Sắc Dụ

Chương 195: Linh San, cầu xin tôi



Sau khi kết thúc tang lễ tôi và Kiều Dĩ Thương cũng chưa gặp lại, ông ta bận rộn về chuyện hiệp ước xuyên biên giới Australia cùng với Đức Trung, tôi vội vàng hỏi dò về công ty sau màn của Chu Dung Thành, người luật sư kia đưa đồ giao cho tôi rồi không xuất đầu lộ diện nữa, tôi đã sắp xếp rất nhiều vệ sĩ đi đặc khu tìm ông ta, nhưng đều không có tin tức của người này.

Thil của Chu Dung Thành bao gồm rất nhiều lĩnh vực vô cùng rộng lớn, từ đóng thuyền, thời trang, nhà hàng đến bệnh viện, phàm là những ngành nghề có thể kiếm được nhiều tiền ngoại trừ bất động sản có danh tiếng quá thịnh ra, cơ bản đều có một chân của ông ta.

Nguồn tiêu thụ dịch vụ chữa bệnh tốt nhất tỉnh Quảng Đà chính là công ty Thil, Chu Dung Thành lợi dụng chức quyền của cục trưởng cục công an chức quyền thường xuyên trao đổi với các bệnh viện lớn, viện trưởng đương nhiên không dám không nể mặt ông ta.

Tôi liên lạc với thư ký của Thil, thông qua cô ấy tôi muốn biết những ai là cánh tay đắc lực của Chu Dung Thành, nhưng mà tin dữ là những công thần này sau biến cố lớn thì lộ ra bộ mặt thật là mấy tên trục lợi, mỗi ngày đều ở đây tranh quyền, Chu Dung Thành để lại cổ phần và tài chính khổng lồ giống như một miếng mồi ngon trước mặt bầy sói đói bụng, bọn họ tranh giành nhau muốn bỏ vào miệng, vì thế đấu trí so với đấu dũng, đấu tranh quyết liệt.

Bây giờ người tôi tín nhiệm duy nhất chỉ có thư ký không có quyền hành gì này, ngoài ra đều phải để ý, có thể được Chu Dung Thành thưởng thức trọng dụng hoặc là nói có thể bò lên ngồi cùng thuyền với ông ta, đương nhiên là đầu óc cáo già, với một chút kinh nghiệm giác đấu của tôi thì thua kém không biết bao nhiêu lần.

Thư ký đã tiết lộ trong cuộc họp thường kỳ rằng tôi sẽ tham dự cuộc họp điều hành công ty với tư cách là một cổ đông, cho nên khi tôi bước vào cuộc họp, bọn họ cũng không ngạc nhiên gì, chỉ là đó một phút còn bàn tán xôn xao, khi tôi bước vào thì lập tức dừng lại.

Bọn họ dồn dập nhìn về tôi toàn thân quần áo trắng, tóc quăn, không tính là rất chuyên nghiệp, nhưng cũng vô cùng đoan trang, lúc trước tôi phát truyền hình trực tiếp, nhìn qua đều dịu dàng thuần khiết không có một chút yêu diễm phóng đáng, Chu Dung Thành yêu tha thiết một bông hoa sen mới chớm nở giống như tôi, tôi cũng cố gắng phân rõ giới hạn với những người ngoài không biết Hà Linh San.

Lần này tôi không thể đem sự quyến rũ lãnh diễm của mình phơi bày ra ngoài, cái này là cái mà Hà Linh San tôi ẩn giấu, đây là từ cuộc sống phong trần tôi luyện nên một Hà Linh San không chịu khuất nhục, một khi khí thế thất bại, tôi đâu còn hi vọng có thể thắng. Bọn họ sự diễm lệ của tôi áp bức làm cho sợ hãi, trong ánh mắt của bọn họ bao hàm sự kinh ngạc cùng với sự lõi đời.

Bọn họ cũng không tính là loại bỏ được tôi, mà tôi lại có tư cách tranh cướp giang sơn Dung Thành hơn so với họ. Tôi không chút khách khí đi tới ghế chính giữa không ai ngồi, tôi nhìn mọi người ở đây, giọng nói âm vang mạnh mẽ, lượn quanh ghế da rộng lớn vài vòng, thư ký mở miệng muốn giới thiệu tôi, tôi lạnh nhạt ngăn cản cô ấy lại: "Hà Linh San. Chắc mọi người cũng đã nghe thấy tên tôi, tổng giám đốc trước đây của Thil Chu Dung Thành là chồng tôi." Tôi chỉ vào vị trí đó: "Cái ghế này đã từng thuộc về chồng tôi." Tôi nói xong câu đó. Không chút do dự ngồi lên.

