.

Tôi dù có hung hăng càn quấy thế nào, đều không thể động chạm vào quyền thế và lợi ích của ông ta, khái niệm có được Thil đối với ông ta hoàn toàn không giống ông ta lấy đi, hai bên hắc đạo và chính đạo ông ta vẫn ăn tốt.

Mấy người tay chân thân tín của Chu Dung Thành, mấy thuộc hạ dự tính báo thù cho ông ấy, lực lượng cũng đều ta rã rồi, tranh đấu giữa Kiều Dĩ Thương và Chu Dung Thành, Kiều Dĩ Thương hoàn toàn thắng lợi, căn bản không có cơ hội trở mình.

Tôi cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao luật sư nói với tôi, trên cõi đời này ngoại trừ tôi cũng không còn ai có thể đánh cờ với Kiều Dĩ thương, tôi đã từng lấy dao đâm vào cổ ông ta, trong lúc cách giết chết ông ta chỉ còn một bước, càng là người duy nhất có thể nổi điên phát rồ mà được vẫn được ông ta khoan dung, chưa từng trả cái giá lớn gì cả.

Tôi ôm mặt lấy lại tinh thần hồi lâu, mãi đến khi gợn sóng trong lòng yên ổn hẳn, tôi bước ra ngoài cửa gọi Thẩm Nga, không có ai đáp lại, hành lang yên lặng, giống như cả tầng lầu chỉ còn mình tôi.

Đồ vật trên bàn vứt lung tung khắp nơi, dây điện thoại bị kéo đứt, men gốm sứ màu đỏ tím lấm tấm nước, từ góc độ của tôi nhìn sang có chút phản quang.

Tôi cầm áo choàng đi ra khỏi văn phòng, đến bên cạnh bàn thư ký gọi điện thoại cho Thẩm Nga, cô ấy cúp điện thoại nói cho tôi biết thị trường chứng khoán có chút thay đổi, có xu hướng giảm dần, giống như có người điều khiển sau màn.

Kết quả này nằm trong dự liệu của tôi, Kiều Dĩ Thương ra tay, điều gì cũng dễ như trở bàn tay, tôi đi tới thang máy cuối hàng làng, thang máy chuyên dụng vừa mới đi xuống lầu một, khi trở lại cần rất lâu, tôi bảo Thẩm Nga đưa tôi điếu thuốc, đứng phía trước cửa sở bật lửa, cô ấy kinh ngạc hỏi bà chủ có thể hút thuốc à.

Tôi hít vào rồi phun ra một mảnh khói trắng: "Tình cờ thôi, Dung Thành không thích phụ nữ hút thuốc, uống rượu săm hình, trang điểm đậm, chửi bậy, cho nên mấy năm qua tôi ít khi đụng vào."

Cô ấy nói hút thuốc không tốt cho da, bà chủ cố gắng đừng đụng tới, tổng cục trưởng Chu chỉ vì muốn tốt cho ngài.

Trước đây khi ở bên ngoài, tôi không dám đụng vào nhưng lại không thể không đụng, bởi vì không được phép làm chủ, cho dù tôi có kiếm tiền từ trong túi của đàn ông được bao nhiêu đi chăng nữa, chung quy vẫn chỉ là một thứ đồ giá rẻ, vận mệnh của bản thân không thể tự thao túng được.

Sau đó gả cho Chu Dung Thành, sống trong thế giới cao sang quyền quý, tôi mới nhìn thấu thân phận con người thay đổi vĩnh viễn không sai chính là đặc quyền của sắc đẹp, những người phụ nữ có khuôn mặt đẹp dù cho ở bất cứ lĩnh vực gì đều có nhiều cơ hội, nếu như tôi không có sắc đẹp, Kiều Dĩ Thương đã sớm không để lại tôi.

Nếu không thể thoát khỏi số mệnh như vậy, không bằng lợi dụng đến cùng.

"Thẩm Nga, trong lòng tôi có một tội ác rất lớn, còn có một tiếc nuối rất lớn. Tội ác tôi không bù đắp được, chỉ có chờ đến khi tôi chết đi, đi tìm Dung Thành chuộc tội, ông ấy sẽ đi tới thiên đường, còn tôi phải xuống địa ngục, tôi hiểu rõ, trên đời này, nếu như thật sự có sáu đạo súc sinh luân hồi, tôi nhất định sẽ trở thành trâu ngựa heo chó, vĩnh viễn sẽ không có được dáng vẻ như thế này để làm bạn bên cạnh ông ấy.”