Tất cả mọi người đều không nhịn được nhíu lông mày, ngồi gần phía bên phải tôi chính là cổ đông thứ hai đứng Chu Dung Thành Đỗ Ngọc Hướng, ông ta vô cùng bất mãn nói bà Chu làm sao ngồi vào vị trí này, sợ là không hợp quy củ.

Tôi nghiêng mặt qua ý bảo thư ký mở lời, cô ấy giơ bản chuyển nhượng cổ phần do chính tay Chu Dung Thành viết và ký tên, quanh quẩn một tuần này, bọn họ vốn đã biết rõ việc này, Chu Dung Thành đã nói qua rồi, Đỗ Ngọc Hướng nở nụ cười noi: "Điều có thể đại biểu cái gì, bà Chu là cổ đông đứng thứ tư." Ông ta chỉ vị trí thứ hai đối diện nói: "Đó mới là chỗ cô nên ngồi.”

"Ồ?" Tôi giả vờ không hiểu: "Như vậy vị trí này ai ngồi được đây." Ông ta sửa lại cà vạt một chút, nghiêng mắt liếc nhìn người cùng dãy cách xa hai vị cổ đông, cũng là một người phụ nữ duy nhất ở đây, bà ta cực kỳ phối hợp nói: "Đương nhiên là lập theo trình tự, con trai độc nhất của tổng cục trưởng Chu chưa tới mười tuổi, nó không hiểu gì cả, quy tắc kế thừa không thực hiện được, chỉ có thể nhường vị trí. Cổ đông Đỗ nắm giữ mười một phần trăm cổ phần, ông ấy là người xứng đáng nhất." Bà ta dừng một chút bổ sung: "Nếu như cổ đông Đỗ không đảm nhiệm, ông ấy cũng có quyền lực đề cử ra người thích hợp." Tôi duỗi hai tay dùng sức vỗ tay, thư ký thấy thế, cũng lập tức đi theo, ngồi xuống vị trí cao cấp hàng thứ hai trên bàn hội nghị đối mặt nhìn nhau, không có một chút ý nghĩ bí bách hay áp lực gì.

Có mười mấy người cũng chần chờ phụ họa theo, sau khi kết thúc tôi cười nói: "Lẽ nào vợ không phải là người thừa kế đầu tiên à." Bọn họ đồng loạt sửng sốt, tôi tiếp nhận danh sách đăng ký cổ phần từ tay thư ký, lật mở xem một chút: "Các vị chắc không coi tôi chỉ là một phú bà chỉ biết ăn uống vui đùa làm đẹp chứ. Thật không may, tôi hiểu mọi chuyện cũng khá rõ ràng, cũng rành thế sự."

Tôi quơ quơ danh sách cho tất cả mọi người người xem: "Cổ đông Đỗ, tôi nghĩ vị trí này, ông còn thiếu một chút. Hai mươi phần trăm cổ phần trên danh nghĩa của Dung Thành rơi vào tay tôi. Thêm vào nữa, bản thân tôi nắm giữ sáu phần trăm cổ phần".

Lông mày Đỗ Ngọc Hướng nhíu càng chặt: "Có chuyện như này, những xí nghiệp đồng loại từng có tiền lệ như thế này, cách chức bởi vì qua đời, con gái vừa đủ tuổi có thể bán thảo cổ phần công ty theo tỷ lệ, ngay cả như vậy tôi với tư cách là cổ đông đứng thứ hai, tôi có thể mua nhiều hơn một chút, điều này cũng là hợp tình hợp lý đi."

Tôi cười khép tài liệu lại: "Di sản Dung Thành cho tôi, không làm phiền cổ đông Đỗ lo chuyện bao đồng."



Đỗ Ngọc Hướng vô cùng bất mãn, ông ta lại không tìm được cái cớ nào để phản bác, ông ta cười lạnh lộ ra một tia mỉa mai: "Nhưng mà bà Chu tiếp quản công ty phải làm gì để cải cách đây? Cô biết về tài chính ư, hiểu buôn bán sao, chẳng lẽ muốn biến một tập đoàn vô cùng chính thống như Thil biến thành cái hộp đêm không có tư cách hoành hành sao?"

Ông ta nói xong mọi người cười ha ha, tiếng cười tràn ngập mỉa mai tôi, trước đây khi Chu Dung Thành ở đây cũng không có ai dám nắn gân tôi, bây giờ tôi mất đi ô dù, lại lôi những chuyện dơ bẩn kia sỉ nhục tôi. Lại trở thành thứ ràng buộc, khống chế tôi, phơi bày dưới ánh mặt trời.

Khuôn mặt tôi không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhưng lại không mất đi sự đoan trang ngửa người dựa vào chỗ tựa lưng, ngón tay chạm vào đôi môi đỏ mong, ý tứ sâu xa nói: "Đương nhiên là không rồi, tôi theo Dung Thành ba năm, mấy vị đạo mạo trong xã hội thượng lưu cũng nghe qua không ít, miễn cưỡng cũng học được một chút. Coi như tôi thật sự cải cách công ty biến thành hộp đêm, có mấy vị coi tiền bạc như cặn bã, đồng ý vung tiền như rác vì một nụ cười kỹ nữ, công ty cũng không lo không có doanh thu đúng không." Tôi nói xong sang sảng cười to, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Vẻ mặt của mấy vị cổ đông cao cấp vừa bỏ đá xuống giếng đều khá khó coi, hoặc là uống trà, hoặc là trầm mặc, hoặc là dời tầm mắt đi, xen lẫn chút quẫn bách và xấu hổ.

Tôi đứng dậy khỏi ghế, hai tay chống lên thành ghế, cúi người dùng ánh mắt sắc bén nhìn trái phải, không buông tha quan sát bất cứ người nào: “Tôi có đủ thời gian để cùng các người lãng phí, bây giờ Thil đang chịu sự tấn công của Đức Trung và những công ty khác, tình huống không hề lạc quan, chậm trễ một ngày thì càng thêm rắc rối, lợi nhuận của công ty cùng một nhịp thở với máy người, nếu các vị không sợ, tôi kế thừa khối tài sản khổng lồ mấy nghìn tỷ của chồng tôi, tôi lại càng không có gì phải sợ. Tôi nghĩ chỗ này không có ai có nhiều tiền hơn tôi đi." Tôi để lại lời nói rồi vênh váo đắc chí rời khỏi phòng họp, phía sau vốn vẫn yên lặng như tờ khi tôi vừa đi ra thì sổi nổi hẳn lên, mới biết họ rất không tín nhiệm tôi.

Thực ra tôi rất thông minh, lại rất có thủ đoạn, nhưng thu phục lòng người trên thương trường lại là khái niệm hoàn toàn khác, mấy hạng mục mấy chục tỷ không phải chỉ uống vài chén rượu nói vài câu bông đùa có thể làm được. Tôi đi vào văn phòng của Chu Dung Thành trước đây, ngồi sau cái bàn có chút vô cùng mệt mỏi, tôi hỏi thư ký đang pha trà: "Tôi có thể không." Thư ký nói có thể hay không cũng không còn biện pháp khác, cô nhất định phải kiên trì.

Không thể để tâm huyết cả đời của tổng cục trưởng Chu bị mấy con cáo già kia ngoạm mất, ngài căn bản không biết lúc tổng cục trưởng Chu gặp chuyện không may, công ty thường xuyên có chuyện xảy ra, như rắn mất đầu, bọn họ kết bè kết đảng tranh chấp nhau kịch liệt, mục đích của mỗi người không phải vì Thil, mà là làm thế nào bỏ thêm vào túi áo của mình.