"Bà chủ. . ."

Tôi giơ tay lên kẹp điếu thuốc trong tay, để cho cô ấy nghe thấy hết những gì tôi nói.



"Tôi tiếc nuối nhất chính là mình không sinh con dưỡng cái được cho anh ấy, trên đời này anh ấy có người cùng huyết thống, nhưng rốt cục cũng không phải cùng anh ấy và tôi."

Lúc tôi khỏe lại sau lần sinh non, Chu Dung Thành đi phá án Tam Giác Vàng, tôi với ông ấy đã làm mấy chục lần, mỗi lần đều không dùng biện pháp tránh thai, nhưng cũng vẫn không trúng.

Đâu chỉ có ông ấy không tha thứ cho tôi, ông trời cũng không chịu.

Tôi với ông ấy ngoại trừ liên kết hôn nhân, giống như không có một chút liên quan nào, như vậy Hà Linh San tôi, nếu như vẫn không gánh nổi Thil, làm sao còn mặt mũi đi gặp ông ấy.

Cuối cùng tôi hung ác hít vào một hơi, ném tàn thuốc ra khỏi cửa sổ, tàn thuốc nhẹ nhàng lượn lờ trên không trung như không có trọng lượng, cuối cùng vừa văn rơi trúng vào đáy thùng rác.

"Cổ phiếu bán ra của Thil ở trên thị trường còn bao nhiêu."

Thẩm Nga nói còn khoảng bốn mươi phần trăm.

"Không tiếc bất cứ giá nào thu mua, dựa theo thị trường chứng khoán nâng giá lên cao gấp hai hoặc gấp ba, thậm chí gấp bốn lần tôi cũng chấp nhận. Kiều Dĩ Thương cho bao nhiêu, tôi sẽ cho nhiều hơn so với anh ta."

Tôi xoay người nhìn cô ấy: "Tình huống bây giờ của Thil rung chuyển, thị trường chứng khoán chập trùng lên xuống, rất nhiều cổ đông bán cổ phàn cũng đã không an phận, lúc này thu mua là cơ hội tốt, hậu đài đằng sau chính là Đức Trung, Kiều Dĩ Thương nhất định là đi mua cổ phần đi, lần này tôi nhất định không rớt lại phía sau ông ta, bằng không thì tôi quá bị động."

Thư ký ngạc nhiên một chút: "Bà chủ, tôi biết thực lực của ngài, nhưng mà bên phía tổng giám đốc Kiều sợ là ngài khó tranh đoạt được, nếu như giống như ông ta nói cổ đông của công ty bị bắt mua, đứng về phía ông ta, cổ đông Đỗ và cổ đông Lư có tổng cộng mười chín phần trăm, ngài chỉ có sáu phần trăm, phần của tổng cục trưởng Chu ở bên kia vẫn còn bị luật sư giữ lại, trong lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì rất khó biết được, không bằng lôi kéo người vẫn thực tế hơn."

Có người cao tầng bên trong giúp đỡ đương nhiên tốt hơn một chút, tôi nhớ lại một chút phần tài liệu cổ đông mà luật sư giao cho tôi một lúc, dặn dò Thẩm Nga hẹn cổ đông thứ năm là giám đốc Giang ở nhà hàng Oanh Hoàng.

Trong ba ngày này tôi đi khắp nơi đặc biệt để tìm mồi nhử tốt nhất, đến ngày hẹn tôi không đi tới đó một mình, mà dẫn theo ba người phụ nữ, trong những cô gái ưu tú tươi đẹp vang danh chọn ra được ba người.

Những cô ấy không chỉ đẹp đẽ, mà còn có nhiều tài lẻ, sẽ ca hát trong khi xã giao trên bàn, còn có mấy cô gái đàn hát vuốt ve trợ hứng, càng gợi lên dục vọng hứng thú của người đàn ông mà phải quy hàng trước tôi.

Cho dù lúc đó không có kết quả gì, nhưng sau khi ông ta trở về sẽ bị tư vị của cái bữa tiệc nhan sắc mê người này mê hoặc, ấn tượng thật sâu, không cần lo lắng mà quyết định ngày hẹn.