Tôi ôm mặt, giọng nói khó chịu: "Tôi không biết mình nên làm gì, ba năm nay Dung Thành bảo vệ tôi rất tốt, mặc kệ tôi làm cái gì, luôn cảm giác mình vẫn còn đường lui, ông ấy chính là đường lui của tôi. Bây giờ nhất định phải tự mình đứng lên chiến đấu, mới có thể giữ lại mạng trước nguy cơ này. Thẩm Nga, tôi rất hoang mang." Cô ấy không nói gì, đặt ly trà trước mặt tôi, điện thoại vang lên trong im lặng, thư ký ấn nút nghe, giọng nói của trong điện thoại vô cùng lo lắng: "Bà Chu, anh Thương đang tới! Tôi không ngăn được, bảo vệ cũng bị ông ta hạ gục." Lúc này cửa phòng làm việc bị người từ bên ngoài đẩy ra, lực có chút mạnh, trong nháy mắt tạo nên một cơn gió, ông ta giống như đang kìm nén, nhưng không nén được sự thô bao đầy người.

Thư ký giật mình, cô ấy nghênh đón Kiều Dĩ Thương, đưa tay ra chắn trước mặt: "Tổng giám đốc Kiều, ngài không có hẹn trước ngài không thể vào phòng này được." Dĩ Thương lướt qua đỉnh đầu thư ký chăm chú nhìn tôi, khí thế tràn ngập dã tính mang lại cảm giác ngột ngạt, làm người ta kinh ngạc run rẩy.

Người phía sau ông ta đẩy Thẩm Nga ra, tôi tối mặt lại: "Làm càn." Thân thể tôi ngửa ra sau, làm cái ghế tựa xoay tròn lùi ra một mét, trong gian phòng yên tĩnh phát ra âm thanh sắc bén gai người, tôi đứng lên vòng qua cái bàn, đi từng bước tới trước mặt Kiều Dĩ Thương, nâng tay lên giáng một bạt tai xuống.

Lần này vô cùng mạnh, mạnh đến mức người đó bị đánh lệch cả đầu, ánh mắt choáng váng có chút không tin tưởng được, ông ta là người tâm phúc bên cạnh Kiều Dĩ Thương được nịnh bợ quen rồi không nói hai lời bị ăn một cái bạt tai. Tôi nghiêm nghị không sợ, thái độ đoan trang: "Thil không phải là địa bàn của anh Thương, anh đi tới đi lui tôi có thể nhịn, nhưng ra tay đẩy người của tôi, tôi sẽ coi là ngang ngược, mặc kệ anh Thương có thể một tay che trời ở Quảng Đà, không cho Hà Linh San tôi mặt mũi, tôi cũng không phải ngồi không."

Vốn dĩ trên mặt Kiều Dĩ Thương không lộ ra sắc mặt gì, nhưng trải qua tình huống như vậy, ông ta bỗng nhiên tràn ra một ý cười cân nhắc, ông ta nghiêng đầu nhìn người kia một chút, ra hiệu ông ta đi ngoài đóng cửa lại, từ trong túi ông ta lấy ra một cái nhẫn ngọc bích, không chút biến sắc đeo lên ngón cái.

"Hà Linh San." Ông ta gọi tên tôi, đây là lần đầu tiên ông ta gọi tên tôi lúc ban ngày trong trường hợp trịnh trọng như thế này, gọi tên của tôi. Tôi không sợ hãi đối diện với ông ta, không chỉ không có sự kinh hoảng, trái lại ung dung không gấp gáp mà cười: "Anh Thương, ở Thil không nên xưng hô với tôi như vậy." Tôi giơ lên một cái tay, ra hiệu cho thư ký nói, cô ấy tiến lên phía trước, cúi đầu nói với Kiều Dĩ Thương: "Đây là cổ đông Hà."

Ông ta nhếch mày ồ một tiếng: "Sau đó." Thư ký nói mời tổng giám đốc Kiều dựa theo quy củ trên thương trường làm việc. Kiều Dĩ Thương hơi nghiêng đầu, đánh già phòng làm việc lớn một lúc: "Cô Hà là người phụ nữ dựa vào sắc đẹp sinh tồn, làm đến bà chủ cục trưởng cục công an, cổ đông của Thil, hai mươi tuổi đã bước trên con đường như vậy, cô thật làm cho lòng tôi ngứa ngáy."

Giọng điệu của ông ta tôi nghe có chút không đúng, nhưng không biệt được chỗ nào không đúng, ông ta sắc bén liếc nhìn thư ký, cô ấy ngẩng đầu trưng cầu ý kiến của tôi khi thấy tôi trầm mặc, cô nhắc nhở: "Bà chủ, ngài vẫn không nên ở một mình."



"Làm sao." Kiều Dĩ Thương nói, giọng điệu khiêu khích: "Cô Hà rất sợ ở cùng với tôi, hay là không muốn nghe chuyện xưa không thể nào đối mặt được, tăng thêm cảm giác tội lỗi đối với người chồng đã chết trong."

"Anh Thương đang kích tôi à."

Tôi cười vô cùng tà mị: "Tôi vẫn còn dính phải chiêu này." Tôi hất cằm lên, thư ký không thể không vâng theo, cô ấy chào chúng tôi rồi rời khỏi văn phòng. Không khí đột nhiên yên tĩnh lại, rút ra hộp thuốc lá, đặt lên khóe miệng châm lửa yên tĩnh đến mức nghe được tiếng hô hấp của hai người chúng tôi, cánh cửa lại đóng lại, Kiều Dĩ Thương thu hồi khuôn mặt bất cần đời, xỏ tay vào túi quần xuyên qua làn khói trắng nhìn tôi: "Hà Linh San, kỳ thực cô rất ngoan cố với tôi, rất nhiều lần đều là tôi cứu cô, những thứ cô thích tôi cũng cho cô tất cả, nhưng cô lại càng ỷ lại và cảm kích đối với Chu Dung Thành càng nhiều, dục vọng tôi đối với cô lại càng nặng."

Kiều Dĩ Thương giống như một viên đá sắc bén vô cùng, lạnh lẽo, ác liệt, đâm thùng nơi yên tĩnh nhất trong lồng ngực tôi, lời nói của ông ta không sai, nếu như trước đây tôi đã từng là Hà Linh San chỉ bán nhan sắc để kiếm sống, tham lam phú quý, trốn tránh bần cùng, mỗi giây mỗi phút đều muốn đạp lên đầu người khác, nhưng bây giờ tôi có tiền tài và địa vị, đã hoàn toàn thay đổi.

Từ đầu tới cuối tôi không phải là người phụ nữ đàng hoàng, đạo đức lễ nghĩa liên sỉ ở chỗ tôi không đáng giá, không bằng quyền lực và tiền bạc hoặc những thứ to lớn hơn càng làm tôi mê dễ dàng đầu hàng. Tôi không chạy thoát sự kích động và dục vọng. Tôi yêu Chu Dung Thành, yêu tất cả của ông ấy, trong nội tâm tôi càng muốn hưởng thụ vinh quang này, bù đắp những thiếu hụt bi thảm và đê tiện, danh xưng bà lớn Chu cao tôi không với tới được, làm tôi ngông cuồng tự đại, tôi lại không chừa thủ đoạn nào mà chiếm lấy thân phận này.

Tôi từ địa ngục bò lên thiên đường, lại nắm chặt thiên đường không tha, chỉ sợ hãi lại rơi vào địa ngục, Chu Dung Thành chính là thiên đường của tôi, ông ấy cố gắng cho tôi hạnh phúc và chở che, hơn nữa tôi cũng biết, thiên đường này mãi mãi không phai màu hay biến mất, nhưng Kiều Dĩ Thương xuất hiện, làm cho tôi không chống lại được sự kích thích và cảm giác lạ lẫm.

Kiều Dĩ Thương đâm thủng thứ tôi không muốn đối mặt, tất cả những thứ tôi ngụy trang trước trấn định trước mặt người ngoài đều sụp đỏ, ông ta phá tan tất cả, dáng dấp tôi ở trên giường tùy ý điên cuồng, tiếng tôi rên rỉ phong tình, tôi không giấu được ông ta, bộ mặt thật của tôi như nào, ông ta còn hiểu rõ hơn cả Chu Dung Thành. Tôi túm chặt lấy cà vạt của Kiều Dĩ Thương: "Bất kỳ một câu khiến người ta hiểu lầm của anh, cũng có thể bức tử tôi."

Khuôn mặt ông ta tràn đầy ý cười: "Cho nên Linh San, không bằng cô cầu xin tôi. Tôi đối với người đàn bà của mình không đành lòng xuống tay ác độc, còn không phải của tôi, thì lại là chuyện khác." Tôi bị câu Linh San này gọi đến dựng cả lông tóc, tôi đương nhiên hiểu đây là bước ngoặt sự sống, ông ta không có nhàn hạ để trêu đùa tôi, mà đây chính là một viên thuốc độc bọc đường.