Tiền và sắc đẹp, đều là thứ các anh hùng yêu thích, muốn có được, chắc chắn không thể thiếu.

Tôi sắp xếp cho mấy cô gái mấy chỗ riêng của các loại nhạc cụ, ngồi sau tấm bình phong màu trắng, hẹn năm giờ chiều, giám đốc Giang đến muộn hai mười phút, ông ta vào phòng xin lỗi tôi, nói cho tôi trên đường kẹt xe, nên tan tầm chậm hơn một chút.

Tôi đứng dậy nắm tay ông ta: "Không sao, tôi không so đo mấy chuyện này."

Ông ta ngồi đối diện tôi, cởi áo vét choàng lên ghế tựa, tôi hỏi ông ta uống rượu gì.

Ông ta nói uống gì cũng được.

Tôi chọn một chai rượu vang cao cấp, và một bình rượu Đỗ Khang giá cả phải chăng, sau khi bồi bàng mang cốc và món ăn lên, bình phong chậm rãi xoay tròn hơi nghiêng, lộ ra ba cô gái mặc sườn xám ngồi xếp hàng, giám đốc Giang lập tức kinh ngạc, ông ta nhìn chăm chú hồi lâu rồi hỏi: "Đây là?"

Tôi ung dung chậm rãi rót đầy hai chén rượu, nhìn chằm chằm bọt trắng cuồn cuộn, vô cùng hưởng thụ mà uống một ngụm, đây là động tác ám chỉ, ba người phụ nữ trong lúc tôi uống rượu, biểu diễn một khúc cao sơn lưu thủy.

Tổng giám đốc Giang trải qua quá tình cảnh đẹp đẽ ở hộp đêm, cũng dựa vào việc xã giao mà chơi gái đếm không hết, nhưng mà lại rất ít trải qua cảnh tượng vừa tao nhã vừa câu hồn như vậy, tôi thưởng thức cảnh tượng trăng hoa như vậy, so với mấy kẻ già đời còn sành sỏi hơn, mê hoặc ông ta chỉ là việc nhỏ như con thỏ.

Ba người phụ nữ một bên vừa gảy đàn một bên vừa quăng cho ông ta một ánh mắt câu hồn cười nhẹ, làn thu thủy uyển chuyển, giám đốc Giang rất nhanh có chút lâng lâng, lúc nói chuyện với tôi, ánh mắt không tự chủ được mà phiêu đãng trên khuôn mặt của mấy cô gái đang đánh đàn tỳ bà..

Tôi biết dục hỏa dâng lên đã không ít, tôi giơ ly rượu lên chúc rượu cho ông ta, sắc đẹp trước mặt, vị rượu cũng ngon không sao tả xiết, ông ta uống một ly khổ cay vào bụng, cười nói cảm ơn sự khoản đại của bà lớn Chu.

Tôi quẳng chén rượu xuống, cố ý tạo ra tiếng động, tiếng nhạc của ba người phụ nữ im bặt, lan ra một trân gió thơm mê người, tản ra ngoài cửa, biến mất trong gian phòng, không có một chút dấu vết nào để lại.

Tổng giám đốc Giang hồn vía lên mây, nhìn chằm chằm bóng lưng của người phụ nữ cuối cùng, ông ta hỏi tôi tại sao không tiếp tục, không phải chỉ mới chơi đàn được một nửa sao.

"Tổng giám đốc Giang quả nhiên yêu thích mấy người phong hoa nhã nhặn, còn muốn nghe nữa à."

Ông ta nói đương nhiên, thưởng trà cùng với bà lớn Chu, chuyện này quả thật là tiên cảnh trần gian.

Tôi ồ lên một tiếng, đưa chén rượu lên mũi ngửi: "Chỉ cần giám đốc Giang luôn yêu thích, các cô ấy có thể lập tức trở về, hơn nữa còn có thể đi theo ngài biểu diễn ở bất cứ đâu."

Tổng giám đốc Giang rất băn khoăn chà sát tay: "Điều này sao có thể được, vậy bà lớn Chu. . . Mời các cô ấy trở về đi."

Tôi bật cười một tiếng: "Tổng giám đốc Giang, đâu chỉ có ba cô gái này, chỉ cần ngài tiếp nhận điều kiện của tôi, từ nay về sau cái gì cũng có phần của ngài."