"Tôi cầu xin anh, thì anh có thể để cho Dung Thành trở về không, anh sẽ tự mình hủy đi Tam Giác Vàng, anh nói cho tôi biết Dung Thành bị anh tính toán như thế nào sao, anh sẽ chịu nợ máu trả bằng máu à." Kiều Dĩ Thương nhíu mày: "Nếu như tôi không ở đây, Cô Hà ở cõi đời này, còn có tình yêu để nói à."

Ông ta nói chuyện mà không thay đổi sắc mặt cởi bỏ âu phục, đầu ngón tay linh hoạt mở cúc áo, khi ông ta mở được một nửa lồng ngực cũng lộ ra ngoài thì, tôi ý thức được ông ta không có ý tứ nói chuyện với tôi, ông ta có ý đồ khác. Tôi lùi về sau nửa bước, đề phòng nhìn ông ta chằm chằm: “Anh muốn làm gì?”

Ông ta lộ ra ý cười tà: “Cô Hà biết người và phụ nữ rất khó nói thông suốt sao, mồm mép khẩu chiến không có hiệu quả chút nào, không bằng tôi và Cô Hà cùng ngủ một giấc bồi dưỡng tình cảm, không phải ngủ là xong sao."

Thân thể ông ta tới gần, tôi lập tức đưa tay qua loa lấy lệ trước người hắn, móng tay chạm tới một khối xương cứng rắn nóng bỏng, tôi dùng hết sức đẩy ra, nhưng tôi không cách nào chống lại ông ta, ông ta dồn tôi lui mấy bước, mãi đến khi eo tôi chạm thành bàn. Khóe mắt đẹp đẽ của ông ta nhếch lên, đuôi mắt dài tinh tế, một đôi mắt đen như mực dưới vầng trán cao rộng, người như vậy đối với phụ nữ là tràn đầy mê hoặc và hấp dẫn, cho dù trên đầu chữ sắc có một cây đao, thì vẫn có người đồng ý liều mạng tiến tới, dù cho lưỡi dao có thể cắt xuống một cánh tay.

Tôi nhìn gương mặt gần như hoàn mỹ của ông ta: "Dung Thành vừa mới chôn cất không lâu, không có ai ngăn cản con đường của anh, Thil cũng loạn trong giặc ngoài, anh còn muốn như thế nào." Ông ta nở nụ cười nói "Cõi đời làm gì có người làm ăn nào sợ cầm tiền phỏng tay." Sắc mặt tôi lập tức thay đổi: "Anh muốn cướp Thil?" Ông ta không nói, trầm mặc gạt tóc trên mặt tôi qua tai, lộ ra khuôn mặt và tai tôi, ông ta vô cùng chăm chú và tỉ mì nhìn tôi: "Có ai nói với cô rằng ánh mắt cô rất mị hoặc như hồ ly chưa."

Tôi không để ý đến sự trêu đùa của ông ta, tôi nói tôi không cho phép bất cứ người nào lấy Thil đi: "Cô Hà có thủ đoạn gì đều mang ra, tôi muốn xem." Ông ta nói xong thì mở miệng, vô cùng mạnh mẽ ngậm vành tai tôi, tôi bị nhiệt độ của lưỡi làm cho tê liệt như điện giật, thân thể không kìm được mà run lên.

Đầu lưỡi ông ta tinh tế khuấy đảo tai tôi, vừa ướt vừa ngứa, thân thể tôi uốn éo giãy dụa, lúc này ông ta đè bụng tôi, giữ thân thể tôi lại: "Anh cho rằng anh thắng." Ông ta cười trầm thấp: "Cô Hà có phải đã quên, trong xí nghiệp người có quyền phát biểu là cổ đông cao cấp. Với sức của một mình cô, không thể đối kháng được với toàn bộ hội đồng quản trị.

Cô Hà đứng ở hàng thứ tư, thứ hai và thứ ba đều quy hàng tôi rồi, bọn họ bắt được mồi nhử ngon lành từ chỗ tôi, tôi lấy giá cao gấp ba thu mua cổ phần trong tay họ, bây giờ tôi so với cô Hà nhiều hơn một chút như thể đánh bạc, Thil cuối cùng cũng sẽ rơi vào tay tôi."